Chương 636: Chìm trong tĩnh lặng

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“A a a…!!”.

Trong tiếng la thất thanh, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Lạc Lâm vội vã thoái lui, tận lực tránh khỏi Thi Quỷ. Cuối cùng, nàng đã thoát được.

Về phần Khổng Lăng…

Rất không may, Khổng Lăng đã bị bắt giữ. Hiển nhiên chẳng bởi nàng chậm chân hơn Lạc Lâm, sở dĩ thoát không được, nguyên do hết thảy đều nằm ở Thi Quỷ. Mục tiêu của hắn, nó vốn dĩ là Khổng Lăng nàng.

“Grừ… ừ…”.

Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của nam nhân đang khoá chặt hai tay mình, Khổng Lăng bất giác rùng mình. Cõi lòng bất an mãnh liệt, nàng khẩn trương cất tiếng: “Thi Quỷ, ngươi muốn làm gì?! Mau buông ta ra!”.

Đáp lại nàng, Thi Quỷ chẳng những không buông mà tay còn dụng lực lớn hơn. Một cách chậm rãi, hắn há miệng. Từ bên trong, không khó để thấy một đôi răng nanh nhô dài.

“Thi Quỷ! Ngươi dừng lại!”.

“Nếu còn muốn ta cùng ngươi song tu thì lập tức dừng lại!”.

Đó có vẻ là những lời cảnh báo, hoặc nếu bảo đe doạ thiết nghĩ chẳng quá. Tuy nhiên, dẫu có là gì đi nữa thì nó cũng đều vô dụng. Bởi lẽ Thi Quỷ, hắn nào đâu để tâm. Giờ phút này, thần trí hắn đã khá bất ổn cho việc suy tính thiệt hơn rồi.

“Đã vậy thì ngươi cũng đừng trách ta…”.

Lo sợ biến thành quyết liệt, từ trong đôi mắt Khổng Lăng, một đạo hàn quang chợt loé lên. Nàng cấp tốc điều động chút linh lực tích lũy từ song tu Càn Khôn Đại Na Di và tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết, dồn hết vào chân rồi mạnh mẽ nâng gối.

Kết quả…

Đã không có gì xảy ra. Thi Quỷ, hắn đã nhanh hơn Khổng Lăng một bước, đem thân thể nàng ép sát vào vách tường. Hiện tại, nàng muốn nhúc nhích e rằng cũng khó…

“Thi Quỷ không được…! Buông ta…!!”.

“Ực…”.

Từ phía xa xa, nơi lối ra vào, Lạc Lâm thò đầu nhìn vô, “lựa lời khuyên bảo”:

“Khổng Lăng, ngươi không cần phải phản kháng đâu. Cứ cho hắn cắn một miếng đi… Mất chút tinh huyết thôi, chẳng sao hết a!”.

“Thôi, phu thê các ngươi cứ từ từ tâm sự. Ta ra ngoài trước…”.

Lạc Lâm vừa đi, Khổng Lăng càng thêm lo lắng. Mấy lời vừa rồi của đối phương, chúng chẳng giúp ích gì cho nàng hết. Nàng căn bản là còn chưa tin tưởng.

Thật sự chỉ một chút tinh huyết liền xong sao?

Trông bộ dạng của Thi Quỷ hiện giờ, sự đói khát kia, nó làm sao có thể được thoả mãn dễ dàng như vậy. Biết đâu hắn sẽ ăn tươi nuốt sống nàng luôn cũng không chừng…

Nhưng… nàng làm cách nào để thoát ra đây?

Bình thường, khi đôi bên xung đột, Thi Quỷ dù chiếm thượng phong thì cũng chỉ nhỉnh hơn một chút; ấy thế mà lúc này, lực lượng của hắn lại hoàn toàn áp đảo so với nàng.

Năng lượng, nó rốt cuộc là từ đâu ra? Có liên quan gì với trạng thái “đói khát” hiện giờ của hắn?

Khổng Lăng nàng thật tình không thể hiểu được. Và sự nghi hoặc ấy, nó lại càng tăng thêm khi mà nàng đang sắp bị cắm ngập răng nanh vào cổ thì Thi Quỷ bỗng bất ngờ đem nàng đẩy ra, kế đấy thì quát lớn:

“Ra ngoài!”.

Trước sự chuyển biến đột ngột nọ, Khổng Lăng mặc dầu rất thắc mắc nhưng cũng gấp rút y lời thoái lui. Lo sợ trong nàng, nó nhiều hơn là thắc mắc đấy.

Thân ảnh Khổng Lăng hiện đã hoàn toàn khuất dạng. Lúc này, trong thạch thất chỉ còn lại duy mỗi mình Thi Quỷ… với đau đớn và thống khổ. Giống như Lạc Lâm mấy ngày trước, con quái vật ẩn chứa bên trong Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công lại đang quấy phá hắn. Nó muốn máu tươi. Nó cần sinh mệnh…

“Ha ha…”.

Len lỏi trong thanh âm thống khổ, Thi Quỷ chống tay vào vách tường, run run mà cười.

“Quái vật… vẫn chỉ là quái vật…”.

“… Ha ha ha… grừ…ừ…”.

“Cửu Thiên Hấp Huyết

Thập Địa Thâu Hồn

Vạn Trượng… Hồng Hà…

Duy Ngã… Độc Tôn…”.

Một cách nặng nhọc, Thi Quỷ nhẩm lại bốn câu mở đầu của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công. Nhẩm xong thì gằn giọng:

“Độc tôn? Là ai độc tôn?!”.

“Ta? Hay chính ngươi?!”.

Run rẩy càng nhiều, đau đớn càng tăng thì ánh mắt Thi Quỷ càng nồng sắc lạnh. Bất chấp thể xác lẫn tâm thần đều bị hành hạ, hắn cuồng ngạo: “Ta luyện ngươi chứ không phải ngươi luyện ta!”.

“Dù không có Linh Lung Đồng Ngọc Công… ta cũng vẫn có thể trấn áp ngươi!”.

“Tới đây đi!!”.

“A a a… a a!!”.

“Grừ… ừ… a a…!!”.

“A a a…!!”.

“Phải làm sao bây giờ… Phải làm sao bây giờ…”.

Nơi căn phòng phía ngoài, Lạc Lâm nghe được những tiếng la hét của Thi Quỷ truyền ra thì dạ lại càng thêm khẩn trương. Nàng hết đi qua rồi lại đi lại, hết ngược tới xuôi, cứ thế mà tiếp bước liên hồi.

Vô tình liếc qua Khổng Lăng, thấy đối phương an tĩnh khoanh tay tựa vách tường, trong lòng Lạc Lâm nhất thời không khỏi bực tức:

“Khổng Lăng, ngươi… Hắn thì đau đớn kêu la như vậy trong khi ngươi thì lại điềm nhiên đứng đây. Ngươi coi thế mà được à?!”.

Tuy rằng bản thân vốn chẳng bình tĩnh như lời Lạc Lâm gán cho nhưng thay vì thanh minh, Khổng Lăng chỉ đơn giản nói, hay đúng hơn là hỏi lại:

“Vậy chứ ngươi bảo ta phải làm gì? Ta cũng đâu phải đan sư”.

“Ngươi không phải đan sư nhưng là đạo lữ song tu của hắn a!”.

“Hắn là hắn, ta là ta”.

“Ngươi…!”.

Tâm tư xoay chuyển, Lạc Lâm thoáng nghĩ rồi nhắc nhở: “Khổng Lăng, ta cũng không phải nam nhân. Ở đây, nam nhân chỉ có mỗi mình Tiểu Quỷ hắn. Nếu mà hắn xảy ra chuyện gì, ta với ngươi cũng phải táng thân chỗ này…”.

Quan sát thấy sắc mặt Khổng Lăng đã biến chuyển, biết là có hiệu quả, Lạc Lâm mau chóng bồi thêm: “Khổng Lăng, ngươi nghĩ kỹ đi. Ngươi đã chấp nhận cùng hắn song tu, phải chịu đựng bao nhiêu là thiệt thòi, khổ sở, nay lẽ nào ngươi để cho nó hoá thành công cốc?”.

Trầm tư qua hết, Khổng Lăng ngước mắt nhìn lên, cau mày nói: “Ta không biết phải giúp hắn thế nào. Tình trạng của hắn, ta thực không biết gì cả”.

“Ngươi không cần biết. Ta nói rồi, ngươi chỉ cần cho hắn uống chút máu tươi là được”.

“Lúc nãy ta cũng nói rồi. Ta bị hắn đẩy ra. Hắn căn bản không muốn”.

“Nhưng mà…”.

Cướp lời Lạc Lâm, Khổng Lăng chợt kiến nghị: “Lạc Lâm, hay là ngươi vào thử đi. Các ngươi thân thuộc, biết đâu hắn sẽ chịu uống máu của ngươi”.

“Không được không được!”.

Lạc Lâm lắc đầu nguầy nguậy: “Máu của ta vừa ít lại vừa kém chất lượng, Tiểu Quỷ hắn khẳng định là sẽ không muốn…”.

“Nhưng ngươi còn chưa thử…”.

“Tuyệt đối không được!”.

“Ngươi đừng nhìn ta. Ta nói không được là không được!”.

“Ta khẳng định, nhất quyết, kiên quyết… Không được là không được!”.

Tầm hai phút sau.

Từ căn phòng phía ngoài, Lạc Lâm mặt nhăn mày nhó đưa chân hướng thạch thất tiến vào. Sau tất cả, sau bao nhiêu cái lắc đầu “kiên định”, rốt cuộc nàng lại tự mình phản bội mình, đem thân dâng hiến.

Phải, đối với Lạc Lâm nàng thì đây là một sự hiến dâng. Dĩ nhiên là vô cùng bất đắc dĩ. Thậm chí, ngay khi vừa đi tới cửa thạch thất, nhìn vào bên trong là nàng đã lập tức hối hận rồi.

“Khổng Lăng”. – Ngó lại phía sau, Lạc Lâm mếu máo – “Ta… ta không được đâu. Tiểu Quỷ hắn nhất định là không thích dùng máu của ta đâu…”.

“Lạc Lâm, đừng chần chừ nữa. Mạng sống của mọi người đều đang nằm trong tay ngươi”.

“Híc… Cái gì mà trong tay ta… Tự nhiên ta có bổn sự mà bản thân ta còn chẳng biết luôn vậy…”.

“Ực…”.

“Ực…”.

Liên tiếp nuốt xuống hai ngụm nước bọt, Lạc Lâm cố lấy dũng khí, dè dặt đưa chân qua khỏi làn ranh, tiến vào thạch thất.

Tiếp cận Thi Quỷ, trông thấy hắn nằm im dưới đất, nàng e ngại đưa tay chạm vào áo hắn, cất tiếng:

“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi… ngươi còn sống không vậy?”.

Chưa thấy phản ứng, nàng tiếp tục lay: “Này, Tiểu Quỷ sư phụ… Ta cho ngươi cắn một miếng nè…”.

“Tiểu… a a a…! Cứu mạng a!…”.

“Ngươi… Lạc… Lâm…”.

“… Cứu mạng! Cứu mạng!… Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đừng có cắn ta…”.

“Ực… Mau… ra… ngoài…”.

“Ra ra! Ta ra ngay…!”.

Cứ thế, khi vừa được Thi Quỷ trả tự do, Lạc Lâm lập tức nhích mông thoái lui, tốc độ nhanh đến khó tin…

Một lần nữa, Thi Quỷ lại chỉ còn một mình. Giữa thạch thất, hắn run rẩy hạ thấp đầu, tay ôm lấy ngực, co ro nằm im…

Xung quanh, giữa không gian yên ắng, mười hai bức tượng Ái Hậu trong đủ các tư thế đứng – ngồi… lặng lẽ nhìn hắn. Những cái nhìn vô tri vô giác…