Chương 300: Rõ ràng tất cả

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Dối trá… Tất cả các ngươi đều dối trá…”.

Nếu lúc nãy Vương Tuyết Nghi còn lo lắng, còn sợ hãi thì giờ phút này đây, những cảm xúc ấy đã không còn nữa. Thay vào đó, trong lòng nàng chỉ còn có căm hận cùng bất cam.

Nàng biết hôm nay bản thân đã lâm vào tuyệt cảnh. Chuyện năm xưa nàng không cách nào chối bỏ được.

Trạng thái đau xé tâm can vừa trải qua, nó nhắc cho nàng biết mình là ai. Bất quá chẳng hơn gì một con rối, một nô lệ, một kẻ không còn tự do và sinh mạng tùy thời đều có thể bị tước đoạt.

Nữ nhân đáng sợ kia – kẻ mà đêm qua đã buộc Vương Tuyết Nghi nàng ký kết Linh hồn khế ước cũng như đã gieo vào đầu nàng một con ma cổ kinh tởm nào đấy, nàng ta đang ở đây.

Vừa rồi, sự thống khổ mà nàng trải qua, nó không chỉ đơn thuần là nỗi đau linh hồn bị tác động, hơn thế nữa, nó còn đến từ việc trí não nàng bị ma cổ công kích.

“Mau đem tất cả chân tướng nói ra hoặc là ta sẽ sưu hồn rồi đem ngươi giày vò ngươi cho đến chết…”. – Đó là những gì mà nữ nhân kia đã yêu cầu. Hoặc nên nói là mệnh lệnh. Của chủ nhân dành cho nô bộc của mình.

Thực tế thì có khác gì đâu. Nó rõ ràng là như vậy. Kể từ đêm qua, sau khi Linh hồn khế ước được ký kết thì Vương Tuyết Nghi đã chẳng còn là Vương Tuyết Nghi, chẳng bao giờ có thể sống theo ý nguyện của bản thân nữa rồi.

Dĩ nhiên là nàng rất không cam tâm, thế nhưng… Không cam thì thế nào? Nàng còn có thể làm gì?

Nữ nhân kia quá đáng sợ. Dưới con mắt của một vị chân nhân là Hoàng Thiên Hóa lại dám ra vào tùy tiện, hơn nữa căn cứ vào thái độ lẫn giọng điệu đêm qua của đối phương thì rõ ràng là chẳng xem Hoàng Thiên Hóa ra gì…

Vốn dĩ nàng còn chưa tin, nhưng bây giờ, nàng có muốn không tin cũng không được. Nữ nhân kia, nàng ta rõ ràng là đang ở đây, trong Anh Tiên Đài này, ấy thế mà lại chẳng một ai phát giác được, thậm chí kể cả Hoàng Thiên Hóa cũng chẳng mảy may hay biết…

Điều này nói lên cái gì chứ?

Tu vi của nữ nhân kia còn cao hơn cả Hoàng Thiên Hóa!

Theo động tác xoay quanh chính mình, Vương Tuyết Nghi nhìn khắp Anh Tiên Đài mấy lượt, cuối cùng thì ánh mắt dừng trên người Hoàng Thiên Hóa.

Nhưng không lâu lắm, sau một cái nhếch môi xem thường, nàng lại tiếp tục di chuyển ánh mắt, mục tiêu lần này là Vương Chi.

“Vương Chi… Ngươi rốt cuộc là ai?”.

Một câu hỏi mà nội dung thì chẳng ai hiểu được tường tận hàm ý bên trong.

Có điều… Đó không phải việc Vương Tuyết Nghi cần bận tâm.

Mặc cho bờ môi rướm máu và tóc rối che mờ đôi mắt, nàng nói tiếp:

“Vốn là kẻ đã chết từ hai mươi lăm năm trước, thế nhưng hôm nay, ngươi chẳng những vẫn đang sống, hơn nữa lại còn có một lực lượng đáng sợ như vầy…”.

Nở một nụ cười chát đắng, nàng lắc đầu nhè nhẹ: “Dối trá… Thật dối trá…”.

“Vương Chi, ngươi muốn ta thừa nhận đúng không? Được, ta cho ngươi toại nguyện… Phải, hai mươi lăm năm trước, người đến tìm ngươi đêm đó chính là ta. Người đã đưa ngươi đến tiểu trấn vô danh kia chính là ta. Người đã hủy nát đan điền ngươi… Cũng chính là ta. Và người đã cắt đoạn gân cốt ngươi vẫn chính là ta!”.

“Vương Chi, kẻ đã phế bỏ ngươi chính là Vương Tuyết Nghi ta!!”.

“Quả nhiên là ngươi”. – Sau khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, Vương Chi rốt cuộc cũng lên tiếng. Dù khá nhỏ.

Hắn chẳng biết cảm xúc của mình lúc này là gì.

Sự thật đã hiện ra trước mắt. Chân tướng năm xưa đã được phơi bày. Rằng Lăng Tố – nữ nhân mà hắn yêu thương – vốn không phải người xuống tay cắt tình đoạn nghĩa…

Theo lý thì Vương Chi hắn nên thấy nhẹ nhõm phần nào mới đúng. Tảng đá vô hình đè nặng hai mươi lăm năm kia đã được bỏ xuống, thế nhưng vì sao lòng hắn vẫn cứ nặng nề như vậy?

Và cớ gì hắn lại tự mình chua xót…

“Vương Chi”.

Trong lúc Vương Chi còn đang bị cảm xúc và những ý nghĩ của chính mình bủa vây thì một giọng nói quen thuộc truyền tới, đem hắn kéo về thực tại.

Với gương mặt còn chưa hoàn toàn “thanh tỉnh”, hắn quay sang nhìn Lăng Tố – người vừa lên tiếng.

“Những gì Vương Tuyết Nghi vừa nói…”.

Mặc dù lời nàng còn chưa ra hết, câu nói còn chưa trọn vẹn nhưng Vương Chi vẫn dễ dàng hiểu được toàn bộ. Hắn biết nàng muốn hỏi gì.

Khẽ gật đầu, hắn mở miệng xác nhận:

“Những gì nàng ta nói đều là thật”.


Lời xác nhận của Vương Chi chẳng khác nào một nhát búa đánh thẳng vào tâm trí Lăng Tố, làm nàng gần như chết lặng.

Những câu hỏi, những ngờ vực, bây giờ thì nàng đã rõ ràng tất cả.

Sự biến mất của Vương Chi, hơn hai mươi năm tìm kiếm và chờ đợi của nàng, hóa ra hết thảy đều bởi vì Vương Tuyết Nghi…

Cuộc gặp gỡ đêm qua, nàng cứ ngỡ rằng hắn là kẻ vô tình vô nghĩa, chẳng màn đến duyên nợ năm xưa… Nhưng không. Vương Chi, hắn không phải loại người như vậy. Những lời hắn nói, đôi mắt hắn nhìn, nó vốn không dành cho nàng mà là cho một “Lăng Tố” khác. Một “Lăng Tố” đã từng hủy hoại hắn…

Hủy đan điền, đoạn gân cốt… Đây là việc làm tàn nhẫn đến cỡ nào.

Đan điền vốn là căn cơ của tu sĩ, hủy đi mà nói… Có khác gì đem tiên lộ của họ chặt đứt, đẩy họ vào cuộc sống phàm nhân chốn thế tục.

Nhưng cái cuộc sống thế tục kia sẽ thế nào khi ngay cả gân cốt cũng bị người ta cắt đoạn?

Từ một tu sĩ Linh tuyền cảnh bỗng chốc hóa thành một phế nhân, đây đâu chỉ đơn thuần là nỗi đau thân xác nữa…

Vương Chi, năm đó hắn đã như thế, bị người ta phế bỏ… Với thân thể tàn phế, hắn phải sống ra sao giữa chốn hồng trần lắm thị phi, lòng người bạc bẽo?

Lăng Tố thật không dám nghĩ tiếp.

Tuy hiện tại đang đứng trước mặt nàng là một Vương Chi lành lặn, hơn nữa tu vi lại còn là Linh châu đệ ngũ trọng, nhưng như thế cũng đâu có nghĩa rằng nỗi đau kia không còn tồn tại, đâu có nghĩa rằng hắn đã quên đi. Nỗi đau bị hủy hoại nào phải thứ có thể dễ dàng buông xuống.

Nếu làm được thì đêm qua hắn đã chẳng dùng thần sắc đó, thái độ đó, những lời lẽ vô tình đó để nói với nàng…

Không rõ tự bao giờ, những giọt nước mặn đắng đã lại chảy dài trên má Lăng Tố. Mắt còn chưa ráo hẳn nay đã lại ướt nhòe lệ cay.

Nàng đang khóc. Là bởi đau lòng. Là vì xót xa.

“Vương Chi… Xin lỗi…”. – Trong nước mắt, Lăng Tố nghẹn ngào cất tiếng.

Vốn nàng còn muốn nói thêm nữa. Có rất nhiều, rất nhiều lời nàng muốn nói với hắn. Thế nhưng… Nàng không thốt ra được. Mở miệng lúc này dường như lại trở nên quá khó khăn với nàng.

Chứng kiến những giọt lệ đang thi nhau rơi xuống kia, chẳng hiểu sao khóe mắt Vương Chi cũng bất giác mà vương đầy hơi nước.

Tiến sát Lăng Tố, dáng vẻ ngập ngừng, hắn đặt những ngón tay lên mặt nàng, nhẹ lắc đầu:

“Không phải lỗi của nàng. Không phải…”.

“Tí tách… Tí tách…”.

“Tí tách… Tí tách…”.

Nhìn xuống những giọt nước đọng nơi tay, Na Trát hướng Tâm Lan khẽ giọng:

“Ngươi khóc sao?”.

“Phụ thân và mẫu thân ngươi nay đã đoàn tụ, lẽ ra ngươi phải cười vui vẻ mới đúng chứ…”.

Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng trong đáy mắt Na Trát, không khó để nhận ra có chút gì đó khác lạ. Dường như hơi nước cũng đã vương vào mắt nàng.

Thoáng điều chỉnh tâm tình, Na Trát chuyển dời ánh mắt lên người Vương Tuyết Nghi bên dưới.

Có điều thay vì nhu hòa giống khi nãy thì hiện giờ, trông nó chẳng khác nào một lưỡi dao sắc lẹm.

“Hủy đan điền, đoạn gân cốt… Vương Tuyết Nghi ngươi quả là đủ nhẫn tâm, đủ độc ác. Ta không thể không công nhận ngươi là một ‘nhân vật’ rất có tương lai tại tu đạo giới muôn vàn hung hiểm này… Nhưng đáng tiếc… Vương Tuyết Nghi ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy cái tương lai xán lạn đó nữa”.

Ý định của Na Trát, điều mà nàng sắp làm, Vương Tuyết Nghi đúng thật là còn chưa biết.

Dẫu vậy thì nàng cũng đã đoán được phần nào kết cục của mình.

Hôm nay, dù nàng có tự mình nói ra hay không thì sự thật vẫn sẽ được phơi bày, chân tướng vẫn sẽ hiện rõ. Và Vương Tuyết Nghi nàng, nàng chắc chắn sẽ chẳng qua nổi hôm nay.

Sau những gì nàng đã làm, Vương Chi và nữ nhân đáng sợ kia há có thể bỏ qua, hoặc là nói bọn họ sẽ nhẹ tay với nàng?

Nếu đã không cách nào thay đổi được vậy thì hãy để Vương Tuyết Nghi nàng tự mình nói ra hết đi.

Hai mươi mấy năm giữ mãi trong lòng, nàng cũng đã đủ mệt mỏi rồi.