Chương 2: Khai Nhãn

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Còn Vương Chi thì sao?

Nếu như hắn khai nhãn thành công vào năm mười lăm tuổi này, mặc dù tiền đồ không quá xán lạn nhưng chí ít vẫn còn một chút hy vọng.

“Ta có nhân phẩm tốt như vậy chắc chắn sẽ được thượng thiên phù hộ thôi”.

“Để xem còn bao nhiêu nào”.

Nói đoạn, Vương Chi cho tay vào ngực lấy ra một chiếc túi màu nâu, có vẻ được may từ da của loại dã thú nào đó. Mở túi ra, đưa mắt nhìn kỹ, sau một hồi đong đi đếm lại, Vương Chi mới lẩm bẩm:

“Mười bốn viên hạ phẩm linh thạch. Để tiến vào linh trì thì phải trả mười viên làm phí dụng cho Ngô chấp sự, như vậy chỉ còn lại bốn viên, chỉ vừa đủ mua một lọ linh dịch để tu luyện. Ài, vẫn là quá nghèo a!”.

Thành thật mà nói thì hắn rất hâm mộ những người có tiền: Muốn vào linh trì thì vào linh trì, muốn mua đan dược thì mua đan dược, muốn mua pháp khí thì mua pháp khí, căn bản không cần phải cẩn thận tính toán như hắn.

Mỗi tháng môn phái phát cho hắn hai viên hạ phẩm linh thạch xem như thù lao cho nghĩa vụ cống hiến cao cả mà hắn đang làm. Để có cơ hội tiến vào linh trì, hắn đã phải cố gắng dành dụm từ một năm trước. Mười bốn viên hạ phẩm linh thạch, với nhiều người thì chẳng đáng là gì nhưng với Vương Chi thì đó là số tiền lớn nhất mà hắn từng được cầm trong tay. Nghĩ đến sau hai ngày nữa mình lại trở thành kẻ không một xu dính túi, Vương Chi vô cùng ảo não.

“Giá mà có một túi linh thạch rơi trúng đầu ta thì tốt biết mấy”.

Vừa dứt câu, đang định bước đi thì thân thể Vương Chi bỗng cứng đờ, hai mắt trừng lớn. Hình như… có thứ gì vừa rơi xuống đầu hắn thì phải. Vương Chi đưa tay hướng về đỉnh đầu, một cách chậm rãi.

Cưng cứng… Ươn ướt…

Không phải linh thạch. Là thứ gì thế nhỉ?

“A a a!”. – Một tiếng hét đầy phẫn nộ cất lên.

“Là con chim mắc dịch nào dám thả trứng xuống đầu ta? Ngươi muốn đẻ thì cứ đẻ, nhưng ngươi không biết về tổ đẻ hay sao hả? Đầu ta cũng đâu phải tổ chim! Đồ con chim mắc dịch! Đồ con chim không biết vệ sinh!”.

“Mười linh thạch”. – Ngô chấp sự hờ hững lên tiếng.

Vương Chi không nói gì, rất có quy củ cho tay vào túi da lấy ra mười viên hạ phẩm linh thạch đặt lên bàn. Ngô chấp sự nhẹ phất tay một cái, số linh thạch lập tức biến mất.

“Vào đi”.

“Đa tạ chấp sự”.

Cúi chào vị Ngô chấp sự nọ xong, Vương Chi liền hướng thẳng phía linh trì bước đi. Khi hắn đến nơi thì bên trong đã có hơn mười người đang ngồi tu luyện. Không nói nhiều, Vương Chi lập tức cởi bỏ chiếc áo đang mặc ra, nhanh chóng bước vào linh trì.

Thời gian chỉ có hai canh giờ, cần phải tranh thủ a. Hắn là một người rất biết tiết kiệm.

Khoanh chân ngồi xuống, hắn bắt đầu vận hành Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết hấp nạp dược lực bên trong linh trì.

Thời gian chậm rãi trôi qua…

“Một chút nữa. Một chút nữa. Ta nhất định phải khai nhãn. Nhất định phải khai nhãn!”.

Tâm trí Vương Chi không ngừng gào thét. Bằng tất cả sức lực, hắn điên cuồng vận hành Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết. Có lẽ vì vượt quá giới hạn chịu đựng mà cơ thể hắn liên tục run lên, làn da đỏ ửng, mồ hôi ướt đẫm.

Oang!

Dường như có thứ gì vừa bị phá vỡ. Cùng lúc, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại; thoáng chốc, cả Vân Lam đại lục chìm trong bóng tối.

Trời sinh dị tượng!

Ngay sau đó, liên tiếp mấy đạo lưu quang không hẹn mà đồng loạt bay về phía linh trì. Là các vị cao tầng của Yêu Tông.

“Đệ tử bái kiến tông chủ, các vị trưởng lão”. – Ngô chấp sự nhận ra thâm phận những người vừa tới liền vội vàng tiến lên hành lễ. Chỉ có điều chẳng ai thèm chú ý đến hắn. Giờ phút này, ánh mắt những vị cao tầng kia đều tập trung vào linh trì, chính xác là vào một người. Dĩ nhiên kẻ đó không phải Vương Chi.

Một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi, cả người phát ra linh quang rực rỡ, đấy mới là người khiến cho trời sinh dị tượng.

“Sư huynh, mau nhìn!”. – Một vị trưởng lão bỗng hô lên.

Theo hướng nàng chỉ, Thanh Tùng Tử nhìn lên bầu trời thì thấy chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện chín ngôi sao thẳng hàng.

“Cửu tinh tề chiếu”.

“Sư huynh, đây là…?”. – Nhị trưởng lão không xác định, hỏi.

“Trong tu đạo giới, vừa khai nhãn liền dẫn sinh thiên địa dị tượng thì tất đều là rồng phượng trong loài người. Tuy rằng ta chưa từng nghe qua loại dị tượng này bao giờ nhưng ta có thể chắc chắn thành tựu ngày sau của nó sẽ vượt xa chúng ta”.

Quay sang Ngô chấp sự, Thanh Tùng Tử hỏi:

“Ngươi có biết lai lịch của đứa trẻ này không?”.

“Bẩm tông chủ, đứa trẻ kia tên Vương Tuyết Nghi, là một cô nhi được Lưu Hiểu sư tỷ đem về ba năm trước”.

“Ừm. Lát nữa ngươi dẫn đứa trẻ này đến Thanh Khâu Điện… Gọi cả Lưu Hiểu cùng đến”.

“Vâng, tông chủ”.

Khi Ngô chấp sự ngẩng đầu lên thì phát hiện Thanh Tùng Tử cũng như các vị trưởng lão khác đã không còn tại. Có chút thất vọng, y chuyển ánh mắt lên người Vương Tuyết Nghi còn đang hấp nạp dược lực trong linh trì, tâm tình khá phức tạp.

Chẳng riêng gì Ngô chấp sự, hiện giờ có một người còn đang cảm thấy phức tạp hơn nhiều. Hắn là Vương Chi.

Ông trời! Ông đang trêu ta có phải không?

Màn đêm kia! Mấy ngôi sao kia! Các ngươi muốn xuất hiện ta cũng không quản, thế nhưng mà… Việc gì các ngươi lại cứ muốn xuất hiện ngay đúng lúc ta khai nhãn thành công chứ?!

Liếc sang Vương Tuyết Nghi gần đó, hắn thầm bồi thêm một câu: Còn ngươi nữa, lúc nào khai nhãn chẳng được, sao cứ phải đột phá cùng thời điểm với ta?

Vương Chi rất bực bội, phi thường bực bội. Lúc nãy hắn còn tưởng là mình dẫn phát thiên địa dị tượng nữa, hóa ra…

“Người ta khai nhãn thì hào quang rực rỡ, còn Vương Chi ta khai nhãn thì một tí ánh sáng như đom đóm cũng không có”.

Càng nhìn Vương Chi càng nghẹn khuất. Chẳng rõ nghĩ thế nào hắn lại há miệng cúi xuống linh trì uống “ừng ực” từng ngụm lớn khiến cho những người khác phải lau mắt mà nhìn.

“Này, hắn làm sao vậy? Linh trì cũng không thể uống như nước a”.

“Không biết. Chắc là hắn muốn tích trữ trong bụng để từ từ luyện hóa”.

“Ta chưa từng nghe nói ai luyện hóa như thế cả. Ta thấy hắn là bị ấm đầu rồi”.

“Đúng vậy. Khẳng định là bị ấm đầu. Thật đáng thương a”.

Ấm đầu?

Các ngươi mới ấm đầu! Ta đây là giải tỏa uất nghẹn có được không!

Cố nuốt xuống một ngụm sau cùng, với sắc mặt âm trầm, Vương Chi rời khỏi linh trì.

Rầm!

Đóng mạnh cửa, Vương Chi tiến tới chiếc bàn thô sơ đặt giữa phòng, ngồi xuống, cầm nguyên bình trà, không thèm rót mà uống ừng ực. Xem ra vẫn còn đang rất bực bội.

Sặc.. ặc…

“Ui… A.. a… Đau… Đau quá!”.

Chẳng lẽ là do mấy ngụm linh trì khi nãy?

Vương Chi nhớ lại hành động dại dột của mình, lúc này mới thầm mắng bản thân ngu ngốc. Linh trì cũng không thể uống loạn a!

Ta sao lại váng đầu như vậy chứ! Chết tiệt, phải nôn ra!

Nghĩ liền làm, Vương Chi lập tức cho một ngón tay vào cổ họng.

“Ọe… Ọe… Khụ khụ…”.

Nôn ra! Nôn ra!

Chết tiệt! Sao lại không chịu ra thế này!

“A.. a.. a…!”.

Vương Chi liên tục kêu la thảm thiết. Tiếng của hắn lớn đến nỗi làm kinh động cả khu phòng. Rất nhanh, các đệ tử gần đó đã vội chạy sang. Một người hỏi:

“Xảy ra chuyện gì? Vương sư đệ bị làm sao?”.

“Ta… Ta không biết. Ta vừa mới tới thì đã thấy hắn như vậy rồi. – Một người khác đáp.

“Mau! Mau đi gọi Lý chấp sự!”.

Trong mơ màng, Vương Chi dường như nghe thấy có ai đó mắng hắn ngu ngốc. Có lẽ là tiếng của Lý chấp sự…