Chương 622: Tộc nhân Câu Kỳ?

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“A…!”.

Đau đớn và bất ngờ, hoàng y nữ tử nhất thời chẳng kiềm được, buột miệng thốt ra. Trong tiếng thở gấp, nàng đưa mắt nhìn chằm Thi Quỷ – kẻ vừa mới cắt đi ngón tay út của mình.

Vừa hay, Thi Quỷ cất tiếng: “Ta không cho rằng ngươi là người câm, vì vậy, tốt nhất là ngươi nên mở miệng hồi đáp. Trên đời này không phải ai cũng giàu lòng kiên nhẫn đâu”.

“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi…”.

“Lạc Lâm, ngươi đừng xen vào”.

Ngắt lời Lạc Lâm xong, Thi Quỷ tiếp tục nói với hoàng y nữ tử. Chỉ là lời còn chưa ra khỏi miệng thì bên dưới, một giọng thanh thúy nhưng cứng cỏi cất lên. Là của hoàng y nữ tử.

“Ngươi muốn gì?”.

“Tên?”.

Thần tình lãnh đạm, Thi Quỷ lặp lại: “Tên ngươi là gì?”.

Cố bình ổn nhịp thở, nén chịu cơn đau, hoàng y nữ tử đáp gọn: “Khổng Lăng”.

“Khổng Lăng? Danh tự không tệ. Chỉ có điều nó là thật hay giả thì khó mà kiểm chứng được”.

“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nghĩ nàng ta bịa ra ư?”.

Lờ đi Lạc Lâm, Thi Quỷ hướng hoàng y nữ tử, hỏi tiếp: “Ngươi là ma nhân nhưng hình dáng lại hệt như nhân loại, khí tức trên người cũng hết sức quái lạ. Trong vô vàn kiến thức mà bản thân đã tiếp thu được, ta không nhớ có chủng tộc đại ác ma nào như ngươi ở Đà Lan Giới này cả. Nữ nhân, rốt cuộc thì ngươi là ai?”.

“Sao? Không muốn trả lời?”.

Trong khi nói, Thi Quỷ cầm trủy thủ sắc bén đặt xuống bàn tay còn rướm máu của hoàng y nữ tử.

“Nữ nhân, tay ngươi rất đẹp, nhưng thiếu đi vài ngón thì dù đẹp hơn nữa cũng trở nên xấu xí thôi. Ta đếm đến ba, nếu vẫn chưa nhận được câu trả lời thoả đáng thì… ngươi biết rồi đấy”.

“Một”.

“Hai”.

“Ba”.

“Khoan đã!”.

Ngó thấy hoàng y nữ tử đã có phản ứng, Thi Quỷ tạm ngưng hành động, giục: “Ta không có nhiều thời gian để chờ đợi ngươ đâu”.

“Ực…”.

Nằm bên dưới, hoàng y nữ tử nuốt xuống một ngụm nước bọt, rất không tình nguyện nói: “Ta là tộc nhân Câu Kỳ”.

“Ngươi nói láo a!”.

Lần này, thay vì Thi Quỷ thì Lạc Lâm lại là người lên tiếng. Tỏ vẻ hiểu biết, nàng vạch trần: “Câu Kỳ tộc ta đây biết rất rõ nha. Bọn họ có tóc màu đỏ, con mắt màu đỏ, giữa ngực có một ấn ký bẩm sinh màu đỏ nữa”.

Động tác mau lẹ, Lạc Lâm nắm lấy cổ áo hoàng y nữ tử kéo xuống.

“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nhìn xem. Ngực nàng ta trắng nõn mịn màng, làm gì có ấn ký nào chứ. Nàng ta rõ ràng là đang lừa gạt chúng ta”.

Bên cạnh, Thi Quỷ dù nghe xong nhưng chưa vội kết luận cái gì. Thái độ điềm tĩnh, hắn cúi nhìn hoàng y nữ tử, mở miệng: “Nữ nhân, ngươi có lẽ cần giải thích một chút đấy”.

“Ta không gạt ngươi”. – Sau vài giây im lặng, hoàng y nữ tử rốt cuộc cũng tự thanh minh cho mình – “Ta đích thị là tộc nhân Câu Kỳ. Sở dĩ hình dạng bất đồng, căn nguyên hết thảy là bởi huyết mạch trong người ta đã từng xảy ra biến dị”.

“Huyết mạch dị biến?”.

Lạc Lâm tỏ vẻ nghi ngờ: “Này, ngươi không phải lại đang bịa chuyện đấy chứ? Huyết mạch đại ác ma há đâu dễ dàng bị tác động, muốn thay đổi một chút cũng rất khó khăn a. Còn ngươi… biến đổi đến ngay cả những điểm đặc trưng của Câu Kỳ tộc cũng mất hẳn…”.

“Nếu còn lực lượng, ta rất sẵn lòng biến về chân diện ma nhân để chứng minh”.

Ánh mắt dời sang Thi Quỷ, hoàng y nữ tử nói tiếp: “Lời ta nói là thật, tin hay không tùy ngươi”.

“Ta tin”.

Trái với suy nghĩ của mọi người, Thi Quỷ chẳng đắn đo nhiều, lập tức tiếp nhận thân phận tộc nhân Câu Kỳ của hoàng y nữ tử. Bỏ qua những suy đoán ngờ vực của Lạc Lâm, hắn chuyển sang câu hỏi kế tiếp.

“Nữ nhân, ở đại lục Thiên Âm này mọi người đều biết Câu Kỳ chính là bá chủ cai trị Nhược Lan Đế Quốc, ai nấy ít nhiều đều có thân phận. Vậy, địa vị của ngươi tại Nhược Lan Đế Quốc là gì?”.

“Ta chỉ là một kẻ không danh không phận”.

“Không danh không phận?”.

Thi Quỷ lắc đầu phủ định: “Theo ta ước đoán thì tu vi của ngươi ít nhất cũng đã đạt tới chân nhân cảnh hậu kỳ. Một vị chân nhân hậu kỳ, bản thân lại là thành viên của kẻ cai trị đế quốc mà ngươi bảo không danh không phận… Nữ nhân, cho ta một lý do đủ thuyết phục đi”.

Trái hẳn vị thế bị dồn ép của mình, hoàng y nữ tử chẳng những không hề bối rối, hoảng loạn mà còn rất bình tĩnh, thậm chí là cao ngạo. Sau cái nhếch môi đầy hàm ý, nàng nói:

“Nam nhân, ngươi nghĩ mình biết bao nhiêu về Nhược Lan Đế Quốc? Hoàng tộc tranh đấu tàn khốc cỡ nào, ngươi liệu hiểu được?”.

Thoáng điều chỉnh nhịp thở, hoàng y nữ tử tiếp tục: “Từ xưa đến nay, Câu Kỳ bị chia rẽ há lại ít? Những kẻ ly tán, mai danh ẩn tích… số lượng nhiều hơn ngươi tưởng đấy”.

Sau khoảnh khắc trầm tư ngắn ngủi, Thi Quỷ lần nữa lên tiếng:

“Nói vậy, ngươi thật chỉ là một tộc nhân lang bạt bên ngoài của Câu Kỳ tộc?”.

“Không may, thực tế vốn là như vậy”.

“Thôi được, tạm thời cứ cho là thế đi”.

“Bây giờ chúng ta lại tiếp tục. Nữ nhân, sau khi đi vào cổ tích ngươi liền một đường tiến nhập phương bắc, qua tế đàn, vào mật cảnh, rồi Hoan Nhạc Thần Cơ. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi hẳn có bản đồ, hoặc không thì cũng đã biết rõ về cổ tích Thiên Vu này. Đúng chứ?”.

“Không sai”. – Hoàng y nữ tử cũng chẳng quanh co, lập tức thừa nhận.

“Ngươi có vẻ đã hợp tác hơn rồi đấy”.

Nói đoạn, Thi Quỷ đem trủy thủ đặt sang một bên, kế đấy thì tự mình xé rách y phục trên người.

“Roẹt…”.

Trước ánh mắt nghi hoặc của Lạc Lâm, hắn cầm mảnh vải vừa xé được, bắt đầu băng bó cho hoàng y nữ tử, động tác khá ư nhẹ nhàng.

“Mặc dù thể chất của ngươi rất tốt, nhưng cứ để máu chảy mãi thật chả phải ý hay. Ta cần ngươi thanh tỉnh”.

Công việc giản đơn, vậy nên Thi Quỷ cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã liền hoàn thành. Sau khi trả cánh tay hoàng y nữ tử về vị trí cũ, hắn mới chậm rãi nói ra:

“Nữ nhân, chắc hẳn ngươi biết rõ ai là chủ nhân của cổ tích này. Hoan Vương – Ái Hậu, bọn họ đã an bài tất cả. Toà Hoan Nhạc Thần Cơ này, thực chất vẫn luôn chờ đợi kẻ có duyên tìm đến”.

“Bái lạy, phong bế, hết thảy đều nằm trong sự sắp đặt của Hoan Vương. Ngươi biết mục đích là gì không?”.

Chẳng cần hoàng y nữ tử trả lời thì Thi Quỷ đã tự giải đáp: “Hoan Vương – Ái Hậu, bọn họ đang đợi truyền nhân. Mọi sự an bài ở đây, tất cả đều vì đảm bảo kẻ tiến nhập sẽ kế thừa y bát của bọn họ. Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di, hai loại công pháp này ngươi nghe qua rồi chứ?”.

Nằm bên dưới, hoàng y nữ tử vốn đang điềm tĩnh lắng nghe, đáy mắt bỗng bất ngờ loé lên một tia khác lạ. Tuy rằng khoảnh khắc ấy không tồn tại bao lâu, chưa đến một giây liền tan biến nhưng Thi Quỷ vẫn phát hiện được. Hắn… vẫn luôn chú tâm đến từng chi tiết trên khuôn mặt nàng đấy.

Môi nở nụ cười ẩn ý, hắn kết luận: “Nữ nhân, coi bộ ngươi không chỉ đơn giản là biết. Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di, hai bộ công pháp này có khi là mục đích chính trong chuyến phiêu lưu lần này của ngươi nhỉ?”.

Dứt câu, Thi Quỷ cho tay vào ngực mình, đem hai cuốn ngọc giản lấy ra.

“Lúc nãy, trước di hài của Hoan Vương – Ái Hậu, ta đã tìm thấy chúng: Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyêt và Càn Khôn Đại Na Di”.

“Tại sao ngươi nói với ta những điều này?”. – Sau một hồi im lặng nằm nghe, hoàng y nữ tử rốt cuộc cũng lên tiếng.

Nàng đang thắc mắc. Nàng thực không hiểu tại sao Thi Quỷ lại nói cho nàng nghe, hơn nữa lại còn đem công pháp để trước mặt nàng. Đến cùng là hắn muốn gì? Mục đích của hắn là gì?

Hoàng y nữ tử, nàng đang muốn biết. Dĩ nhiên, Lạc Lâm ngồi ở kế bên cũng là như thế, muốn biết. Giống hoàng y nữ tử, Lạc Lâm cũng đang thấy khó hiểu về hành vi của Thi Quỷ.

May thay, sự nghi hoặc của các nàng, nó đã không tồn tại quá lâu. Thi Quỷ, hắn đã vừa mới đưa ra giải đáp. Và câu trả lời của hắn là: “Bởi vì ta muốn ngươi tu luyện chúng”.