Chương 608: Vấn đề của Lạc Lâm

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Thi Quỷ huynh”.

Trầm mặc hồi lâu, Lạc Bắc cuối cùng cũng chịu lên tiếng, tâm tình xem ra đã phần nào lắng dịu, hay ít ra bề ngoài là vậy.

“Huynh yên tâm, ta không trách huynh”.

Hắn nói tiếp: “Nhan nhi là tì nữ của ta, tính nàng thế nào ta đây hiểu rõ. Chuyện đó… nàng chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có thể vượt qua được. Ta biết… Nếu như lúc đó, nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn làm như những gì huynh đã làm”.

“Tiểu Lạc Bắc ngươi nghĩ được như vậy là tốt. Vừa rồi trông bộ dạng của ngươi, ta còn tưởng…”.

“Tiểu công chúa tưởng ta ghi hận sao?”.

Lạc Bắc nhẹ lắc đầu, rồi cúi xuống, đến khi lần nữa ngẩng lên thì nét mặt đã thay đổi hoàn toàn. Nghiêm túc, và sắc lạnh.

Với thần tình lạ lẫm ấy, hắn hỏi Thi Quỷ: “Thi Quỷ huynh, hung thủ là ai? Kẻ đã hại Nhan nhi là ai? Huynh biết chứ?”.

“Một đám đạo tặc”. – Thi Quỷ đáp – “Bọn chúng đều đã bị ta giết rồi”.

“Tất cả?”.

“Tất cả”.

Lại thêm một đỗi lặng im, Lạc Bắc lúc này mới nói, giọng dịu đi nhiều so với ban nãy: “Thi Quỷ huynh, đa tạ”.

“Lạc huynh không cần cảm tạ. Ta cũng chỉ tiện tay mà làm thôi”.

“Không. Thi Quỷ huynh thật sự đã thay ta làm những gì đáng lẽ ra ta phải làm…”.

“Thi Quỷ huynh, Nhan nhi, nàng an nghỉ tại nơi nào? Ta muốn đến đưa nàng đi”.

“Chúng ta đã chôn cất nàng tại một tiểu cốc. Từ đây, huynh đi dọc về hướng đông bắc…”.

Cứ thế, theo mong muốn của Lạc Bắc, Thi Quỷ đã hướng dẫn đường đi chi tiết đến mộ Nhan nhi – cô gái đáng thương mà hắn đã tự tay chôn cất.

Thân là tu sĩ, bằng vào trí nhớ siêu việt thường nhân, chẳng mấy khó khăn, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì lộ trình đã được hắn vạch xong. Hết sức cụ thể, rõ ràng.

Có được lộ trình, Lạc Bắc lần nữa hướng Thi Quỷ chân thành cảm tạ: “Thi Quỷ huynh, những gì huynh đã làm cho Nhan nhi, phần nhân tình này ta chắc chắn không quên”.

Nói đoạn, Lạc Bắc khẽ động thần niệm, từ chiếc giới chỉ đeo trên tay lấy ra một tấm ngọc bài màu trắng đưa qua cho Thi Quỷ.

“Đây là Bạch Cốt lệnh, vật tượng trưng cho thân phận của Bạch Cốt Động tại Thiên Lạc Thiên, Thi Quỷ huynh xin hãy giữ lấy. Mai này nếu có khó khăn gì huynh cứ tìm tới Thiên Lạc Thiên, đưa ra lệnh bài này tự khắc sẽ có người dẫn đến Bạch Cốt Động”.

“Vậy ta cũng không khách sáo”.

“Hừm hừm…”.

Vốn vẫn luôn chăm chú dõi theo từ nãy giờ, Lạc Lâm ngó thấy có người nhận được đồ tốt thì tâm tư không khỏi máy động. Hắng liền hai tiếng, nàng nhắc nhở:

“Tiểu Lạc Bắc, ta cũng có giúp đỡ cho tì nữ của ngươi nhiều lắm a”.

“Tiểu công chúa, thật sự đa tạ”.

“Đa tạ thì không cần đâu. Còn Bạch Cốt lệnh không, cho ta một cái đi”.

“Rất tiếc, trong người ta cũng chỉ có mỗi một cái. Nếu công chúa thật muốn, lần sau tới Đại La Thành ta sẽ mang cho người. Còn bây giờ…”.

Lạc Bắc nhìn qua mọi người, chính thức cáo biệt: “Nghinh Tử tỷ, Thi Quỷ huynh, tiểu công chúa, chúng ta chia tay tại đây. Mọi người hãy bảo trọng”.

“Lạc huynh cũng bảo trọng”.

Lạc Bắc hiện đã rời đi, đích đến thì ai nấy đều hiểu.

Thiên địa bao la, sinh linh trải khắp, gặp gỡ ắt hẳn là duyên. Ngẫu nhiên đôi khi chính là sự an bài của tạo hoá. Cô gái đáng thương mà Thi Quỷ từng thấy hoá ra lại là Nhan nhi – tì nữ của Lạc Bắc. Vốn tưởng sẽ mãi chỉ là người vô danh, mộ vô danh để rồi bị lãng quên tại tiểu cốc vô danh, nay rốt cuộc tên họ đã được tìm lại. Âu trời cao hẳn còn thương xót…

Chuyện đời, luôn khó lường như thế. Nhan nhi thân là tì nữ của Lạc Bắc – một thành viên của Thiên Lạc Thiên, đáng lý ra không nên bị bọn đạo tặc nhãi nhép như lũ Thiên Nguyên, Ban Đạt nơi Đàm Nghi Sơn kia bức hại mới phải. Ấy vậy mà, cuộc đời nàng đã chôn vùi tại đó.

Thân bằng quyến thuộc, phải làm sao mới bảo bọc chu toàn đây?

Thực lực? Uy quyền? Địa vị?

Liệu có đủ?

Đối với Lạc Bắc, Thi Quỷ ít nhiều cũng có đồng cảm. Số phận đôi bên, xét ra lại khá tương đồng. Thậm chí ngay đến tướng mạo cũng…

“Có lẽ ta gặp Nhan nhi là sự an bài của tạo hoá. Lạc Bắc, hẳn cũng như vậy…”.

“Nhưng… ta liệu có nên tin?”.

Tự hỏi, rồi rất nhanh Thi Quỷ cũng tự mình trả lời. Và hồi đáp của hắn dành cho chính bản thân là: “Thiên địa vô tồn”.

Phải. Thiên địa vô tồn. Với Thi Quỷ hắn thì thiên đã chết, địa đã vong. Hắn… đã không còn tin nữa.

Người ư?

Giờ đây, bên cạnh hắn, người thân thuộc còn được bao nhiêu? Thế gian lại có mấy người để hắn tin tưởng nữa?

Nghinh Tử, Lạc Lâm của hai năm này? Lạc Bắc của hiện tại? Hắn có nên tin bọn họ?

Có lẽ là nên. Thi Quỷ hắn lựa chọn tin tưởng, nhưng… trong tầm kiểm soát. Lòng tin mà hắn đã, và đang dành cho bọn họ, nó có giới hạn, dựa trên những căn cứ và suy luận của mình. Nói cách khác, hắn thực chất cũng chỉ tin vào bản thân mà thôi…

Đơn cử như vừa rồi, nếu không phải vì Lạc Bắc là cường giả Thiên hà cảnh hậu kỳ, không phải có Nghinh Tử, Lạc Lâm hiện diện, không phải Tiểu Kiều đã được ngụy trang thân phận bằng đan dược ẩn đi khí tức nhân loại, vậy thì… mười quá chín, Lạc Bắc đã biến thành một bộ tử thi rồi.

Đồng cảm, Thi Quỷ có đấy. Nhưng đồng cảm với một người không có nghĩa rằng hắn sẽ để họ an ổn. Những kẻ mang lại nguy cơ… hắn đều phải giết.

“Lạc Bắc, hy vọng tương lai chúng ta sẽ không phải đối đầu”.

Xếp lại tâm tư, trước ánh mắt ham muốn của kẻ nào đó, Thi Quỷ đem Bạch Cốt lệnh cất đi, cất xong thì nhẹ xoay chân bước đến bên Tiểu Kiều, đột nhiên bảo:

“Tiểu Kiểu, quay mặt qua đây”.

“Ưm…”.

“Tiểu Kiều, ta không muốn nhắc đến lần thứ ba”.

Trước áp lực từ Thi Quỷ, Tiểu Kiều đành phải nghe theo, miễn cưỡng quay đầu. Theo đó, một khuôn mặt còn vương chút lệ dần lộ rõ.

“Ơ…”.

Chưa xem chưa biết, Lạc Lâm vừa xem xong thì miệng không kiềm được bật thốt. Nàng thấy hơi ngoài ý muốn a.

“Tiểu Kiều, ngươi… từ nãy giờ ngươi khóc đấy à?”.

“Ta…”.

Tiểu Kiều cúi đầu, giọng lí nhí: “Ta nghe kể về cô gái Nhan nhi kia… trong lòng xúc động nên mới…”.

“Ngẩng đầu lên”.

Đợi cho Tiểu Kiều đã ngước mặt, Thi Quỷ lúc này mới đặt tay lên, nhẹ nhàng lau đi vệt nước còn vương đọng, cử chỉ rất ư dịu dàng.

“Công tử, người để ta…”.

“Yên nào”.

Phản đối không thành, Tiểu Kiều đành im lặng để mặc Thi Quỷ “tự tung tự tác” lau khô cho mình, dù bối rối nhưng trong lòng chẳng hiểu sao lại bỗng thấy vui vẻ lạ thường. Có lẽ… có lẽ nàng cũng thầm mong được gần gũi như vậy.

Hạnh phúc? Hẳn có đôi phần. Khoảnh khắc này, với Tiểu Kiều mà nói… nó thật tốt.

Còn Thi Quỷ? Hắn cảm nhận ra sao? Sự dịu dàng của hắn, khởi điểm là gì? Yêu thương bao nhiêu? Chân thành ít nhiều?

Khó mà biết được. Hắn bây giờ thật quá phức tạp.

Đơn giản, trừ bỏ Tiểu Kiều thì ở đây cũng chỉ còn mỗi mình Lạc Lâm nữa thôi. Cảm xúc trong nàng, nó được biểu lộ rất rõ ràng, chân thật. Giống như lúc này vậy.

Trái hẳn sự ngọt ngào mà Tiểu Kiều đang thầm nếm trải, trong lòng Lạc Lâm lại tràn ngập vị chua. Động tác dịu dàng của Thi Quỷ, dáng dấp e thẹn của Tiểu Kiều, chúng làm nàng rất chi gai mắt.

Lý do ư? Ai cần quan tâm chứ.

“Hừ, ta biết mà. Rõ ràng là thiếp thân tì nữ… Hai người các ngươi khẳng định có quan hệ không bình thường”.

“Tiểu Kiều ngươi a, thật là giỏi a… Bộ dạng e ấp thế kia, có nam nhân nào lại chẳng yêu mến… Biết vậy lúc nãy ta đã khóc rồi…”.

“Xuy… Ta khóc làm gì chứ? Hắn có thèm bận tâm tới ta nữa đâu… Rõ ràng ta mới là đệ tử của hắn…”.

Tận đáy lòng, Lạc Lâm cảm thấy rất bất bình. Thái độ, cách cư xử của Thi Quỷ dành cho nàng và Tiểu Kiều, nó quá là cách biệt. Cứ như thể Lạc Lâm nàng đây là tì nữ còn Tiểu Kiều mới đúng là công chúa vậy.

Trước kia chẳng nói làm gì, dẫu sao ngoài Nghinh Tử thì bên cạnh Thi Quỷ cũng chỉ có mỗi mình nàng. Nhưng bây giờ…

Sự xuất hiện của Tiểu Kiều, nó đã trở thành một vấn đề lớn. Rất rất rất lớn…