Chương 414: Vấn Đề Nam Nữ

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Converter: Daitri_Giangu

Dịch giả: Duongproooo

Phiên Thiên ấn trắng nõn Như Ngọc. Giống như điêu khắc từ Minh Ngọc mà thành. Toàn thân nó tỏa rực hào quang. Bản thân nó to như quả núi cao đang phát ra một khí tức mang tính hủy diệt. Nó che khuất bầu trời mà điên cuồng nện mạnh xuống.

Với chí bảo Thượng Cổ trong truyền thuyết tựa quả núi hùng vĩ như thế, bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thường. Người trong chiến sử mà dám chính diện tranh phong với nó chỉ là ít ỏi không có mấy.

Đất đá văng tung tóe, những đám mây trên bầu trời xa tít cũng đều tức thì bay tán loạn. Dao động mênh mông làm cho người ta sợ hãi đang cuồn cuộn thập phương, làm kinh sợ linh hồn người.

Đối mặt Linh Bảo trong truyền thuyết. Tiêu Thần vẻ mặt đầy chú ý. Nhưng mà còn chưa chờ hắn xuất thủ thì Tiểu Thú đã hành động.

Nó phóng lên cao, trong tay cầm Thất Thải Thánh Thụ đang xuất ra một đạo cầu vồng tựa như vì sao xẹt qua trời cao để nghênh đón Phiên Thiên Ấn.

Như trăng sáng giữa trời bị vỡ vụn, đầy trời rực rỡ ánh sáng thánh khiết. Tựa như những vì sao trên bầu trời đang rơi xuống chập chờn làm xuất ra hào quang lóng lánh đủ màu. Trên bầu trời rực rỡ chói mắt, Kha Kha lấy Thất Thải Thánh Thụ chặn Phiên Thiên Ấn lại, chúng liên tục va chạm nhau.

Như là ngàn vạn bông hoa đang nở rộ. Những màu sắc tuyệt đẹp rải khắp vòm trời. Ngũ Thải ( năm màu ) chiếu sáng rực rỡ. Phiên Thiên Ấn to như quả núi cao không ngờ lại bị một gốc cây nhỏ chỉ cao bằng bàn tay chặn đứng giữa trời cao. Điều này làm cho tất cả mọi người có cảm giác vô cùng giật mình.

Phiên Thiên Ấn toàn thân lóng lánh đột nhiên bộc phát dao động năng lượng ngập trời. Rốt cục nó tránh thoát sự trói buộc liền bay về hướng bầu trời xa. Đơn thuần lấy cấp độ Linh Bảo mà nói thì Phiên Thiên Ấn tự nhiên không bằng Thất Thải Thánh Thụ. Nhưng mà người khống chế báu vật phía sau nó lại có pháp lực uyên thâm nên đã lại thu hồi bảo ấn về.

Oanh

Phiên Thiên Ấn đột nhiên thấy lại xuyên qua không gian mà đến. Lần này đột ngột xuất hiện nện về hướng Tiêu Thần.

“Y…”

Kha Kha tức giận, nó cầm Thất Thải Thánh Thụ xông đến, đồng thời lặng lẽ mở Thất Nhạc Viên ra. Nó muốn thu lấy Phiên Thiên Ấn.

Ngàn vạn đạo hào quang ráng lành bay trong bầu trời. Chủ nhân của Phiên Thiên Ấn cảm giác được có dị thường nên bảo ấn lập tức bay lên trời. Hắn lại phóng tới mười ba thanh Thần Kiếm – mỗi một thanh Thần Kiếm đều dài đến hai mươi thước. Chúng sắp hàng thành Phục Ma Trận để dẫn động vô tận Tinh Thần Chi Lực đến đây, muốn vây khốn rồi giết Tiểu Thú.

Kha Kha không thu được Phiên Thiên Ấn, nó lập tức thở hổn hển trợn tròn mắt to. Thất Thải Thánh Thụ liên tục xuất ra những vầng sáng thánh khiết làm cho mười ba thanh kiếm tụ tập mà thành Phục Ma Trận lập tức co rụt lại rồi hướng về phía nó định áp chế.

Hư không văng tung tóe. Mười ba thanh kiếm bắn ra muôn vàn đạo hào quang xoắn lại với nhau thành một cái lưới sáng lóng lánh bao phủ Tiểu Thú ở bên trong. Vô tận hào quang không ngừng xuất hiện đánh xuyên qua hư không như thể không xé rách nó thì không chịu thôi. Nhưng Tiểu quỷ lại bình yên vô sự. Vạn Pháp Bất Xâm.

Xoẹt

Thất Nhạc Viên được mở ra đến cực hạn quét ngang bầu trời. Mười ba đạo Thần Kiếm trong phút chốc bị thu vào đó. Phục Ma Trận với vạn đạo hào quang đã bị phá.

Leng keng

Mười ba thanh Thần Kiếm rơi xuống đất trong Thất Nhạc Viên. Tiểu Thú Kha Kha lấy Thất Thải Thánh Thụ đảo qua chúng. Từng đạo linh khí bị bảo thụ hấp thu. Không lâu sau mười ba thanh Thần Kiếm vỡ vụn dần từng tấc rồi hóa thành bụi.

Phiên Thiên Ấn cắt qua hư không biến đi, nó không còn xuất hiện nữa.

Tiêu Thần biết có cao thủ Xiển Giáo tọa trấn ở thành Thiên Đế. Nếu đã phát hiện ra hành tung của hắn thì sau này không thể thiếu một phen đấu với nhau.

Long Đằng đôi mắt phun lửa. Hắn bị bẻ gẫy một chiếc Long Giác, thật sự là vô cùng nhục nhã.

“Ha ha.” Tiêu Thần cười to. Ném cây Long Giác máu chảy đầm đìa đang cầm trong tay về phía Liễu Mộ mà nói: “Cây Long Giác này vẫn còn rất non. Hẳn là công dụng hơn xa so với lộc nhung, một lát nữa cầm đi ngâm rượu.”

“Rống.”

Long Đằng đứng đó sắc mặt xanh mét như thể đang tỏa ra màn sương tối sầm. Mái tóc dài trên đầu dựng thẳng, lân giáp phủ kín quanh thân lập lòe chớp đen. Hắn hóa thành một con Bạo Long hình người mà xông đến.

Hai tay của hắn đã hóa thành long trảo, vô cùng sắc bén. Mỗi một kích đều đủ khiến không gian sụp đổ. Trong sự công kích hung hăng ẩn chứa vô tận lực lượng. Trảo cùng Thượng Thương Chi Thủ của Tiêu Thần đập vào nhau, không ngờ lại phát ra những trận âm thanh leng keng.

Tiêu Thần thu vào chém ra đối kháng Long Đằng. Linh Tê Kiếm Ba bỗng chợt xuất hiện đã thật sự cạo đi một tảng lớn long lân đen trũi của Long Đằng. Máu tươi phun ra đã nhuộm đỏ cả trời cao.

Long Đằng lửa giận ngút trời gầm dài một tiếng. Long Tộc tuyệt học —- Long Ngâm Khúc lan truyền ra.

Long Ngâm Khúc vừa vang ra. Giống như có cơn lốc lớn quét qua Nam hoang. Ở trong những dãy núi Nguyên Thủy xa xa, vô tận Man Thú nghe nói thấy tiếng gầm của vạn thú vương thì toàn bộ phủ phục ở trên mặt đất. Nơm nớp lo sợ.

Còn ở trong một khoảng cách gần, nếu như là người bình thường mà bị Long Ngâm Khúc công kích thì ba hồn bảy vía đều phải bị trục xuất ra khỏi thân thể. Nhưng bởi Tiêu Thần về phương diện này lại đạt cảnh giới Chí Nhân hơn người. Bởi vì hắn thành thục Bản Nguyên Bát Âm nên lập tức liền lấy Thiên Âm chữ ” Ông” nghênh đón.

Không gian bị chôn vùi. Hai cường giả xuất ra những hắc động có tính hủy diệt. Có bao nhiêu hào quang đều bị nuốt chửng vào.

Long Đằng phát ra một tiếng hét thảm. Lân giáp toàn thân bị văng tung tóe hơn phân nửa. Hắn giống như một Huyết Nhân bay ngược về. Long Ngâm Khúc không địch lại Thiên Âm chữ ” Ông” nên hắn đã bị thương nặng. Thần hồn suýt nữa sụp đổ.

Tiêu Thần đuổi theo như hình với bóng. Lục Thần Thức cùng Trấn Ma Thức tức thì liền công kích đến.

“Bang bang “

Long Đằng bị đánh phun ra một búng máu lớn. Tóc tai bù xù, xương ngực bên trái bị bẻ gẫy hoàn toàn bảy tám chiếc. Đầu khớp vai phải tức thì bị đánh nát bấy.

“Răng rắc “

Một cây Long Giác khác cũng bị Tiêu Thần bẻ gẫy cầm ở trong tay. Long huyết từ trên bầu trời xối xả xuống, giống như có một trận mưa máu vậy.

“Cái sừng này cũng cất kĩ. Cầm đi ngâm rượu.” Tiêu Thần vung tay ném cây Long Giác cầm trong tay về hướng phía dưới.

Long Đằng mặt mày hung ác, hắn tức giận đến mặt xanh mét. Hắn thật sự phẫn nộ tới cực điểm. Con cờ năm xưa bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, bị hắn miệt thị như thế. Hiện tại không ngờ lại đạt tới cảnh giới bực này làm hắn hận muốn điên. Sớm biết như thế thì năm đó cũng không cần trêu chọc, trực tiếp tiêu diệt.

“Long Dược.”

Long Đằng kêu to mà tung ra thần kỹ cao nhất. Ngư Dược Long Môn thì hóa thành Thần Long. Còn Long Dược Thiên Môn sẽ biến thành vật gì? Vào giờ khắc này. Long Đằng đưa ra đáp án. Khí tức hủy diệt bao phủ trong không trung thành Thiên Đế. Một bóng dáng mông lung giống như con sông dài vạn dặm bắc ngang giữa trời. Nó bốc lên những trận năng lượng dồn dập như sóng biển đầy hào hùng làm kinh sợ tứ phương.

Bóng dáng kia không nhìn rõ đến tột cùng là vật gì. Nhưng mà trong mây đen quay cuồng thi thoảng có khả năng thấy mấy cái trảo to như quả núi cao. Chúng chụp nát bầu trời, xé rách không trung bổ về hướng Tiêu Thần.

Oanh

Vô tận uy áp rung động vòm trời. Những dãy núi Nguyên Thủy phía dưới đều bị vỡ vụn. Mà thành Thiên Đế thì xuất ra những quầng sáng mông lung chống đỡ lại khí tức có tính hủy diệt trên bầu trời.

Tòa Cổ Thành này quả nhiên có chỗ cổ quái. Mọi người rốt cục biết nguyên nhân nó sừng sững năm tháng vô tận mà không sụp đổ. Nó có khả năng tự bảo vệ mình, không bị lực lượng bên ngoài xâm nhập.

Long Đằng hiển nhiên muốn liều mạng. Chẳng ngờ hắn không tiếc hủy diệt tất cả sinh linh trong vòng mười dặm. Những dải núi non chung quanh không ngừng văng tung tóe. Như thể có vô số ngôi sao băng rơi xuống trên mặt đất.

Tiêu Thần đứng trong cơn bão tố. Quanh thân hào quang vạn đạo. Quầng sáng sao Bắc Đẩu bảo vệ quanh người giống như một bộ chiến giáp. Các chiến kỹ ghi nhớ trên Thiên Bi đã bao phủ toàn thân hắn,chúng giống như những điều kì ảo mắt thường không thấy được đang không ngừng thi triển ra.

Trong tay phải Tiêu Thần hiện lên một mặt Thiên Bi. Cùng với cánh tay hắn huy động đang không ngừng nện về hướng Ma Vân to lớn.

Đám Ma Vân to lớn không ai bì nổi kia không ngờ bị tấm bia đá trong tay Tiêu Thần nện cho chia năm xẻ bảy. Nó phát ra tiếng rống dài thê lương làm tứ phương rung động vòm trời lay chuyển.

“Oanh “

Bóng dáng to lớn hào hùng trên bầu trời hoàn toàn văng tung tóe. Long Đằng mặt xám như tro tàn, thân thể hắn bị xuyên thủng xuất hiện từng nhát rạch và lỗ thủng đáng sợ. Hắn gần như sụp đổ.

Xích

Tiêu Thần vừa điểm chỉ ( ngón tay) ra. cánh tay Long Đằng lập tức nát bấy mà hóa thành một mảnh huyết vụ.

“Ta không cam lòng. Không ngờ bị ngươi đánh bại.” Hắn nghiến răng nghiến lợi đương đầu với địch thủ vốn ngày xưa bị hắn miệt thị. hắn nói giọng đầy căm hận: “Cái đồ tiểu tử đê tiện nhà ngươi.”

Tiêu Thần điềm tĩnh mà lại thong dong giơ cánh tay phải lên. Long Đằng rốt cục kêu lên kinh hãi: “Không nên. Ta là Long Tộc Nam Hoang. Nếu như giết ta. Ngươi bị nghiệp chướng ngập trời.”

“Ta đây liền chịu nghiệp chướng ngập trời đi.” Tiêu Thần nu cười thấp thoáng, cánh tay phải giống như chụp con ruồi tùy ý hạ xuống. Bóng dáng một mặt Thiên Bi đè dần xuống Long Đằng đang hoảng sợ gọi lớn. Sức lực của vị Long Nhân dũng mãnh trong nháy mắt tan thành tro bụi. Từng tí cũng không còn lại.

Sau khi đạt cảnh giới Chí Nhân. Hiểu biết của Tiêu Thần đối với Thiên Bi Cổ Pháp càng sâu. Những chiến kĩ trước đây không thể triển khai nổi. Nhưng hiện tại hắn “tiện tay nhặt ra” rất nhiều kỹ xảo thì đều đã đạt tới cảnh giới viên mãn.

Đánh một trận chém chết Long Đằng làm cho đông đảo tu giả ở thành Thiên Đế trong lòng đều nổi lên những cơn sóng mãnh liệt mênh mông. Người chết trong truyền thuyết không ngờ đã oai phong trở về, hỏi sao không làm cho người ta khiếp sợ.

Bên trong Bế Nguyệt Tu Hoa Điện đàn sáo du dương, ca múa uyển chuyển, ăn uống linh đình. Tiêu Thần cùng đám người Liễu Mộ nâng cốc chúc mừng nhau. Tuyệt thế mỹ nữ Yêu Yêu lúc này lại càng cười nói liên tục. Quang cảnh thật náo nhiệt vui vẻ.

“Tới đây. Nếm thử rượu ngon tẩm Long Giác. Rốt cuộc có giống gì không.” Hỏa Vũ cười duyên quyến rũ như hoa mời mọc rót cho mọi người.

“Không tệ. Ẩn chứa tinh hoa một con rồng. Ta cảm giác huyết dịch đều phải sôi sùng sục.” Tiểu Bàn tử Ngưu Nhân lúc ấy liền sáng mắt lên.

“Ta xem ra thú huyết của nhà ngươi đang bốc lên.” Yêu Yêu có dung nhan khiến cả thiên hạ hâm mộ. Da thịt giống như mỹ ngọc kết thành, đầy vẻ khơi gợi dục vọng mà phá lên cười cợt: “Vậy thì liền uống nhiều một chút đi.” Vừa nói nàng vừa liếc mắt cho các thị nữ xinh đẹp chung quanh, để bọn họ đi chuẩn bị sẵn phòng ốc.

“Không cần làm phiền. Ta đây đâu phải là kẻ thập tam miểu như Kim Tam Ức kia. Ta giữ mình trong sạch.” Tiểu Bàn tử cộc lốc cười. Nhưng lấy khẩu khí không cho phép hoài nghi để cự tuyệt sự thu xếp của Yêu Yêu.

Tiêu Thần thưởng thức rượu ngon: “Cái này chỉ là Long Nhân ( thân người đầu rồng). Ngày khác chúng ta đi Dực Long đảo ở nhân gian lấy Cự Long Thần Thánh đích thực đã mất đầu để nhắm rượu.”

Đó cũng không phải nói giỡn. Trăm tộc giết không ít cao thủ của loài người. Tiêu Thần đích xác chuẩn bị đi bắt rồng giết rùa.

Lời ca tiếng hát du dương, khắp nơi âm thanh chúc mừng. Nhưng mà trong thành Thiên Đế lại có vài gia tộc lâm vào tình cảnh bi thảm. Những người Hải gia cùng với Lý Căn gia tộc ngày xưa đã từng kết thù kết oán cùng Tiêu Thần thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Hoàn toàn thật không ngờ người vốn đã chết đi nay sống lại trở về.

Buổi chiều. Ở Bế Nguyệt Tu Hoa Điện đèn đuốc sáng choang. Mọi người ở đây đang nâng chén trò chuyện với nhau thì long khí khủng bố mênh mông cuồn cuộn mà đến. Tất cả tu giả trong thành Thiên Đế đều cảm giác được cỗ dao động cường đại này.

Cường giả Long Tộc đến.

Ánh mắt của mọi người tập trung về hướng Bế Nguyệt Tu Hoa Điện.

Xoẹt xoẹt xoẹt

Tiêu Thần Liễu Mộ Ngưu Nhân đều bay lên trời cao.

Phía trước có hai tên ông lão dẫn dắt một đám cao thủ Long Tộc lạnh lùng đứng ở giữa bầu trời đang nhìn chằm chằm bọn họ.

“Là ngươi.” Một thanh niên Long Tộc kinh ngạc lên tiếng. Tiếp theo có thanh niên Long Tộc khác đồng thời bước ra đi về phía trước đi tới chỗ bọn họ.

Tiêu Thần cảm giác có chút quen thuộc. Rồi sau đó bỗng nhiên nhớ ra. Đây là ba con Tiểu Long vương của Long Tộc Nam Hoang. Ngày đó chúng cùng Tiểu Quật Long đã từng xuất hiện chung một chỗ.

“Ngươi không ngờ còn sống.”

“Nghịch Long vương có khỏe không?”.

Bình thản nói chuyện với nhau vài câu. Ba vị Long Tộc vương giả xoay người trở lui rồi nói với hai ông lão Long Tộc: “Long Đằng tội chết có thừa. Những năm gần đây hắn làm hơi quá đáng. Chuyện này cứ coi như là xong.”

Hai ông lão Long Tộc mặc dù tu vi siêu phàm nhập thánh. Nhưng lại phi thường kính cẩn đối với ba vị Long vương trẻ tuổi. Nghe vậy đành gật đầu rồi dẫn dắt cả đám cao thủ Long Tộc đông đảo trong thoáng chốc rút đi. Có điều trước khi đi thì lại hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Thần với sát ý không thèm che dấu.

Ba vị Long vương trẻ tuổi quay đầu lại nhìn một chút rồi cũng phá không bay đi. Cũng thật sự không ai ngờ một trận đại chiến trong dự liệu lại cứ như vậy mà bình ổn.

Đám tu giả trong thành Thiên Đế nhận được tin tức trước tiên. Mà có một số gia tộc càng thêm sợ hãi.

Đêm đó. Hải gia cùng Lý Căn gia tộc đưa đến thiệp mời. Xin Tiêu Thần ngày mai dự tiệc.

Tiêu Thần phất phất tay trực tiếp đuổi những người đó đi. Không lâu sau, những nhân vật trọng yếu của hai đại gia tộc tự mình đi tới Bế Nguyệt Tu Hoa Điện cầu kiến.

“Ta hiện tại không có thời gian. Nói cho bọn họ trở về đi thôi.” Tiêu Thần cho người truyền lời. Hắn căn bản không muốn gặp các nhân vật trọng yếu của hai Đại gia tộc.

Không nghĩ rằng đến sáng ngày hôm sau thì hai Đại gia tộc đưa tới mười mấy hộp gỗ. Sau khi mở ra thì tất cả đều là đầu lâu. Đó là đầu của các bán thần cùng với kẻ chủ mưu năm đó vây công Tiêu Thần.

Tiêu Thần thở dài một hơi. Cũng không nói lời nào. Hắn phất phất tay bảo người đó cứ đi.

Hai Đại gia tộc quả thực sống một ngày bằng một năm. Rất sợ Tiêu Thần huyết tẩy thành Thiên Đế, tiêu diệt tất cả thành viên hai Đại gia tộc nên họ đều nơm nớp lo sợ cùng đợi tin tức.

“Cửu Châu.”

Nấn ná đến hôm nay tại thành Thiên Đế, Tiêu Thần quyết định lại tiến vào Cửu Châu.

Liễu Mộ Ngưu Nhân vẫn còn có một chuyện phải xử lý nên định sau một thời gian ngắn mới trở về Nhân Gian Giới. Hiện nay từ Trường Sinh Giới tiến vào Cửu Châu mặc dù vẫn rất khó khăn, nhưng sau khi chuẩn bị đầy đủ thì vẫn có khả năng đi tới đi lui giữa hai giới.

Yêu Yêu phát ra tiếng cười như chuông bạc mà bảo: “Các ngươi đều muốn đi vào Nhân Gian Giới. Như vậy ta cũng sẽ đi vào trong đó nhìn một cái.”

Trong lúc li biệt, Kha Kha cất bao lớn bao nhỏ vào trong Thất Nhạc Viên để phòng lúc háu ăn.

Tiêu Thần ngắt cái tai lông xù của nó, cười nói: “Mới ở tại Tử Giới chỉ vài ngày thôimà làm sao lại ra như vậy?”

Tiêu Thần cùng Kha Kha thuận lợi tiến vào thế giới Tử Vong. Khi đi tới Thần Thôn thì Thần Tộc đã chọn lựa xong những người để rèn luyện. Nhóm đầu tiên chỉ có bảy tên cao thủ trẻ tuổi, chuẩn bị đi trước “Dò đường” rồi xem thành quả rèn luyện như thế nào.

Thiên Nhai rõ ràng có mặt trong nhóm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia đỏ bừng, nó hết sức phấn khởi.

Tiêu Thần cảm giác rất không nói nổi.

“Thiên Nhai sau khi sanh ngủ say có hơn trăm năm mới thức tỉnh. Nó có tiềm lực rất cường đại. Kỳ thật tiềm năng của nó đã sớm thức tỉnh. Chỉ là tuổi nhỏ nên không biết cách lợi dụng lực lượng của mình mà thôi.” Lý Mục lão nhân cưng chiều sờ sờ đầu tiểu tử kia.

Thiên Nhai lập tức ưỡn ngực thật cao. Khuôn mặt nhỏ nhắn giờ trông giống như quả táo lớn.

Thần Tộc là một chủng tộc kỳ lạ. Trẻ con sau khi sanh đều sẽ lâm vào trong giấc ngủ say. Thời gian cần để thức tỉnh càng dài thì tiềm lực càng lớn.

Bảy tên trẻ tuổi cường giả Thần Tộc trước mắt này đích thực đều có trăm tuổi trở lên. Nhưng là cảm giác tỉnh lại lớn tuổinhất cũng không quá ba mươi tuổi. Ít nhất tự nhiên là Thiên Nhai mới có bảy tuổi mà thôi.

“Các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận. Trong trăm tộc thật sự có Bán Tổ.” Lý Mục nói ra một tin tức kinh người như vậy.

Thần Tộc lão nhân Triệu Anh gật đầu nói tiếp: “Bọn họ tựa hồ có đặt ra một vài quy tắc. Các ngươi chớ có phá hoại quy tắc mà chọc giận bọn họ. Nếu không thì ngay cả mượn lực lượng Tử Giới để bỏ chạy cũng rất nguy hiểm.”

Điều này đối với Tiêu Thần mà nói, thật sự không phải một tin tức tốt. Đã hơn hai mươi năm không tiếp xúc cùng Bán Tổ. Hạng cao thủ cấp bậc khó có thể đo lường được này rốt cuộc đáng sợ đến đâu.

Trước khi đi. Tiêu Thần ném vào Thần Thôn thiếu nữ vương giả Đọa Lạc Thiên Sứ tộc bị phong ấn tại Thất Nhạc Viên cùng với con thi trùng đã hấp thu huyết dịch Quân Vương. Xin hai vị lão nhân dạy dỗ, sau này chuẩn bị cho bọn họ ra chiến trường.

Đám cao thủ trẻ tuổi nam nữ Thần Tộc đều phi thường hưng phấn. Bức thiết muốn tiến vào thiên đường nơi tổ tiên bọn họ đã từng sống kia —- Cửu Châu.

Sau khi tiến vào Cốt Tỉnh, mọi người thuận lợi xuyên qua không gian tiến vào Cửu Châu rồi xuất hiện ở ngoài Tử Thành.

“Hoàng Hà thật dài, phong cảnh thật mỹ lệ.”

Các thiếu nam thiếu nữ Thần Tộc bay trên trời cao. Khi thấy cảnh vật chung quanh lập tức hô to. Tất cả đều vô cùng kích động.

“Ta muốn ăn thịt rồng. Chúng ta đi giết vài con Dực Long đi.”

“Không. Ta thích óc khỉ. Đi giết đám ma viên.”

“Có lẽ thịt gấu thật là dễ ăn. Ta định đi săn bắt vài con đại ma hùng.”

“Nghe nói cánh của Thiên Sứ tộc là mỹ vị nha. Ta cảm giác đến thiên đường chộp mấy thiên sứ tương đối hay.”

Tiêu Thần trợn mắt há hốc mồm. Bảy tên Thần Tộc trẻ tuổi vốn xem ra rất thành thật. Như thế nào sau khi tiến vào Cửu Châu lại thay đổi giống như một đám người háu đói – cái này quả thực chính là vấn đề thiếu nam thiếu nữ.

Đầu hắn lập tức to như cái đấu. Cảm giác phiền toái sắp đến

Chỉ có Tiểu Thú như là gặp được tri kỷ. Một đôi mắt to khoái chí híp lại như trăng lưỡi liềm. Nó vui mừng sán lại gần lắng nghe nhóm nam nữ này thảo luận mà không ngừng gật đầu.