Chương 267: Cớ gì nước mắt lại tuôn ra?

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhận định ấy quả thật không sai. Dù không đầy đủ nhưng đích thị là Lăng Mị vẫn còn nhận ra được Tiểu Đinh Đang, biết rõ cô bé là ai. Thế nhưng có một điều mà cô bé đã bỏ qua: Nội dung trong câu nói của Lăng Mị.

“Chạy”, đó là điều Lăng Mị bảo.

Trong tình cảnh trước mắt, khi toàn bộ đám Tiếu Diện Hổ đều đã bị giết, mối nguy tạm thời được giải trừ, tại sao nàng lại bảo Tiểu Đinh Đang chạy?

Là vì sợ yêu thú khác theo mùi máu tanh mà tìm đến ư?

Có vẻ không giống lắm.

Tiếc rằng Tiểu Đinh Đang lại chẳng nhận ra được sự bất thường ấy. Cô bé 58XSTh9 đã không để ý.

Và chính bởi không để ý nên lúc này, cô bé lại sắp bước lên con đường mà đám Tiếu Diện Hổ kia đã đi qua.

Trái với lời Lăng Mị bảo, Tiểu Đinh Đang chẳng những không chạy mà còn tiến lại gần, dù đó có là những bước cẩn trọng e dè.

“Lăng Mị… Ngươi bị sao vậy?”.

“C-Ch…”. – Miệng há ra, Lăng Mị cố nói nhưng lại không thốt ra trọn vẹn được.

Thế mà kỳ lạ thay, chân nàng vẫn bước đều. Một bước… Rồi một bước… Tiến về phía Tiểu Đinh Đang.

Còn Tiểu Đinh Đang, hình như trong lúc Lăng Mị di chuyển, cô bé đã nói thêm mấy câu nữa. Nội dung… Là gì?

Lăng Mị không rõ. Nó quá mơ hồ. Nàng không còn kiểm soát được thần trí mình nữa. Trong đầu nàng hiện chỉ có duy nhất một ý niệm: Giết.

Sau một đoạn đường ngắn ngủi, chân tuy chậm nhưng rốt cuộc thì Lăng Mị cũng đã đến được bên cạnh Tiểu Đinh Đang.

“C-Cha… Ch…”.

“Lăng Mị, ngươi… Ngươi muốn nói gì?”. – Cố quên đi nỗi sợ trong lòng, Tiểu Đinh Đang giữ cho đôi chân yên vị, ngập ngừng hỏi.

Hồi đáp vẫn là những âm thanh yếu ớt khó nghe:

“Ch… Chạ… Y… Mau… Ch… Ạ… Y…”.

Trong khi miệng cố nói, cánh tay nhuốm máu của Lăng Mị cũng từ từ nâng lên, tiếp đó thì đặt xuống vai Tiểu Đinh Đang.

Ngay lúc nó – cánh tay kia – vừa hạ xuống, Tiểu Đinh Đang bất giác rùng mình, nỗi sợ bị đè nén lại lần nữa trỗi dậy. Theo bản năng, cô bé vùng ra…

Nhưng… Không ra được. Cánh tay kia, nó giữ cô bé rất chặt.

“L-Lăng Mị…!”.

“… Ư… Ư…”.

“… Ư…”.

Tình cảnh của Tiểu Đinh Đang bây giờ, trông khá tương tự với con Tiếu Diện Hổ đầu tiên bị Lăng Mị giết chết. Nhất là những tiếng kêu vô nghĩa, khuất nghẹn phát ra từ miệng. Khác biệt lúc này là cổ họng cô bé vẫn chưa bị xuyên thủng thôi.

Nhưng có lẽ điều đó cũng chẳng thay đổi được gì cả. Với cánh tay đang ngày một siết chặt của Lăng Mị, hẳn là sớm thôi, Tiểu Đinh Đang sẽ lại bước lên con đường mà con Tiếu Diện Hổ kia đã đi qua. Cô bé sẽ chết…

Theo lực đạo mỗi lúc một tăng dần trên cánh tay Lăng Mị, cổ họng Tiểu Đinh Đang, nơi những ngón tay dính máu đang bóp lấy, cũng mỗi lúc một thu nhỏ lại. Cô bé không thể thở được nữa.

Và… Hai cánh tay cô bé, sau một hồi vùng vẫy kháng cự, chúng bắt đầu yếu đi, chậm lại… Chậm lại… Rồi buông xuống hẳn, chẳng giơ lên nũa.

“Vậy là sắp chết rồi…”.

Đó là ý niệm trong đầu Tiểu Đinh Đang hiện tại. Dường như hơi thở tử vong đã làm cho tâm trí cô bé bình ổn lại đôi chút. Để có thể nghĩ. Và… Cũng để nhớ.

Cô bé nhớ đến bãi cỏ xưa, dưới tán cây cũ… Ở nơi ấy, có hai người, một lớn một nhỏ… Người nhỏ thì chính là một tiểu cô nương năm, sáu tuổi, rất khả ái đang xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi… Cứ hai, ba bước là tiểu cô nương ấy lại ngã một lần. Nhưng cô bé không bỏ cuộc. Dù khó khăn, dù khóe mắt rưng rưng nhưng cô bé vẫn tiếp tục đứng dậy bước đi. Chỗ cô bé muốn đến là tán cây đằng kia, nơi mà người lớn đang ngồi. Từ miệng hắn, cô bé nghe được một bài hát. Rất lạ lẫm. Rất khó nghe…

“Đinh đinh đang đang

Ngươi không phải vàng

Ngươi không phải bạc

Ngươi là lục lạc

Ăn no rồi ngủ

Ngày ngày thì cắn chủ

Không đủ sao còn bò

Là ơ í ơ ngươi bò

Sao bò mà chẳng đi?

Là a í a ngươi bò

Là ơ í ơ con bò

Bò hoài ma chẳng đi

Bò hoài mà chẳng đi…”.

Bất giác, từ trong đôi mắt Tiểu Đinh Đang, một dòng lệ lặng lẽ chảy ra…

Là vị gì?

Mặn? Đắng? Hay cay nồng?

Tiểu Đinh Đang… Cũng không biết. Ý thức cô bé đã trở nên mơ hồ lắm rồi. Đến mức chẳng còn đủ để cảm nhận được nữa.

Không thấy đau. Chẳng còn sợ…

Vậy cớ gì nước mắt lại tuôn ra?

Là vì ai?

“Vương Chi”.

Đó là hai tiếng sau cùng của Tiểu Đinh Đang. Dĩ nhiên là nó đã không được thốt ra khỏi miệng. Nó cất lên từ con tim cô bé, dù nơi ấy… Cũng sắp ngừng đập.

Bất kể nước mắt vẫn đang còn chảy, hai mắt cô bé từ từ khép lại.

“Rắn con!!”.

Đúng lúc này, một giọng thất thanh vang lên.

Ngay sau đó, từ trên không trung, bằng tốc độ khiến người líu lưỡi, một vệt sáng lao xuống, giơ tay tung chưởng.

Hư ảnh bàn tay máu lập tức xuất hiện, hướng Lăng Mị đánh xuống!

Là Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!

Vương Chi đã tới!

Cảm nhận được nguy cơ, theo bản năng, Lăng Mị vội đem Tiểu Đinh Đang ném đi, xoay người đón đỡ bàn tay máu đang đánh xuống nọ.

Chứng kiến hết thảy, từ trên không, Vương Chi chuyển hướng, bay theo đón lấy Tiểu Đinh Đang.

Cũng chính tại thời điểm này, luồng năng lượng cổ quái do Lăng Mị phát ra và Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ của Vương Chi va vào nhau.

“O… À… N… H…!”.

Sau một tiếng nổ đinh tai kéo dài, Lăng Mị và Vương Chi, cả hai đều nhanh chóng di chuyển sang vị trí khác.

“Rắn con! Rắn con!”.

Cúi nhìn Tiểu Đinh Đang đã hôn mê, Vương Chi khẩn trương gọi liền hai tiếng. Kế đấy, thần niệm thoáng động, hắn đồng thời dùng cả thần thức lẫn linh lực kiểm tra tình trạng cô bé.

“Vẫn còn may”.

Nhận ra cô bé cũng không chịu thương tổn nào nghiêm trọng, bất quá chỉ bị một luồng khí âm hàn xâm nhập thể nội, Vương Chi thầm thở ra một hơi.

Dẫu vậy, động tác vẫn giống như cũ, phi thường mau lẹ, hắn cẩn thận đưa linh lực của mình vào người Tiểu Đinh Đang, trợ giúp cô bé đem luồng khí lạnh lẽo kia hóa giải.

“Soạt!”.

Bất thình lình, từ phía bên kia, thân ảnh Lăng Mị đột nhiên di chuyển.

Mục tiêu mà nàng hướng đến cũng chẳng phải nơi nào khác, chính là chỗ của Vương Chi và Tiểu Đinh Đang.

“Hừ!”.

Tuy không hiểu được vì sao Lăng Mị hiện giờ lại biến thành như vậy, thế nhưng với những gì đã chứng kiến, cụ thể là cảnh nàng bóp nghẹt cổ họng Tiểu Đinh Đang khi nãy, nếu nói trong lòng Vương Chi không sinh chút ra ác cảm nào thì đó khẳng định là một lời dối trá.

Trong cuộc đời Vương Chi hắn, tính đến hôm nay, ngoại trừ Lăng Tố thì Tiểu Đinh Đang chính là hình ảnh khắc sâu in đậm nhất, tình cảm mà hắn dành cho cô bé thậm chí còn vượt xa Lăng Mị rất nhiều.

Mặc dù chẳng muốn tiếp nối nhưng như thế cũng không có nghĩa rằng hắn sẽ bỏ mặc thờ ơ khi cô bé bị người ta hiếp đáp, bắt nạt. Bằng như lâm vào hiểm cảnh đến suýt nữa thì mất mạng như khi nãy…

Nếu ra tay không phải Lăng Mị mà là một kẻ nào khác thì chắc chắn đối phương sẽ bị buộc phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Vương Chi hắn nhất định sẽ lấy đầu kẻ đó xuống.

Còn như trường hợp hiện tại, khi hung thủ lại chính là Lăng Mị – người đã từng là sư phụ của hắn, từng cùng hắn gắn bó suốt mấy năm trường, muốn phóng tay quả thật không dễ. Huống hồ tình trạng lúc này của nàng còn là rất đáng ngờ vực…

Ít nhất thì trước khi tận tường căn nguyên, Vương Chi, hắn sẽ không giết nàng.

Đúng, sẽ không giết.

Nhưng đánh cho một trận thì nhất định là phải làm!

Nhìn nàng ta đi! Với cái bộ dạng người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ kia, nàng đang lao đến chỗ hắn đấy!

Ý đồ là gì thiết nghĩ không cần đoán cũng biết. Quá rõ ràng rồi.

Mắt lóe qua một tia sắc lạnh, trong khi một tay vẫn đang giúp Tiểu Đinh Đang hóa giải hàn khí, Vương Chi nâng cánh tay còn lại lên, cấp tốc điều động linh lực…