Chương 321: Chúng Tổ Kinh Hãi

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tam Anh Thái Quân da dẻ hồng hào, mặc Thần bào Bát Quái, tay chống trượng đầu rồng, trầm tĩnh như vực sâu, làm cho người ta cảm thấy thâm bất khả trắc, nhìn về Hoàng Nê Thai một lúc lâu rồi mới thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói với Lão kỵ sĩ Thái Dương Giáo: “Nhìn ngươi tu vi cũng khá, cũng có thể coi là một nhân vật, sao lại liều lĩnh như vậy? Tự mình chết thì không sao nhưng lại liên lụy đến hậu bối của ta thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đền đâu!”

Xa xa, nhiều Tu Chân Giả thở mạnh cũng không dám, cái lão bà tử này ở Tu Chân Giới hung danh lan xa, vô cùng giỏi lấp liếm, chọc phải bà ta thì bà ta cũng chẳng cố kỵ những cái gọi là ỷ lớn hiếp nhỏ.

Lão kỵ sĩ Thái Dương Giáo mày kiếm dựng ngược, tóc vàng bay tán loạn, mắt trợn trừng. Thân là Thái Dương giáo Thần kỵ sĩ, bất kể tuổi có lớn đến đâu thì nhiệt huyết lúc trẻ thủy chung bất diệt, đây chính là điều kiện trọng yếu để bảo trì lực lượng cường đại của bọn hắn.

Tuy nhiên hắn cũng nhanh chóng kìm chế lửa giận, hắn là một trong số cường giả còn sót lại từ trận chiến thời thượng cổ, tự nhiên là cảm nhận được sự khủng bố của bà lão, trong lúc không tập hợp với năm trăm kỵ sĩ thì tranh phong với bà ta khác nào chịu chết.

“Đừng có đứng trước mặt ta, nếu không phải có Thái Dương Thần của các ngươi, thì ngươi đã chết một vạn lần rồi!”

Nghe Tam Anh Thái Quân nói thế, tất cả thành viên của Thái Dương giáo đều giật mình, chẳng lẽ Thái Dương Thần cũng đã tới trần gian?”

“Em gái ngươi đâu?” Tam Anh Thái Quân hỏi Diệp Thiên.

“Nàng… mất tích rồi”

“Hừ!” Tam Anh Thái Quân nặng nề hừ lạnh một tiếng, nói:”Là bị người ta giết chết!!!” Nói đến đây, bà dùng quải trượng chỉ về hướng Tiêu Thần, nói với Diệp Thiên: “Chính là hắn giết chết. Ta cảm nhận được huyết tinh lưu lại trên người hắn, kẻ làm anh như ngươi đến giờ vẫn còn chưa biết?!”

“Cái gì?!” Diệp Thiên phẫn nộ nhìn về phía Tiêu Thần, mắt như muốn nứt ra, quát: “Họ Tiêu ngươi dám giết em gái ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”

Tiêu Thần chẳng thèm nói gì, không sợ tranh chấp, chẳng bằng đi tĩnh tâm tu luyện, đối mặt với nhiều đối thủ như vậy, chính là thời điểm để khảo nghiệm tâm trí.

Tam Anh Thái Quân quặt trượng cản Diệp Thiên lại, nói: “Chết thì đã chết rồi, tức giận thì có ích gì?”

“Vâng” Diệp Thiên tuy uy chấn thế hệ trẻ, thế nhưng trước mặt bà lão này thì lại căng thẳng vô cùng.

Tam Anh Thái Quân, người cũng như tên, tu luyện ra ba cái Nguyên Anh. Nguyên Anh của bà cũng không phải là nguyên anh chia thành năm như tình huống bất đắc dĩ của Đặng Ngọc.

Bà tu luyện tâm tính so với trời còn cao hơn, muốn đạt đến mạnh nhất. Chọn con đường gian nguy, tu ra ba khỏa Kim Đan, hóa ra tam Anh, cửu tử nhất sinh. Xông qua tử quan, tu thành chính quả, pháp lực siêu tuyệt. Một Nguyên Anh lực lượng đã gần tương đương một Bán Tổ, hợp tam Anh lại thì lực lượng đó lớn thế nào có thể tưởng tượng.

Theo cùng logic đó thì Tam Anh cùng với Lão tử nhất mạch hóa Tam Thanh có cách làm khác nhau nhưng về kết quả nói chung thì đều giống nhau. Thế nhưng Tam Anh thì so với Lão tử hóa Khí còn bền hơn. Trong Tu Chân Giới thì bà ta cùng Thanh Liên Thiên Nữ mới quật khởi là nữ nhân mạnh nhất, trong Bán Tổ thì ít có địch thủ.

“Ngươi chính là kẻ có giao tình với Xi Vưu, Tiêu Thần? Ta đã từng gặp ngươi ở Đông Hải.” Tam Anh Thái Quân lạnh lùng nói, “Ngươi còn chưa rõ hoàn cảnh của mình sao, Bán tổ đều là kẻ địch của ngươi, trừ hai tên Bán Tổ trấn giữ ngoài thôn kia thì những Bán tổ khác đều muốn giết ngươi cho sảng khoái.”

Tiêu Thần vẫn bảo trì bất động, y nguyên trầm mặc.

“Ta không phải dọa ngươi, đây hoàn toàn là sự thật. Muốn thay đổi tình trạng này thì chỉ còn một cách đó là trấn phong Hoàng Nê Thai, phong ấn cái Hồng Hoang Cổ Thôn này, bằng không thì không ai có thể cứu ngươi.”

Tiêu Thần đang bảo trì bất động bỗng nhiên mở mắt, nói:”Các ngươi thần thông quảng đại, vậy tự mình đến mà phong ấn.”

“Rống…”

Một tiếng thét dài, theo sau là một đầu Bạch Hổ khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đáp xuống bên cạnh Tam Anh Thái Quân, chính là chân thân của Bạch Hổ Thánh Hoàng.

Hải Vân Tuyết cùng Hổ Điệp Vũ vội vàng bước lên phía trước, hành lễ: “Bái kiến lão tổ.”

“Đứng lên đi.”

“Lão tổ thứ tội, chúng ta không thể giết được Tiêu Thần, không thể phong ấn được nơi đây.”

“Không trách được các ngươi.” Bạch Hổ Thánh Hoàng lắc đầu, quay mặt về Tam Anh Thái Quân nói “Xem ra chúng ta đều tới chậm, mặc dù biết nơi này có vấn đề, thế nhưng không ngờ lại ẩn chứa một đại họa. Biết trước thì kể cả có bị diệt sát thì cũng phải thử một phen.”

Nghe mấy lời này, Tam Anh Thái Quân trầm mặc một lát, lúc sau mới nói: “Bị hai tên Bán Tổ hỗn đản kia che giấu hết khí tức, bọn họ tọa trấn nơi này che mắt cảm giác của tất cả mọi người.”

Tất cả tu giả khiếp sợ, nơi này rốt cuộc là có bí ẩn gì mà lại khiến cho Bán Tổ lo âu đến vậy? Thật sự là nghe rợn cả người.

“Xoạt.”

Kim sắc quang mang lóe lên, một mặt trời chói mắt từ trên trời giáng xuống. Thái Dương Thánh Thần hiện thân, lão không thể giữ nổi bình tĩnh, quanh thân kim quang vạn đạo không ngừng lập lòe phát ra, giận dữ nói:”Nhân Ngoại Nhân cùng Thiên Ngoại Thiên rốt cục là có địa vị thế nào? Nhất định là cường giả xuất hiện từ thời thượng cổ.”

Đoàn người Thái Dương giáo vội vàng hành lễ.

Ba vị bán tổ thuộc về hai hệ thống Trường Sinh Giới cùng Tu Chân Giới đối lập nhau, thế mà lại đồng thời xuất hiện.

Tất cả tu giả có mặt đã nhận ra, Hồng Hoang Cổ Thôn mang một bí mật trọng đại, tựa hồ chạm đến an nguy của các Bán tổ.

Trên bầu trời bóng người liên tiếp hiện ra, Thập nhị kim tiên của Xiển giáo dắt tay nhau đến, sau đó là mây ngũ sắc, quang hoa lập lòe, Xiển giáo chủ Nguyên Thủy từ trên trời đáp xuống.

“Ta cùng Thông Thiên đuổi giết Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân thất bại, để bọn chúng tẩu thoát rồi.” Nguyên Thủy thở dài một hơi.

Sát khí cuồn cuộn bốc lên, Thông Thiên Giáo chủ khống chế Tru Tiên Tứ kiếm từ trên trời đáp xuống, cuồng phong bốc lên, lập tức làm cho các tu giả dưới Bán tổ lùi lại liên tiếp.

“Đáng chết!” Thông Thiên Giáo chủ trợn tròn mắt, quét về phía Tiêu Thần trên Hoàng Nê Thai.

Bach Hổ Thánh Hoàng thờ dài nói: “Trách ta chủ quan, đồ đệ của Nhân Ngoại Nhân chặn lại Ma Ảnh do ta tế luyện ra, đáng nhẽ ra ta phải đến tận nơi mới đúng, không ngờ nơi này ẩn chứa đại họa.”

“Hừ!” Bạch Hổ Thánh Hoàng nặng nề hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén liếc về hướng Tiêu Thần, ánh mắt còn đáng sợ hơn kiếm. Huyền Hoàng Nhị khí từ Hoàng Nê Thai bốc lên, đánh tan kiếm quang, không những thế còn cuốn tới Bạch Hổ Thánh Hoàng.

“Phốc.”

Bạch Hổ Thánh Hoàng phóng lên trời, tránh thoát một kích rồi mới đáp xuống.

“Các ngươi nói xem nếu chúng ta mạnh mẽ xông vào thì có mấy thành nắm chắc?” Nguyên Thủy hỏi.

“Chỉ có một thành!” Thông Thiên trong mắt sát khí bắt đầu khởi động.

Đúng lúc đó, trên bầu trời quang ảnh lập lòe, Chuẩn Đề cùng Tiếp Dẫn, hai vị Bán tổ từ trên trời đáp xuống, sau đó là vài vị bán tổ của Tu Chân Giới cũng tham gia,

Mọi người ở xung quanh cảm giác như trong mơ, Đại Vũ, Hậu Nghệ, những nhân vật này cũng xuất hiện.

Bán tổ tề tụ.

“Các ngươi cũng tới rồi. Hai người các ngươi chưa chắc đã phải chết.” Nguyên Thủy nhìn Đại Vũ cùng Hậu Nghệ mà nói.

Đại Vũ cùng Hậu Nghệ đều im lặng không đáp.

“Không ngờ Lão Tử và Phật Đà lại thờ ơ, ngay cả mặt mũi đều không thấy.” Thông Thiên cảm thán nói “Nhưng mà có lẽ bọn hắn vẫn có thể còn sống sót…” Nói đến đây, lão nhíu mày, hiển nhiên là khó mà dự đoán được chuyện tương lai.

Gió cuồn cuộn, trên bầu trời xuất hiện hai vị Chiến Thần, đều đáp xuống dưới.

Hình Thiên bễ nghễ bát phương, căn bản không để mọi người vào mắt, cười lại nói:”Hết thảy bắt đầu giải quyết thôi, người không nên tồn tại thì tự nhiên là sẽ biến mất.”

Thông Thiên lạnh nhạt nói: “Ta khẳng định ngươi có thể sống sót, thế nhưng bạn tốt của ngươi là Xi Vưu thì chắc chắn là phải chết.”

Xi Vưu rất bình tĩnh nói:”Chết cũng không sợ, đã từng sống là đủ.”

Hình Thiên lắc đầu nói “Mặc dù công lực của hắn bị hao tổn, thế nhưng để sống sót thì không thành vấn đề.” Tiếp theo hắn xoay đầu lại, nhìn về phía Đại Vũ cùng Hậu Nghệ nói “Các ngươi cũng có thể sống sót, vậy tập trung cùng bọn họ làm gì?”

“Đến xem thôi.” Hậu Nghệ cùng Đại Vũ kiệm lời đáp.

Trên Hoàng Nê Thai, Tiêu Thần chứng kiến tất cả, khi thấy Xi Vưu nhìn về hướng này, hắn trầm giọng hỏi: “Bởi vì cái thôn này, nên ngươi có khả năng bị diệt vong?”

“Uhm” Xi Vưu gật nhẹ đầu.

“Ta làm thế nào có thể giữ được cho ngươi?” Tiêu Thần hỏi.

“Không cần cố gắng, có một số việc muốn cũng không cản được.” Xi Vưu rất bình tĩnh.

Tam Anh Thái Quân cười lạnh nói “Ngươi đến mà xem.” Bà quay đầu về phía Tiêu Thần nói “Muốn cho hắn không có việc gì, ngươi chỉ cần trấn phong Hoàng Nê Thai, phong ấn tòa cổ thôn này, hết thảy đều không phát sinh chuyện gì.”

“Không cần nghe lời bà ta, chuyện đến đâu sẽ có đó. Bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.” Xi Vưu phóng lên trời, rời khỏi nơi này.

“Cứ tùy tâm mà làm.” Hình Thiên nhìn Tiêu Thần thật sâu, sau đó cũng phóng lên trời rời đi.

Những người chung quanh sợ ngây người, bọn họ biết rằng sắp có một đại sự động trời xảy ra.

Nhưng thật sự thì Tiêu Thần cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, hắn hoàn toàn không rõ các Bán Tổ đang lo lắng cái gì.

“Âm dương giao chiến, huyết lệ huyền hoàng, nhiều nhất còn ba năm. Chúng ta cần phải chuẩn bị trước.” Thông Thiên giáo chủ cũng phóng lên trời rời đi.

Nguyên Thủy, Thái Dương Thánh Thần, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn cũng lần lượt rời đi.

Sau đó Tam Anh Thái Quân, Đại Vũ, Hậu Nghệ cùng các Bán tổ Tu Chân Giới cũng trầm mặc một lát rồi đều tự phóng lên trời mà rời đi. Tất cả mọi người đều nghi hoặc, không rõ chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại như vậy?

Tiêu Thần cũng trầm tư rất lâu, không hiểu Hồng Hoang Cổ Thôn vì sao lại gây nguy hại đến Bán Tổ, nhìn Hoàng Nê Thai dưới chân, hắn cũng không cảm thấy nó có lực lượng có thể hủy diệt bán tổ.

Mọi người trong thôn đều lâm vào ngủ say, tuy rằng lâm vào giấc ngủ dài thế nhưng thân thể cũng không có vấn đề gì. Mà hai đứa bé Linh Lung cùng Thố Thố đang ngủ say giữa đường cũng được Tiêu Thần đưa vào trong phòng.

Tiêu Thần yên lòng, mặc dù không muốn nhưng một số chuyện không thể tránh né thì cứ để nó xảy ra đi.

Hắn lại tiếp tục chìm vào trong tu luyện tĩnh lặng,

Gió thu thổi xào xạc, thổi tung những phiến lá vàng, lưu lại trên cây những trái quả vàng óng, đậm chất thôn quê. Thế nhưng ở thôn này lại chẳng có ai thu hoạch, hoàn toàn là một mảnh hoang vu.

Bên ngoài thôn thường xuyên có tu giả ẩn hiện, nhưng không ai dám tới gần. Đại đa số mọi người chỉ đến để được nhìn tận mắt cái thôn này thôi.

Tiêu Thần như hóa thành đá, lâm vào trong tĩnh lặng, không hề nhúc nhích. Trên người phủ đầy lá khô, bụi bặm, qua bao mưa nắng, đến bây giờ thân thể hắn dường như là một tòa thạch điêu, tóc dài đen bóng nay đã chuyển sang xám trắng, tưởng như chỉ một trận gió thổi qua là đứt lìa.

Tuyết bay tán loạn, mùa đông đã đến.

Tiêu Thần bị đóng băng ở bên trong, không hề có nửa điểm khí tức sinh mệnh dập dờn toả ra, dường như đã tọa hóa.

Trong mấy tháng này, bọn người Liễu Mộ, Ngưu Nhân, Nhất Chân nhận được tin tức, đều tới cả đây. Thế nhưng không có cách nào tới gần cổ thôn, bọn họ dùng hết cách kêu gọi nhưng cũng không lay tỉnh lại được Tiêu Thần.

Thế nhưng bọn họ lại đánh thức thú nhỏ Kha Kha đang ngủ say. Nó nhìn xem bọn họ làm trò, lại lười biếng ngáp rồi tiếp tục lâm vào giấc ngủ say.

Cho đến một đêm tĩnh lặng này, Tiêu Thần mới từ trong yên lặng lặng dần dần tỏa ra khí tức sinh mệnh, dần dần có sự rung động của tính mạng.

Tĩnh tọa mấy tháng, mặc niệm sinh tử chân ngôn, cùng kết hợp với thanh âm trong Hoàng Nê Thai, công lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, phá vỡ chướng ngại mà dột phá vào cảnh giới Niết Bàn.

Mấy tháng qua bất động như cây khô, kì thật chính là một loại thể hiện của Niết Bàn. Bước vào cảnh giới Niết Bàn, liền đối mặt với sinh tử, Tiêu Thần đã xông qua được thiên kiếp đầu tiên.