Chương 232: Ma Thần lại hiện

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lấy tốc độ mắt thường khó có thể theo kịp, Mộng Đoạn hạ thanh kiếm trên đầu xuống, xoay người chém ra một… tràng kiếm.

Lấy Vương Tuyết Nghi làm mục tiêu, hàng trăm kiếm ảnh gào thét lao đến như muốn đem nàng xé ra thành từng mảnh vụn. Đáng nói nhất là ở những kiếm ảnh này, trong mỗi một đạo, dù to nhỏ bất đồng thế nào thì tất cả đều có một điểm chung: ẩn chứa lôi điện.

Trước món quà bất ngờ này, Vương Tuyết Nghi thực sự đã bị kinh động không nhẹ. Thậm chí đến giờ phút này nàng còn chưa hiểu bằng cách nào mà Mộng Đoạn có thể làm được như vậy. Hắn rõ ràng nào có bị lôi điện đánh ra thương tổn gì, trái lại, một phần lôi điện còn bị hắn sử dụng để phản kích nữa đấy chứ.

Quả là một kẻ không đơn giản.

Kinh động thì kinh động, cảm thán quy cảm thán, động tác của Vương Tuyết Nghi cũng chẳng chậm đi một chút nào cả.

Đoạn bật người ra sau, nàng tập trung linh lực chém ngang một kiếm.

Phong Lôi Kiếm Pháp: Kiếm Bạt Thiên Sơn!

“Oành!”.

Khi tiếng nổ còn chưa kịp dứt, từ bên kia, không rõ tự bao giờ thân ảnh Mộng Đoạn đã chạy tới trước mặt Vương Tuyết Nghi, chẳng cho nàng thời gian để nghỉ ngơi, hắn tấn công tới tấp.

“Keng! Keng! Keng!”.

“Keng! Keng!…”.

Đối mặt với những đường kiếm mạnh mẽ và dồn dập ấy, Vương Tuyết Nghi bị làm cho chật vật thấy rõ.

Kiếm pháp của Mộng Đoạn quả thực rất quái lạ, đặc biệt là khi kết hợp với trường kiếm trên tay hắn, cái cách mà nó di chuyển… Vương Tuyết Nghi chẳng tài nào nắm bắt được. Nàng không biết đường kiếm tiếp theo sẽ tấn công vào đâu, là trên xuống, dưới lên, trái hay phải, ngang hay dọc… Chiêu thức của đối phương trông hệt như gió vậy.

“Không thể tiếp tục bị động như thế này được”.

Vương Tuyết Nghi hiểu rõ nếu mình không nhanh chóng làm gì đó thì rất có khả năng sẽ bị dẫn vào ý đồ của Mộng Đoạn. Biết đâu sắp tới sẽ là một đòn bộc phát mang tính quyết định của hắn cũng không chừng…

Nàng cần phải lập tức kéo giãn khoảng cách và thoát ra khỏi bị động ngay.

Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, cũng chẳng mất nhiều thời gian, một ý định lóe lên trong đầu Vương Tuyết Nghi.

“Xem ra phải dùng đến nó rồi”.

“Nó” kia là gì, không ai biết. Thấy được chỉ là một làn khói đen đang không ngừng bành trướng, kế đấy thì đem toàn thân Vương Tuyết Nghi bao bọc lại. Sau đó thì…

“U u u… u u… u u u…”.

“U u u… u u u… u u…”.

Từ trong hư vô, một âm điệu khó nghe cất lên.

Hai tay nhanh chóng kết thành một pháp ấn kỳ lạ, bên trong làn khói đen, hai mắt Vương Tuyết Nghi bất ngờ mở trừng. Cùng với hành động ấy, thân ảnh nàng nhòe đi.

Từ trong miệng nàng, một tiếng hô khẽ phát ra:

“Ma Thần Giáng Lâm”.

Ngay tức khắc, làn khói tan biến, còn Vương Tuyết Nghi, thay vì dáng vẻ yêu kiều thướt tha từ nãy giờ, nàng bỗng hóa thành một bộ xương. Đúng vậy, đích xác là một bộ xương, hơn nữa còn là rất lớn.

Lại nói, bộ xương này cũng không phải lõa lồ thiếu thẩm mỹ, hoàn toàn ngược lại, với một chiếc áo choàng đen phủ kín người và một lưỡi hái cầm nơi tay, trông nó khá là uy vũ, khá là oai vệ…

Cái này…

Vừa trông thấy bộ xương kia, chỗ của Hồng Diệp Cốc, thần sắc Vương Chi tức thì biến đổi. Hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn, lẫn nghi hoặc.

Thật ra thì đây đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy bộ xương cầm lưỡi hái này. Lần đầu thì chính là trong trận đấu với tứ a di Na Trát Sa Đài của hắn.

Thần thông của Na Trát lại được thi triển bởi Vương Tuyết Nghi? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nếu như Vương Tuyết Nghi và tứ a di của hắn có quan hệ gì đấy thì chẳng nói làm gì, hắn có thể hiểu được, đằng này… Hai bên rõ ràng là chưa từng chạm mặt. Na Trát là ma tộc, xuất thân từ bộ tộc Kim Nguyệt Tu La ở Thiên Nguyệt Ma Giới; trong khi Vương Tuyết Nghi lại là nhân tộc, từ nhỏ đến lớn đều sống tại Vân Lam đại lục này…

Lại nói, dù không xét xuất thân, lai lịch thì ở hai người bọn họ vẫn chẳng có điểm chung nào hết, trừ việc cả hai đều là nữ nhân.

Na Trát đường đường là một chân nhân hàng thật giá thật, so với Vương Tuyết Nghi thì không biết cao hơn bao nhiêu bậc, hoàn toàn là thuộc về một thế giới khác – nơi mà Vương Tuyết Nghi của bây giờ chẳng làm sao với tới nổi.

Vương Tuyết Nghi và Na Trát Sa Đài, hai con người này vốn dĩ là không thể có liên hệ gì, vậy mà giờ…
“Thần thông rõ ràng là giống hệt nhau…”.

Bất giác, trong sự nghi hoặc, Vương Chi ngẩng đầu nhìn lên…

Chính lúc này, phía trên Anh Tiên Đài, trong một kết giới vô hình.

Tương tự như Vương Chi bên dưới, Na Trát Sa Đài cũng đang rất nghi hoặc tại sao lại như vậy. Từ trên hư ảnh Ma Thần của Vương Tuyết Nghi, nàng nhìn ra được sự tương đồng. Mặc dù đặc tính linh lực có khác nhau nhưng nàng dám khẳng định đó chắc chắn là Ma Thần Giáng Lâm – một trong những thần thông trong bộ công pháp Bách Biến Thiên Ma của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La nàng.

Bằng cách nào mà thần thông của bộ tộc lại xuât hiện ở đây? Tại đại lục Vân Lam này?

Na Trát thật là không tài nào hiểu nổi.

Nếu như Bách Biến Thiên Ma Công chỉ là một bộ công pháp bình thường thì chẳng nói làm gì, có thể ngạc nhiên nhưng nàng sẽ không quá rung động như hiện giờ. Đằng này, bộ công pháp Bách Biến Thiên Ma này, đừng nói là ngoại nhân, cho dù có là người trong bộ tộc cũng chẳng có mấy người được nhìn thấy đấy. Nó là công pháp dành riêng cho hoàng tộc, chỉ những người mang trong mình dòng máu Kim Nguyệt Tu La chân chính mới được phép tu luyện!

Còn Vương Tuyết Nghi kia?

Nàng ta là hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La sao?

Na Trát không hề cảm nhận được dù là một chút huyết mạch ma tộc trên người nàng. Lẽ nào nàng cũng giống như Vương Chi, bị phong ấn huyết mạch?

Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy sao?

“Vương Tuyết Nghi, xem ra chúng ta cần phải tiếp xúc một chút rồi”.

“Na Trát tỷ, theo tỷ thì Vương Tuyết Nghi và Mộng Đoạn kia, ai sẽ giành chiến thắng?”.

Liếc qua Mộ Thiên Thù – người vừa lên tiếng, Na Trát không đáp mà hỏi lại:

“Ngươi nói xem?”.

“Muội không biết”. – Mộ Thiên Thù thành thật lắc đầu.

Quay sang Tiểu Kiều phía bên kia, Na Trát hỏi tiếp:

“Tiểu Kiều, ngươi thì sao?”.

Thoáng nghĩ ngợi, Tiểu Kiều đáp:

“Na Trát tỷ, ta nghĩ là Vương Tuyết Nghi”.

“Chắc không?”.

“Ưm…”. – Chưa được mấy giây, Tiểu Kiều đã thay đổi ý kiến – “… Hẳn là Mộng Đoạn”.

“Không có chủ kiến”.

Vừa nói, Na Trát vừa hướng cánh tay thon về cái trán nhỏ của Tiểu Kiều, gõ xuống.

“Ai ui…”.

Nghi hoặc của Vương Chi, dự định của Na Trát, Vương Tuyết Nghi từ đầu đến cuối đều chẳng hề hay biết một tí nào cả.

Bách Biến Thiên Ma Công là công pháp tu luyện của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La, điều này nàng hoàn toàn không rõ, bất kể trước đó đã từng tra xét điển tịch rất nhiều đi nữa. Đại lục Vân Lam và Thiên Nguyệt Ma Giới, khoảng cách của hai nơi thật sự là quá xa. Huống hồ Vân Lam lại còn không phải một nơi cao cấp gì mấy, thông tin khó tránh khỏi bị hạn chế.

Nói gì nàng, ngay đến người của Tứ Thiên Điện và chân nhân Hoàng Thiên Hóa kia còn chẳng biết nữa là.

Và cũng chính vì không biết nên bây giờ nàng đã tự đưa mình vào rắc rồi. Na Trát chắc chắn sẽ không thể nào nhắm mắt làm ngơ trước chuyện công pháp đỉnh cấp của bộ tộc bị ngoại nhân nắm giữ được. Cho dù hiện tại nàng có bị bộ tộc truy sát thì huyết mạch đang chảy trong người vẫn là của Kim Nguyệt Tu La. Đây là điều không thể thay đổi…

Vương Tuyết Nghi chắc chắn phải cho Na Trát một câu trả lời. Đó là điều sẽ xảy ra. Tuy nhiên, chưa phải bây giờ.

Lúc này thì nàng đang có một việc quan trọng khác phải làm: đánh bại Mộng Đoạn của Thanh Y Môn.

Tính đến thời điểm hiện tại thì thần thông Ma Thần Giáng Lâm đã được nàng thi triển được một lúc rồi, thế nhưng nó vẫn chưa làm gì được Mộng Đoạn cả.

Cả hai vẫn còn trong tư thế giằng co.