Chương 694: Trực tiếp đối đầu

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Đại công chúa tự tin đến như vậy sao?”.

“Tiếp được một đòn đã liền mơ mộng… Thi Quỷ, để ta từ bi hoá độ giúp ngươi thành quỷ!”.

Lời vừa ra hết thì cũng là lúc khí tức phát ra từ người Lạc Mai Tiên bắt đầu gia tăng. Rất nhiều. Uy áp, nó mạnh tới nỗi khiến cho đồ đạc trong phòng rạn nứt, đổ vỡ. Còn phạm vi, lan toàn nội thành Lang Cơ.

“Cỗ khí tức này…”.

“Thật sự rất mạnh”.

Nơi tiền viện, đám người Tiểu Kiểu, Khổng Lăng vốn đang đứng đợi Thi Quỷ, nay cảm nhận được uy áp lan tràn, trong dạ liền không khỏi khẩn trương. Nhất là Tiểu Kiều.

Nét mặt lộ rõ lo âu, nàng nhìn về hướng hậu viện, nơi khởi nguồn của cỗ khí tức vừa bạo phát, siết tay thầm nói:

“Công tử, người nhất định không được xảy ra chuyện gì…”.

Nếu như là bình thường, Tiểu Kiều nàng chắc chắn đã chẳng đứng ở đây mà chờ đợi. Sở dĩ như vầy, nguyên do hết thảy đều bởi vì Thi Quỷ. Chính hắn đã căn dặn nàng và mọi người tuyệt đối không được xông vào hậu viện, càng không được phép can thiệp bất kể tình huống nào sẽ phát sinh. Hắn nói hắn có thể tự mình dàn xếp được với Lạc Mai Tiên…

Phải, Thi Quỷ đã nói thế; và Tiểu Kiều, nàng cũng tin là như thế. Trong mắt nàng, công tử xưa nay vẫn luôn là người tài giỏi nhất.

Có điều…

Tin, đó là một chuyện; lo hay không, đấy lại là chuyện khác. Tuy rằng hơi mâu thuẫn nhưng thật sự là như vậy. Đôi khi tình cảm quá lớn, quan tâm quá nhiều sẽ khiến con người ta trở nên khó hiểu, dễ dàng phạm phải sai lầm.

Tiểu Kiều, nàng chỉ là… quá coi trọng thôi.

“Xoảng!”.

“Xoảng! Xoảng!”.

“… Xoảng! Xoảng!”.

Giữa lúc Tiểu Kiều đang phấp phỏng lo âu nơi tiền viện thì tại hậu viện, bên trong căn phòng của Lạc Mai Tiên, bầu không khí đã trở nên hết sức căng thẳng. Bàn ghế, chậu hoa, ly tách, bình phong,…, toàn bộ vật dụng đều đã vỡ nát tan tành. Thậm chí ngay cả bốn bức tường được xây lên từ tinh cương kiên cố cũng đang dần rạn nứt. Mặc dù cuộc chiến, nó hãy còn chưa thực sự chính thức bắt đầu…

Từ nãy tới giờ, giao phong, có, chỉ là ý niệm. Lạc Mai Tiên không đánh, Thi Quỷ cũng chẳng hề xuất thủ; hai người bọn họ ai nấy đều đang đứng yên, động, có chăng là ánh mắt. Đây… là cuộc chiến về tâm cảnh.

Một bên là chân nhân cảnh giới thứ tám còn một người mới chỉ là tu sĩ Thiên hà đệ cửu trọng, cấp bậc chênh nhau quả không hề nhỏ. Với khoảng cách quá lớn ấy, theo lý thắng bại sẽ rất dễ dàng phân định; thời gian, bất quá trong nhịp thở.

Nhưng…

Những gì đang thấy đây, nó đã đi ngược lại lý lẽ. Giữa Thi Quỷ – một tu sĩ Thiên hà đệ cửu trọng – và Lạc Mai Tiên – một vị chân nhân cảnh giới thứ tám, cả hai hãy còn giao đấu. Thắng bại, vẫn còn chưa phân.

“Quá vô lý”, “chuyện hoang đường”, đấy hẳn là suy nghĩ của bất cứ một con người bình thường nào khi chứng kiến màn giao phong này. Mà, cần gì phải nói đâu xa, ngay tại đây, bên trong trận chiến, chính bản thân Lạc Mai Tiên còn âm thầm kinh ngạc nữa là.

Một tên Thiên hà đệ cửu trọng không những đứng vững mà còn có thể công kích ngược trở lại nàng – một vị chân nhân hậu kỳ chi cảnh, việc này, nó thực đã vượt ngoài sức tưởng tượng rồi.
Thi Quỷ, hắn lấy đâu ra thứ sức mạnh tinh thần to lớn ấy?

Tâm cảnh của hắn, bằng cách nào lại mạnh mẽ tới như vậy?

“Hơn trăm năm không thấy, hôm nay gặp lại hắn đã trưởng thành tới nhường này…”.

“Thi Quỷ, rốt cuộc là ngươi đã làm thế nào? Nhận được hay vốn dĩ từ lâu đã tồn tại?”.

Lạc Mai Tiên thầm tự hỏi, và liên tiếp hỏi. Những hoài nghi, chúng thi nhau hiện lên trong đầu nàng. Vô tình, điều này lại giúp nàng trở nên bình tĩnh hơn.

Chuyển phần lớn từ căm hận sang nghi hoặc, trong sự toan tính, Lạc Mai Tiên chủ động rời khỏi cuộc giao tranh bằng ý niệm. Nàng nhìn chằm Thi Quỷ nơi đối diện, mở lời:

“So với khoảng thời gian trăm năm ngắn ngủi thì thay đổi của ngươi quả là quá lớn đấy, Thi Quỷ”.

“Như nhau cả thôi”. – Thi Quỷ hồi đáp – “Đại công chúa không phải cũng đã đổi thay rất nhiều đấy thôi”.

“Đổi thay?”.

Lạc Mai Tiên cười nhạt: “Thi Quỷ, ngươi lầm rồi. Lạc Mai Tiên ta không hề thay đổi”.

Mặc Thi Quỷ có hiểu được câu nói tràn ngập mâu thuẫn cùng thực tại của mình hay không, Lạc Mai Tiên tiếp tục cất tiếng. Lần này, ý đã chuyển.

“Tu vi bất quá Thiên hà đệ cửu trọng nhưng thần niệm lại đối kháng được với cả chân nhân hậu kỳ chi cảnh, Thi Quỷ ngươi thực sự đã làm ta bất ngờ. Ta đang tò mò muốn biết, liệu linh lực của ngươi, nó có dồi dào được như thần thức hay không…”.

Và như thế, Lạc Mai Tiên bắt đầu điều động linh lực bên trong thể nội.

Nàng đang chuẩn bị ra tay. Chẳng phải ý niệm giao phong như vừa rồi mà chính bằng thuật pháp thần thông. So với trước, Lạc Mai Tiên nàng hiện đúng là đã không còn bị cảm xúc chi phối hoàn toàn nữa, tuy nhiên, sát tâm của nàng, nó như cũ vẫn tồn tại.

Đối với kẻ đã vấy bẩn muội muội nàng, tổn hại danh dự và niềm kiêu hãnh của nàng, Lạc Mai Tiên nàng há có khả năng buông tha?

Thi Quỷ, hắn phải chết! Nhất định phải chết!

Lúc nãy cũng được, bây giờ cũng tốt, Lạc Mai Tiên nàng thủy chung đều quyết lấy đầu Thi Quỷ. Nếu có gì khác thì đó là trước khi giết hắn, nàng sẽ moi ra hết mọi bí mật của hắn. Khúc mắc trong quá khứ và hoài nghi ở hiện tại, toàn bộ, tất cả…

Thế đấy. Lạc Mai Tiên chẳng hề “đơn thuần” một chút nào hết. Một kẻ hành động cảm tính? Lại càng không. Nàng là một đại nhân vật, một bậc kiêu hùng. Quyết định của nàng gắn liền với lợi ích. Giết Thi Quỷ, nó đúng là trả thù, nhưng trả thù đâu phải chỉ vì Lạc Lâm – muội muội nàng.

Trăm năm về trước, thời điểm Thi Quỷ chưa lưu lạc đến Đà Lan Giới, khi mà tình trạng Lạc Lâm chưa xảy ra biến đổi, Lạc Mai Tiên nàng có lẽ là một vị tỷ tỷ toàn tâm toàn ý sống vì tương lai và hạnh phúc của muội muội, nhưng còn hôm nay…

Trừ bỏ Lạc Lâm, Lạc Mai Tiên nàng còn muốn thêm một vài thứ khác nữa. Không nhiều, chỉ là vài thứ. Và Thi Quỷ, biết đâu hắn có thể cho nàng những gì nàng muốn. Một câu trả lời.

Nhưng…

Vấn đề, nó đâu phải cứ nàng muốn là được. Câu trả lời nằm nơi Thi Quỷ, mà Thi Quỷ thì… còn lâu hắn mới chịu hé môi.

Đan điền bạo động, song anh phụ thể, nhờ vào mối liên kết chặt chẽ, Thi Quỷ điều động lực lượng từ tiểu linh anh Na Trát và thánh thủy chi anh của phụ thân mình, chuẩn bị ngạnh kháng cùng Lạc Mai Tiên.

Trăm năm trước, hắn vô lực phản kháng. Bằng hiện tại, Lạc Mai Tiên muốn đánh tới đâu, Thi Quỷ hắn sẽ chiều theo tới đó!

Hôm nay, hắn sẽ buộc nữ cường nhân kia phải nhận thức một điều: Hắn có tư cách!

“Lạc Mai Tiên, trận chiến này ta đã phải chờ đợi lâu lắm rồi. Tới đây đi!”.

Mắt lộ hung quang, Thi Quỷ xoè rộng bàn tay, trực tiếp đối chưởng cùng Lạc Mai Tiên.

Cuộc chiến chính thức bắt đầu.