Chương 24: Thiên Thủy Giá Y (1)

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Người đầu tiên?

Vương Chi quả thật không biết điều đó. Vốn dĩ khi nãy hắn định thu hẳn mớ tài liệu còn thừa kia vào túi trữ vật của mình luôn cơ, nhưng chợt thấy nên xin phép một tiếng thì tốt hơn, vì vậy hắn mới… Ai mà ngờ hắn lại là người đầu tiên có ý với tài liệu luyện đan dành cho thi đấu, đã thế lại còn là người đầu tiên mở miệng hướng trưởng lão hỏi xin.

Cái này… cũng không khỏi…

Tuy chưa biết cái nhìn những lần trước có ý gì, nhưng cái nhìn lần này của trưởng lão và mấy vị đệ tử hạch tâm thì Vương Chi đã hiểu được. Người ta là bị hành động của hắn làm cho “động dung” a. Theo nghĩa nào đó thì hành động của hắn có thể nói là rất… can đảm đấy.

Bây giờ thì thật sự là hào quang rực rỡ rồi. Nội tâm Vương Chi thầm thốt lên như thế. Hắn cảm nhận được hàng trăm ánh mắt đang tập trung vào mình, chính là bị hào quang của hắn thu hút; có điều… đây không phải dương quang mà là ô quang.

Tiến không được, lui cũng chẳng xong; đó là tình trạng của Vương Chi hiện tại. Giữa lúc hắn chưa biết phải làm sao thì may thay, Lăng Tố đã giải vây cho hắn.

“Tuy là chưa từng có tiền lệ nhưng đây cũng chẳng phải việc gì to tát, chỉ có thể nói là ngươi không giống người khác… Được rồi, phần tài liệu kia ngươi cứ tự tiện. Nếu không còn việc gì nữa thì ngươi lui xuống đi”.

Nghe nàng nói vậy, Vương Chi như được đại xá. Hắn cúi người cảm ơn một tiếng rồi lặng lẽ trở về vị trí của mình, đối với những ánh mắt kỳ lạ của các đệ tử xung quanh thì vờ như không thấy. Xem ra công phu da mặt đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh.

“Trong số những đan phương mà Lăng Mị đưa, ngoại trừ Thiên Thủy Giá Y thì toàn bộ ta đều đã luyện chế qua. Thật trùng hợp là tài liệu luyện chế Thanh Linh Đan lại bao hàm luôn cả tài liệu của Thiên Thủy Giá Y. Ừm, như vậy thì đỡ phải phiền cô ta”.

Sau khi liếc trái liếc phải một vòng, thấy vẫn còn một vài ánh mắt đang chú ý đến mình thì Vương Chi liền điều chỉnh lại bộ dáng, hai tay phủi phủi, không thu mớ tài liệu trên bàn vào túi trữ vật mà cầm lô đỉnh lên làm sạch.

Hắn là đang định làm gì?

Câu trả lời là luyện đan. Đúng vậy. Hắn muốn luyện Thiên Thủy Giá Y. Còn về tại sao phải luyện luôn lúc này thì là bởi… thu mớ tài liệu kia vào túi trữ vật thì hơi khó coi a.

Và như thế, Vương Chi lần nữa gọi ra linh hỏa…

Hành động ấy của hắn khiến cho hầu hết mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, không chỉ ngoại môn mà đến các đệ tử nội môn đang đứng xem ở mép sân cũng vậy. Công bằng mà nói thì Vương Chi rất nổi bật trong cuộc thi này, dĩ nhiên không đề cập đến hình tượng quái dị do tiểu Tuyết Linh Xà ban cho mà là về tài năng đan thuật của hắn. Phải biết là trong tất cả những người tham gia thi đấu thì tu vi của hắn là kém nhất, chỉ có Khai nhãn trung kỳ; ấy vậy mà cả hai vòng, hắn đều nằm trong số năm người hoàn thành phần thi sớm nhất, hơn nữa đan dược luyện ra đều đạt tiêu chuẩn rất cao. Đây cũng không phải nhận định vô căn cứ mà là hoàn toàn xác thực. Vị trí của Vương Chi rất gần mép sân, quá trình luyện đan của hắn luôn hiện rõ trong tầm mắt các đệ tử nội môn ở đấy.

Mặc dù có nhiều người nghi hoặc không hiểu bằng cách nào Vương Chi có thể làm được như vậy nhưng đồng thời họ cũng ít nhiều nể phục tài năng của hắn. Do đó, sự chú ý là điều tất yếu. Và có lẽ bởi vì quá chú ý mà ngay khi Vương Chi bắt đầu khai hỏa luyện chế Thiên Thủy Giá Y thì những tiếng nghị luận cũng vang lên.

“Di, hình như hắn lại định luyện chế tiếp một lô đan dược nữa”.

“Chẳng phải hắn đã hoàn thành phần thi của mình rồi sao, hắn luyện tiếp làm gì chứ? Phẩm chất lô Thanh Linh Đan kia rất tốt mà”.

“Hay đây là yêu cầu của thập tam trưởng lão? Lúc nãy hắn có tới gặp trưởng lão nói gì đó, tiếc là sân thi đấu có kết giới cách âm nên không nghe được nội dung”.

“Ồ, tại sao hắn lại cho Cát Mộc vào trước mà không phải là Thanh Long Thảo?”.

“Không đúng, hắn nung chảy yêu hạch của Tam Nhãn Ma Lang rồi mới đến Huỳnh Sa, đây tuyệt đối không thể nào là đang luyện chế Thanh Linh Đan được”.

Quá trình luyện chế của Vương Chi khiến cho các đệ tử nội môn đi từ nghi hoặc này đến nghi hoặc khác. Bọn họ thật sự chẳng biết hắn đang định luyện chế cái gì. Tất nhiên không phải toàn bộ, vẫn có vài người nhận ra được ý đồ của Vương Chi. Ví như Hà Khương – người đứng đầu nội môn, Hà Linh – người xếp thứ hai nội môn, hay như… Hoàng Nữ Tú Anh chẳng hạn.

Trong khi những người xung quanh đang cảm thấy khó hiểu về hành động của Vương Chi thì Hà Khương chợt quay sang Hoàng Nữ Tú Anh bên cạnh, giọng nhu hòa hỏi: “Muội thấy hắn thế nào?”.

Hoàng Nữ Tú Anh nhìn thoáng qua Hà Khương rồi chuyển ánh mắt lên người Vương Chi, nghĩ ngợi chốc lát mới nghiêm túc đáp:

“Rất không giống người”.

“Phụt…”. – Kế bên Hà Khương, Hà Linh vốn đang chăm chú lắng nghe tức thì bị làm cho bật cười.

Tuy rằng tiếng cười của Hà Linh chỉ diễn ra chưa đầy hai giây nhưng cũng quá đủ để làm Hoàng Nữ Tú Anh chú ý. Nàng nhìn Hà Linh với ánh mắt khó hiểu. Trong cảm nhận của nàng thì người kia thật sự rất kỳ quái, rất không giống những người khác mà nàng từng biết. Ngẫm lại thì đây đã là lần thứ hai nàng gặp hắn; lần đầu thì là tại Tàng Thư Các, khi đó hắn còn nhặt giúp nàng cuốn ngọc giản Xà Kiếm Bộ…

“Hừm hừm”.

Hà Khương thấy bầu không khí có chút khác lạ bèn hắng giọng hai tiếng giải vây cho muội muội mình, sau đó tiếp tục hỏi Hoàng Nữ Tú Anh:

“Hoàng sư muội, theo muội thì hắn có thể giành được vị trí quán quân ngoại môn không?”.

“Quán quân ngoại môn từ đầu đã là của hắn”. – Hoàng Nữ Tú Anh đáp mà chẳng cần suy nghĩ.

Nghe được lời khẳng định của nàng, huynh muội Hà Khương quay mặt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có thứ gì đó lóe lên khác thường.

Do bốn phía sân thi đấu đều có kết giới cách âm nên những lời nghị luận bên ngoài của các đệ tử nội môn đều không thể đến được tai Vương Chi. Nhưng thiết nghĩ dù nghe được đi nữa thì lúc này Vương Chi cũng chẳng có tâm trí đâu đi để ý. Hắn đang phải tập trung vào bước cuối cùng của quá trình luyện chế Thiên Thủy Giá Y.

“Phựt”.

Dưới sự điều khiển của Vương Chi, ngọn linh hỏa thiêu đốt dưới đáy lô đỉnh bỗng nhiên bùng lên mãnh liệt khiến cho nhiệt độ cũng tăng theo mấy lần. Vài phút sau, một làn khói xanh từ lô đỉnh bốc lên rồi nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.

Với mùi hương thơm nồng và màu sắc nổi bật, làn khói nọ lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, kể cả các đệ tử ngoại môn – những người không hề biết nó là thứ gì. Thật ra thì chẳng thể trách bọn họ được; dẫu sao bọn họ cũng chỉ là đệ tử cấp thấp, lại không có bối cảnh, kiến thức ít ỏi là điều hiển nhiên. Đừng nói nhận ra, e rằng có nói cho họ thì họ cũng chẳng biết Thiên Thủy Giá Y là thứ gì nữa kia. Xét ở khía cạnh nào đó thì Vương Chi đã may mắn hơn họ rất nhiều, có được một vị linh đan sư lục phẩm chỉ điểm; tiếc là cho đến bây giờ hắn vẫn hồn nhiên xem vị linh đan sư kia là một đệ tử nội môn bị đồng môn xa lánh a.

Số từ: 1590