Chương 211: Tâm Đau

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không phải tự dưng mà Lăng Tố bỗng chú ý đến Vương Chi. Từ lúc nàng tới đây, đối phương chẳng hiểu vì sao cứ thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn nàng. Cái nhìn kia… dường như có gì đó khác lạ. Ít nhất là so với mọi người.

Một lần, hai lần thì có thể xem là ngẫu nhiên, nhưng đối phương rõ ràng…

Cái khí tức âm u và trầm lắng kia, nàng nhớ là chưa từng thấy qua trước đây. Nó hoàn toàn xa lạ…

Nàng và hắn không quen, cớ gì lại dành cho nàng cái nhìn như vậy?

Lẽ nào là do nàng đã nghĩ nhiều…

Giọng lãnh đạm, nàng truyền âm:

“Ta không thích ánh mắt của ngươi. Thu lại và đừng để ta bắt gặp một lần nữa”.

Một lời cảnh báo sao?

“Hẳn là vậy rồi. Nàng là một tiên tử cao cao tại thượng kia mà… Một tu sĩ cấp thấp như ta… lấy tư cách gì để nhìn chứ…”.

Vẻ đẹp băng thanh ngọc khuyết kia, năm xưa hắn đã từng chạm tới; thân thể yêu kiều ấy, hắn cũng đã từng vuốt ve ôm ấp… Đó là một ký ức… đẹp đẽ nhưng đau đớn. Một giấc mộng đổi bằng cả đời. Tu vi, mơ ước, lẫn sinh mạng. Có được tất phải trả giá, nhưng cái giá này… thật sự quá lớn…

Giữa lúc Vương Chi còn chưa phản ứng thì một lần nữa, truyền âm thuật lại được thi triển, tuy nhiên, lần này kẻ lên tiếng không phải Lăng Tố mà là… Hoàng Thiên Hóa.

“Tiểu tử, ngươi đang có hành vi rất khiếm nhã với đạo lữ của ta đấy. Nếu chưa muốn chết thì lập tức đem ánh mắt thu hồi lại ngay”.

Chưa nghe còn đỡ, vừa nghe xong, tâm tình Vương Chi vốn đã bất ổn thì lại càng thêm rối loạn.

Hoàng Thiên Hóa vừa mới nói gì?

Đạo lữ? Trung Liên sao?

Bất giác, đầu Vương Chi từ từ cúi thấp, hai mắt đờ đẫn, môi mấp máy chẳng thốt nổi thành lời…

Đạo lữ… đạo lữ… đạo lữ…

… Trung Liên… Lăng Tố… nàng ta đã…

Giống như những tiếng thở đứt quãng của mình, tim Vương Chi đang loạn nhịp… và nhói đau.

Còn tâm trí?

… hoàn toàn trống rỗng.

Suy nghĩ của hắn đang tạm thời đình trệ. Ngoài hai chữ “đạo lữ” kia ra thì hắn không nghĩ được gì nữa cả.

Những gì Hoàng Thiên Hóa vừa nói… điều Vương Chi vừa nghe chẳng khác nào như một tiếng sét bổ thẳng xuống đầu hắn.

Nhưng tại sao đau đớn lại là tim hắn?

Trong khi Vương Chi còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì cuộc trò chuyện giữa Hoàng Thiên Hóa và Cố Hồng Nhan đã kết thúc.

“Hiền điệt”. – Hòa ái nhìn Cố Hồng Nhan, Hoàng Thiên Hóa nói – “Làm gián đoạn Tông môn chi chiến của các ngươi, ta thật là có chút không phải…”.

“Tiền bối quá lời. Đại hội nho nhỏ thế này lại được một chân nhân như người đại giá quang lâm, chúng vãn bối vinh hạnh còn không hết chứ sao lại phiền hà gì được”.

“Ha ha, Hồng Nhan, xem ra quá lời không phải ta mà là ngươi đấy”.