Chương 563: Trở Mặt

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Hì hì…”.

Âm Cơ nghe xong thì cười lên khe khẽ: “Diệp Lang thiếu chủ ngươi coi bộ là một nam nhân thích chiếm hữu a… Tiếc là thời gian chẳng thể quay ngược, ta đây cũng không cách nào hoàn nguyên như trước…”.

“Thời gian đúng là không thể quay ngược, sự thật đúng là không thể đổi thay, có điều…”.

Cố ý ngắt quãng, Diệp Lang Khải nhếch môi mà rằng: “Âm Cơ, có một thứ hiện vẫn chưa thay đổi đấy”.

“Có sao?”.

Nhanh chóng che đi một tia khác lạ trong đáy mắt, Âm Cơ làm bộ nghi hoặc: “Diệp Lang thiếu chủ, ngươi chẳng hay là đang muốn đề cập tới thứ gì vậy?”.

“Yêu thích”.

Diệp Lang Khải nói rõ hơn: “Âm Cơ, như cũ, ta vẫn yêu thích nàng. Lòng ái mộ của ta dành cho nàng, nó vẫn không đổi. Âm Cơ, ta vẫn muốn nàng trở thành nữ nhân của ta”.

Bên cạnh, sau khi đem mấy lời nọ tiêu hóa xong thì Âm Cơ mới ngờ vực hỏi lại:

“Diệp Lang thiếu chủ, ngươi không phải là đang trêu đùa gì ta đấy chứ? Tự bản thân ta cũng cảm thấy mình chẳng phù hợp để trở thành nữ nhân của thiếu chủ ngươi nha. Phải biết là ta đã từng chung chạ với rất nhiều rất nhiều nam nhân…”.

“Ta biết”. – Diệp Lang Khải khoát tay cắt ngang.

Kế đấy, hắn quay sang bảo “đám người thừa” Thác Ban, Trần Đức, Phong Bất Bình:

“Đại sự chúng ta đã bàn xong, tiệc cũng đã hết, ta nghĩ vui vẻ như vậy là đủ rồi. Các vị động chủ nếu thấy mệt thì có thể về nghỉ ngơi trước”.

Rất nhanh, sau khi Diệp Lang Khải mở lời thì bàn tiệc liền trở nên trống trải đi hẳn.

Phong Bất Bình, Trần Đức, Thác Ban,…, bảy tên thủ lĩnh đạo tặc đến từ bảy động phủ khác nhau, toàn bộ hiện đều đã rời khỏi đây. Bàn tiệc lúc này, trừ bỏ Diệp Lang Khải ra thì cũng chỉ còn duy nhất mỗi mình Âm Cơ mà thôi.

Tất nhiên, sự có mặt của Âm Cơ hiện giờ cũng không phải do nàng cam tâm tình nguyện. Trắng ra mà nói thì nàng đây là bị ép. Âm Cơ nàng muốn đi nhưng người ta lại không cho đi đấy.

“Ài…”.

Âm Cơ cố ý thở dài, hướng Diệp Lang Khải nói: “Diệp Lang thiếu chủ, ngươi chẳng vừa mới bảo ai nếu thấy mệt thì có thể về nghỉ ngơi trước sao? Ta đây đang thấy khá là mệt mỏi, ngươi cớ gì lại cứ bắt ta ở?”.

“Âm Cơ, nàng hà tất phải gây khó dễ cho ta”.

Diệp Lang Khải chưng ra bộ dạng hòa nhã, chân thành thổ lộ:

“Âm Cơ, chẳng giấu gì nàng, vừa rồi nghe nàng đề cập đến chuyện ‘thái bổ’ kia, trong lòng ta quả thực đã cảm thấy rất hụt hẫng và mất mát. Nhưng trải qua một đỗi âm thầm tự vấn, ta nhận ra bản thân ta đối với nàng vẫn rất yêu thích. Ta nghĩ nếu bây giờ mình bỏ cuộc thì chắc có lẽ ngày sau sẽ phải tiếc nuối, ân hận. Bởi thế cho nên… Âm Cơ, nàng đồng ý trở thành nữ nhân của ta chứ?”.

“Ra Diệp Lang thiếu chủ lại dành cho ta nhiều thiện cảm đến nhường ấy, ta thật là không ngờ…”.

Ngoài miệng thì đáp như vậy, nhưng còn trong lòng, thực ra Âm Cơ lại đang nghĩ khác. Những lời chân tâm thật dạ của nàng là thế này cơ:

“Tổ cha nó, đã cố nói hết nước hết cái rồi mà thằng nhãi này vẫn chưa chịu buông tha cho ta. Mẹ kiếp! Bọn Phong Bất Bình, Cao Dương chẳng phải khẳng định thằng nhãi Diệp Lang Khải này đối với nữ nhân xưa nay rất nặng tính chiếm hữu ư, hà cớ bây giờ hắn lại cư xử với ta như thế, cứ nhất quyết muốn ta làm nữ nhân của hắn…”.

“… Đã tự nhận mình chung chạ với vô số nam nhân, quan hệ không dưới vạn lần như vậy rồi mà hắn vẫn muốn. Mẹ nó chứ…”.

Giữa lúc Âm Cơ âm thầm mắng mỏ, nghĩ suy thì Diệp Lang Khải – đối tượng mà nàng đang nghĩ tới ấy, hắn cũng đang lặng lẽ tính toán.

Âm Cơ, nàng khiến cho hắn phải bận tâm.

So với đám người Trần Đức, Thác Ban thì Diệp Lang Khải thâm sâu và hiểm độc hơn nhiều lắm. Bọn chúng có thể không để ý tới một vài chi tiết nhưng Diệp Lang Khải hắn thì lại rất chú tâm. Ví như sự tùy tiện của Âm Cơ khi dám buông lời xúc phạm hắn, rồi cả vẻ bình thản, ung dung lúc nàng từ chối nhã ý của hắn nữa.

Mọi thứ có thật chỉ là “tự nhiên”?

Hết thảy đều bắt nguồn từ bản tính thô kệch của nàng?

Diệp Lang Khải không cho rằng như vậy. Hắn không nghĩ Âm Cơ tầm thường đến mức ấy. Trông nàng đâu có giống một kẻ ngốc.

“Có điều ám muội”. Diệp Lang Khải cảm thấy như thế.

Không hạ lệnh giết chết, không bắt giữ Âm Cơ để trừng phạt, đấy chẳng bởi hắn thiện lương nhân từ hay thật tâm yêu thích như lời hắn đã nói, sở dĩ chưa vội đá động là vì hắn chưa nắm chắc mà thôi.

Lùi một bước, cứ cho những gì Âm Cơ nói là thật, rằng nàng đã từng chung chạ với vô số nam nhân, như vậy cũng chẳng hề gì. Cùng lắm thì hắn thưởng thức nàng xong rồi đem nàng giết đi là được. Dẫu sao trước nay nữ nhân của hắn bị chính tay hắn giết vốn đâu phải chuyện hiếm lạ, thêm một hai mạng kể ra cũng bình thường.

Sự thật chính là như thế đấy. Ác tâm của Diệp Lang Khải vốn sớm đã hiện, lúc này hắn chỉ là đang thăm dò, chơi trò thật thật giả giả với Âm Cơ. Nếu nàng vẫn như cũ lắc đầu từ chối “nhã ý”, hắn chắc chắn sẽ đưa nàng vào chỗ chết, bây giờ hoặc trong một ngày không xa; bằng như nàng gật đầu đồng ý, vậy thì hắn sẽ mắt nhắm mắt mở, cùng nàng chơi trò “điên loan đảo phượng” hôm nay, còn về sau này… Bị thái bổ đến chết hoặc sẽ bị giết chết, đấy là kết cục của nàng.

Tính toán của Diệp Lang Khải chính là như vậy. Rất xấu xa và hiểm độc.

Có điều… Tính là một chuyện còn làm được hay không lại là một chuyện khác. Chí ít thì trong nhận định của Âm Cơ – người đang bị hắn âm thầm tính toán, Diệp Lang Khải hắn bất quá cũng chỉ là một thằng nhãi có chút địa vị, thật phải đánh xuống mà nói Âm Cơ nàng cũng chẳng e ngại cái gì. Cùng lắm thì nàng đem hắn giết xong rồi cao chạy xa bay thôi.

“Ài…”.

Qua một đỗi lặng im, Âm Cơ buông tiếng thở dài, nhè nhẹ lắc đầu: “Diệp Lang thiếu chủ, ta e là phải phụ tâm ý của ngươi rồi”.

“Nàng không định nói cho ta lý do sao?”. – Diệp Lang Khải kiềm chế tâm tình, truy hỏi.

Chẳng để hắn phải chờ đợi lâu, Âm Cơ “ưm” khẽ rồi đáp: “Diệp Lang thiếu chủ, ta biết là ngươi đã rất là ưu ái ta. Ngươi không ngại hạng nữ nhân như ta, ta thật rất cảm kích. Chỉ là…”.

“Chỉ là cái gì?”.

“Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.

Âm Cơ tiếp tục: “Diệp Lang thiếu chủ, như lúc nãy ta đã nói rồi đấy. Bản tính của ta xưa nay đều luôn rất hào phóng rộng rãi, hơn nữa ta làm đạo tặc đã quen, trong sinh hoạt có những cái đã thành lệ, nếu như bây giờ đi theo ngươi, trở thành nữ nhân của ngươi, ta sợ mình lại chẳng thể an phận được”.

“Diệp Lang thiếu chủ, thú thực với ngươi là nhu cầu sinh lý của ta rất cao, lại là người ham mê của ngon vật lạ, thế nên nếu phải gò bó bản thân, ngày này qua ngày khác chỉ được ăn mỗi một món, ta sợ mình sẽ như hồng hạnh vượt tường mà ra, thông dâm cùng người, tới chừng đó…”.

“Tới chừng đó sẽ khiến Diệp Lang thiếu chủ ngươi mất hết thể diện, như vậy thì thật không hay. Biết đâu trong cơn giận giữ thiếu chủ ngươi lại đem ta băm vằm trăm mảnh ấy chứ…”.

Nói một thôi một hồi, cuối cùng Âm Cơ chốt hạ: “Diệp Lang thiếu chủ, sự yêu thích ngươi dành cho ta cũng như lời đề nghị cám dỗ ấy, dù rất cảm kích nhưng ta nghĩ ngươi nên dành cho một nữ nhân nào khác thì hơn, Âm Cơ ta thật là chẳng thích hợp lắm đâu”.

“Vậy ra đó là lý do khiến nàng từ chối trở thành nữ nhân của ta”.

Diệp Lang Khải trầm ngâm vài giây thì nói, khuôn mặt có đôi phần hụt hẫng: “Âm Cơ, nàng thực đã khiến ta cảm thấy thất vọng. Ta vốn trông đợi một câu trả lời khác chứ không phải thế này”.

Trên chiếc ghế bên cạnh, Âm Cơ nghe hắn nói mấy lời đó thì âm thầm phỉ nhổ: “Trông đợi cái rắm ta này. Con mẹ ngươi cũng thật là biết diễn kịch, lại có thể biến dâm tiện thành ra đường hoàng nho nhã như vậy…”.

Trong lòng mình, Âm Cơ đối với Diệp Lang Khải rất là khinh bỉ. Nàng càng nghe hắn nói thì sự khó chịu lại càng tăng, gương mặt hắn nàng càng nhìn lại càng thấy nó giả tạo, quả thực khá là buồn nôn.

Ấy thế mà Diệp Lang Khải, hắn nào đã chịu thôi. Sự dâm tiện của hắn, nó chẳng những không được thu liễm mà còn lộ ra thêm nữa.

Vẫn bằng gương mặt giả tạo của mình, hắn ôn nhu bảo nàng: “Âm Cơ, nếu ý nàng đã quyết thì ta cũng không ép buộc. Có điều… sự yêu thích của ta dành cho nàng, nếu cứ như vậy mà từ bỏ…”.

Trong khi nói, Diệp Lang Khải vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Âm Cơ, nhè nhẹ vuốt ve.

“Dù nàng có bảo mình đã chung chạ với vô số nam nhân nhưng trong mắt ta nàng vẫn như cũ, vô cùng diễm lệ cao quý… Âm Cơ, đêm nay bằng mọi giá ta đều muốn được ở cùng nàng…”.

“Ở cùng ta sao…”.

Âm Cơ nhẩm lại, cười khẽ, kế đấy thì…

“Soạt” một tiếng, nàng vung tay gạt Diệp Lang Khải ra, đứng phắt dậy, giơ chân đạp đổ bàn ghế, trước ánh mắt có phần kinh dị của Diệp Lang Khải tức giận mắng lớn:

“Bà mẹ ngươi! Ta nhịn đủ rồi đấy!”