Chương 680: Bầu trời

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sửng sốt? Tất nhiên là sửng sốt.

Khó chịu? Tức giận là đằng khác.

Ngẫm mà xem, câu trước người ta vừa tỏ ý tin tưởng ngươi, bảo ngươi là “nữ nhân” của hắn, loáng cái câu sau đã đá ngươi sang một bên, hướng sự quan tâm sang một “nữ nhân” khác, đối đãi như vậy, ngươi lẽ nào còn có thể thoải mái được? Trừ phi là thần kinh ngươi có vấn đề.

Khổng Lăng nàng ư? Đầu óc hãy còn bình thường và ổn định lắm.

Chính vì lẽ đó, do là bình thường nên giờ phút này đây nàng mới đang cảm thấy bực bội, sinh lòng thù ghét… theo một nghĩa nào đấy.

Lưng tựa gốc cây, nàng khoanh tay đưa mắt nhìn thân ảnh Thi Quỷ đang đứng hộ pháp cho Cao Chính phá giải phong bế giúp Lạc Lâm, thầm nghĩ ngợi.

“Ngươi rõ ràng là vẫn chưa chịu tin tưởng, còn đang đề phòng ta…”.

“Hơn trăm năm sớm tối cạnh nhau, vậy mà ngươi lại cứ mãi khư khư ôm lấy hoài nghi… Giữa ta và ngươi, thật không biết ai mới là kẻ ngoan cố, lòng dạ sắt đá nữa”.

Thở ra một hơi dài phiền muộn, Khổng Lăng chuyển dời ánh mắt, mơ màng dõi lên hư không vô định.

Gió đang thổi. Mây đang trôi. Ký ức, chúng bất giác chợt ùa về…

Rất lâu… rất lâu trước đây, thời điểm Khổng Lăng nàng chỉ mới là một cô bé dăm bảy tuổi… Khi ấy, nàng cũng giống mọi đứa trẻ bình thường khác, lắm ngây thơ, nhiều vụng dại. Nàng hay khóc nhè, biết làm nũng và tất nhiên là cũng biết cười.

Không như hiện tại, thuở nhỏ nàng cười nhiều lắm.

Tiếc rằng… cũng chỉ là thuở nhỏ. Hôm nay quá khứ đã lùi xa, trong khi thực tại lại đầy rẫy đắng cay. Đối với Khổng Lăng nàng, thế giới này tàn khốc lắm.

Chẳng phải ai khác, chính mẫu thân đã chỉ cho nàng biết. Hay đúng hơn là bà đã bắt buộc nàng phải biết. Một chữ “Phục”, một lời huyết thệ… Thịt rách. Tâm đau. Lệ nhoà đôi mắt…

Cứ thế, ánh dương dần tắt, bầu trời vẩn đục. Sót lại, hoạ chăng một nỗi niềm còn hoài chôn giấu.

Trước thế nhân, Khổng Lăng lại không phải Khổng Lăng. Mỗi lời nàng nói, mỗi việc nàng làm, tất cả đều chứa đựng những tính toan.

Là vì ai mà tính? Vì ai mà trở nên thâm trầm hiểm độc?

“Giá như… ta có thể buông bỏ thì tốt biết bao…”.

Khổng Lăng chợt nghĩ, nghĩ xong thì cười buồn bã.

Lời huyết thệ trước mộ phụ thân năm xưa, trọng trách mà nàng phải gánh vác, muốn buông há liền buông được? Cũng giống chữ “Phục” trên lưng mình, chỉ sợ cả đời nàng cũng chẳng xoá đi được.

“Thi Quỷ, có lẽ ngươi nên làm như vậy, giữ khoảng cách với ta. Nói không chừng một ngày nào đó, vì bổn phận, vì trách nhiệm, Khổng Lăng ta sẽ phải làm điều bất nghĩa, trở thành kẻ thù bất cộng đái thiên cùng ngươi…”.

“Tứ nương”.

Giữa lúc Khổng Lăng còn đang miên man nghĩ ngợi thì từ đâu chẳng rõ, thân ảnh Tiểu Vương bất ngờ xuất hiện kế bên nàng. Hai tiếng “tứ nương” vừa rồi chính là từ miệng hắn phát ra.

Khoác trên người bộ bạch y thanh nhã, Tiểu Vương mặt mày nghi hoặc, hỏi:

“Tứ nương, người đang nghĩ gì mà thất thần vậy, vừa rồi Tiểu Vương đi đến cũng không phát hiện?”.

Ra vẻ trầm tư, sau thoáng chốc, khi Khổng Lăng còn chưa kịp hồi đáp thì giọng Tiểu Vương đã lại cất lên:

“À, Tiểu Vương biết rồi. Tứ nương nhất định là đang âm thầm hờn trách phụ thân có đúng không?”.

Khổng Lăng nghe xong, không đồng ý nhưng cũng chẳng hề phủ nhận, chỉ hỏi: “Tại sao ngươi lại cho rằng ta đang hờn giận hắn?”.

“Ưm… Thì chuyện ban nãy, do phụ thân nhờ lão tiền bối giúp tam nương cởi bỏ phong bế”.

“Muốn giúp ai là chuyện của hắn, ta việc gì phải hờn giận”.

“Tứ nương, người thật là không giận”.

“Không có”.

“Thế nhưng vừa rồi trông người thực sự…”.

“Chuyện không như ngươi tưởng đâu”.

Khổng Lăng hơi cúi đầu, quay sang hướng khác rồi nói tiếp: “Vừa nãy ta chỉ là nhớ đến một vài chuyện trong quá khứ, tâm tình buông thả thôi”.

“Tứ nương, chuyện buồn hả?”.

“Không hẳn. Còn tùy quan điểm của mỗi người”.

“Tùy quan điểm? Không thể giống nhau được sao? Tiểu Vương chưa hiểu lắm”.

“Đợi sau này ngươi gặp được nhiều người, trải qua nhiều việc thì tự khắc sẽ hiểu được thôi”.

Cuộc trò chuyện giữa Khổng Lăng và Tiểu Vương từ lâu đã kết thúc; tương tự, quá trình cởi bỏ phong bế cho Lạc Lâm cũng là như thế, triệt để chấm dứt. Kết quả thì đương nhiên là tốt đẹp. Tuy rằng so với Thi Quỷ và Khổng Lăng, lực lượng tồn lưu bên trong cơ thể Lạc Lâm lớn hơn rất nhiều nhưng chung quy vẫn từ Hoan Vương mà ra, Cao Chính muốn hoá giải tuyệt chẳng phải việc khó khăn gì lắm.

Tính tới hiện tại, thời gian đã trôi qua được chừng ba ngày. Từ trong nhập định, Cao Chính đã hoàn toàn thu công. Lúc này, hắn chính là đang cùng với Thi Quỷ nói chuyện. Đối tượng được nhắc đến, nàng cũng không phải ai khác, đích xác người vẫn luôn hôn mê hai hôm trước: Nghinh Tử.

Nhờ số đan dược trân quý Cao Chính đưa cho mà sức khoẻ của Nghinh Tử đã tốt lên rất nhiều. Hơi đáng tiếc là liền sau đấy, ngay khi thương thế ổn định thì khuôn mặt nàng, nó lại trở nên đờ đẫn như xưa. Sự thanh minh hữu thần cùng giọng nói êm dịu bộc lộ trước đó, toàn bộ đều lặng lẽ chìm vào hư không…

Lẽ đương nhiên, đối với sự chuyển biến này của Nghinh Tử, mọi người ít nhiều đều có nghi hoặc. Nhất là Tiểu Kiều và Lạc Lâm. Thực lòng thì các nàng rất muốn biết căn nguyên hàm ẩn bên trong.

May cho các nàng, thắc mắc ấy, nó hiện đã sắp được người giải đáp. Tuy rằng không phải trực tiếp, mặt đối mặt nhưng với vị trí chỉ cách nhau tầm năm sáu bước chân cộng thêm linh giác nhạy bén của tu sĩ, để nghe rõ thực chẳng khó khăn gì.

Dưới những đôi tai hết sức tập trung của các nàng, giọng Cao Chính đều đặn cất lên.

“Hài nhi, đối với tình trạng của nàng thật ra ta cũng đại khái hiểu được”.

“Ưm, dáng vẻ đờ đẫn mà con đang nhìn thấy, nó là do ảnh hưởng từ pháp môn nàng tu luyện”.

Quả nhiên.

Thành thực mà nói thì từ lâu rồi Thi Quỷ cũng đã có suy đoán như vậy. Hắn không hỏi không có nghĩa rằng hắn hoàn toàn mù tịt. Thêm nữa, nếu Nghinh Tử nàng muốn nói, Thi Quỷ hắn cần gì phải hỏi.

Khuôn mặt điềm tĩnh, Thi Quỷ đưa mắt dõi theo Nghinh Tử hiện đang được Tiểu Vương dắt đi dạo phía xa xa, khẽ hỏi:

“Pháp môn kia, nó có gây hại gì cho nàng không?”.

“Ta nghĩ hẳn là không”.

Cao Chính mau chóng tiếp lời: “Tuy rằng phương thức tu luyện khá cổ quái, nhưng ở khía cạnh nào đó, nó lại giúp đề thăng tốc độ tu hành của tu sĩ lên rất nhiều”.

“Theo ta thấy thì pháp môn này, điểm đặc biệt hầu hết nằm nơi phương diện thần hồn. Nha đầu Nghinh Tử kia, nàng ta đã đem ý thức của mình chia tách thành hai phần độc lập. Đại bộ phận thì tập trung vào tu luyện, số ít còn lại thì điều khiển hành vi cơ thể. Sự đờ đẫn, xét ra cũng là tất yếu”.

“Có được tất có mất. Phương pháp tu hành này, trước đây ta cũng không phải chưa từng nghe qua, chỉ là không nghĩ sẽ có người thực sự tu luyện… Hài nhi, xem ra quá khứ của nha đầu Nghinh Tử cũng chẳng tốt đẹp lắm”.

Thi Quỷ không hồi đáp. Trong lòng hắn, há đâu không hiểu điều đó. Hắn đã từng nghe nàng đàn, cũng từng nhìn thấy nàng múa… Giai điệu kia, vũ khúc ấy, chúng chan chứa biết bao là nỗi niềm. Lắm yêu, cũng nhiều oán hận. Đôi lúc, hắn thậm chí còn tưởng rằng Nghinh Tử nàng là một bản sao của chính hắn…

“Nghinh Tử, liệu một ngày nào đó ngươi có thể buông bỏ không?”.

Một câu hỏi, nhưng hỏi xong rồi thôi, chẳng ai hồi đáp. Thi Quỷ, hắn lại chìm vào trong im lặng. Mắt hắn, nó cũng vừa mới khép lại…