Chương 540: Một Mạng Không Chừa

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Huyết thương hiện tại đã chẳng phải huyết thương của trước đó!

“Xoạt!”.

Với sự phát huy tận cùng của Huyết Sát Chi Lực, như một điều tất yếu, cái bụng như đại trống của “thùng phuy” hiện đã vừa mới bị xuyên thủng. Một chút trì hoãn cũng không làm ra nổi.

Tuy nhiên, thương tổn còn chưa dứt, mọi thứ mới chỉ là bắt đầu.

Sau khi đâm xuyên qua người con mồi thì Thi Quỷ đã liền tiếp tục hành động. Hóa thân huyết thương của hắn tan ra, biến thành những dòng máu cuộn quanh mình “thùng phuy”, đem đối phương bao bọc vào trong, bắt đầu cắn nuốt.

“Ư ư ư… a a…!”.

“A a a…!”.

“Cứu ta! A a a…!”.

“Cứu… a a…!!”.

Hệt như ba con cóc của mình, giờ phút này, khi bị Phệ Huyết vây lấy và cắn nuốt, “thùng phuy” ra sức vùng vẫy, điên cuồng giãy giụa.

Nếu như lúc nãy “thùng phuy” chỉ mới nhìn thấy thì bây giờ hắn đã hoàn toàn cảm nhận được những gì mà ba con cóc của mình phải chịu đựng rồi.

Là đau đớn. Là tuyệt vọng. Là hơi thở của sự tiêu vong…

“Thùng phuy”, hắn hiện đã hoàn toàn cảm nhận được. Rất rõ ràng. Hắn đã hiểu tại sao ba con cóc kia lại kêu gào thảm thiết như vậy, vẻ mặt kinh hoảng tột cùng như vậy…

Thời khắc này đây, “thùng phuy” hắn cũng là như vậy…

Máu… Máu của hắn, tinh khí của hắn, lực lượng của hắn, sinh mệnh của hắn, chúng đang bị lấy đi, theo một cách rất lạnh lùng tàn nhẫn.

“Thùng phuy”, hắn đau, không chỉ xác thịt mà còn cả tâm trí, cả linh hồn cũng bị giày vò nữa.

Trong cơn tuyệt vọng, hắn điên cuồng kêu gào, điên cuồng thúc động linh lực hòng mong thoát ra khỏi…

Nhưng… vô ích. Tất cả chỉ là vô ích. Linh lực của hắn, Linh châu của hắn, nó đã chẳng còn nghe theo sự sai khiến của hắn nữa. Lúc này, thứ duy nhất mà “thùng phuy” hắn còn điều khiển được chỉ có thuần túy sức mạnh cơ bắp, từ cơ thể, tứ chi của mình mà thôi.

Dẫu vậy, dù là tuyệt vọng nhưng “thùng phuy” vẫn chưa chịu buông xuôi. Thay vì từ bỏ thì hắn vẫn đang cố gắng vũng vẫy, ra sức giãy giụa. Hắn dùng tay đánh, dùng vuốt cào, dùng miệng cắn vào những dòng máu tươi không ngừng lưu chuyển.

Thế nhưng máu thì sao mà đánh? Huống hồ đây lại còn là Phệ Huyết, hóa thân do vận dụng Huyết Sát Chi Lực mà thành?

Đừng nói với trạng thái linh lực đã bị kiểm soát như bây giờ, kể cả có còn thúc động, điều khiển được đi nữa thì “thùng phuy” như cũ vẫn sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Phệ Huyết của Thi Quỷ không phải thứ một tên tu sĩ Thiên hà đệ nhất trọng như hắn có khả năng kháng cự. Thậm chí dù so với tu sĩ đồng cấp hắn có mạnh hơn rất nhiều, thủ đoạn lợi hại hơn rất nhiều thì cũng là như vậy, vô dụng.

Hành động của “thùng phuy”, những cú đánh, những cái cào cấu, những lần há miệng cắn xé, chúng đã chẳng giúp ích gì cho hắn hết. Có, chỉ là càng làm hắn thêm tổn thương mà thôi…

Mệnh của “thùng phuy” hôm nay vốn là đã định rồi. Thi Quỷ muốn hắn chết, vậy nên hắn nhất định phải chết.

Không thể thay. Không thể đổi.

“A a á á…!!”.

“… á á á…!!”.

Tiếng thét chói tai đã lắng xuống. Rồi tắt hẳn.

“Thùng phuy” đã chẳng kêu, mà cũng chẳng la gì nữa. Hắn chết rồi. Là bị Phệ Huyết của Thi Quỷ rút cạn tinh huyết, hủy diệt nguyên thần mà chết. Như những tên đạo tặc từng bị Thi Quỷ giết ở Đàm Nghi Sơn, “thùng phuy” lúc này hiện cũng chỉ còn là một bộ tử thi teo hóp tàn khuyết.

“Cá lớn đã xong…”.

Cùng với câu nói, Thi Quỷ dần từ trạng thái Phệ Huyết khôi phục về nhân dạng. Loáng cái, một thân hắc y quen thuộc đã lại hiện ra trước mắt thế nhân.

Mà, nói thế thì hơi quá. Hiện tại ở đây, trừ bỏ Lạc Lâm ra thì làm gì còn ai nữa. Gần hai trăm tên thủ hạ của “thùng phuy”, bọn chúng sớm đã lũ lượt thi nhau tháo chạy cả rồi.

Nhưng là, bọn chúng có thể chạy được tới đâu? Chạy được bao xa?

Thi Quỷ, tốc độ của hắn là cỡ nào khủng bố, một khi đã cố tâm truy đuổi thì đám đạo tặc kia há có khả năng chạy thoát được?

Huống hồ, bản thân hắn lại còn có thủ đoạn đề thăng tốc độ lẫn đồng thời diệt sát hàng loạt nữa. …

Phựt!

Trên lưng Thi Quỷ, một chiếc cánh đơn độc màu máu đã vừa mọc ra.

Đích thị Huyết Vũ Thiên Ti Dực.

Với hung quang lập lòe trong mắt, Thi Quỷ nhìn về một trong số những phương hướng mà đám đạo tặc đã vừa bỏ chạy, lạnh lùng thốt ra:

“Các ngươi… không một ai có thể thoát!”.

Dứt câu, tâm niệm khẽ động, hắn vỗ nhẹ Huyết Vũ Thiên Ti Dực.

Chẳng nhiều. Thi Quỷ, hắn chỉ vỗ cánh một lần. Tuy nhiên, một lần nhẹ nhàng vỗ cánh này của hắn, nó đã lập tức đưa hắn đến chỗ của đám đạo tặc, tốc độ vô cùng khủng bố.

Và thực tế thì có kẻ đã bị khủng bố rồi. Là đám đạo tặc. Bọn chúng đang cực độ kinh hoảng trước sự tiếp cận của Thi Quỷ. Vì lẽ đó, bọn chúng lại một lần nữa thiêu đốt chân nguyên, một lần nữa chia ra tháo chạy.

Người, ma nhân, ma thú…, phàm là sinh vật thì đều muốn sống, không ai thực sự muốn chết cả. Cầu sinh, nó là bản năng. Đám đạo tặc cũng là như thế thôi. Bọn chúng không muốn chết. Vậy nên bọn chúng chạy, và phải chạy. Dù vô vọng, dù vô lực…

Lý trí đã chẳng còn điều khiển hành vi của bọn chúng nữa. Bản năng, đấy mới là thứ đang chi phối tất thảy.

Tột cùng sợ hãi đã đưa đám đạo tặc về với sự “nguyên sơ”.

Nhưng bất kể có là gì đi nữa, bản năng cũng được mà lý trí cũng tốt, toàn bộ đều như nhau, đều sẽ không thể tạo ra sự thay gKRV3DG đổi nào hết. Đám đạo tặc, kết quả của bọn chúng vẫn sẽ như cũ.

Chết, đó là số phần của bọn chúng. Người định thì chính là Thi Quỷ!

“Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!”.

“Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!”.

“Phốc! Phốc!…”.

Hàng loạt những âm thanh của sự xuyên thủng nối nhau vang lên. Từ trên Huyết Vũ Thiên Ti Dực, hơn mười sợi tơ máu đã vừa được phóng ra, và bây giờ thì tất cả đều đã đâm xuyên qua thân thể của đám đạo tặc. Vị trí bất đồng, người bị đâm ngay trán, kẻ bị xuyên nơi bụng, rồi ngực, cổ, đủ cả…

“Ta đã bảo là các ngươi chạy không thoát…”.

Chẳng chút nhân từ hay thương hại, Thi Quỷ cất tiếng, giọng vẫn lạnh lùng như cũ.

Kế đấy, hắn thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về một hướng khác, tiếp tục truy sát.

Tất nhiên là Thi Quỷ đã không truy đuổi một mình, trừ bỏ hắn ra thì theo sau còn có hơn mười người khác nữa. Chính là những tên đạo tặc mới bị hắn giết vừa rồi. Bọn chúng đang bị những sợi tơ máu ghim giữ và kéo theo…

Mặc dù phải cùng lúc mang theo hơn mười người nhưng tốc độ độn quang của Thi Quỷ so với trước chẳng hề chậm đi tí nào, vẫn là cực kỳ khủng bố. Sau vài nhịp thở, thêm một lần nữa, thêm một đám đạo tặc nữa đã bị hắn đuổi kịp.

Và…

“Không!”.

“Á á!”.

“A a a…!”.

… những tiếng hét thảm đã lại vang lên.

“Hai mươi ba tên…”.

Thi Quỷ thoáng ngó qua những bộ tử thi bị ghim chặt, khẽ giọng thốt ra.

Thốt xong, hắn mau chóng đem ánh mắt chuyển dời về hướng khác, tiếp tục vỗ lên Huyết Vũ Thiên Ti Dực.

Một lượt truy sát khác đã lại bắt đầu.

Cứ như thế, một lượt rồi thêm một lượt, hết lượt này đến lượt khác, với Huyết Vũ Thiên Ti Dực, Thi Quỷ đã liên tục chuyển hướng truy đuổi đám đạo tặc, đồng loạt trảm sát. Khi thì mười mấy tên, khi thì hai mấy, theo mỗi lần Huyết Vũ Thiên Ti Dực vỗ lên là lại có thêm một nhóm đạo tặc bị tiêu diệt. Từ đầu chí cuối, chẳng một ai, chẳng một tên đạo tặc nào có thể ngăn chặn hay làm ra một chút trì hoãn, tất cả đều bị những chiếc lông vũ dễ dàng đâm xuyên.

Chốc lát, chỉ sau vài phút, gần hai trăm tên đạo tặc, toàn bộ đều đã biến thành tử thi treo lở lửng giữa không trung, bị ghim giữ bởi những sợi tơ máu xuất ra từ Huyết Vũ Thiên Ti Dực.

Và bây giờ… sự hấp thu đang bắt đầu diễn ra. Từ trong cơ thể của đám đạo tặc, theo những sợi tơ, máu đang được truyền về cho Thi Quỷ…