Chương 270: Hóa ra là ảo giác​

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ngươi muốn làm gì?”.

Tâm Lan đang ngồi trông chừng Tiểu Đinh Đang, nhìn thấy Vương Chi đi tới thì cảnh giác lên tiếng.

Tiếc rằng có vẻ như điều đó là vô dụng. Vương Chi, hắn không thèm lý đến. Hắn vẫn bước tiếp mà chẳng nói năng gì cả.

Cho tới khi hắn khom người ngồi xuống…

“Ngươi định làm gì?”. – Lần thứ hai Tâm Lan lên tiếng.

Thú thực là trong lòng nàng đang rất có ác cảm với Vương Chi.

Căn cứ vào những gì quan sát được sau khi hồi tỉnh tới giờ, nàng dám khẳng định kẻ đã đem mình bắt đi chính là nữ nhân có phong cách ăn mặc cổ quái đang đặt tay lên người Mị di của nàng đằng kia. Tuy chưa biết thân phận của đối phương là gì nhưng xem bộ dáng thì rõ ràng là có quan hệ với Vương Chi.

Lại nói, nàng và nữ nhân kia vốn là chưa từng gặp mặt, ân oán thế nào có thể phát sinh. Theo lý thì đối phương không có lý do gì để xâm nhập Vạn Kiếm Môn rồi đem nàng bắt đi.

Còn về hai nữ nhân còn lại, một thì linh lực bị giam cầm, một thì tu vi quá thấp, căn bản là chẳng thể làm được. Hơn nữa bọn họ cũng giống như nữ nhân cổ quái kia, đều là những người hoàn toàn xa lạ với nàng…

Như vậy… Mười hết chín, kẻ chủ mưu trong việc bắt cóc nàng chắc chắn là Vương Chi.

Mà e là không chỉ mỗi mình nàng, cả Mị di và Đinh Đang tỷ, lý do mà họ đang có mặt ở đây nhất định cũng liên quan đến hắn…

Rốt cuộc thì mục đích của Vương Chi là gì?

Tâm Lan thật tình vẫn chưa thể hiểu được. Dù vậy, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc nàng nảy sinh lòng ác cảm với hắn cả. Kể từ thời điểm hắn chối bỏ Tiểu Đinh Đang thì nàng đã bắt đầu chán ghét hắn rồi. Huống hồ, tình trạng của Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị hiện giờ có khả năng còn liên can đến hắn…

Những ý nghĩ của Tâm Lan, cũng không rõ là Vương Chi có biết hay không, chỉ thấy sau khi nghe xong câu hỏi của nàng thì hắn vẫn bảo trì im lặng như cũ. Cứ như thể trong mắt hắn nàng chỉ là không khí vậy.

Động tác chậm rãi, hắn đưa tay đặt xuống người Tiểu Đinh Đang…

Tiếc là còn chưa kịp đặt xuống thì Tâm Lan đã giơ tay ngăn cản.

“Thu cánh tay của ngươi về”.

Mắt thấy đối phương chẳng màn đến lời nói của mình, Vương Chi lặp lại, lần này giọng đã lạnh đi một chút:

“Ta bảo ngươi thu tay về”.

“Ngươi tính làm gì?”. – Vẫn ý cũ, Tâm Lan nói trong khi tay còn che chắn Tiểu Đinh Đang.

“Không phải việc của ngươi”.

“Không. Đây là việc của ta, nhưng không phải việc của ngươi”.

Chẳng xem ánh mắt uy hiếp của Vương Chi ra gì, Tâm Lan tiếp tục:

“Tỷ ấy cùng ngươi không có quan hệ gì cả”.

Đây rõ ràng là một câu nói hàm ý. Vương Chi nghĩ là mình hiểu được. Hôm đó, ở Vạn Kiếm Môn, Anh Tiên Đài, chính miệng hắn đã chối bỏ thân phận, không nhìn nhận…

Tâm Lan, nàng nói hắn và Tiểu Đinh Đang chẳng có quan hệ gì, thật cũng đúng lắm.

Bất giác, Vương Chi bỗng trầm mặc.

Nhưng, đó không phải những gì Tâm Lan muốn. Nhìn xuống Tiểu Đinh Đang rồi liếc qua Lăng Mị, Tâm Lan đem tất cả hoài nghi, ngờ vực gói gọn lại, nàng hỏi thẳng:

“Tại sao Đinh Đang tỷ… Và Mị di lại trở nên như vầy?”.

“Không phải ta làm”. – Sau vài giây im lặng, Vương Chi nói. Một lời giải thích mà vốn dĩ hắn thấy là không cần thiết.

Thế mà chẳng biết tại sao, sự không cần thiết ấy lại còn được tiếp nối.

Nhẹ xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Tâm Lan, hắn nói thêm: “Tin hay không thì tùy ngươi”.

Có lẽ bởi tâm tình bất ổn, chỉ sau bấy nhiêu thì hắn quay mặt đi, tay còn chưa kịp chạm vào người Tiểu Đinh Đang như ý muốn ban đầu thì đã chuyển mình đứng lên.

“Soạt”.

Chợt, cả người hắn khựng lại.

Thần sắc khác thường, hắn cúi nhìn cánh tay trái mình. Nơi ấy, chỗ cổ tay, nó vừa bị một bàn tay khác nắm chặt.

Là Tiểu Đinh Đang. Cô bé đã tỉnh lại.

“Vương Chi?”. – Với ánh mắt còn chưa hết mơ màng, cô bé cất giọng, âm lượng vừa đủ để người kế bên nghe trọn vẹn.

Gần như tức thì, một giọng nói khác cất lên:

“Đinh Đang tỷ!’.

Là Tâm Lan. Nàng có vẻ đang vui mừng. Không khó để nhìn ra điều đó trên mặt nàng.

“Tâm Lan?”.

Hai mắt chớp chớp, Tiểu Đinh Đang hỏi: “Ngươi chết hồi nào vậy?”.

Chết?

Chẳng mất bao nhiêu thời gian để Tâm Lan phản ứng lại. Nàng vừa lắc đầu vừa nói:

“Đinh Đang tỷ, muội chưa chết! Tỷ cũng còn sống!”.

Nghe nàng nói thế, Tiểu Đinh Đang nhất thời im lặng. Chợt nghĩ tới điều gì, cô bé quay sang nhìn Vương Chi, được một lúc thì đột nhiên thở dài.

“Hóa ra người chết cũng sẽ bị ảo giác”.

Cô bé nghĩ vậy đấy, rằng mình thật sự đã chết. Nếu không chết thì sao có thể nhìn thấy Vương Chi, hơn nữa lại còn nắm chặt tay thế này…

Khẳng định là chết thật rồi.

Mang theo sầu muộn cùng tiếc nuối, cô bé hướng Vương Chi thổ lộ tâm tư:

“Vương Chi, ngươi có biết là ngươi rất ác không?”.

“Tại sao ngươi lại không chịu nhìn ta chứ? Ta đã nhớ ngươi nhiều như vậy…”.

Càng nói, giọng cô bé càng trở nên buồn bã.

“… Ngươi biết ngày nào ta cũng ra ngồi ở gốc cây đó chờ ngươi trở về không… Cái gốc cây mà ngươi ngồi hát ấy…”.

“Ta đã vui mừng biết nhường nào khi thấy ngươi vẫn còn sống. Thế mà ngươi lại xua đuổi ta…”.

“Hức.. Hức…”.

Lấy tay vẹt ngang nước mắt, cô bé nói tiếp:

“Ta có tự mình làm một thứ, định khi nào ngươi trở về ta sẽ tặng nó cho ngươi. Nhưng giờ thì… Hức hức…”.

Nói đoạn, cô bé thò tay vào ngực lấy ra một chiếc hộp màu đen được đậy cẩn thận, đem bỏ vào lòng bàn tay Vương Chi, bảo:

“Mặc dù ngươi chỉ là ảo giác… Nhưng mà… Cứ cầm luôn đi. Dẫu sao thì ta cũng chết rồi…”.

Nhìn chiếc hộp xinh xắn trong tay, Vương Chi thật lâu không nói gì. Hắn… Không biết mình nên nói gì, dù rằng miệng đã hé ra.

Trước gương mặt đượm buồn của Tiểu Đinh Đang cùng ánh mắt trông mong của Tâm Lan, hắn chậm rãi đứng lên, quay lưng bước về phía Na Trát hiện đã kiểm tra xong cho Lăng Mị từ sớm.

“Chúng ta nói chuyện một chút”.

Na Trát khẽ gật đầu, kế đấy thì quay sang bảo Tiểu Kiều đứng gần đó: “Tiểu Kiều, ngươi xem chừng bọn họ”.

Nhìn theo bóng dáng đang nhanh chóng khuất dần của Vương Chi lẫn Na Trát, bàn tay Tâm Lan bất giác siết chặt. Nàng không ngờ Vương Chi kia lại có thể như thế, ngay đến một lời cũng chẳng thèm nói với Tiểu Đinh Đang.

“Đồ vô tình vô nghĩa!”.

“Tâm Lan, sao ngươi lại mắng ta?”. – Nằm bên dưới, cái đầu nhỏ của Tiểu Đinh Đang nghiêng khẽ, nghi hoặc hỏi.

Nhưng khi Tâm Lan còn chưa kịp trả lời thì cô bé lại lẩm bẩm: “Thật kỳ quái. Ảo giác sao lại chân thật thế nhỉ. Còn xuất hiện vị kẹo hồ lô tỷ tỷ nữa…”.

“Không phải kẹo hồ lô tỷ tỷ. Ta tên Tiểu Kiều”.

Chẳng biết từ khi nào Tiểu Kiều đã chạy lại đứng bên cạnh Tiểu Đinh Đang, lời vừa rồi là được phát ra từ miệng nàng.

“Tiểu muội muội”. – Thái độ ân cần, nàng giải thích cho Tiểu Đinh Đang – “Muội chưa có chết, vẫn còn sống”.

Ngồi hẳn xuống, trước ánh mắt dè chừng của Tâm Lan, Tiểu Kiều đem tay cô bé đặt lên tay mình, nói:

“Muội thấy không. Da thịt ta ấm như vầy, sao có thể là ảo giác gì được”.

“Hồ lô tỷ tỷ, ngươi thật sự không phải ảo giác sao?”.

“Ta là người thật. Hơn nữa tên ta là Tiểu Kiều, không phải hồ lô”.

Lần này thì Tiểu Đinh Đang chẳng hỏi hay nói thêm gì, thay vào đó, cô bé đột nhiên cầm lấy tay Tiểu Kiều, chồm tới, kế đấy thì há miệng cắn mạnh.

“A!”.

Bị ‘tấn công’ bất ngờ, Tiểu Kiều kêu lên một tiếng, thu tay lại, thụt lùi ra sau.

“Muội… Sao muội lại cắn ta?!”.

“Thì để xem thử hồ lô tỷ tỷ có đúng là người thật hay không”. – Bộ dáng vô tội, Tiểu Đinh Đang lý giải.

Khỏi phải nghĩ, Tiểu Kiều dĩ nhiên là chẳng thể nào hài lòng với câu trả lời này được.

“Vậy tại sao muội không tự cắn tay mình?”.

Tiểu Đinh Đang lắc đầu: “Ta sợ đau”.

Rồi như vừa nhớ tới gì, ánh mắt cô bé bỗng mở to hơn một chút, bật người ngồi dậy, nhìn theo hướng Vương Chi và Na Trát rời đi khi nãy, vô thức thốt ra hai chữ:

“Vương Chi…”