Chương 638: Tóc như mây, người như gió (1)

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hít sâu một hơi, Thi Quỷ tập trung tinh thần, lần lượt vận hành Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết rồi tới Càn Khôn Đại Na Di, kế đấy thì đem hai loại lực lượng dung hoà, nhắm bia đá toàn lực đánh ra một chưởng.

“Ong!”.

“Ong!”.

“… Ong…!”.

Thanh âm lắng xuống, mọi người im lặng chờ đợi…

“Sao chẳng có gì xảy…”.

Lạc Lâm còn chưa nói hết câu thì trước mặt nàng, tấm bia đá bắt đầu có phản ứng. Những vết rạn nứt xuất hiện; tiếp đấy, trên bề mặt tấm bia, một lớp đá từ từ bong ra, để lộ dấu vết bên trong.

“Tiểu Quỷ sư phụ, có tới ba ngăn bí mật”. – Lần này, lên tiếng như cũ vẫn là Lạc Lâm.

Thi Quỷ không đáp lại nàng, thay vào đó, hắn chăm chú đưa mắt nhìn chiếc ngăn đầu tiên, phía trên cùng.

Khác với hai ngăn bên dưới, sau khi lớp đá bề mặt trên tấm bia bị bong ra thì ngăn chứa thứ nhất này cũng liền tự mở. Bên trong, tính tất thảy có bốn món đồ vật: ba chiếc lọ kích cỡ tầm bằng ngón tay và một cuốn ngọc giản.

Khá chậm rãi, Thi Quỷ nâng nhẹ cánh tay, lần lượt đem các món đồ vật bên trong chiếc ngăn nọ lấy ra.

“Thanh Tâm, Ích Cốc, Dưỡng Linh”.

“Tiểu Quỷ sư phụ, cho ta xem thử”.

Vừa nói, Lạc Lâm vừa chìa tay, nhanh chóng lấy đi ba chiếc lọ Thi Quỷ đang cầm. Đối với hai loại Thanh Tâm Đan và Dưỡng Linh Đan, nàng chỉ thoáng xem qua rồi trả lại; riêng Ích Cốc Đan…

Khư khư giữ chặt, nàng cười vui vẻ: “Hì hì… Cuối cùng cũng được cứu rồi!”.

Bên cạnh, Khổng Lăng trông thấy nàng như vậy thì chê cười: “Xem ngươi kìa. Chỉ có mỗi lọ Ích Cốc Đan mà vui mừng cứ như thể vừa nhặt được chí bảo”.

Gần như lập tức, Lạc Lâm xoay đầu liếc sang. Ánh mắt bất thiện, nàng nói với Khổng Lăng: “Ngươi nếu thấy Ích Cốc Đan này tầm thường thì đừng có đụng vào. Chúng ta đỡ tốn a”.

“Hừ”.

Không chịu thua kém, Khổng Lăng đáp trả: “Thách ngươi. Ta mà chết thì ngươi sẽ phải cùng hắn song tu”.

Đó là một lời nhắc nhở, với Lạc Lâm thì tính chất lại càng nghiêm trọng. Nàng xem đấy là một sự đe doạ.

Tác dụng? Tất nhiên là có. Minh chứng là sau khi nghe xong câu nói ấy, Lạc Lâm đã chẳng còn kiên trì ý định thêm được nữa. Nàng cắn nhẹ bờ môi, “hừ” khẽ: “Kiêu căng cái gì? Chân nhân? Còn không phải lệ thuộc vào một lọ Ích Cốc Đan tầm thường để duy trì…”.

“Nếu không bị Hoan Vương kia hại, nếu thần thức có thể tự do khai triển, ta đây cần một lọ Ích Cốc Đan cũ kỹ?”.

“Xuy… Làm như mỗi mình ngươi bị phong bế lực lượng ấy…”.

“Ài…”.

Chứng kiến Lạc Lâm và Khổng Lăng lại bắt đầu nổi lên xung đột, Thi Quỷ hơi bất đắc dĩ thở dài. Xếp lại ngọc giản, hắn lặng lẽ hướng phía ngoài bước ra.

Chỉ là… hắn còn chưa ra đến cửa thì từ sau lưng, một giọng nói truyền tới. Là của Khổng Lăng.

“Ngươi đi đâu đấy?”.

“Ra ngoài”. – Thi Quỷ tùy tiện đáp, đầu không ngoảnh lại.

Mắt thấy hắn sắp đi tiếp, Khổng Lăng nhanh chóng tiến qua, ngăn cản: “Đứng yên đó”.

Bị người chắn lối, Thi Quỷ đành phải dừng chân.

“Ngươi không tiếp tục cãi nhau, tìm ta làm gì?”.

“Ngọc giản trong tay ngươi viết cái gì?”. – Khổng Lăng cũng chẳng vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.

Liền sau đấy, tiếng Lạc Lâm cũng vang lên: “Phải đấy. Tiểu Quỷ sư phụ, bên trong ngọc giản viết cái gì vậy? Có phải lại công pháp, thần thông gì đấy không?”.

“Công pháp thần thông? Không phải”.

Thi Quỷ nhìn xuống ngọc giản đang cầm trong tay, nói tiếp: “Nội dung bên trong cũng không nhiều nhặn gì, bất quá là một ít tin tức mà thôi”.

“Tin tức? Là tin tức gì?”. – Lạc Lâm nhanh nhẩu truy vấn.

Cũng chẳng bắt nàng phải đợi quá lâu, Thi Quỷ hồi đáp: “Thứ nhất là thông tin về ba loại đan dược Ích Cốc, Thanh Tâm và Dưỡng Linh. Thứ hai thì đề cập đến hai ngăn chứa còn chưa được mở trên tấm bia đá kia. Còn thứ ba… Hoan Vương, hắn lý giải, hay đúng hơn là nhắc nhở một chút việc tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di. Tất cả chỉ có bấy nhiêu”.

“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nhắc ta mới để ý. Tại sao hai chiếc ngăn kia lại không mở ra được vậy? Ngọc giản có nói bên trong chứa đựng đồ vật gì không?”.

“Không phải không mở được mà chúng ta chưa đủ năng lực để mở”.

“Ý ngươi là chúng yêu cầu lực lượng ở tầng thứ cao hơn?”. – Lần này, lên tiếng là Khổng Lăng.

Đáp lại nàng, Thi Quỷ nhẹ gật đầu: “Không sai. Ngăn chứa thứ hai cần lực lượng dung hoà ở tầng thứ nhất của Càn Khôn Đại Na Di và Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết mới mở ra được. Về ngăn chứa thứ ba, yêu cầu tối thiểu là công pháp tầng thứ hai”.

“Bên trong cất chứa những gì?”.

“Các ngươi tự xem”.

Thi Quỷ đem ngọc giản trao lại xong thì một mình rời đi, để mặc cho Lạc Lâm và Khổng Lăng cùng nhau thảo luận.

Rất nhanh sau đó, một cuộc xung đột khác đã lại nổ ra.

Tuế nguyệt vô tình, mười vạn năm không phải con số nhỏ. Trải qua ngần ấy thời gian, theo lý thì đan dược bình thường tuyệt chẳng có khả năng bảo toàn nguyên vẹn. Ấy vậy mà ba loại Ích Cốc, Thanh Tâm và Dưỡng Linh Đan do Hoan Vương lưu lại, chúng vẫn hoàn nguyên như mới. Nói gì hỏng hóc, một chút biến tính thậm chí còn không có.

Phi thường là vậy, tuy nhiên, trong mắt Thi Quỷ thì việc này lại khá xoàng xĩnh. Hoan Vương tốt xấu gì cũng là kẻ từng đứng đầu Thiên Âm đại lục, với bản lĩnh của hắn, muốn tồn lưu thứ gì đó nào có bao nhiêu khó khăn. Bất quá vài ba cấm chế, một ít đại trận liền xong…

Sự nguyên vẹn của linh đan, ngọc giản, đấy không phải điều Thi Quỷ cần để ý. Khiến hắn bận tâm, nếu có thì cũng nằm tại công dụng mà thôi.

Ba loại đan dược Ích Cốc, Thanh Tâm và Dưỡng Linh kia, chúng khá đặc biệt. Thủ đoạn luyện chế, thành phần lẫn nguyên liệu, tất cả đều khác xa so với những gì được ghi chép ngày nay.

Kém hơn?

Thật ra là ngược lại. So với những loại đan dược tương tự của thời nay thì linh đan do Hoan Vương lưu lại tốt hơn rất nhiều. Hiệu quả lớn đến mức làm cho Thi Quỷ và Khổng Lăng cũng phải cảm thấy bất ngờ.

Còn riêng với Lạc Lâm… Sự kinh ngạc, nó còn lớn hơn thế nữa. Nếu như trước đây, thời điểm chưa khai mở được tấm bia đá, Lạc Lâm nàng đã phải liên tục nhịn đói nhịn khát, trong dạ ẩn ẩn sầu lo thì giờ đây… Cái gì đói khát, cái gì mỏi mệt, tất cả đều chả còn là vấn đề nữa rồi, chỉ một viên Ích Cốc Đan liền giải quyết được ngay. Đấy là chưa kể Thanh Tâm Đan và Dưỡng Linh Đan với công dụng còn cao cấp hơn nữa…

Hiện tại, hoàn cảnh đã tươi tắn, khả quan hơn nhiều trong mắt Lạc Lâm. Phiền muộn nếu có hoạ chăng là một chút nhung nhớ tỷ tỷ, tưởng niệm Thác Đán, rồi thêm một vài người, một vài việc… Nhưng, vượt lên trên tất thảy, điều khiến nàng phiền muộn nhiều nhất vẫn là ở đây, bên trong thạch động này. Đối tượng cụ thể thì chính thị Khổng Lăng và Thi Quỷ.

Hai người bọn họ đã có tác động rất tiêu cực tới Lạc Lâm nàng. Những thanh âm nỉ non ai oán, rồi những màn rượt đuổi, đánh nhau loạn xạ, chúng làm nàng rất ư bực bội.

Khỏi phải nghĩ, Lạc Lâm nàng đương nhiên là rất muốn, phi thường muốn ra tay dạy dỗ hai người bọn họ một trận nên thân. Chỉ tiếc rằng… lực bất tòng tâm. Sau bao ngày chăm chỉ tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di thì lực lượng của bọn họ đã càng thêm mạnh mẽ. So với họ, Lạc Lâm nàng đây chỉ như con cừu nhỏ so với con sói to, căn bản là đánh không nổi.

“Ài… Số ta sao mà đáng thương quá…”.

Ngồi tựa lưng nơi vách tường, Lạc Lâm ngẩng đầu nhìn trần động, giữa những tia sáng xanh huyền ảo, chống cằm lẩm bẩm.

“Giá như có Thác Đán ở đây thì hay biết mấy…”.

“Tiểu Thác Đán à, bây giờ ngươi có phải lại đang cõng trên lưng mấy miếng đá nặng trình trịch mà tập luyện không?”.

“Chúng ta là bằng hữu tốt, ngươi nhất định cũng phải rất nhớ ta chứ…”.

“Á…!”.

Đang thơ thẫn suy tư tưởng niệm, Lạc Lâm bỗng hét lên một tiếng thất thanh rồi bật người dậy. Hai mắt mở to, thần tình hốt hoảng, nàng quay đầu nhìn vào phía trong, hướng thạch thất. Từ nơi đó, nàng vừa nghe, và hãy còn đang nghe những tiếng kêu gào.

Rõ ràng là tiếng của Thi Quỷ.