Chương 691: Tiểu công chúa đã trở về

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đem ánh mắt đang dõi về phương xa thu hồi, Thi Quỷ làm như vừa nghĩ tới điều gì, hướng Thác Đán hỏi:

“Thác thống lĩnh, từ nãy giờ ta vẫn đang thắc mắc một điều, không biết thống lĩnh có thể giải đáp?”.

“Chỉ cần không phải quân cơ mật sự, ta tất nhiên sẵn lòng trả lời”.

“Chẳng quan trọng đến thế”.

Thi Quỷ dừng một chút rồi tiếp tục: “Thác thống lĩnh, theo thống lĩnh kể thì hơn hai mươi năm qua Hồng Uy Thiên Quốc đã rơi vào cục diện tam phân thiên hạ, thỉnh thoảng còn xảy ra chuyện thành trì bạo động, quân dân nổi dậy, công bằng nhìn nhận thì đây rõ ràng là nguy cơ của Hồng Uy, nhưng trên quan điểm của ngoại bang, nó không nghi ngờ chính là cơ hội ngàn năm một thuở”.

“Đứng trước cơ hội này, Nhược Lan Đế Quốc chẳng lý gì lại bỏ qua. Ta thật không hiểu tại sao chẳng nghe Thác thống lĩnh nhắc tới một cuộc xâm lăng nào”.

“Xem ra Thác Đán ta đã không nói rõ rồi”.

Vẫn dáng vẻ chững chạc thể hiện từ nãy giờ, Thác Đán giải đáp nghi hoặc:

“Thi Quỷ huynh nói không sai, nếu là bình thường, trước cục diện Hồng Uy Thiên Quốc bị chia rẽ như hiện nay thì mười phần chắc chắn Nhược Lan Đế Quốc sẽ nhảy vào can thiệp, thậm chí thâu tóm. Tuy nhiên, đây lại là một trường hợp ngoại lệ. Nhược Lan Đế Quốc dù muốn cũng chẳng thể đưa quân xâm lấn Hồng Uy Thiên Quốc chúng ta được”.

“Ngoại lệ…”.

Lần này, người lên tiếng không phải Thi Quỷ. Thanh âm vừa rồi là từ đằng sau truyền tới.

Ẩn bên dưới tấm mạn che kín mít mà Lạc Lâm đeo qua lúc trước, Khổng Lăng tỏ ra tùy tiện, hỏi:

“Thác thống lĩnh, ngoại lệ mà thống lĩnh nói không biết cụ thể là gì? Nhược Lan Đế Quốc lẽ nào đã phát sinh đại sự rồi sao?”.

Thác Đán quay ra sau, nhìn nhìn một chút rồi mới gật đầu:

“Thật ra việc này vốn cũng chả phải bí mật gì, mọi người ai nấy đều biết cả”.

“Giống như Hồng Uy Thiên Quốc chúng ta, thế cục Nhược Lan Đế Quốc hiện nay cũng rối ren không kém. Thậm chí là tồi tệ hơn rất nhiều”.

“Thác thống lĩnh, thực sự là tồi tệ đến thế sao?”.

Cùng với cái gật đầu, Thác Đán kể rõ: “Đều có nguyên do cả. Hồng Uy Thiên Quốc chúng ta tuy rằng chia ba nhưng ở mỗi thế lực, nắm giữ như cũ vẫn là thành viên của hoàng gia Lạc tộc. Trong khi đó, Nhược Lan Đế Quốc thì khác. Thiên hạ, nó đã chẳng còn của riêng tộc nhân Câu Kỳ nữa rồi”.

“Vậy… ngoài Câu Kỳ tộc ra thì quyền lực đang nằm trong tay những bộ tộc nào?”.

“Chỉ có một. Là Minh Ti tộc”.

“Minh Ti sao…”.

Khổng Lăng buông khẽ mấy lời sau cuối ấy rồi thôi, không hỏi han thêm gì nữa. Có lẽ lòng hiếu kỳ của nàng, nó đã được thoả mãn.

Trong bầu không khí có mừng vui, lo lắng và cả những tính toan âm thầm, đoàn người tiếp tục tiến lên phía trước. Tốc độ hành quân, thời điểm càng về sau thì càng được đề thăng, đến cuối cùng, con số đã tăng hơn gấp bội.

Căn nguyên chuyện này, phần lớn bắt nguồn từ Lạc Lâm. Nàng mong muốn được mau chóng gặp lại tỷ tỷ mình. Hơn trăm năm xa cách, hôm nay lại nghe được hung tin, trong dạ nàng thực là cảm thấy rất đỗi bất an.

Khỏi phải nghĩ, thân là bằng hữu, Thác Đán tất nhiên chẳng thể nào khoanh tay làm ngơ trước mong muốn của Lạc Lâm được. Huống hồ kẻ đang trì hoãn Lạc Lâm lại chính là bản thân nàng.

Và như thế, lệnh được ban ra: “Tăng tốc hành quân”.

Quãng đường từ Đại La thành đến Lang Cơ thành tính ra không phải là ngắn. Nhưng dù vậy, dẫu cho có dài thì rốt cuộc cũng đã lùi lại phía sau. Hôm nay, đội quân của Thác Đán đã đi tới đích. Cổng thành Lang Cơ, nó hiện đã ở ngay trước mặt rồi. Ngay khi bước chân Thiểm Điện Kim Sí Hổ vừa dừng thì Thác Đán lập tức hướng tướng lĩnh giữ thành nói lớn:

“Phụng mệnh đại công chúa, Thác Đán đã vận chuyển ma pháo trở về. Yêu cầu mở cổng thành!”.

“Ha ha ha…!”.

Tiếng Thác Đán vừa dứt thì từ trên tường thành, một tràng cười hào sảng cất lên. Kế đấy, cùng với chất giọng khoẻ khoắn, một trung niên vạm vỡ, da hơi đen, bề ngoài tuổi độ bốn mươi, mắt sáng, con ngươi màu đỏ, mày rậm, râu không dài nhưng phủ đầy từ tai xuống cằm, trông khá là dữ dằn mặc khôi giáp uy vũ cũng từ từ lộ diện:

“Tiểu nhi nữ của lão Thác ta trở về rồi. Các ngươi còn không mau…”.

Đang nói, Thác Bất Thế bỗng bất ngờ dừng lại. Hắn đứng yên đấy, trên tường thành, hai mắt mở trừng, miệng thậm chí vẫn còn chưa khép lại.

Là kinh ngạc. Thác Bất Thế hắn đang cực kỳ kinh ngạc. Hôm nay, tiểu nhi nữ đã cho hắn một bất ngờ quá lớn rồi.

Nhìn xem. Người đang ngồi sau lưng nó, trên lưng Thiểm Điện Kim Sí Hổ, đó là ai? Là ai?!

Khuôn mặt diễm kiều kia, khí chất thanh thuần ấy, Thác Bất Thế hắn dám cá dù chỉ nhìn qua một lần thì cũng không một ai có thể quên được.

Thế là một lời chẳng nói, sau giây phút kinh ngạc trôi qua, từ trên tường thành, Thác Bất Thế nhảy luôn xuống dưới. Hắn bước vội tới bên Thiểm Điện Kim Sí Hổ, bỏ qua Thác Đán, dồn tất cả sự chú ý lên người Lạc Lâm.

“Ngươi… Tiểu công chúa?! Ngươi là tiểu công chúa?!”.

“Hì, Thác thúc thúc, ngươi nói xem?”.

“Soạt!”.

Hơi ngoài mong đợi của Lạc Lâm, thay vì mở miệng nói thì Thác Bất Thế đã dùng hẳn hai tay đem nàng nhấc ra khỏi lưng Thiểm Điện Kim Sí Hổ, đặt xuống đất.

“Phụ thân!”.

“Á… Thác thúc thúc! Ngươi làm cái gì vậy?!”.

“Ngươi… Ngươi đúng là tiểu công chúa! Đúng thật là tiểu công chúa rồi! Ha ha ha…”.

Trong tiếng cười kích động, Thác Bất Thế liên tiếp vỗ mạnh lên vai Lạc Lâm, mặc nàng kêu la.

Giờ phút này đây, Thác Bất Thế hắn thực sự rất đỗi vui mừng. Tuy hắn và Lạc Lâm vốn không phải quan hệ ruột rà cái gì, thế nhưng với lòng tận trung và cảm kích ân cứu mạng năm xưa của Lạc Mai Tiên, từ lâu hắn đã xem tỷ muội các nàng còn quan trọng hơn cả thân nhân của mình. Hôm nay gặp lại Lạc Lâm sau hơn trăm năm dài bặt vô âm tín, hắn vui mừng cũng là nên đấy.

Đương nhiên là mới đầu, trừ bỏ kinh ngạc, kích động thì trong lòng Thác Bất Thế hắn cũng có ngờ vực. Tốt xấu gì thì hắn cũng là một lão tướng đã kinh qua nhiều năm tháng, một chút đa nghi âu cũng lẽ thường. Đừng thấy hắn vội vàng lao tới nhìn nhận mà lầm, hết thảy đều đã trải qua dò xét cả rồi đấy. Chỉ có điều do động tác của hắn quá nhanh và quá kín kẽ nên nhiều người không kịp nhìn ra mà thôi.

Đem Lạc Lâm với khuôn mặt nhăn nhó buông ra, Thác Bất Thế ngẩng đầu nhìn lên tường thành, nói mà như quát:

“Man Đồ! Mau đi báo tin cho đại công chúa, nói tiểu công chúa của chúng ta đã trở về rồi!”.

“Tướng quân, thuộc hạ lập tức đi ngay!”. – Hoà chung niềm vui, phía trên tường cao, Man Đồ ôm quyền gật mạnh, đáp.

Man Đồ người này, nói ra thì cũng chẳng phải kẻ nào xa lạ. Nhớ năm xưa, thời Tiên Linh Chi Huyết của Lạc Lâm còn chưa được kiểm soát, trong cuộc xâm lăng của Nhược Lan Đế Quốc do tứ hoàng tử Điềm Kiểm phát động, hắn đã cùng với Thác Bất Thế và các tướng sĩ Đại La kiên cường chiến đấu, thậm chí dù biết rõ phần thắng gần như là con số không tròn trịa đi nữa.

Trong trận chiến ác liệt kia, rất nhiều người đã ngã xuống. Cao Đại, Man Hà, Tất Đạt Lô, những lão tướng đã cùng Thác Bất Thế từ lâu tung hoành trận mạc cũng lần lượt ra đi. Năm đó, thân tín còn sót lại bên cạnh Thác Bất Thế tính ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Man Đồ, hắn chính là một trong số vài người ít ỏi ấy.

Lão tướng?

Không. Man Đồ năm đó không phải lão tướng, hoàn toàn trái lại, lúc bấy giờ tuổi hắn còn khá trẻ. Kể cả hiện tại, xét ra thì hắn cũng vẫn còn trẻ.

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng Man Đồ non kém. Nếu như năm xưa, trong trận chiến đẫm máu kia Man Đồ chỉ là một dũng tướng tràn đầy nhiệt huyết thì hôm nay, ngoài lòng nhiệt huyết ra hắn còn rất dày dạn kinh nghiệm, tài trí lại càng vượt trội hơn người…

Tương lai, nếu có ai đó được đề bạt để thay thế vị trí của Thác Bất Thế thì chắc chắn đấy sẽ là Man Đồ. Không sai được.