Chương 689: Phong thanh Lạc Cẩm

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ngươi… ngươi đúng là Lạc Lâm… Đúng thật là Lạc Lâm…!”.

“Cái gì mà đúng là. Lẽ nào còn có ai dám giả trang tiểu bá vương ta sao? Thác Đán ngươi thật là…”.

Tới đấy thì Lạc Lâm im bặt, không nói tiếp nữa. Thân thể nàng đã vừa bị người ôm lấy. Còn là rất chặt. Dù vậy, nàng chẳng những không hề khó chịu, cảm thấy gò bó mà trái lại, cái ôm siết này, nó đem đến cho nàng một sự ấm áp và yên bình khó tả.

Bất giác, từ tâm thái kẻ trêu đùa, Lạc Lâm dần “xịu” xuống. Xúc động, một lần nữa lại bắt đầu trỗi dậy. Và lần này, dẫu muốn thì nàng cũng không cách nào kiềm chế nổi.

Giống như Thác Đán, những giọt lệ mừng vui đã rơi đầy trên má Lạc Lâm.

“Tách… tách…”.

“… tách… tách…”.

Lát sau…

“Hít…”.

Giây phút xúc động nhất hiện đã qua đi. Lạc Lâm hít mạnh một hơi, chủ động tách mình ra khỏi vòng tay Thác Đán. Nàng lau nhanh dòng lệ rồi chợt cười, bảo:

“Hì… Ngươi xem chúng ta này, có còn là trẻ con nữa đâu mà lại khóc lóc như vầy…”.

Thác Đán nghe xong nhưng không đưa ra ý kiến. Nàng chỉ học theo Lạc Lâm bật cười một tiếng nho nhỏ rồi quẹt ngang đôi dòng nước mắt.

“Thống lĩnh”..

Đúng lúc này, một thanh âm bất ngờ cất lên xen giữa bầu không khí có phần riêng tư giữa Lạc Lâm và Thác Đán. Chủ nhân cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị thân tín của Thác Đán – người đứng đầu trong số mười hai nữ quân nhân: Khinh Đài.

Trước hành vi tạm cho là “can thiệp” ấy, Thác Đán xoay đầu qua nhìn, lấy giọng điềm tĩnh mà rằng:

“Khinh Đài, người đứng bên cạnh ta đây chính là tiểu công chúa Lạc Lâm đã mất tích hơn trăm năm qua. Các ngươi mau tới hành lễ”.

Đã có được lời xác nhận từ miệng Thác Đán, Khinh Đài cũng như mười một nữ quân nhân còn lại liền triệt bỏ đi chút hoài nghi sau cuối, đồng loạt quỳ trước Lạc Lâm, đồng thanh cất tiếng:

“Chúng thuộc hạ bái kiến tiểu công chúa”.

“Được rồi được rồi. Ở đây cũng chẳng phải Đại La thành, các ngươi không cần lễ tiết nhiều như vậy”.

Chuyển sang Thác Đán, Lạc Lâm chợt hỏi: “Phải rồi Thác Đán, ngươi đang dẫn quân đi đâu vậy? Bộ có chuyện gì hả?”.

“Chuyện này…”.

Thác Đán thốt ra được hai chữ liền thôi. Thay vì nói tiếp thì nàng lại đưa mắt liếc qua Khổng Lăng vốn vẫn luôn bảo trì im lặng từ nãy giờ.

Trông thấy nàng như vậy, Lạc Lâm ngỡ người bằng hữu của mình đang có chút nghi ngại, bèn chủ động:

“Suýt nữa thì quên. Thác Đán, để ta gọi Nghinh Tử tỷ ra cho ngươi gặp”.

“Nghinh Tử tỷ?”.

Thác Đán thoáng hồi tưởng, rất nhanh liền tiếp lời: “Lạc Lâm, ý ngươi là Nghinh Tử cũng đang ở cùng ngươi?”.

“Ừm, tỷ ấy đang ở ngay đây”.

“Ngay đây?”.

Theo phản xạ, Thác Đán lẫn mười hai thuộc hạ thân tín của mình lập tức đảo mắt nhìn quanh…

Chỉ là… Các nàng càng nhìn thì nghi hoặc càng đậm. Bởi lẽ xung quanh đây, trừ bỏ Lạc Lâm và nữ nhân đang đứng kế bên ra thì làm gì còn ai khác nữa.

“Lẽ nào Nghinh Tử tỷ đang sử dụng ẩn thân chi thuật?”.

Trong âm thầm, Thác Đán không khỏi có suy đoán.

Và, dĩ nhiên là Thác Đán nàng đã đúng. Có điều, còn chưa đủ.

Kẻ đang ẩn thân không phải chỉ một mà đến tận năm người. Ngoài Nghinh Tử thì vẫn còn có bốn người khác là Thi Quỷ, Tiểu Vương, Âm Cơ và Tiểu Kiều.

Thác Đán, nàng đã không biết, cũng chẳng hề lường được.

Chính vì thế, bởi do là ngoài tưởng tượng nên lúc này đây, khi mà năm người Thi Quỷ đồng loạt hiện thân thì Thác Đán đã không tránh khỏi một phen kinh dị. Mười hai thân tín của nàng, bọn họ tất nhiên cũng chả khá hơn bao nhiêu. Tệ là đằng khác.

Chẳng bận tâm nhiều đến biểu cảm trên mặt Thác Đán lắm, Lạc Lâm chỉ qua đám người Thi Quỷ, Khổng Lăng, bắt đầu giới thiệu:

“Thác Đán, để ta giới thiệu cho ngươi…”.

“Đứng bên cạnh ta từ nãy giờ là Khổng Lăng tỷ. Còn tên tiểu tử này gọi là Tiểu Vương. Còn vị độc nhãn mỹ nhân này là Âm Cơ tỷ…”.

Cứ thế, nhanh chóng và gọn gẽ, Lạc Lâm lần lượt giới thiệu mọi người cho Thác Đán. Tất nhiên là nàng đã không gộp chung mà chia làm hai phần riêng biệt. Đợi sau khi “những người lạ” đã giới thiệu xong, lúc này Lạc Lâm nàng mới nhấc chân bước lại gần hơn Nghinh Tử và Thi Quỷ, nói:

“Thác Đán, hai người này ta nghĩ không cần phải giới thiệu. Nghinh Tử tỷ, Tiểu Quỷ sư phụ, tất cả chúng ta đều bình an”.

Nhận thức đã rồi, hỏi han cũng vừa xong. Hiện tại, câu chuyện lại một lần nữa quay về điểm dở dang ban nãy, trước khi năm người Thi Quỷ, Nghinh Tử đồng loạt hiện thân.

“Thác Đán”. – Lạc Lâm hướng Thác Đán nhắc lại – “Ngươi còn chưa có trả lời ta. Ngươi đang dẫn quân binh của mình đi đâu vậy?”.

Đối với việc này, Lạc Lâm nàng cảm thấy khá là nghi hoặc. Ba ngàn quân binh chẳng phải con số ít, thêm nữa tất cả lại còn trang bị khôi giáp, kiếm cung đầy đủ… Đáng nói hơn, ở giữa chi quân đội này vậy mà có hiện hữu ba cổ ma pháo loại nặng…

Nếu bảo đây chỉ đơn giản là một cuộc săn bắt, rèn luyện hay tiễu trừ gì đó thì Lạc Lâm nàng thật chả tin tưởng lắm đâu.

Cần biết ma pháo chính là thứ vũ khí có uy lực mạnh nhất trong quân đội; trừ phi chiến tranh nổ ra, bằng không nó rất hiếm khi được đụng tới đấy. Thậm chí dù cho đó chỉ là một cỗ ma pháo bình thường hạng nhẹ đi nữa.

Đằng này, giữa chi quân đội của Thác Đán, hiện hữu lại là ma pháo cấp bậc cao nhất, còn tận những ba cỗ…

“Lẽ nào thực có chiến tranh nổ ra sao? Thế nhưng hướng mà Thác Đán hành quân lại là phía nam?”.

Lạc Lâm nhất thời chưa thể hiểu được. Nàng đang chờ được giải đáp.

Bên kia, sau vài giây chần chừ, Thác Đán hồi âm:

“Lạc Lâm, chuyện này… Thật ra hôm nay Hồng Uy Thiên Quốc đã không còn giống như trước nữa…”.

“Không giống?”.

Lạc Lâm nghe vậy thì trong lòng lại càng thêm ngờ vực: “Thác Đán, Hồng Uy chúng ta bộ đã xảy ra đại sự gì sao? Ngươi có thể nói rõ hơn không?”.

“Chuyện này một hai câu khó mà nói hết được. Lạc Lâm, trước cứ cùng ta đến Lang Cơ thành. Chúng ta vừa đi vừa nói”.

“Việc này…”.

Lạc Lâm hơi phân vân, bèn liếc qua Thi Quỷ hỏi ý:

“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi thấy thế nào?”.

Thi Quỷ nghe xong nhưng chưa vội trả lời. Thay vì hồi đáp Lạc Lâm thì hắn lại hướng Thác Đán hỏi:

“Đại công chúa hiện đang ở đâu?”.

“Lang Cơ thành”. – Chẳng cần nghĩ ngợi, Thác Đán đáp gọn.

Trầm ngâm thoáng chốc, không tính lâu, Thi Quỷ ngước mắt nhìn lên, bảo với Lạc Lâm:

“Nếu đại công chúa đang ở Lang Cơ thành thì chúng ta nên tới đó thôi”.

“Tiểu Quỷ sư phụ, sẽ ổn chứ?”.

“Đừng lo. Sẽ ổn thôi”.

Và như thế, thay vì Đại La như ban đầu, đích đến của đám người Thi Quỷ đã chuyển hướng. Cùng với Thác Đán, bọn họ đang nhắm tới Lang Cơ thành.

Như lời mình nói, trong quá trình hành quân, Thác Đán đã đem những đổi thay của Hồng Uy Thiên Quốc lần lượt kể lại cho Lạc Lâm và mọi người cùng nghe.

Biến động, phải nói là khá nhiều. Sự thể, nó bắt đầu từ hai mươi ba năm trước, thời điểm phụ hoàng của Lạc Lâm đột ngột băng hà…

Sau cái chết còn nhiều tranh cãi nọ, liên tiếp những cuộc chính biến đã nhanh chóng nổ ra. Căn nguyên là bởi các vị hoàng tử, công chúa kia, bọn họ không phục.

Theo di chiếu tiên đế lưu lại thì ngôi vị đế vương Hồng Uy Thiên Quốc sẽ được truyền cho cửu công chúa Lạc Cẩm, cũng là người luôn được ông sủng ái trước đó. Nhưng vấn đề nó nằm ở đấy.

Trong cung ngoài phủ, có ai không biết thân phận cửu công chúa? Nàng bất quá chỉ là một đứa con ngoài mong đợi, kết quả của một đêm hoan lạc mà thôi… Mẫu thân nàng, xuất thân vốn là tì nữ, và đến cuối đời, tận lúc nhắm mắt xuôi tay cũng vẫn chỉ là tì nữ.

Phải. Hoàng gia đã không bao giờ chấp nhận. Một tì nữ thì làm sao xứng đáng trở thành phi tần?

Riêng phần Lạc Cẩm…

So với mẫu thân mình thì Lạc Cẩm đã rất may mắn khi huyết mạch mà nàng kế thừa là của hoàng gia Lạc tộc. Nhờ nó, nàng thoát khỏi số phận nô tì, được sống trong nhung lụa, được gọi công chúa…

Bằng thiên tư cao ngất cùng bản tính thiện lương, hiền thục, Lạc Cẩm nàng đã dần được phụ hoàng mình chấp nhận, rồi yêu quý. Thời điểm hoàng đế còn tại, có thể nói là không một ai, một người nào dám động đến nàng. Trái lại, nhiều kẻ đã ra sức nịnh nọt, mong nàng đề bạt hoặc nói đỡ trước mặt hoàng đế…

Nhưng rồi sau đó, khi hoàng đế đột ngột băng hà, mọi thứ liền thay đổi. Quen biết cũng tốt, xa lạ cũng được, có rất nhiều người đã đứng lên chống lại. Bọn họ không cam tâm để cho ngôi vị hoàng đế rơi vào tay Lạc Cẩm. Nếu là người khác, bọn họ ít nhiều còn e ngại chứ bằng Lạc Cẩm…

Một đứa con hoang, một nữ nhân không có thế lực, nổi danh hiền lành như Lạc Cẩm, bọn họ có gì phải sợ?

Phản, có gì không dám?