Chương 11: Hồi Tông

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thế nhưng… rõ ràng là con rắn con này đang tuyệt thực…

“Ê, rắn con”.

Vương Chi dùng ngón trỏ chọc chọc lên đầu tiểu Tuyết Linh Xà, dạy bảo:

“Còn không ăn là ngươi sẽ chết đấy. Ngươi không nghĩ cho tánh mạng mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ ngươi chứ. Ngươi có biết là mẹ ngươi đã phải vất vả mang nặng đẻ đau mới có ngươi ngày hôm nay không? Thân thể ngươi là do cha mẹ ban cho, ngươi sao có thể tự hành hạ mình như vậy? Mặc dù hiện giờ mẹ ngươi đã chết rồi, thế nhưng ngươi cũng không có quyền làm điều đó. Biết tại sao không? Đó là bởi vì ta đã mạo hiểm tánh mạng để cứu ngươi. Ngươi có biết là khi ta che chắn cho ngươi, đối diện với mũi kiếm kia ta cũng rất sợ hãi hay không? Rắn con, ta nói này…”.

Cũng chẳng rõ Vương Chi đã giảng dạy bao lâu, chỉ biết nó đủ để khiến cho tiểu Tuyết Linh Xà cũng phải phát bực. Và như để biểu đạt sự bực bội của mình, nó ngẩng cao đầu, nhằm vào ngón tay của Vương Chi đớp xuống.

“A a a!”.

Bị tập kích bất ngờ, Vương Chi sợ hãi kêu ré lên.

“N-Này…”.

Xong rồi! Xong rồi!

Gương mặt Vương Chi tái nhợt như người bệnh thiếu máu. Hắn nhớ rõ Tuyết Linh Xà là loài rắn có độc, tuy rằng không đủ để lấy mạng hắn nhưng khiến cho hắn nằm lăn lộn kêu cha gọi mẹ là có đấy!

Nghĩ đến những gì sắp xảy ra, lại nhìn tiểu Tuyết Linh Xà còn đang ngậm chặt ngón tay mình, tâm tình Vương Chi phức tạp không sao tả hết.

Liếm láp… Liếm láp…

Liếm láp… Liếm láp…

Hả?

Vốn đang vô cùng khẩn trương, Vương Chi chợt phát hiện bản thân mình cũng chưa thấy có dấu hiệu nào gọi là trúng độc, điều đáng lẽ phải xảy ra rồi mới đúng.

Hay là nó không tiết dịch độc?

Để xác nhận, hắn bắt đầu kiểm tra vết cắn…

Thiên Đan Phong, ba tháng sau.

Vào lúc sáng sớm, tại Đan Khí Các.

Trong tiết trời se lạnh, Lê chấp sự đang ngồi xem lại sổ sách thì ánh mắt hơi đổi, ông ngước nhìn ra cửa; rất nhanh, một thân ảnh xuất hiện. Đó là một thanh niên áo quần dơ bẩn, trên vai vác một chiếc túi to đùng, cả người nồng nặc mùi máu tanh và bụi bặm.

“Chấp sự, ngài tốt”. – Thanh niên lên tiếng.

“Tiểu huynh đệ, là ngươi?”. – Lê chấp sự hơi ngạc nhiên hỏi lại.

“Vâng. Ta mới từ Hỏa Vân Sơn Mạch về, có mấy thứ muốn bán cho ngài”.

“Được. Tiểu huynh đệ cứ lấy ra, ta sẽ tính giá tốt cho huynh đệ”.

Gật đầu một cái, thanh niên đem đặt chiếc túi lớn đang vác trên vai xuống, miệng nói:

“Phiền chấp sự tính giúp ta”.

Lê chấp sự cũng không nhiều lời, đem từng thứ bên trong lấy ra.

“Đây là răng nanh của Hắc Nha Trư, giá hai hạ phẩm linh thạch. Cái này là da của Ám Ma Tích, giá năm hạ phẩm linh thạch. Này là sừng của Ban Lộc, giá bảy hạ phẩm linh thạch…”.

Mặc dù những đồ vật kia đều chỉ là loại cấp thấp, thu mua cũng chẳng kiếm được bao nhiêu lợi nhuận nhưng Lê chấp sự tuyệt không vì thế mà có thái độ lạnh nhạt. Nhớ trước kia ông cũng từng nhờ vào mấy thứ tài liệu cấp thấp này để kiếm linh thạch tu luyện. Hơn ai hết, ông hiểu rõ nỗi khổ của kẻ không có tiền là thế nào.

Ồ!

Động tác của Lê chấp sự đột nhiên khựng lại. Ông nhìn bộ da vừa lấy ra, quay sang thanh niên xác nhận:

“Tiểu huynh đệ, nếu ta không lầm thì đây hẳn là da của Tật Phong Ma Lang đi?”.

“Đúng là da của Tật Phong Ma Lang”. – Thanh niên bổ sung thêm: “Bị người khác giết chết, ta nhặt được”.

Lê chấp sự tỏ vẻ hiểu được, không hỏi thêm mà tiếp tục đem những vật còn lại lấy ra.

Lại một bộ da Tật Phong Ma Lang khác.

Không đợi Lê chấp sự hỏi, thanh niên đã giải thích:

“Con này cũng là bị người khác giết”.

Thêm một bộ nữa.

Thêm một bộ nữa.

Một bộ nữa.

Trước ánh mắt kinh dị của Lê chấp sự, thanh niên rất thật thà lên tiếng:

“Chúng đều là bị người ta giết, ta nhặt được”.

Có lẽ cảm thấy mình chưa trình bày đầy đủ, hắn cầm chiếc túi đang đeo bên hông trút một mớ yêu hạch ra, tiếp tục nói:

“Ngay cả yêu hạch người ta cũng không lấy, toàn bộ đều bị ta nhặt được”.

Lê chấp sự triệt để im lặng. Một con hai con thì còn nghe được, đằng này… Ai lại rảnh rỗi đi giết cả đàn Tật Phong Ma Lang rồi vứt lại để tiện nghi cho kẻ khác? Rèn luyện? Khả năng không cao a.

Nghi hoặc quy nghi hoặc, Lê chấp sự nhanh chóng cho qua. Mỗi người đều có bí mật của mình.

Nếu thanh niên kia biết được suy nghĩ trong lòng ông, khẳng định sẽ oan uổng hô lên:

“Những lời ta nói đều là thật a!”.

“Một ngàn hai trăm chín mươi tám viên hạ phẩm linh thạch. Mua một túi trữ vật hết năm mươi linh thạch, năm lọ Nguyên Đan hết ba trăm linh thạch, một phi kiếm hết ba trăm linh thạch. Loáng một cái đã đi hơn phân nửa gia sản rồi”. – Ngồi trên chiếc giường đơn sơ, một thanh niên lẩm nhẩm tính toán.

Thanh niên này chẳng phải ai xa lạ, chính là Vương Chi, cũng là người đã giao dịch với Lê chấp sự của Đan Khí Các.

Một túi trữ vật, năm lọ Nguyên Đan, một thanh phi kiếm, đó là toàn bộ những gì hắn mua sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Theo đánh giá của hắn thì những đồ vật kia cái nào cũng đều phi thường trọng yếu. Nguyên Đan thì là để tu luyện, phi kiếm thì để phi hành, còn túi trữ vật… Nếu hỏi tại sao lại mua túi trữ vật trong khi chính mình đã có một chiếc không gian giới chỉ thì câu trả lời của hắn là: “Vì bảo mệnh”.

Hắn nhớ rất rõ vào khoảng hai tháng trước, thời điểm mà hắn còn săn yêu thú ở Hỏa Vân Sơn Mạch, khi đó hắn đã gặp hai tu sĩ, cả hai đều có tu vi Khai nhãn sơ kỳ. Bộ dáng hai kẻ kia có thể nói là hết sức thật thà, so với Vương Chi hắn thì còn muốn thật thà hơn. Ban đầu, bọn họ đến bắt chuyện với hắn vô cùng thân thiết, cứ như thể đã quen nhau từ lâu lắm. Kế đó, họ ngỏ ý mời hắn cùng săn giết yêu thú; nói nào là thêm một người thì thêm một phần sức mạnh, yêu thú săn được sẽ nhiều hơn, có gì bất trắc còn có thể hỗ trợ lẫn nhau…

Hỗ trợ?

Hỗ trợ cái con khỉ! Suýt chút nữa hắn đã bị bọn chúng làm thịt rồi!

“Chỉ vì một cái không gian giới chỉ đã muốn lấy mạng ta, đúng là tham đến tận xương tủy mà!”.

Vương Chi cảm thấy phi thường tức giận, phần vì hắn suýt bị mất mạng, phần vì bị người ta xem như kẻ ngốc lừa gạt. Kẻ từ sau chuyện đáng xấu hổ đó, hắn tự nhắc nhở mình tuyệt đối đừng bao giờ để lộ ra ngoài những thứ có giá trị, quan trọng hơn là… không được dễ dàng tin người! Đó cũng là nguyên nhân mà hắn đem tất cả yêu hạch và một phần tài liệu yêu thú cho vào bao lớn cùng túi da rồi mới tới Đan Khí Các giao dịch. Còn về việc mua túi trữ vật thì hiển nhiên là để ngụy trang. Vương Chi tuyệt không phải kẻ ngốc, chỉ là trước kia có chút đơn thuần mà thôi.

Cùng lúc, tại Vạn Kiếm Môn.

“Này, ngươi biết gì chưa? Sáng nay Tiểu Bá Vương đã xuất quan rồi”. – Một tên Giáp nói.

“Cái gì? Tin tức xác thực không?”. – Một tên Ất hỏi lại.

“Chính tai ta nghe Lâm trưởng lão nói, không sai được”. – Tên Giáp khẳng định.

“Như vậy cũng quá dọa người rồi. Ta nghe mọi người bảo Lôi Âm Động kia vô cùng đáng sợ, dù là tu sĩ Linh tuyền cảnh cũng chưa chắc trong vòng ba tháng có thể xông qua được. Ta nhớ không lầm thì Tiểu Bá Vương mới chỉ là Tích thủy cảnh hậu kỳ, thời gian hắn ở Lôi Âm Động bất quá mới hai tháng a”. – Tên Ất hết sức rung động.

“Tích thủy? Bây giờ hắn đã bước vào Linh tuyền cảnh rồi”.

“Cái gì?!”.

Số từ: 1672