Chương 665: Trong kính chui ra

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tứ nương, bảo vật xuất hiện rồi”.

Chả buồn ngó đến Tiểu Vương, Khổng Lăng như cũ hãy còn dán mắt lên hai kiện pháp bảo, hay đúng hơn là chỉ một trong hai: Túy Linh Lung. Ban nãy, chính nó đã phát ra lời kêu gọi với nàng.

“Đây hẳn là pháp bảo dành cho ta rồi”.

Thầm nghĩ, Khổng Lăng hít nhẹ một hơi, đưa tay về trước.

“Ong!”.

Gần như tức khắc, phía bên kia, Túy Linh Lung liền có phản ứng. Sau một hồi rung động, nó bắt đầu bay tới chỗ Khổng Lăng, từ từ đáp xuống tay nàng.

“Ra đây chính là pháp bảo năm đó Ái Hậu đã dùng để tranh phong cùng thiên hạ”.

“Khổng Lăng ngươi có vẻ thích thú nhỉ?”.

Mắt hạnh liếc ngang, Khổng Lăng đáp giọng điềm nhiên: “Hơn mười vạn năm trước, thời đại bách vương tranh hùng, xét trong tất cả, Túy Linh Lung cũng là danh nổi như cồn, pháp bảo sánh được với nó tin tưởng chẳng quá ba kiện. Lại nói, giữa trăm chủng tộc, ngàn vạn ma nhân, có thể lấy phận nữ nhi đàn áp quần hùng, ngoài Ái Hậu ra thiết nghĩ năm đó đã không còn ai…”.

“Ra ngươi đối với phong thái của Ái Hậu từ lâu cũng đã hướng tới”.

“Còn ngươi?”.

“Ta? Thế nào?”. – Thi Quỷ hỏi lại.

“Ngươi lẽ nào…”.

Khổng Lăng đang nói bỗng dừng, thoáng nghĩ ngợi rồi cười nhạt chuyển ý: “Cũng đúng. Một kẻ lạnh lùng, lại nhẫn tâm như ngươi, có là Hoan Vương hãy còn thua kém”.

Lần này, Thi Quỷ dù nghe nhưng đã không hồi đáp. Hắn chỉ im lặng nâng tay, đưa về phía trước.

Hệt như vừa nãy, thời điểm Khổng Lăng thu lấy Túy Linh Lung, Âm Dương Kính cũng tức thì phản ứng. Chỉ có điều… Hơi ngoài ý muốn, thay vì bay đến tay Thi Quỷ thì nó lại ở yên ngay đấy, liên tục phát ra những tiếng “ong ong” chói tai.

“Thi Quỷ?”.

“Đừng hỏi ta. Ta cũng không rõ”.

“Chuyện này…”.

Khổng Lăng chẳng hiểu vì sao bỗng có cảm giác bất an lạ thường. Trong cái nhìn chăm chú về phái Âm Dương Kính, nàng hé môi định nói gì đấy thì chợt bên cạnh, Thi Quỷ đột nhiên biến sắc.

Thần tình kinh hoảng, hắn la lớn: “Không ổn, chạy mau!”.

“Oành…”.

“Oành…”.

“Oành…!”

Mới rồi, tuy rằng Thi Quỷ đã phản ứng rất nhanh nhưng rốt cuộc vẫn chậm hơn một bước. Ngay lúc hắn ôm lấy Lạc Lâm, cùng mọi người toan độn quang bay đi thì Âm Dương Kính đã bất ngờ phát nổ. Dưới dư lực khủng bố trùng kích, tất cả đã buộc phải điều động lực lượng hộ thân, tạm thời đình chỉ phi hành.

“Lạc Lâm, ngươi không sao chứ?!”.

“Ưm… Tiểu Kiều, ta không sao”.

“Để ta dìu ngươi”.

Nói đoạn, Tiểu Kiều luồn tay qua người Lạc Lâm, phụ giúp Thi Quỷ dìu đỡ. Xong xuôi đâu đấy, lúc này nàng mới ngước mắt nhìn lên.

“Công tử…”.

Hai tiếng rồi ngưng. Tiểu Kiều, nàng vừa mới bị một thứ khác thu hút: một thân ảnh.

Cách chỗ nàng đứng chừng độ ba mươi thước chẳng rõ tự khi nào đã có thêm một kẻ lạ mặt. Hắn khá gầy, lưng thậm chí đã còng đi trông thấy. Tuy nhiên, khiến người chú ý nhất thì vẫn là bộ y phục mà hắn đang mặc trên người. Chúng dính đầy những vệt máu đã khô…

“Hắn… Hắn là ai…”.

Chứng kiến diện mạo kẻ kia, Lạc Lâm bên này nhất thời không kiềm được hé môi nhỏ giọng. Lão nhân lưng còng nọ, hắn làm nàng có cảm giác rất đỗi bất an.

Và, sự lo lắng ấy lại càng tăng thêm khi mà bên cạnh nàng, Nghinh Tử nói ra:

“Cẩn thận. Tu vi của hắn ta nhìn không thấu”.

Chỉ một thông tin ngắn gọn nhưng đã lập tức khiến mọi người phải nín thở. Trong khoảnh khắc.

Hôm nay, Nghinh Tử so với trước đã mạnh hơn rất nhiều. Trải qua hơn trăm năm miệt mài tu luyện, từ cảnh giới Linh anh đệ ngũ, nay nàng đã tiến vào đệ bát. Một vị chân nhân cảnh giới thứ tám như nàng vậy mà lại không thể nhìn ra cấp bậc của lão nhân lưng còng kia…

Cái này có ý nghĩa gì?

Lão nhân kia, tu vi của hắn lẽ nào còn mạnh hơn cả Nghinh Tử?

Hắn là chân nhân cảnh giới thứ chín? Một vạn cổ cự đầu?

Điềm tĩnh như Thi Quỷ cũng tốt, ý chí kiên định như Khổng Lăng cũng được, tất cả hiện đều hết sức khẩn trương. Thậm chí dù vô tư như Tiểu Vương giờ phút này cũng không ngoại lệ.

Vạn cổ cự đầu, đấy không phải hạng nhân vật mà bọn họ có khả năng đối phó.

“Bọn tiểu bối…”. – Nhắm mắt hồi lâu, sau cùng lão nhân lưng còng chui ra từ Âm Dương Kính cũng chịu lên tiếng: “… Các ngươi là ai? Ở đây là đâu?”.

“Hửm? Các ngươi không muốn trả lời lão phu?”.

Biết nếu còn im lặng nữa rất có thể sẽ khiến đối phương tức giận, Thi Quỷ bước ra trước, thoáng nghĩ rồi cung kính hồi âm:

“Bẩm tiền bối, nơi này là mật cảnh nằm bên trong cổ tích Thiên Vu tộc…”.

“Dừng”.

Cắt ngang xong, lão nhân lưng còng ném cho Thi Quỷ một ánh nhìn sắc lạnh, truy vấn: “Vừa rồi ngươi nói “cổ tích”, thế là ý gì? Tại sao lại là cổ tích? Thiên Vu tộc… Thiên Vu tộc, nó bây giờ ra sao?!”.

“Tiền bối, Thiên Vu tộc, nó từ lâu đã không còn nữa”.

“Cái gì?!”.

Chừng như tâm tình bị đả kích, lão nhân lưng còng trợn hẳn hai mắt, toàn thân bạo phát uy áp kinh người. Nó mạnh tới nỗi khiến khí huyết trong cơ thể Thi Quỷ phải một phen nhộn nhạo, còn phần Lạc Lâm… Máu tươi đã chẳng kiềm được phun ra.

“Tiền bối, xin hãy bình tĩnh!”.

Thi Quỷ một bên điên cuồng vận hành công pháp tự bảo vệ mình, một bên không ngừng suy tính biện pháp thoát thân. Nếu lúc nãy chỉ mới hoài nghi thì bây giờ, hắn đã có thể hoàn toàn khẳng định lão nhân quái dị mình đang đối mặt là một vị vạn cổ cự đầu.

Tùy tiện phát ra uy áp liền xuyên thủng phòng hộ của Nghinh Tử – một vị chân nhân cảnh giới thứ tám, nếu không phải vạn cổ cự đầu thì đánh chết Thi Quỷ cũng không tin.

“Vạn cổ cự đầu… Vậy mà thực sự là vạn cổ cự đầu…”.

“Căn cứ vào hình dạng cùng lời nói, chắc chắn hắn có liên hệ cùng Thiên Vu tộc, không chừng còn là tộc nhân Thiên Vu. Thế nhưng nếu là tộc nhân Thiên Vu, cớ gì lại ở bên trong Âm Dương Kính? Hắn rõ ràng đã bị giam cầm…”.

“Lão nhân này, hắn rốt cuộc có quan hệ thế nào với Hoan Vương và Ái Hậu?”.

“… Một vạn cổ cự đầu, nếu chỉ dựa vào thực lực của mọi người tuyệt chẳng cách nào thoát được. Mặc dù sau khi bước vào Linh anh, Tiểu Kiểu đã hoàn toàn làm chủ được Tiên Linh Chi Quang, thế nhưng dù cho có kích phát đi nữa…”.

Suy đi tính lại, Thi Quỷ cuối cùng vẫn không tìm ra được biện pháp ổn thoả để đào tẩu. Ở đây, trừ bỏ Tiểu Kiều và Nghinh Tử còn có chút cân lượng ra thì những người khác, tính luôn cả hắn, thêm nữa cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.

Lúc này, nếu muốn tăng thêm cơ hội sống sót khi đào tẩu, Thi Quỷ hắn chỉ còn một cách, đó là phải hi sinh Tiểu Kiều, hoặc Nghinh Tử để cản chân lão nhân lưng còng kia…

“Thi Quỷ”.

Giữa lúc Thi Quỷ còn chưa biết phải quyết định ra sao thì sau lưng hắn, Khổng Lăng chủ động mở lời:

“Cứ tiếp tục thế này sợ là không ổn…”.

Liếc khẽ lão nhân còn đang liên tục lắc đầu lẩm bẩm vì chịu đả kích quá lớn, nàng nói tiếp: “Hiện hắn đang mất cảnh giác, hay là chúng ta nhân cơ hội rời đi. Nói không chừng hắn sẽ chẳng để ý mà truy đuổi…”.

Mặc dù trong lòng thừa biết khả năng ấy rất thấp nhưng do đã không còn bao nhiêu lựa chọn, Thi Quỷ đành xuôi theo.

“Từ từ lui lại”.

Sau một lúc, nhắm chừng lão nhân lưng còng thật sự không để ý, Thi Quỷ lúc này mới ngầm ra hiệu cho mọi người gia tăng tốc độ.

Xui thay, chính thời khắc ấy, một giọng già nua vang lên.

“Muốn chạy? Đừng hòng!”.

Lời chưa kịp dứt thì từ tay lão nhân, liên tiếp bốn quả cầu được bắn ra, bay về bốn hướng khác nhau.

Rất nhanh, một cái nháy mắt còn chưa tới, từ bốn quang điểm, một kết giới khép kín đã thành hình.

“Hừ, bọn tiểu bối ngu xuẩn! Trước mặt Tư Đồ ta lại vọng tưởng thoát đi…”.