Chương 601: Kẻ Tặng Người Vay

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thi Quỷ, hắn đã nói rất tỉ mỉ, về cái gọi là “giá trị to lớn” kia.

Lý giải cho Nghinh Tử? Hay hướng tới Âm Cơ?

Hẳn là cả hai. Từ nãy giờ, từng câu từng chữ phát ra từ miệng hắn, Âm Cơ cũng nghe rất rõ ràng rành mạch.

Có một điều không thể không nói, đó là tri thức về tinh linh của Thi Quỷ, nó quả thật rất uyên sâu. Thậm chí, so với bậc tiền bối đã trải qua vô số năm tháng, kinh vô số chuyện như ân sư của Âm Cơ còn vượt trội hơn nhiều. Tự đáy lòng, Âm Cơ đã ngầm công nhận.

Dĩ nhiên, với sự uyên bác của mình, Thi Quỷ đã giúp nàng có được cái nhìn toàn diện hơn về tinh linh. Minh bạch chứ chẳng mơ hồ như trước nữa.

Nhưng…

Hiểu mà làm gì kia chứ? Lúc này, nàng đâu phải bạn của hắn. Thân tín? Càng không.

Tì nữ ư? Nàng ước gì mình tạm có được cái thân phận thấp kém này.

Đen đủi thay, Âm Cơ nàng chả là gì của hắn cả. Có, bất quá một kẻ địch, một tù nhân. Xét trong hoàn cảnh hiện tại, nàng càng thấy nhiều, nghe nhiều thì số phận sẽ càng trở nên bi thảm mà thôi.

“… Giờ thì xong thật rồi… xong thật rồi…”.

“Tinh linh xét ra giá trị còn lớn hơn nhiều so với thiên địa chí bảo, vốn là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu… Theo những lời hắn vừa nói thì đứa bé trong tay hắn, mức độ trân quý thậm chí đã đạt tới tình trạng khó lòng đong đếm, lợi ích mang lại tuyệt chẳng thấp hơn một vị chân nhân Linh anh đệ thất trọng…”

“Một thứ quý giá như vậy, hắn không những công khai cho ta thấy mà còn tỉ mỉ giải thích cho ta nghe… Thế này thì ta còn an ổn được nữa sao?”.

Tự do, nó đã cách Âm Cơ nàng quá xa rồi. Biết đâu chừng tánh mạng nàng đây cũng sắp…

Càng nghĩ dạ lại càng hoang mang, Âm Cơ bất giác cúi thấp đầu thêm một chút, chân lùi mấy bước.

Lo lắng, sợ hãi, nó đã dập tắt hết nhuệ khí, đánh tan phần lớn ý chí của nàng. Thi Quỷ, hắn biết là như thế. Ấy vậy mà… hắn vẫn còn chưa chịu buông tha.

Thanh âm buồn vui vô định, hắn nhìn Âm Cơ nàng, hỏi: “Âm Cơ, ngươi nghe rõ rồi chứ? Nếu vẫn chưa hiểu, hoặc thắc mắc, cứ việc hỏi. Ta… sẽ giải đáp tường tận”.

Một đỗi sau.

Từ dáng vẻ rụt rè, lo lắng, hiện Âm Cơ đã tự nhiên hơn nhiều. Trên mặt nàng, sắc hồng đã bắt đầu quay trở lại. Dẫu vậy, sâu trong đáy mắt, phiền muộn như cũ hẳn còn chưa tan…

Có lẽ… nàng đang bận suy nghĩ.

Trong khi ấy, cách đó vài mươi thước, Thi Quỷ – kẻ đã khiến nàng suy nghĩ, hắn lại một lần nữa làm xao động tâm tư người khác. Đối tượng? Chính thị Nghinh Tử.

Với thái độ điềm nhiên chân thành, hắn đưa tinh linh hài nhi về phía đối diện, đoạn nói: “Ngươi giữ đi”.

Chừng như bị bất ngờ, Nghinh Tử nhất thời im lặng, lát sau mới phản ứng lại.

“Cho ta?”.

“Cho ngươi”.

Nhận được hồi âm, Nghinh Tử lại càng thêm ngờ vực. Cũng chẳng thấy tay nàng động đậy, một dòng chữ ngay ngắn bất chợt hiện ra:

“Tại sao?”.

Trong thâm tâm, Nghinh Tử hẳn còn chưa thể hiểu được. Hành động của Thi Quỷ, nó đã vượt ra khỏi lý lẽ thông thường. Hay ít ra bề ngoài là vậy.

Ngẫm mà xem, thứ hắn vừa nói trao tặng là gì?

Tinh linh. Một tinh linh hàng thật giá thật, vạn năm chưa chắc đã xuất ra một lần. Một thứ quý giá tới độ khiến tu sĩ Linh anh cấp cao cũng phải đỏ mắt thèm thuồng mà hắn cứ đơn giản cho đi, thử hỏi liệu có bình thường?

Là do sợ Nghinh Tử nàng ra tay cưỡng đoạt?

Xét ở quan hệ đôi bên cũng như thần thái của Thi Quỷ hiện giờ, nếu bảo lo ngại thì dường như chẳng giống.

Vậy, lẽ nào hắn thật tâm? Một món quà dành tặng tri âm, gửi trao tri kỷ?

Chân thành, có được bao nhiêu đây?

“Nghinh Tử”.

Giữa lúc Nghinh Tử còn đang âm thầm tự hỏi thì ở chiều đối diện, Thi Quỷ chậm rãi hồi đáp.

“Ta nhớ ngươi từng nói mình bị phản bội… Ngươi có món nợ phải đòi, đúng chứ?”.

Nghinh Tử như cũ bảo trì im lặng, chờ nghe tiếp.

“Ngươi cần sức mạnh”.

Cúi nhìn đứa bé trong tay, Thi Quỷ tiếp tục: “Tinh linh này, gốc tích vốn dĩ là một loại thiên địa chí bảo thuộc tính chí âm chí hàn, tự thân lại chứa đựng đại lượng sinh cơ, tiềm năng cực kỳ to lớn. Nếu tận tình nuôi dưỡng, hướng đạo cho nó, tin tưởng không tới trăm năm, nó sẽ có đủ bản lãnh để giúp ngươi đòi nợ”.

“Bằng như vẫn thấy quá lâu, như ta vừa nói, tinh linh này chứa đựng đại lượng sinh cơ, âm hàn chi khí, trong khi bản thân ngươi lại là người tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn…”.

Tới đó thì Thi Quỷ tạm thời đình chỉ, không nói thêm nữa. Hắn cảm thấy bấy nhiêu đã đủ rồi, Nghinh Tử có thừa trí thông minh để hiểu được vấn đề.

Tất nhiên, nàng sẽ chẳng cho rằng đây là món quà hoàn toàn miễn phí. Bởi lẽ chính bản thân mình, Thi Quỷ cũng không cho rằng như vậy. Thực ra thì hắn có dụng ý. Hoặc, cũng có thể gọi là mục đích, kế hoạch… Trái hẳn vẻ mặt điềm nhiên bên ngoài, trong lòng hắn, đường tơ suy tính có rất nhiều…

Dại dột, ngu ngốc?

Hắn đâu phải Vương Chi. Nghinh Tử nàng có món nợ phải đòi thì Thi Quỷ hắn cũng có thâm thù phải trả. Sức mạnh mà hắn cần, nó lớn hơn những gì Nghinh Tử mong muốn, nhiều lắm.

Tinh linh kia, giá trị đúng là to lớn thật đấy, nhưng với Thi Quỷ mà nói… vẫn còn nhỏ bé lắm. Thi Quỷ hắn cần trợ lực cường đại hơn nữa. Hắn… không muốn phải chờ đợi quá lâu.

Lại nói, đưa cho Nghinh Tử tinh linh hài nhi thì đã sao?

Trong chuyến đi này, mục đích ban đầu của hắn vốn chỉ dừng ở Lam Tức Nhưỡng, mà Lam Tức Nhưỡng thì… hắn lấy được rồi. Tinh linh hài nhi, nó là một sự kinh hỉ ngoài ý muốn, được hình thành từ một phần tinh phách của Lam Tức Nhưỡng thôi…

Bây giờ, một tinh linh không phải cái gì đáng để bận tâm, thứ Thi Quỷ muốn chiếm lớn hơn thế nhiều. Chỉ cần hôm nay Nghinh Tử đồng ý tiếp nhận nhân tình này, vậy thì ngày sau… nàng chắc chắn sẽ phải trả lại gấp chục lần.

“Nghinh Tử, ngươi sẽ quyết định thế nào đây…”.

Vẫn giữ ánh mắt chân thành, dáng vẻ điềm nhiên, Thi Quỷ im lặng chờ đợi…

Một lúc sau, chừng vài phút có lẻ, Nghinh Tử cuối cùng cũng đã có lựa chọn cho mình.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên Thi Quỷ, vẻ đờ đẫn trong đôi mắt có phần thuyên giảm, chợt hỏi: “Quyền lực, có khiến ngươi thay đổi?”.

Nhìn vào dòng chữ ẩn ẩn vẻ uy nghiêm nọ, Thi Quỷ hồi đáp: “Quyền lực, nó không phải thứ ta hướng đến, càng không thể chi phối ta”.

“Nghinh Tử?”. – Đợi một lúc vẫn chưa thấy đối phương phản ứng gì, Thi Quỷ đành chủ động lên tiếng.

Và đáp lại hắn như cũ là một dòng chữ, khác chăng đường nét đã mềm mại hơn vừa rồi.

“Ta sẽ suy nghĩ”.

“Tốt thôi…”.

Trông theo bóng lưng giai nhân đang dần cách xa, Thi Quỷ thầm nhủ: “Yêu càng đậm, hận càng sâu. Vực thẳm tối tăm, ta không tin là ngươi muốn ở mãi”.

Thời gian lặng lẽ trôi, những cảm xúc cũng từ từ lắng dịu. Đoàn người Thi Quỷ một lần nữa lại chuẩn bị tiếp bước cuộc hành trình. Trước khi rời khỏi thạch thất, Thi Quỷ gọi Tiểu Kiều đến bên cạnh, đưa tinh linh hài nhi cho nàng, bảo:

“Giúp ta trông nó một chút”.

“Công tử, ta… ta không biết chăm sóc hài nhi…”.

“Không sao. Tinh linh này hiện còn đang trong quá trình hoàn thiện, vẫn chưa chính thức được tính là người. Cứ xem nó như một món đồ vật là được rồi”.

M-Món đồ vật?

Tiểu Kiều nghe xong không khỏi tròn mắt, cái nhìn ai kia cũng trở nên khác lạ.

Chừng như hiểu được tâm tư trong lòng nàng, Thi Quỷ giải thích: “Sinh mệnh của tinh linh này rất cường đại, thậm chí dù bây giờ ngươi có dùng kiếm đâm mấy nhát nó cũng không chết được đâu”.

“Thế nào? Ngươi không tin?”.

“Được rồi, ngươi đưa nó đây. Để ta làm thử cho ngươi xem…”.

“Công tử, không được a…!”