Chương 655: Chỉ là quân cờ

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tam nương, là người đánh ta?”.

“Phải, là ta”. – Lạc Lâm không chút tránh né, thừa nhận ngay.

Trước thái độ không chút hối cải ấy, Tiểu Vương âm thầm bất mãn: “Tại sao tam nương lại đánh Tiểu Vương? Tiểu Vương đâu có làm gì…”.

“Hừ, không làm gì…”.

Lạc Lâm trách cứ: “Tiểu Quỷ sư phụ chỉ mới vừa khôi phục chút ít mà ngươi đã muốn hắn phá giải cấm chế…”.

“Nhưng mà…”.

Tiểu Vương ngó lên Thi Quỷ, nghĩ ngợi một chút liền cúi đầu, giọng áy náy: “Phụ thân, Tiểu Vương xin lỗi”.

“Các ngươi làm gì vậy? Lẽ nào bộ dáng ta bây giờ trông rất thảm hại?”.

Thi Quỷ tiếp tục: “Dù sao thì ta cũng không thích phải chờ đợi, nên rời đi luôn thôi”.

“Công tử…”.

“Tiểu Kiều, cả ngươi cũng thấy ta giống người bệnh sao?”.

“K-Không. Ta không có ý đó…”.

Sau mấy bận bị người ngăn trở, cuối cùng thì Thi Quỷ cũng gạt ra được. Tiến tới cánh cửa đang còn đóng chặt, hắn một lần nữa vận hành công pháp, đem dung hoà lực lượng của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di…

Vài phút sau…

Hơi ngoài ý muốn, cánh cửa đá vẫn chưa được mở.

Thoáng cau mày, Thi Quỷ dụng thêm lực đạo.

Lại qua thêm vài phút…

Vẫn như cũ, cánh cửa hiện vẫn còn đóng chặt.

Bất an trỗi lên trong dạ, lần này Thi Quỷ không lưu giữ nữa, đem cả mười thành lực lượng xuất ra.

Kết quả…

Cửa lớn, nó hãy còn vẹn nguyên. Đừng nói mở rộng, ngay đến một kẽ hở nho nhỏ còn chưa nhìn thấy được.

Điều này có ý nghĩa gì?

Pháp lực của Thi Quỷ không đủ ư?

Có phần vô lý. Dựa theo di ngôn của Hoan Vương, để phá giải cấm chế thì chỉ cần tu luyện tới tầng thứ ba công pháp của Càn Khôn Đại Na Di và Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết là đủ. Trong khi Thi Quỷ, hắn sớm đã vượt xa tiêu chuẩn ấy rồi. Lực lượng của hắn, nó mạnh mẽ hơn không ít. Kể cả dù cho đang bị thương đi nữa thì hắn vẫn dư sức đáp ứng. Thiếu hụt nếu có, như vậy cũng chẳng phải do hắn mà ở tại Hoan Vương…

“Thi Quỷ”.

Đằng sau, vốn vẫn luôn chăm chú quan sát, Khổng Lăng đưa chân tiến tới. Nàng hỏi: “Có vấn đề sao?”.

Thi Quỷ cũng không giấu giếm, nhẹ gật đầu: “Lực lượng của ta, nó dường như không đủ”.

Khổng Lăng nghe xong thì lâm vào trầm mặc, thoáng nghĩ ngợi một lúc rồi chợt đề nghị: “Thi Quỷ, chúng ta liên thủ đi”.

Liên thủ?

Thi Quỷ xoay đầu, mắt nhìn Khổng Lăng không nói một lời.

“Gì vậy? Ánh mắt của ngươi thế là ý gì?”.

Khổng Lăng chuyển giọng, thần thái hơi hướng trêu đùa: “Thi Quỷ, lẽ nào… ngươi đang lo lắng cho thương tích của ta?”.

“Ta nghĩ là mình đã lo nhiều rồi”.

Thi Quỷ xoay người, bảo: “Muốn giúp thì mau vận pháp quyết đi”.

Ý đã định, lòng đã quyết, Khổng Lăng và Thi Quỷ, cả hai chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức xuất động lực lượng. Một lần nữa, những tia hắc khí được tái hiện, bao trùm cấm chế…

Quá trình phá giải, nó kéo dài tầm hơn mười phút thì chấm dứt. Chỉ là kết quả…

So với trước, lần này cũng chả có gì thay đổi. Cánh cửa, nó vẫn cứ im lìm khép kín.

“Chuyện này… sao lại như vậy?”.

Thay mọi người, Lạc Lâm là người đầu tiên lên tiếng. Nàng thực đang rất nghi hoặc. Nàng không nghĩ nguyên nhân nằm tại Khổng Lăng và Thi Quỷ.

“Tiểu Quỷ sư phụ…?”.

Thi Quỷ dù nghe rõ nhưng không hề đáp lại. Mang theo khuôn mặt đã trầm đi trông thấy, hắn nói với Khổng Lăng: “Ngươi còn chịu được không?”.

“Ta vẫn ổn”.

“Vậy thì hãy thử thêm một lần nữa đi”.

Thi Quỷ dời đi ánh mắt, đặt lên cửa đá.

“Hoan Vương, ta muốn xem thử rốt cuộc là ngươi đang muốn giở trò gì?!”.

Lời vừa mới dứt thì cũng là lúc Thi Quỷ hành động. Trong thể nội, toàn bộ lực lượng được hắn điên cuồng điều động. Bên kia, Khổng Lăng cũng y như vậy, không giữ lại nữa.

Một đỗi sau…

Hắc khí đã tan, pháp quyết đã dừng; vương đọng, có chăng một ít tinh huyết. Là của Khổng Lăng. Vừa rồi, do sử dụng quá nhiều lực lượng nên đã khiến thương tích của nàng tái phát. Khá là tệ hại.

Dìu giữ lấy nàng, Thi Quỷ nhanh chóng trút ra một viên đan dược, giúp nàng nuốt xuống.

“Cảm ơn ngươi”.

“Lúc này ngươi còn cần phải khách sáo thế sao?”.

Khổng Lăng cười nhẹ, kế đấy thì ngồi xuống điều tức hấp thu dược lực.

Trong khi chờ đợi, Thi Quỷ đưa chân tiến lại gần hơn cửa đá. Ở nơi đó, một dấu hiệu đã hiện ra.

Sự cố gắng vừa rồi của Khổng Lăng và Thi Quỷ hắn, nó cũng chẳng phải hoàn toàn vô ích. Cánh cửa tuy rằng vẫn đóng nguyên nhưng chí ít, bên trên nó, lời nhắn nhủ của Hoan Vương đã lộ rõ. Không nhiều, chỉ duy nhất một chữ.

“Ngũ”.

Đọc lên chữ kia xong, Tiểu Kiều quay lại, hỏi: “Công tử, như vậy là ý gì?”.

“Ngũ? Tại sao lại là ngũ? Hoan Vương rốt cuộc là có ý tứ gì?”. – Sát bên Tiểu Kiều, Lạc Lâm cũng lên tiếng.

Tương tự, những người còn lại, từ Âm Cơ, Nghinh Tử cho đến hài tử Tiểu Vương, tất cả đều có chung nghi hoặc. Mọi thứ hiện đã vượt ra ngoài quỹ đạo, trong nhất thời, các nàng còn chưa thể hiểu được.

“Hoan Vương, ngươi quả nhiên chẳng phải người thành thật”.

Trải qua hồi lâu im lặng, Thi Quỷ cuối cùng cũng lên tiếng. Ánh mắt sắc lạnh, hắn nhìn chữ “Ngũ” duy nhất trên cửa đá, nói tiếp: “Chỉ cần tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di đến tầng thứ ba liền có thể phá bỏ cấm chế, tự mình thoát khốn? Đúng là bịp bợm”.

“Tiểu Quỷ sư phụ, Hoan Vương hắn gạt chúng ta sao?”.

“Không phải đã quá hiển nhiên rồi ư”.

Chỉ vào chữ “Ngũ” trên cửa đá nọ, Thi Quỷ nói ra: “Vừa rồi, ta và Khổng Lăng phải dùng đến toàn bộ lực lượng mới có thể đá động được một ít lên cấm chế. Chữ “Ngũ” này, nó hẳn là câu trả lời của Hoan Vương. Theo ta đoán thì để mở được lối ra, điều kiện tiên quyết là lực lượng của một trong hai người chúng ta phải đạt đến tầng thứ năm của hai loại công pháp Càn Khôn Đại Na Di và Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết”.

“Cái này…”.

Lạc Lâm bây giờ mới thực sự lo lắng: “Hoan Vương kia, hắn tại sao phải lừa gạt chúng ta, bảo rằng chỉ cần tu luyến đến tầng thứ ba liền rời đi được…”.

“Công tử, có phải… có phải Hoan Vương kia đang tính toán lên người không?”. – Lạc Lâm vừa dứt câu thì giọng Tiểu Kiều đã cất lên.

Giống như Lạc Lâm, Tiểu Kiều nàng cũng đang rất lo cho Thi Quỷ. Nghĩ mà xem, Hoan Vương kia nếu đã cố tâm lừa dối ở khoảng cảnh giới công pháp, vậy thì trên những phương diện khác, những gì Thi Quỷ đã trải qua trong năm năm vừa rồi, ai dám đảm bảo chúng là thật tâm. Biết đâu bẫy rập nó từ lâu đã khởi động…

“Thi Quỷ, giờ ngươi tính thế nào?”.

Liếc sang Khổng Lăng hiện đã thu công đứng dậy, Thi Quỷ đáp: “Ngươi nghĩ còn có thể thế nào?”.

Dừng một chút, hắn tiếp tục: “Ngũ, cảnh giới tầng thứ năm công pháp… Khổng Lăng, hiện cả ta và ngươi đều chỉ mới đạt tới tầng thứ ba, khoảng cách vẫn còn lớn lắm”.

“Năm năm… Ta và ngươi phải mất những năm năm thời gian mới đi được đến bước này, trong khi công pháp càng lên cao thì trở ngại càng lớn. Nếu thực tiếp tục tu luyện, e rằng chí ít cũng phải hơn mười năm nữa…”.

Lần này, Thi Quỷ đã không hồi đáp. Ước tính của Khổng Lăng cũng giống như hắn; từ tầng thứ ba đến tầng thứ năm, mười năm thời gian căn bản là khó mà dùng đủ. Thậm chí kể cả hai người bọn họ có miệt mài tu luyện, phục dụng đại lượng Hoàn Nhan Đan, Đại Hoàn Nhan Đan đã thu được từ núi tài bảo trong phòng đi chăng nữa…

Sự giam cầm, nó lại một lần nữa tái hiện. Hay đúng hơn là chưa từng bị phá bỏ. Đám người bọn họ chẳng qua là vừa mở rộng thêm một chút tự do mà thôi…

“… Hoan Vương, ngươi đến cùng là mưu tính cái gì đây?”.

Thi Quỷ thều thào tự hỏi, hỏi xong thì lại lâm vào trầm mặc. Tâm tình của hắn lúc này đang khá bất ổn. Có lo lắng, có bất an, có tức giận, nhưng trên hết vẫn là cảm giác lưng chừng mờ mịt.

Hắn không rõ. Hắn không nắm bắt được. Giống như chính hắn là một quân cờ đang bị người sắp xếp…