Chương 585: Chuyện Cũ Vân Lam (2)

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Buông ra! Mau buông ta ra!”.

Trái với mong đợi của Thi Quỷ, Tiểu Kiều vừa mới hồi tỉnh thì liền hét toáng lên, hai tay theo đó cũng vung loạn xạ đánh về phía hắn. Những cú vung tay phần nhiều theo bản năng nọ, chúng không chỉ nhanh mà còn rất mạnh, lực đạo bên trong ước đoán có thể dễ dàng đánh bay một tên cao thủ Linh châu cảnh sơ kỳ chứ chẳng ít.

Tiểu Kiều, nàng rõ ràng là đang rất kích động. Coi bộ lúc còn chưa được giải cứu, trước khi ngất đi nàng đã bị đối xử khá tệ. Ngẫm lại thì vệt máu khô nơi khóe miệng cùng những vết thâm tím mà Thi Quỷ đã nhìn thấy trên khuôn mặt nàng, chúng hẳn là hình phạt cho sự phản kháng, bất tuân…

Thác Ban, Diệp Lang Khải, bọn chúng nhất định đã có những lời nói cùng cử chỉ hết sức khiếm nhã đối với nàng. Thi Quỷ, hắn cho là như vậy. Bộ dạng sợ sệt của nàng hiện giờ chính là minh chứng tốt nhất.

Cõi lòng sinh ra vài tia áy náy, Thi Quỷ đứng ở gần vách đá, vị trí mà hắn đã thoái lui do màn vung tay loạn xạ trước đó, nhìn Tiểu Kiều còn đang sợ hãi nép ở góc tường đối diện, cất giọng ôn hòa:

“Đừng sợ, là ta đây…”.

“Đừng có qua đây!”. – Lời Thi Quỷ còn chưa kịp ra hết thì đã bị tiếng của Tiểu Kiều cắt ngang – “Tránh ra! Đừng có động vào ta! Tránh ra…”.

Sau vài giây đứng im, sau một đỗi lặng thầm quan sát Tiểu Kiều trong tư thế chẳng dám đối diện cùng mình, Thi Quỷ lần nữa cất tiếng, giọng điệu càng dịu dàng hơn so với trước:

“Tiểu Kiều, ngay đến công tử của mình ngươi cũng không nhận ra sao”.

Công tử?

Phía bên kia, Tiểu Kiều nghe được hai chữ nọ thì tâm trí bất giác nghĩ đến, hai mắt dần có thần hơn…

Ngó thấy nàng đã chú ý, Thi Quỷ liền nói tiếp: “Tiểu Kiều, hãy nhìn kỹ lại xem. Là ta, công tử của ngươi đây”.

Sau câu nói ấy, ở Tiểu Kiều đã có sự thay đổi rõ rệt. Ánh mắt nàng, nó đã hoàn toàn chuyển hướng, từ cái nhìn khẩn trương lo sợ dần chuyển thành trực diện, ngờ vực.

Khuôn mặt kia, dáng hình ấy, nó thực rất đỗi thân quen. Thậm chí… giọng nói dường như cũng là quen thuộc như thế…

Nhưng… cũng không phải như thế. Cùng với sự thân thuộc, ở nam nhân trước mặt này, nàng cảm nhận được có quá nhiều thứ sai biệt. Bất kể là thần thái hay là khí tức, so với hình bóng năm nào thì đều khác hẳn…

Giữa lúc Tiểu Kiều còn đang âm thầm tự hỏi, chưa biết phải xử sự ra sao thì tiếng Thi Quỷ đã truyền đến.

“Tiểu Kiều”. – Vẫn giọng điệu ôn nhu như trước, Thi Quỷ nói – “Ta và ngươi có mối liên hệ thần hồn, hãy tập trung cảm nhận”.

Chắc chắn đấy là một gợi ý mà Tiểu Kiều đang tìm kiếm. Bằng chứng là ngay khi vừa mới nghe xong thì đôi mắt nàng đã sáng lên thấy rõ. Chẳng tốn quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi, Tiểu Kiều nhanh chóng làm theo lời Thi Quỷ, tập trung tự mình tra xét, cảm nhận.

Lát sau.

Giống với Âm Cơ ban nãy, hai mắt Tiểu Kiều hiện đang mở rất to, khác chăng là chứa đựng ở bên trong, thay vì giận dữ thì hiện hữu ra đây lại phức tạp hơn rất nhiều. Tới độ khiến tâm trí nàng tưởng chừng như đã trống rỗng…

Nhưng, dẫu là vậy, dẫu cho suy nghĩ đã đình trệ thì cảm xúc của nàng vẫn được bộc lộ một cách vẹn nguyên nhất. Trên khuôn mặt thanh thuần của thiếu nữ, từ trong đôi mắt, hai dòng lệ đang lặng lẽ trào tuôn, cánh môi hé mở mấp máy mãi chẳng thành câu…

Nào có buồn đau, nước mắt cớ chi lại chảy?

Muôn vạn tiếng lòng, bao ngày ấp ủ cớ gì không thể thốt ra?Tiểu Kiều, nàng thật sự là không biết. Suy nghĩ của nàng, nó gần như đã hoàn toàn ngưng trệ kể từ thời điểm nàng thông qua mối liên hệ thần hồn mà xác nhận được thân phận của Thi Quỷ rồi. Nam nhân đang đứng trước mặt nàng đây, y đúng thật là…

Mang theo những giọt nước mắt cùng biết bao lời còn giữ trong làn môi khóe miệng ấy, Tiểu Kiều nhấc chân, từng bước tiến về phía Thi Quỷ.

Một bước… Hai bước… Ba bước…

Cứ thế, Tiểu Kiều, nàng đi từng bước từng bước một, rất chậm, y như chính cái xúc cảm nghẹn ngào của nàng hiện giờ.

Tuy nhiên, mọi thứ chỉ là khởi đầu. Những bước chân chậm chạp kia của nàng, chúng đã vừa mới thay đổi. Từ đi, bất thình lình nàng bỗng gia tăng cước bộ, lao mình về phía Thi Quỷ, dang tay ôm chầm lấy hắn. Cũng chính lúc này, từ trong miệng nàng, những âm điệu cuối cùng đã cất lên. Nàng đã bật khóc.

“Oa hu hu… hu hu…”.

“… oa hu hu… hu hu…”.

Tiếng khóc của Tiểu Kiều, nó thật là lớn lắm. Dĩ nhiên đấy không phải do thói quen, bản năng hay gì. Tiểu Kiều nàng không phải người có kiểu khóc to như vậy. Mọi khi nếu có khóc thì nàng đều chỉ thút thít, cùng lắm là “hức hức” một hồi, rất nhỏ. Sở dĩ tình trạng như bây giờ hết thảy đều bởi do cảm xúc trong nàng bị dồn nén quá lâu mà thôi.

Từ nãy giờ ư?

Không. Tiếng khóc vỡ òa của nàng, nó chẳng phải mới đây. Những giọt nước mắt đang trào tuôn này, nó là sự tích góp của hai năm trời ly biệt, trong từng tháng, từng ngày chia xa…

Hai mươi mấy năm trường sớm tối bên nhau, Tiểu Kiều nàng đã quen được cùng ai kia sánh bước, được tự tay chăm sóc cho người, cách chia mà nói… nàng thực là chưa từng nghĩ đến, cũng chưa bao giờ mong nó sẽ xảy ra. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, một ý niệm.

Nhưng trời mấy khi chiều lòng người. Điều nàng không mong muốn ấy, nó đã xảy ra. Nàng và hắn, cả hai đã mỗi kẻ một phương, chẳng biết nơi nào, chẳng rõ tại đâu.

Nhớ nhung, lo lắng, sợ hãi,…, chúng đã luôn đồng hành cùng nàng trong suốt hai năm qua. Mười ngày như một, trăm ngày như nhất, tâm trí nàng đều luôn nghĩ tới hắn – công tử của nàng. Càng lúc lại càng tăng thêm…

Tiếng khóc vỡ òa hôm nay, khuôn mặt đẫm lệ lúc này, chúng là tâm can của một thiếu nữ, vì bao nỗi nhớ thương, vì trăm ngàn lo sợ và còn hơn thế nữa: vì yêu.

Phải, nàng yêu hắn. Hai năm trước có thể nàng vẫn chưa biết, còn chưa hay, nhưng hiện tại, trải qua hai năm cách chia với bao nỗi gian truân thì nàng đã hoàn toàn chắc chắn về tình cảm của mình. Hôm nay, nó không chỉ đơn thuần là cuộc sum vầy giữa một tì nữ và công tử của mình mà còn là buổi đoàn tụ giữa một thiếu nữ và nam nhân nàng yêu.

Tình cảm đậm sâu như thế, nhớ thương đong đầy như vậy, Tiểu Kiều nàng còn có thể kìm nén được sao?

Nàng không thể nữa.

Trong khi đó, Thi Quỷ – nam nhân chiếm trọn cả trái tim nàng ấy, hắn đang nghĩ gì? Cảm xúc của hắn lại là gì?

Khó mà nói rõ. Dù vậy, thiết nghĩ hắn ít nhiều cũng có tình cảm với nàng, và nó hẳn đã vượt xa cái danh phận công tử – tì nữ giữa đôi bên.

Chẳng phải nhận định suông mà đấy là sự thật, có căn cứ hẳn hoi. Không tính đến màn chém giết điên cuồng với đám người Diệp Lang Khải, Thác Ban trước đó, riêng chỉ biểu hiện lúc này thôi thì cũng đã quá đủ để nói lên tất cả rồi. Trong cái ôm chầm của Tiểu Kiều, Thi Quỷ, hắn đã rất xúc động. Bằng chứng là trên má trái hắn, những giọt nước đã lăn dài…

Thi Quỷ, hắn đang rơi lệ. Chẳng gào thét hay máu me tanh nồng mà chỉ đơn giản là những giọt nước mằn mặn tuôn chảy trong âm thầm thế thôi. Phải, chỉ là một chút như thế thôi…

Nhưng, một chút kia, nó sao mà khiến người xót xa. Nhìn vào ánh mắt đờ đẫn cùng gương mặt thất thần nọ, thật khó để nói rằng cảm xúc của hắn chưa đủ để bật ra thành tiếng. Thi Quỷ, hắn không phải không khóc được mà là tiếng khóc của hắn, nó dường như đã bị lạc mất giữa dòng đời quá đỗi nghiệt cay rồi.

Hôm nay, Vương Chi đã biến thành Thi Quỷ, nhiều thứ đã thay và nhiều điều đã đổi. Trong hắn giờ đây, hầu như mọi khoảng trống đều được khỏa lấp bởi thù hận, cũng đồng thời là nỗi khổ đau. Quá khứ, nó chưa một ngày được ngủ yên…

Là do hắn không muốn? Hay vì muốn cũng chẳng thể bình yên?

Tường tận thiết nghĩ chỉ có mỗi bản thân hắn mà thôi. Cũng giống như cái nhìn đẫm lệ xa xăm hiện giờ vậy, là dành cho ai, người ở quá khứ hay chuyện của tương lai, không một ai có thể biết rõ ràng, trừ hắn.