Chương 664: Âm Dương Kính - Túy Linh Lung

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Này… Chuyện này…”.

Hơn ai hết, sau khi nghe được những lời oán hận của Hoan Vương, Lạc Lâm chính là người bị đả kích nhất. Nên nhớ, Lạc Lâm nàng cũng mang họ Lạc. Dòng máu đang chảy trong người nàng, nó là dòng máu Lạc tộc.

Đành rằng từ lâu đã biết tới lòng căm hận, qua những di ngôn lưu trên vách đá, thế nhưng… Thời khắc này, khi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được từ hư ảnh, Lạc Lâm vẫn bị tác động rất nhiều. Nàng đã không lường được mục đích cuối cùng của Hoan Vương lại là như vầy, muốn Thi Quỷ và Khổng Lăng hủy diệt Lạc tộc mình.

Sau bao nhiêu an bài, sắp đặt, tâm nguyện là như thế này sao?

Sau bao năm tháng hồ nghi, chờ đợi, đây chính là chân tướng?

Cõi lòng rối ren phức tạp, Lạc Lâm hướng mắt nhìn qua Thi Quỷ. Trong im lặng.

Có lẽ Lạc Lâm nàng đang đợi chờ để nghe thêm một đáp án, hay một dấu hiệu nào đó. Tiếc rằng Thi Quỷ, hắn lại chưa có ý định thể hiện ra bất cứ điều gì. Hắn đang còn bận suy nghĩ trong khi tiếp tục lắng nghe lời hư ảnh nói.

“… Truyền nhân, các ngươi tất nhiên có thể bỏ qua, không cần bận tâm tới tâm nguyện sau cùng này của ta. Tuy nhiên…”.

Trên mặt hư ảnh, một nụ cười nham hiểm chợt lộ ra. Vài giây sau, thanh âm lại được tiếp nối:

“… Thêm chút ít thời gian, một hai trăm năm nữa thôi, hai người các ngươi sẽ phải xuống hoàng tuyền diện kiến ta”.

“Trải qua nhiều năm tu luyện như vậy, các ngươi hẳn ít nhiều cũng phát giác ra chút gì đó. Hoặc là nói, các ngươi đã từng suy đoán được… Thế gian chẳng bữa ăn nào hoàn toàn miễn phí. Công pháp chí cao vô thượng của ta, vô số tài bảo của ta, ta há lại cứ đơn giản truyền thụ, cho đi?”.

“Nói cho hai ngươi biết, ngay từ đầu, thời điểm quỳ bái trước ta cùng Ái Hậu thì hai người các ngươi đã không còn lựa chọn nữa rồi. Thứ mà ta lưu lại để phong bế các ngươi, nó không chỉ đơn thuần là lực lượng dung hoà của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di; tương tự, Hoàn Nhan Đan, Đại Hoàn Nhan Đan cùng các loại tài nguyên hỗ trợ đặc thù khác mà các ngươi đã phục dụng, chúng cũng là như vậy, có hàm ẩn…”.

“Các ngươi muốn biết là gì ư? Đáp án chỉ có một chữ: độc… Lực lượng phong bế, tài nguyên tu luyện, bên trong mỗi thứ ta đều thêm vào một chút thành phần đặc biệt. Nếu tách riêng thì chẳng có gì đáng lo ngại, bởi mỗi loại cho thêm kia hết thảy đều rất an toàn, lại còn rất bổ. Tuy nhiên, đó là khi phân tán, bằng như tụ hợp mà nói…”.

“Ha ha ha… Chúc mừng các ngươi… Ở tầng thứ bảy của công pháp như hiện tại thì độc tố dung hợp kia, nó chắc chắn đã trở nên rất mạnh rồi. Ta nghĩ dù cho chân nhân cảnh giới thứ chín có tự mình ra tay, kết quả vẫn chỉ là hoài công vô ích mà thôi…”.

“Lại nói, chất độc Đoạn Trường Cổ do ta chế tạo, đặc tính vô cùng kỳ dị, có liên hệ mật thiết với hai đại pháp môn Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di. Một mặt, nó trợ giúp các ngươi đề thăng tiến độ tu luyện; tuy nhiên mặt khác, nó lại dùng chính lực lượng từ công pháp của các ngươi để cường đại bản thân. Mỗi lần các ngươi đột phá tầng thứ công pháp, độc tố cũng sẽ biến đổi theo. Đoạn Trường Cổ, nó sẽ càng ngày càng mạnh, càng lúc càng trở nên đáng sợ. Kết quả cuối cùng, ta nghĩ không cần nói các ngươi cũng tự mình hiểu được”.

“Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi chết liền đâu. Mọi sự ta đều đã an bài… Lát nữa, khi hư ảnh này của ta tan biến cũng là lúc toàn bộ cấm chế bên trong Hoan Nhạc Thần Cơ được cởi bỏ. Lúc đó, hai đại pháp bảo của ta và Ái Hậu là Âm Dương Kính và Túy Linh Lung sẽ một lần nữa hiện thế. Đan dược dùng trì hoãn độc tố phát tác được cất bên trong giới chỉ treo trên Túy Linh Lung, mỗi viên có thể kéo dài mạng sống thêm mười năm…”.

“Nhớ kỹ, thời gian của các ngươi không nhiều, cũng sẽ không có lựa chọn từ bỏ. Trên đời này, giải được Đoạn Trường Cổ chỉ có duy nhất một món đồ vật, đó là Kim Cốt Thánh Thủy – thứ còn quan trọng hơn cả Đoạ Thiên Kiếm của Lạc tộc. Muốn lấy được nó, các ngươi bắt buộc phải có Lạc Ấn. Muốn có Lạc Ấn, các ngươi phải giết chết đế vương, cũng chính là tộc trưởng của Lạc tộc…”.

Giọng nói đã tắt, hư ảnh cũng bắt đầu tan. Dẫu vậy, dư âm từ di ngôn để lại, chúng hãy còn quanh quẩn trong tâm trí đám người Thi Quỷ. Hiện tại, và chắc chắn ở cả sau này.

Từ những tin tức nhận được thì rõ ràng Khổng Lăng và Thi Quỷ, theo nghĩa nào đó đã thực sự rơi vào bẫy rập. Đáng nói hơn đây còn là cái bẫy vô cùng kiên cố chẳng dễ gì thoát ra được.

Bọn họ đã trúng độc, thứ chất độc rất mạnh và sẽ còn tiếp tục mạnh lên từng ngày, theo sự tiến bộ của hai đại pháp môn Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di. Ngừng tu luyện ư? Trừ phi bọn họ muốn đi diện kiến Hoan Vương sớm hơn.

Nếu tất cả mọi lời nói của Hoan Vương lưu lại đều là thật, như vậy thì Khổng Lăng và Thi Quỷ, bọn họ chỉ còn duy nhất một con đường để đi: Trước giết đế vương, cướp đi Lạc Ấn, kế đó sử dụng Lạc Ấn đoạt lấy Kim Cốt Thánh Thủy. Rất không may, chúng quá khó khăn để làm được.

Kẻ đứng đầu Lạc tộc, người cai trị Hồng Uy Thiên Quốc, đấy là nhân vật tầm cỡ nào? Chưa nói đến vô số thần tử dưới chân, chỉ riêng bản thân hắn thôi cũng đã rất khó đối phó rồi. Thành tựu đế vương, tu vi há lại thấp? Biết đâu là một vị chân nhân cảnh giới thứ tám, thậm chí thứ chín cũng không chừng…

“Công tử…”.

Ngó qua Tiểu Kiều một bộ hoang mang, tâm tình bất định, Thi Quỷ định mở miệng hồi âm thì bất thình lình, một tiếng nổ đinh tai vang lên.

“Ầm… m… m…!”.

Tiếp đấy, những tiếng nổ khác cũng nhanh chóng nối dài.

“Ầm! Ầm!”.

“Ầm!”.

“Không ổn, mau ra khỏi đây!”.

“Lạc Lâm!”.

“Ầm…!”.

“Rầm… Rầm…”.

Khoảng mười phút sau.

Những tiếng đinh tai hiện đã hoàn toàn lắng xuống. Trong bụi mù, mọi thứ từ từ hiện rõ…

Khung cảnh, nó đã thay đổi đi rất nhiều. Cổ động, Hoan Nhạc Thần Cơ, tất cả chẳng còn đâu nữa. Thấy, có chăng là đất đá ngổn ngang, một đống tàn tích…

“Xem ra là cấm chế tự hủy”.

Khổng Lăng thấp giọng tiếp lời: “Như vậy… bảo vật hẳn cũng sắp xuất hiện rồi”.

“Tứ nương, là bảo vật gì?”.

Liếc khẽ Tiểu Vương – người vừa hỏi, Khổng Lăng đáp: “Lúc nãy ngươi không phải cũng đã nghe. Tên Hoan Vương kia nói hai đại pháp bảo Âm Dương Kính và Túy Linh Lung sẽ hiện thế…”.

“Rất lợi hại sao…”.

“Đâu chỉ lợi hại. Nếu ta không lầm thì Âm Dương Kính và Túy Linh Lung, chúng nhất định là bổn mạng pháp bảo Hoan Vương – Ái Hậu từng dùng khi còn tại thế. Tính cả Đà Lan, tin tưởng cũng nằm trong mười kiện pháp khí uy lực hạng đầu…”.

Nói tới đấy, Khổng Lăng tức thì im bặt. Trong người nàng vừa trỗi lên một cảm giác khác lạ. Dường như có thứ gì đó đang kêu gọi nàng…

“Lẽ nào…”.

Lòng có suy đoán, Khổng Lăng quay sang nhìn Thi Quỷ. Vừa hay, Thi Quỷ cũng có hành động tương tự.

“Thế nào? Có thử không?”.

“Độc cũng đã mang, sợ gì không dám”.

Dứt câu, Thi Quỷ lập tức vận hành công pháp, thúc động linh lực.

Kế bên, Khổng Lăng cũng nối gót làm theo…

“Ong… Ong…”.

“Ong… Ong…”.

Liên tiếp là một tràng những tiếng kêu “ong ong” khó nghe vang vọng. Không lâu sau đó, từ đống tàn tích, sâu trong lòng đất, hai đạo ánh sáng bay lên. Một xanh, một đỏ, cả hai lượn quanh giữa không trung, được hơn mười vòng mới dừng hẳn.

Vừa xuất hiện là hai món đồ vật. Cái thứ nhất là một tấm kính bằng vàng, hoạ hình bát quái. Còn cái thứ hai, đó là một chiếc vòng được kết từ những viên ngọc màu xanh, bên trên có đính ba sợi dây nối liền ba quả chuông nho nhỏ.

Đích thị Âm Dương Kính và Túy Linh Lung – hai bổn mạng pháp bảo từng gắn liền với Hoan Vương và Ái Hậu.