Chương 633: Tự mình chuốc hoạ

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Qua đoạn đường ngắn ngủi, sau những bước chân rón rén, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng đi được tới gian thạch thất. Dĩ nhiên không phải bên trong, nơi nàng hiện đứng thuộc phạm vi bên ngoài, cạnh lối ra vào.

Bàn tay nhẹ nâng, nàng tự đem hai mắt mình che lại, dù vậy, tất cả cũng chỉ là hình thức. Bàn tay nàng, nó vốn đâu kín. Một kẽ hở vẫn được chừa ra. Từ sau nơi ấy, một đôi mắt linh động đang chăm chú nhìn vào bên trong…

Khung cảnh, nó chả khác biệt so với những gì Lạc Lâm mường tượng bao nhiêu. Nam trần nữ trụi, hai hoà làm một, dính chặt vào nhau…

Những động tác “đưa đẩy”, những tiếng thở hổn hển, những thanh âm nỉ non như khóc như than,…, tất cả… tất cả đều nằm trong suy nghĩ trước đó của Lạc Lâm. Nếu khác, hoạ chăng là hình ảnh rõ ràng, sinh động hơn mà thôi.

“Ực.. “.

Tiếng nước bọt vừa mới vang lên, còn chưa kịp dứt đã liền bị Lạc Lâm tận lực đè nén. Một tay che mắt còn một tay thì bụm miệng, nàng rụt đầu lại, tạm đình chỉ hoạt động, thậm chí ngay đến hơi thở cũng nhất thời ngưng hẳn. Đợi qua một đỗi, khi nhắm chừng mình vẫn chưa bị phát hiện thì lúc này nàng mới nhích người về phía trước, tiếp tục dõi theo.

Thành thật mà nói thì cảnh tượng bên trong, nó khá là có sức hấp dẫn đối với Lạc Lâm nàng. Ngẫm lại, từ trước tới nay, chuyện phòng the nàng bất quá chỉ mới nghe phong thanh, thấy được nhiều lắm cũng mấy bức xuân cung hoạ do tỷ tỷ đưa cho. Bằng như hiện tại, bằng như những hình ảnh, thanh âm đang hiển hiện mồn một ngay trước mắt đây… Xuân cung hoạ, nó làm sao mà bì được.

“Khổng Lăng kia chắc là phải khổ sở lắm đây…”.

Vừa chăm chú theo dõi Lạc Lâm vừa nghĩ. Nhận định của nàng, nàng cho là chính xác. Bởi lẽ suốt từ nãy tới giờ, từ trong cổ họng hoàng y nữ tử, nàng đã và hãy còn đang nghe những tiếng nấc nỉ non như khóc như than, như ai như oán…

Mà, đâu chỉ thanh âm, cả động tác cũng là như thế, đều trông rất khổ sở a. Những ngón tay của hoàng y nữ tử, chúng liên tục cào cấu khắp người Thi Quỷ trong khi đôi chân yêu kiều thì quấn chặt, mình mẩy thì vặn vẹo…

“Chậc chậc… Vậy mà ta nghe bảo nam nữ hoan ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cảm giác rất tốt…”.

“Khổ sở như vầy, tốt cái nỗi gì chứ… Tốt, chắc là chỉ mỗi mình Tiểu Quỷ kia thôi”.

“Ài… nữ nhân như ta đây sao mà đáng thương quá… Sau này… ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện quỷ này đâu. Ừm, nhất định phải cứng rắn khước từ tất cả nam nhân”.

Trong âm thầm, Lạc Lâm đã hạ xuống quyết tâm như vậy, rằng sẽ gìn giữ bản thân cả đời, tuyệt chẳng để nam nhân nào chạm vào mình.

Dại gì chứ?

Trước mắt nàng đây hiện đang có một nữ nhân khổ sở “khóc than” lăn lộn đây này. Lạc Lâm nàng tội gì phải nối gót đi vào, cam chịu bị nam nhân giày vò?

“Ngẫm lại, tỷ tỷ mình trước nay đều chưa từng để mắt đến nam nhân, bao nhiêu người cầu hôn đều kiên quyết chối từ. Tỷ tỷ chắc là cũng nghĩ như mình đi… Ừm, thêm cả Nghinh Tử tỷ cũng vậy nữa…”.

Nói đoạn, Lạc Lâm ngước mắt nhìn lên, lần nữa trông thấy cảnh ái ân bên trong thạch thất thì bất chợt rùng mình. Một cách lặng lẽ, nàng chầm chậm thoái lui…

Gần một giờ sau.

Mây mưa đã dứt, ái ân vừa tàn. Lúc này, bên trong thạch thất, sát vách tường, một đoá hoa xuân lìa cành hiện đang nằm im bất động.

Hoàng y nữ tử, nàng ngã đầu trên ngực Thi Quỷ, rệu rã thở gấp. Cuộc giao hoan, nó đã gần như lấy đi hết toàn bộ sức lực của nàng rồi. Thời khắc này đây, nàng chỉ muốn buông xuôi, thả hồn chìm vào giấc ngủ. Nàng… thực là mệt lắm.

Tiếc rằng… nàng không thể. Thi Quỷ, hắn còn chưa cho phép.

Đừng hiểu lầm, Thi Quỷ chẳng đòi hỏi thêm một lần ái ân nào nữa cả. Thay vào đó, hắn muốn nàng tu luyện. Hiện tại chính là trạng thái tốt nhất, và cần thiết để tu luyện Càn Khôn Đại Na Di. Song tu, bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Nằm tại bên dưới, Thi Quỷ bỗng chuyển mình ngồi dậy, vòng tay ôm lấy tấm lưng trần trụi của hoàng y nữ tử, miệng kề tai nàng, nhỏ giọng bảo:

“Tới lúc tu luyện rồi”.

Dừng một chút, hắn nói thêm: “Tâm pháp của Càn Khôn Đại Na Di, ngươi nhớ kỹ rồi chứ?”.

Hoàng y nữ tử cố lấy lại thăng bằng, bình ổn mới đáp: “Vận pháp quyết đi”.

“Chậm đã”.

Cùng với cái nhíu mày, hoàng y nữ tử nghi hoặc: “Ngươi còn đợi gì?”.

“Chớ vội vận hành tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di. Trước hãy sử dụng Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết để luân chuyển khí tức, sau đó mới đổi sang tu tập Càn Khôn Đại Na Di”.

“Tại sao phải làm vậy?”.

“Tương hỗ”.

Thi Quỷ giải thích rõ hơn: “Ngươi nghe qua rồi đấy. Càn Khôn Đại Na Di và Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết, hai loại pháp môn này tuy nguồn gốc khác nhau nhưng xảo hợp lại hỗ trợ cho nhau, cực kỳ hoà hợp. Trước luân chuyển khí tức bằng Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết rồi sau mới tu tập Càn Khôn Đại Na Di, như vậy hiệu quả sẽ được đề thăng rất nhiều”.

“Cũng chỉ là suy đoán của ngươi đi”.

“Dù sao cũng đâu mất mát gì? Vậy sao ngươi không thử?”.

“Muốn làm gì thì tùy ngươi”.

Tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng hoàng y nữ tử vẫn y lời làm theo, bắt đầu chiếu theo tâm pháp của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết mà luân chuyển khí tức. Tốt xấu gì thì nàng cũng đã tu tập được ba ngày rồi, lúc này vận dụng cũng chả có bao nhiêu trắc trở.

Kề bên, Thi Quy thấy nàng như vậy thì âm thầm gật đầu, nhanh chóng nối gót vận hành tâm pháp.

….

Trải qua hơn hai canh giờ song tu, hiện Thi Quỷ và hoàng y nữ tử, cả hai đã tạm thời đình chỉ, thôi tu luyện nữa.

Hôm nay, khởi đầu bấy nhiêu là đủ rồi.

“Ngươi còn muốn thừ người bao lâu nữa mới chịu đứng dậy?”. – Mở mắt, thu công, hoàng y nữ tử đợi một lúc vẫn chưa thấy Thi Quỷ phản ứng gì thì liền cất tiếng, giọng điệu khá ư khó chịu.

Thoải mái làm sao được kia chứ? Hạ thân nàng hiện vẫn còn bị chiếm giữ đấy. Cái của nợ đã khiến nàng nỉ non rên rỉ kia, nó vẫn đang nằm tại bên trong.

Trước đó cũng thôi, bởi là song tu nên hoà quyện cùng nhau là điều bắt buộc; nhưng còn bây giờ…

Quá trình tu luyện đã chấm dứt, cớ gì hắn chưa chịu đem của nợ kia rút ra?

Cắn nhẹ bờ môi, hoàng y nữ tử yêu cầu: “Mau đem cái thứ dơ bẩn của ngươi ra khỏi người ta!”.

“Nữ nhân”. – Sau cùng thì Thi Quỷ cũng chịu mở miệng – “Qua cầu rút ván như vậy thật rất không phải đạo đấy”.

Qua cầu rút ván?

Hoàng y nữ tử chưa nghe còn tốt, vừa nghe liền giận tím mặt. Thầm nghiến răng, nàng đáp trả: “Chiếm thân thể ta, đoạt trinh tiết ta, ngươi được bao nhiêu là tiện nghi như vậy lại còn bảo ta qua cầu rút ván? Hai chữ “trơ trẽn” ta đoán ngươi hẳn là chưa được dạy dỗ qua đi”.

“Ngươi không thể nói như vậy”.

Thi Quỷ phản bác: “Ta chiếm thân thể ngươi nhưng bù lại thân thể ta còn chẳng bị ngươi quấn chặt, cào cấu? Nam nữ giao hoan, đôi bên đều tiện nghi”.

Đều… tiện nghi…

Hoàng y nữ tử khó khăn nhẩm lại, giận càng thêm giận. Trước nay, nàng thực chưa từng thấy ai có da mặt dày đến nhường ấy hết. Nam nữ ái ân, giữa đôi bên làm sao mà giống nhau được? Thiêt thòi… vẫn luôn là nữ nhân đấy!

“Không biết liêm sỉ!”. – Sau tất cả, một câu thoá mạ đã được buông ra.

Tiếc rằng… cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Tác dụng nếu có thì cũng là theo chiều hướng trái ngược với mong muốn của hoàng y nữ tử.

Thời điểm nghe xong lời thoá mạ nọ, Thi Quỷ không những không giận mà còn mỉm cười. Một nụ cười rất tươi… đầy gian ý.

Một lần nữa, hắn kề sát miệng bên tai nữ nhân trong lòng, khẽ giọng: “Ta vốn rất biết liêm sỉ, thế nhưng nếu ngươi đã gán cho ta là kẻ vô liêm vô sỉ, vậy thì… ta sẽ chiều theo ý ngươi”.

Cảm giác sắp có chuyện chẳng lành, hoàng y nữ tử tức thì biến sắc: “Ngươi… ngươi tính làm gì?!”.

Vừa nói, nàng vừa dụng lực hòng thoát ra khỏi Thi Quỷ. Nhưng… vô ích. Ngay khi nàng vừa mới bắt đầu hành động thì cả người đã bị Thi Quỷ ghì chặt rồi đẩy ngã ra rồi.

“Buông! Buông ta ra…!”.

“Buông… ưm… ưm…”.

Và như thế, trong gian thạch thất, một cuộc ái ân lại lần nữa diễn ra…