Chương 571: Trảm Khôi Lỗi

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày đó, năm đó, Thi Quỷ hắn đã thảm hại như thế đấy, vô dụng như thế đấy.

Nhưng còn hôm nay…

Hắn không phải Vương Chi mà là Thi Quỷ. Những gì Vương Chi không thể thì Thi Quỷ sẽ bù đắp!

Thi Quỷ hắn sẽ bảo vệ những người thân thuộc bên cạnh mình. Phàm kẻ dám tổn thương họ hắn đều muốn bọn chúng phải trả giá!

Đắt nhất!

Hắn… không muốn làm một kẻ bất lực chỉ biết đứng nhìn nữa!!

“Oành!”.

“Oành…”.

Tung chưởng đẩy lui cỗ khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng xong, có nét tương đồng với Âm Cơ ban nãy, Thi Quỷ dang tay, khoảng cách chẳng nhiều, tầm độ hai gang bất quá.

Theo động tác của hắn, bên trong thể nội, huyết mạch cũng mau chóng biến chuyển. Kế đấy, một cỗ khí tức mạnh mẽ bất ngờ bộc phát, trùng kích khắp bốn phương tám hướng…

Cỗ khí tức này, nó rất lạ, hoàn toàn khác hẳn những lần biến đổi về hình dạng Kim Nguyệt Tu La trước kia của Thi Quỷ. Thay vì đơn thuần thì nó lại trở nên phức tạp đi hẳn. Trừ bỏ mùi ma nhân thì pha trộn còn có sự âm hàn lạnh lẽo cùng vị máu tanh nồng đậm và một vài thứ khác nữa.

Phức tạp, lẫn lộn là vậy, thế nhưng tất cả lại cùng kết hợp với nhau một cách hết sức chặt chẽ, đến độ gần như là đồng nhất, thực sự rất kỳ lạ…

Lại nói, khác thường không chỉ mỗi khí tức phát ra, hình dạng Thi Quỷ lúc này cũng là như vậy.

Trước kia, nếu sau khi biến đổi về chân diện ma nhân thì trên đầu Thi Quỷ sẽ xuất hiện một đôi sừng và con mắt bên trái sẽ chuyển sang màu hổ phách thì bây giờ, mọi thứ đã khác đi. Sừng thì đúng là vẫn như cũ nhưng con mắt trái thì… Nó đã chẳng còn màu hổ phách nào nữa cả. Thay vào đấy, nó đồng thời mang cả hai màu: ngươi vàng tròng đỏ, phân minh rõ ràng.

Kim Nguyệt Tu La? Đã không phải nữa rồi. Bất kể hình dạng hay là khí tức thì toàn bộ đều sai biệt.

“Gr… Hừ… ừ…”.

Bên trong hình hài chân diện ma nhân, Thi Quỷ vốn đã dữ tợn nay lại càng thêm hung ác.

Ánh mắt sắc hơn cả gươm đao, hắn liếc nhìn cỗ khôi lỗi đang lao đến, vung tay đánh ra một đường.

Là thuật pháp? Là thần thông?

Thật ra chỉ là một động tác tùy ý, sử dụng đơn thuần mỗi linh lực mà thôi.

Có điều, chính cái động tác giản đơn thuần túy ấy, nó đã ngay lập tức đánh bay cỗ khôi lỗi đang lao đến nọ.

Một màn va chạm cực kỳ chóng vánh với sự áp đảo hoàn toàn thuộc về Thi Quỷ.

Rõ ràng so với ban nãy thì hiện tại Thi Quỷ đã cường đại hơn rất nhiều. Sức mạnh của hắn, nó đã được nâng lên một cấp bậc khác, bỏ xa mức Thiên hà đệ ngũ trọng.

Nếu là một ma nhân, ma thú hay một dạng sinh vật sống nào đó tương tự, tin tưởng sau màn đối đầu vừa rồi, đối phương khẳng định đã phải biến sắc, e ngại, hoặc thậm chí là sợ hãi đối với Thi Quỷ.

Tiếc rằng kẻ vừa bị một cái tùy ý đánh bay đây lại không phải một dạng sinh vật sống nào cả. Nó chỉ là một cỗ khôi lỗi vô tri bị người thao túng, hành động theo mệnh lệnh.

Chính vì như thế, chính bởi vô tri nên giờ phút này đây nó lại một lần nữa lao lên, tiếp tục tấn công.

Dĩ nhiên, trước hành động “ngu ngốc” đâm đầu vào chỗ chết này của nó – cỗ khôi lỗi nọ, Thi Quỷ sẽ chẳng cân nhắc mà phát chút thiện tâm, giảm xuống uy lực cái gì. Trái lại, hắn đối với nó chỉ càng thêm “ghét”, hạ thủ càng thêm nặng.

Miệng ngâm lên một tiếng vô nghĩa, từ trong cánh tay Thi Quỷ, máu tươi tức thì tuôn chảy, nhanh chóng tụ lại thành một thanh đại kích đỏ thẫm.

“Soạt!”.

Thi Quỷ nắm chặt đại kích màu máu trong tay, quét ngang một đường, đoạn nói lớn:

“Đã muốn thì để ta phá hủy ngươi!”.

Quyết liền làm, lời vừa ra hết, thanh âm còn chưa kịp lắng xuống thì Thi Quỷ đã xách đại kích phóng về phía trước, đâm thẳng tới cỗ khôi lỗi nọ.

“Keng! Keng!”.

“Keng! Keng! Keng!”.

“A a!”.

Cách chỗ Thi Quỷ một đoạn, Diệp Lang Khải vốn đang điên cuồng công kích Âm Cơ trong hình hài Lực Biến đột ngột kêu lên một tiếng đau đớn, vội vã thoái lui.

Đừng hiểu lầm. Hắn không phải bị Âm Cơ chính diện đả thương hay lặng lẽ ám toán gì cả đâu. Cơn đau của hắn bắt nguồn từ nguyên do khác. Diệp Lang Khải hắn đúng là mới bị thương tổn, tuy nhiên thay vì Âm Cơ thì hung thủ ra tay lại là Thi Quỷ.

Cỗ khôi lỗi được hắn phái ra hiện đã bị Thi Quỷ tiêu diệt rồi. Hắn đau đớn là bởi một tia thần hồn dung nhập bên trong khôi lỗi vừa mới tan thành mây khói…

Khỏi phải nghĩ, trước sự thể quá đỗi ngoài ý muốn này, Diệp Lang Khải hiển nhiên là chẳng thể nào vui lòng cho được. Hoàn toàn ngược lại, nó khiến hắn càng thêm tức tối, càng thêm giận dữ.

Mấy năm gần đây, kể từ thời điểm Diệp Lang Khải hắn vượt qua lẽ thường thức tỉnh được thiên phú thần thông Lực Biến – thứ vốn dĩ chỉ có thể kích phát được ở ngưỡng tu vi Thiên hà đệ thất trọng – thì danh vọng của hắn trong gia tộc lập tức tăng vọt, được mọi người tung hô bồi dưỡng. Các vị trưởng bối ai nấy đều nói hắn là kỳ tài nở muộn, so với đại ca cũng không thua kém bao nhiêu, nhận định thành tựu ngày sau của hắn tuyệt chẳng thể đong đếm…

Diệp Lang Khải, hắn tất nhiên cũng hoàn toàn tin tưởng vào những đánh giá, nhận định đó. Hắn đã luôn lấy chúng làm niềm tự hào, dựa vào đấy mà khinh thường kẻ cùng trang lứa khác.

Nhưng là hôm nay, lòng tin của hắn, niềm tự hào của hắn, chúng hiện đang bị “xâm phạm” một cách hết sức nghiêm trọng.

Kỳ tài?

Nếu Diệp Lang Khải hắn là kỳ tài thì Âm Cơ – người mà hắn dù dốc toàn lực cũng không chạm được vào gấu quần – nên gọi là gì?

Nếu hắn là kỳ tài thì kẻ vừa mới phá nát khôi lỗi, hủy diệt một tia thần hồn của hắn, đối phương lại gọi là gì?

Phải biết cỗ khôi lỗi được hắn phái ra kia có sức mạnh tương đương với cường giả Thiên hà đệ ngũ trọng đấy!

Trong khi kẻ lạ mặt kia thì sao? Cảnh giới của đối phương mới có bao nhiêu?

Linh châu đệ cửu trọng!

Đối phương là giả trư ăn thịt cọp ư? Trong tình cảnh hiện tại thì nó có cần thiết không?

Bất quá là một tên cao thủ, bất quá là một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng vậy mà chiến lực lại khủng bố tới tình trạng diệt sát được cả cấp bậc cường giả Thiên hà đệ ngũ trọng…

Thế giới này, nó đã trở nên điên loạn rồi hay sao?!

Càng nghĩ Diệp Lang Khải lại càng chẳng giữ bình tĩnh được nữa. Trong hình hài xấu xí thô kệch, hắn hướng đám người Thác Ban, Trần Đức gào lên:

“Đám các ngươi mau lấy đầu hắn xuống cho ta!”.

Nhận được mệnh lệnh, lại ngó thấy Diệp Lang Khải đang vô cùng tức giận, đám người Trần Đức, Thác Ban nào dám chần chừ hỏi han, lập tức bỏ qua Âm Cơ, đồng loạt chuyển mục tiêu sang Thi Quỷ.

Nhưng dù là như vậy, dù đã điều cả thảy sáu tên thủ lĩnh đạo tặc, Diệp Lang Khải vẫn cảm thấy chưa đủ. Tâm niệm khẽ động, hắn điểm một chỉ lên cỗ khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng còn lại, sai xử nó lao đi.

“Khách khách…”.

Ở chiều đối diện, Âm Cơ chứng kiến mọi việc xảy ra thì bật cười hả hê.

Thú thực là trong lòng nàng đang thấy rất là vui sướng. Nàng đã không lường được cục diện sẽ trở nên như bây giờ.

Làm sao mà dự đoán được kia chứ?

Bất quá một tên tiểu tử Linh châu đệ cửu trọng lại có thể ra tay diệt sát tu sĩ Thiên hà đệ tứ trọng, phá nát khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng, đến nghe Âm Cơ nàng còn chưa từng nghe đấy.

Tiểu tử kia, đối phương quá là thần kỳ rồi.

Nếu như lúc nãy, thời điểm vừa mới phát hiện ra Thi Quỷ tấn công vào Lam Dương Động, Âm Cơ đối với hắn chỉ là tùy tiện xem qua thì giờ phút này đây nàng đã lưu tâm, hẳn cũng đủ để gọi nhiều.

Một kẻ kỳ lạ như hắn, Âm Cơ nàng hôm nay mới lần đầu tiên được thấy.