Chương 301: Bí Mật Đau Thương Của Tử Thành Long Đảo

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Y nha y nha…”

Đôi mắt sáng ngời của Kha Kha tràn ngập vẻ hoan hỉ, hàng lông mi dài không ngừng chớp chớp. Nó nhào tới vai Tiêu Thần, một cái vuốt thú lông xù trắng nõn như tuyết gắt gao túm chặt một lọn tóc dài của Tiêu Thần như sợ buông tay liền biến mất không thấy.

Giống như đứa trẻ lạc đường trong sa mạc mênh mang, nay đột nhiên thấy biển người rồi phát hiện thân nhân, loại tâm tình vui vẻ của tiểu tử kia thật là không lời nào có thể diễn tả được. Nó không ngừng “Y nha” thổ lộ ra hết.

Mấy tháng trước tiểu tử kia có thể nói thực đáng thương như vậy. Một mình nằm trên cái cây gãy thảm thương nhìn về phương xa mà thổn thức, rồi sau đó mang theo nước mắt nằm co ro trên cây gãy khóc nức nở cho đến khi không còn sức rồi lâm vào giấc ngủ.

Hiện tại bỗng gặp lại, Tiểu quỷ hoàn toàn đã khôi phục bản tính hoạt bát trước kia, không còn dấu vết suy sụp của mấy tháng qua.

Chung quanh, hai con Tiểu Long vương cùng với gần ba mươi con ấu long thấy Tuyết Bạch Tiểu Thú quen biết cùng Tiêu Thầnthì tất cả đều ngừng tiến công, nhưng địch ý thì vẫn còn.

Tiêu Thần vốn tưởng rằng sẽ nhận được tin dữ, hiện tại lại phát hiện tiểu tử kia vẫn bình an không việc gì, thật sự là trong nháy mắt từ Địa Ngục bước lên Thiên Đường. Hắn cười mà lấy ra một quả Thiên Thần quả rồi quơ quơ trước mặt Kha Kha.

Hương thơm lập tức tỏa ra khắp rừng, chung quanh Thiên Thần quả hình thoi có lớp hào quang dày đặc như là làm từ mỡ dê ngọc mài, vầng sáng không ngừng lưu động,

“Y nha…”

Tuyết Bạch Tiểu Thú chộp một cái ôm vào trong lòng, sung sướng cắn một miếng. Đôi mắt đen như hắc bảo thạch lập tức híp lại thành hình dáng như vầng trăng lưỡi liềm, điệu bộ tràn ngập say mê.

Đám ấu long chung quanh trong khoảnh khắc thấy Thiên Thần quả thì không tự giác đều lộ ra vẻ hâm mộ, những con vật nho nhỏ này mặc dù trong tương lai có thể hùng mạnh đến khiến cả chúng thần cũng phải run rẩy, nhưng vào giờ phút này lại đều vẫn còn rất non nớt.

Lão Long xa xa không ngờ lại giống như loài người, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Tất cả ấu long như thủy triều đều lui bước rồi trở lại chung quanh lão Long.

Tiêu Thần hơi do dự rồi sau đó bước dài về phía trước, đi tới bãi đất trống. Hắn đứng đối diện lão Long chỉ còn như da bọc xương mà trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Lão Long rõ ràng không giống như gần đất xa trời, bằng không làm thế nào mà có thể sống ở trên Thánh Sơn kinh khủng dường này?

Phải biết rằng tám năm trước lần đầu hắn đến Thánh Sơn thì từng tận mắt nhìn thấy Sư Vương Long cường tráng gắng gượng xông vào Thánh Sơn đều thất bại. Vậy mà lão Long này, da Long Giác thì lột, long lân rụng sạch, gầy trơ cả xương lại mang theo gần ba mươi con ấu long xuất hiện ở trên núi, tuyệt đối không giống tầm thường. Nó cho người ta cảm giác sâu không thể phỏng đoán.

Nhưng Tiêu Thần thật sự cũng không lo lắng, bởi vì Kha Kha tựa hồ rất được lão Long sủng ái. Bằng không làm thế nào mà nó có thể ngủ say sưa trên lưng lão?

“Khấu kiến tiền bối.”

Tiêu Thần cung kính hành lễ, hắn tin tưởng lão Long tuyệt đối thần tính mạnh hơn thú tính, có thể nghe hiểu lời của hắn.

Quả nhiên, lão Long im lặng gật đầu, trong ánh mắt mờ đục dần hiện ra hai vệt sáng yếu ớt rồi chiếu vào vị trí ngực của Tiêu Thần.

Điều này làm cho Tiêu Thần thất kinh, nơi đó đúng là vị trí của Thạch Nhân bị hư hại đang ngồi xếp bằng, lão… Lại có thể cảm ứng được? Điều này có vẻ hơi không bình thường. Phải biết rằng Bán Tổ cũng không thể cảm nhận thấy sự tồn tại của Thạch Nhân, chỉ biết là thân thể Tiêu Thần có chút dị thường mà thôi. Tiêu Thần liền biết chuyện gì xảy ra, Thạch Nhân bị hư hại đang rung động, lão Long cũng khẽ rung động rất nhỏ rồi sau đó lão hé lộ ra một cái long trảo. Một cánh tay đá hiện ra trong long trảo vốn khép chặt kia.

Tiêu Thần thất kinh, thứ nhất là kinh ngạc vì trảo của lão Long kia không ngờ là trảo của một con Tổ Long. Thứ hai là kinh ngạc vì trên Thánh Sơn thật sự có đồ vật liên quan cùng Thạch Nhân, có lẽ một mực được lão Long cất dấu. Tất nhiên bởi vì là cánh tay gãy kia rung động mà bị lão cảm giác được sự tồn tại của Thạch Nhân bị hư hại.

Như một ông lão nhìn xa trông rộng đang suy tư, lão Long cầm lấy cánh tay đá trầm tư chỉ chốc lát, rồi sau đó buông lỏng long trảo ra. Không một tiếng động, cánh tay gãy kia bay về phía Tiêu Thần, trong phút chốc nhập vào trong cơ thể hắn.

Mơ hồ, hắn nghe được một tiếng “Răng rắc” vang lên, cánh tay phải của Thạch Nhân khôi phục lại đầy đủ, tứ chi Thạch Nhân cứ như vậy đã tập hợp đầy đủ. Tứ chi thông qua làn sương mù lờ mờ mà nối thông chung một chỗ, hai chân ngồi xếp bằng, hai tay nâng thạch toản cùng thạch cầu. Giống như chưa từng cử động. Giống như một pho tượng tồn tại mãi mãi.

Nhưng mà Tiêu Thần lại dâng lên một cảm giác kỳ dị. Thạch Nhân bị hư hại tựa hồ khác với dĩ vãng, hắn dĩ nhiên có thể thành lập một tia liên lạc cực kỳ yếu ớt với pho tượng.

Đúng vậy, tuyệt đối không giống dĩ vãng, đó là một loại cảm giác huyền bí khó có thể nói nên lời.

Điều này làm cho Tiêu Thần rất kích động, nếu như có thể điều khiển cho Thạch Nhân chiến đấu, không biết Đạo sẽ có chiến lực cường đại tới cỡ nào. Rốt cuộc hắn có cảm giác dường như Thạch Nhân so vớihai mươi bốn thanh Chiến Kiếm kia thì còn thần bí hơn.

“Tiền bối, ngài biết lai lịch của Thạch Nhân?”

Lão Long lắc đầu, giờ phút này lão lộ vẻ hơi mỏi mệt, nét ủ rũ trên mặt vô cùng rõ ràng. Cả ba mươi con ấu long chung quanh đều lộ ra vẻ lo lắng, tất cả đều xô tới.

Mà Kha Kha đang ôm Thiên Thần quả cũng hơi căng thẳng, nó lập tức vọt tới trước người lão Long rồi sau đó nhẹ nhàng vung tiểu thú trảo lên để triệu hồi Thất Thải Thánh Thụ ra, trồng ở trên mặt đất. Nơi này lập tức hào quang lưu động, những tia sáng kỳ dị lóng lánh, màn linh khí dày đặc bao phủ lão Long.

“Y nha…” Tuyết Bạch Tiểu Thú giơ Thiên Thần quả lên đưa về phía lão Long. Có thể nhìn thấu nó rất có tình cảm với lão Long, bằng không quyết không thể nào đem Thiên Thần quả dâng lên.

Lão Long da bọc xương lắc đầu mà không đón nhận, lão cưng chiều thò một cái long trảo ra sờ sờ đỉnh đầu tiểu thú.

Tiêu Thần hơi kinh dị, lão Long tựa hồ mệnh không còn dài, sinh mệnh đã đi tới đoạn cuối, có thể cảm giác được loại trạng thái đèn cạn dầu. Trong lúc không để ý hắn thấy được cảnh vật trong ốc đảo phía sau lão Long kia. Hắn thất kinh, nơi đó… không ngờ là một mảnh mộ địa.

Bóng cây lắc lư, trong mơ hồ có thể thấy những phần mộ này lớn dị thường. Không có mộ bia được dựng nên, nhưng trước mỗi một phần mộ đều đứng sừng sững một đôi Long Giác thật lớn.

Phần mộ chẳng qua chỉ có bảy tám cái mà thôi, nhưng lại chiếm đất cực lớn. Có thể tưởng tượng ra thân phận Long Tộc được táng ở chỗ này đều không phải chuyện đùa. Dù sao Long Tộc số lượng không ít, nhưng có tư cách táng ở chỗ này lại cũng chỉ có đến như vậy mà thôi.

Chẳng lẽ nói lão Long biết trước mệnh của mình không còn lâu nên muốn tới đây mai táng chính mình? Điều này khiến cho Tiêu Thần càng thêm xác định thân phận của lão hẳn không thể là tầm thường.

Ngày đó, khi Long Đảo Tử Thành hiện lên thì từng có Long Giác đâm xuống thành trì, không biết có phải là Long Giác của mộ địa hay không. Nhìn những đôi Long Giác thật lớn kia mà Tiêu Thần thấy khá là quen mắt. Đó tuyệt đối đều là chí bảo cấp cao nhất, nếu như bị Tu Chân Giới Luyện Khí giả trông thấy mà không điên cuồng mới là lạ.

Ráng lành đủ màu sắc xoay vòng quanh Thất Thải Thánh Thụ dần dần bị lão Long hấp thu. Vẻ mỏi mệt kia của lão dần dần mất đi, tựa hồ tinh thần khá hơn rất nhiều. Đột nhiên, lão theo dõi cánh tay trái của Tiêu Thần. Hoàn toàn không giống với sự trầm tĩnh vừa rồi, đôi mắt lộ ra vẻ kinh dị.

“Đó là cái gì?” Không ngờ lão lại phát ra âm thanh già nua.

Tiêu Thần trong lòng chấn động, hắn tháo vòng ngọc trên cánh tay xuống rồi nói: “Ta đến từ thôn Tổ Long ở Nhân Gian Giới. Có người nói đây là một cái chìa khóa để mở phong ấn cho Nhân Gian Cửu Châu. “

“Thôn Tổ Long…” Lão Long lộ ra vẻ nghi hoặc, trong giây lát cái trảo lớn của lão chạm vào vòng ngọc thì từ trong Thủ Trạc màu tím không ngờ xuất ra một đạo quang ảnh Tổ Long màu hoàng kim, từng đạo hào quang vàng chói bắn ra nhập vào trong cơ thể lão Long.

“Gừm…” Một tiếng rồng ngâm thật lớn phát ra từ trong ốc đảo, cả tòa Long Tộc Thánh Sơn đều bắt đầu lay động mãnh liệt.

Khí thế của lão Long quá mức kinh người, vào giờ khắc này phảng phất như những người khổng lồ từ Thái Cổ vô tận đồng loạt giáng xuống làm kinh thiên động địa. Khắp các nơi trên Long Đảo, tiếng gầm gừ của Man Long, tiếng hồng hoang Cổ Thú rống vang lên liên tiếp. Trên Long Đảo hoàn toàn sôi sục.

Trong ốc đảo, ngoại trừ Kha Kha và hai con Tiểu Long vương kia thì những con ấu long khác đều vô cùng sợ hãi.

Long ảnh màu hoàng kim lóe lên tràn ngập rồi quay trở lại trong Thủ Trạc, tiếng gầm của lão Long đã ngừng. Giờ phút này tựa hồ lão đã xảy ra biến hóa rất lớn, phảng phất như lão đã được tinh hoa sinh mệnh tưới đẫm, tinh thần tăng lên rất nhiều.

“Xem ra ta không cần đi vào mộ địa. Có lẽ còn có thể kiên trì đến ngày nào đó bài trừ phong ấn.” Âm thanh già nua của lão Long vang vọng trong ốc đảo, rồi sau đó nó cúi đầu bóng loáng nhìn Tiêu Thần mà bảo: “Trong vòng ngọc có một phần tinh khí của Thuỷ Tổ Long, cám ơn ngươi đã kéo dài thọ nguyên của ta.”

“Cái này đối với ta cũng không tính là gì, ta cũng cảm tạ tiền bối đã tặng cánh tay đá kia. Chẳng lẽ tiền bối thực sự không biết lai lịch của nó sao?”

Lão Long lắc đầu, không nói gì, sau một thời gian dài mới nói: “Là một vị Tổ Thần đánh rơi trên đảo.”

Tiêu Thần xem ra tựa hồ lão không muốn nhiều lời nên cũng không tiện hỏi sâu. Hắn liền hỏi về một vấn đề khác: “Long Tộc rốt cuộc vì sao bị phong ấn? Tử Thành rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Trong thời kỳ Thượng Cổ rốt cuộc xảy ra cái gì?”

Lão Long vốn không hề bận tâm khi nghe được hai chữ Thượng Cổ thì dần dần lộ ra vẻ vô cùng đau khổ mà lẩm bẩm đứt quãng: “Ôi, nói là bị phong thì không bằng nói là bởi vì thân trên Long Đảo… Mà bị liên lụy.”

Tiêu Thần trong lòng đập bịch bịch, rốt cục sắp chạm vào bí mật đau đớn thời Thượng Cổ. Đến như Kha Kha ở bên cạnh cùng với những con ấu long thì tất cả cũng lộ ra vẻ chăm chú.

Lão Long nói như đang mê sảng. Lão chìm đắm vào ký ức đau khổ mà nói: “Người, long, Tổ Thần, đều điên rồi… Đều chết hết! Tử Thành. Không! Hẳn nên gọi là vực tội lỗi, không thể mở ra, không thể mở ra!”

Tiêu Thần nghe không hiểu rõ lắm, Thượng Cổ vì sao lại xảy ra cuộc chiến điên rồ thảm thiết? Vực sâu tội lỗi là chỉ Tử Thành hay là cái miệng giếng thần bí bên dưới Thiên Bi kia? Hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng vì lão Long đang lâm vào trong trầm mặc nên không nói thêm gì nữa.

Cho đến thật lâu sau, Tiêu Thần không nhịn được hỏi tiếp: “Không mở được vực sâu tội lỗi kia thì Long Tộc làm thế nào mà giải trừ phong ấn?”

“Đợi cho đến khi có một Tổ Long mới càng cường đại hơn xuất hiện, rồi nó sẽ tiết lộ lời nguyền của Long Tộc.” Lão Long đáp tẻ ngắt.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Tiêu Thần thật sự muốn biết những điều cần thiết.

Nhưng, lão Long lại lâm vào trong trầm mặc.

“Liệu có cường giả nào bỏ mạng tại Tử Thành?”

“Vô số người, thần, long, vô số người đi vào gần như diệt sạch. Long vương của hai đời Long Tộc bỏ mạng bảy tên, tiểu Xi Vưu thân vẫn, tiểu hòa thượng Phật Đà thì ác thân tử vong. Hiên Viên có hi vọng trở thành Tổ Thần bị phế, chỉ còn độc một hồn bỏ chạy được. Thần Nông thị… A, hắn mang theo mười mấy người chạy thoát đi ra ngoài. Hữu Sào thị thì thất lạc dưới vực sâu, Toại Nhân thị tung tích không rõ, còn có…”

Tựa hồ chỉ có Thần Nông thị mang theo mười mấy người chạy thoát ra ngoài, vô số tiên thần đều bỏ mạng tại vực sâu tội lỗi.

Tiêu Thần xác thật bị lạnh sống lưng, thật lâu hắn cũng không biết nói gì cho phải.

“Tại sao lại như vậy?”

Lão Long lắc đầu, lại lâm vào trong trầm mặc.

“Kha Kha là thuộc chủng tộc gì?” Tiêu Thần đột nhiên hỏi, không ngừng việc tìm tòi từ lão Long “Hoá thạch” này. Hắn có quá nhiều chuyện muốn hỏi.

Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Tuyết Bạch Tiểu Thú cũng chớp chớp đôi mắt nhìn chăm chú lão Long. “Ngươi không cần biết. Hoặc là, ngươi cứ coi nó là một con rồng đi.”

“Long?!” Tiêu Thần đối với đáp án này rất bất mãn.

“Y nha” tiểu thú mơ hồ gãi gãi đầu mình.

“Tại sao người ở các thế giới khác đều nói Trường Sinh Giới là hư ảo?”

Sắc mặt lão Long hơi cứng lại, một lúc lâu mới nói: “Có lẽ Trường Sinh Giới rốt cuộc sẽ tan biến đi, nhưng… Bọn họ nào biết đâu rằng, cuối cùng mà tan biến lại há chỉ có một mình Trường Sinh Giới.”

Tiêu Thần nán lại ở ốc đảo này suốt một đêm, hắn phát hiện lão Long thật rất…”Trầm tĩnh”. Hắn hỏi rất nhiều vấn đề. Lão Long chẳng qua cũng trả lời một chút có hạn mà thôi.

Mà ở trong quá trình này, Tiêu Thần rốt cục cũng biết tiểu thú da trắng như tuyết trong tay của hắn là có chuyện gì xảy ra.

Kha Kha tại Long Đảo đã tái sinh thân thể, lại một lần nữa bắt đầu từ quả trứng Thất Thải Ngọc Xác. Nhưng trong quá trình lại xảy ra một vấn đề nhỏ, một con Cửu Vĩ Linh Hồ mơ ước lực lượng bên trong Ngọc Xác ( vỏ ngọc), nhưng không cách nào phá bỏ được nên chờ đợi trong thời gian dài. Tự nhiên nó bị dính vào khí tức từ Thất Thải Ngọc Xác.

Rất không may mắn đã thu hút vài con Man Long cường đại. Cửu Vĩ Linh Hồ là Thánh Thú, nhưng mà trước mặt Man Long trưởng thành thì không chịu nổi một kích nên tự nhiên bị giết, sau đó bị ấu long ăn sạch.

Quả trứng Thất Thải Ngọc Xác lại xuất hiện, từ đó mới dẫn tới sự chú ý của lão Long.

Có điều lần này quả trứng Ngọc Xác vỡ ra so sánh với lần đầu tiên Kha Kha mới ra đời thì nhanh hơn nhiều lắm.

“Ta đã từ Kha Kha mà biết một ít chuyện trên đại lục Trường Sinh, ta nghĩ mời ngươi giúp hết lòng.” Đến buổi sáng sớm, lão Long rốt cục lại mở miệng nói chuyện một lần nữa.

“Tiền bối cứ căn dặn. Nếu có thể giúp được thì ta ắt dốc toàn lực tương trợ.”

“Ngươi đã gặp Long vương Nam hoang kia, cũng đã từng thấy một con Tiểu Ô Quy mai trắng. Ai, bọn họ thân là huynh đệmà không ngờ trấn phong huynh đệ của mình thành rùa, quá mức ác độc.”

Tiêu Thần thất kinh, không ngờ Tiểu Bạch quy kia… Thật sự là một con rồng, mà lại còn là huynh đệ của lão Long Nam hoang. Đây thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Hắn lấy từ trong huyệt đạo thần hóa ra đoạn xiềng xích đen của Tiểu Ô Quy mai trắng.

Bốn mươi chín cái địa đạo thần hóa phảng phất bốn mươi chín không gian kỳ dị, có thể niêm phong cất vào kho bất cứ đồ vật gì.

Lão Long tiếp nhận xiềng xích nhìn qua rồi cau mày bảo: “Phương pháp phong ấn rất ác độc, may là lây dính huyết dịch của Tiểu Quật Long kia nên bị giảm bớt.” Nói tới đây, lão lật long trảo. Đột nhiên hiển linh ra một cái Long Giác rất nhỏ nhưng trong suốt như ngọc mà nói: “Nếu như ngươi có cơ hội gặp Tiểu Ô Quy kia thì đưa cái này cho nó, có khả năng trợ giúp nó khôi phục như cũ.”

Cuối cùng lão Long thở dài một hơi rồi bảo: “Nếu gặp được Tiểu Quật Long thì bảo hắn rời xa Long vương Nam hoang kia, ta không thích.”

Tiểu Quật Long dĩ nhiên cũng đáng được lão Long chú ý, điều này làm cho Tiêu Thần có hơi kinh ngạc.

Tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, lão Long lẩm bẩm: “Tên tiểu tử quật cường kia là ta chăm sóc nó từ khi sinh.”

Cuối cùng, lão Long chậm rãi để lộ ra một trảo chỉ còn da bọc xương rồi nhẹ nhàng quét. Không ngờ lại mở ra một lối thông không gian trực tiếp mang theo ba mươi con ấu long cùng với Tiêu Thần xuất hiện ở dưới chân núi.

Tiêu Thần kinh ngạc vô cùng, Long Tộc không phải bị trấn phong rồi sao? Lão Long… lão không chỉ có thể mở mồm nói chuyện. Còn có thể bày ra thần thông kinh khủng như thế, thật sự là không cách nào lường được.

“Các ngươi đi thôi.” Đi tới chân núi thì lão Long dừng lại.

Kha Kha tựa hồ hơi lưu luyến nơi này. Nó chạy đến bên cạnh lão Long mà ” y nha” vài tiếng, rồi sau đó hào phóng phi thường đem Linh Túy trên người Tiêu Thần chia cho hai con Tiểu Long vương và những ấu long tầm thường, làm cho cả đám tiểu tử cứng đầu bưởng bỉnh kia đều hơi không nỡ. Cho đến khi lão Long gật đầu thì mới nhận lấy.

“Rầm rầm rầm “

Mặt đất rung chuyển, từ xa chạy tới rất nhiều Man Long cường đại, bao gồm Bạo Long, Sư Vương Long, Kiếm Long, Lôi Long, Bát Tí Ác Long…, tất cả những con rồng khổng lồ vào giờ khắc này giống như những kẻ hành hương từ rất xa đã quỳ mọp xuống. Quang cảnh này thật sự rất hùng tráng.

Những con Man Long to như quả núi nhỏ chen nhau chật ních dưới chân Thánh Sơn, lại có thêm không ít hồng hoang Cổ Thú khác không kém gì Long Tộc cũng phủ phục xuống, tựa hồ như đang cúng bái.

Tiêu Thần quả nhiên giật mình tới cực điểm.

Khi hắn mang theo Kha Kha rời đi thì không có Man Long ngăn cản, không bị hồng hoang Cổ Thú gây khó khăn, bọn Tiêu Thần thuận lợi rời xa Thánh Sơn.

Triển khai Bát Tướng cực nhanh, Tiêu Thần mang theo Kha Kha đi tới trung tâm Long Đảo. Biển xương trắng xoá mênh mông, một pho Thiên Bi đứng sừng sững ở giữa.

Tiêu Thần có một cảm giác nói không ra lời, tất cả mọi thứ của hắn đều bắt đầu với Thiên Bi, rồi sau đó vài lần xảy ra các loại sự việc quay chung quanh Thiên Bi. Chẳng lẽ là vận mệnh của hắn có liên hệ cùng Thiên Bi sao?

Ở gần Thiên Bi trong biển xương có sương mù đen kịt lượn lờ, bên dưới nó chính là vực sâu tội lỗi kia sao? Tiêu Thần không có thời gian trì hoãn, hắn chỉ ngắn ngủi ngắm nhìn liền mang theo Kha Kha phóng lên cao, nhằm hướng về bờ biển bay đi.

Cấm Kỵ Chi Hải vàng đục phong bế Long đảo, làm thế nào mà rời đi?

Tiêu Thần đứng trên bờ biển không ngừng khắc họa, hắn vẫn còn nhớ rõ trận đồ Cửu U Thông Thiên mà ngày đó ma quỷ lưu lại. Hắn muốn lại một lần nữa triệu hoán quân vương thuyền, chỉ là không biết có thể thành công hay không.

Nhưng vừa lúc đó, biểu hiện của Kha Kha làm hắn trợn mắt há hốc mồm.

Thần sắc của tiểu tử kia như thể đang đứng ở trên bờ biển mà ngắm nhìn biển cả, nó bắt đầu kêu la: “Y y nha nha…”

Giống như ngày đó nó quấy rối lúc mười một con Tiểu Long vương đang chung sức triệu hoán Tổ Long thần thuyền. Âm thanh mặc dù non nớt nhưng rõ ràng lại vang khắp trong thiên địa. Phảng phất như cắt qua thời không để đem ý nguyện của nó truyền vào chỗ sâu trong Cấm Kỵ Chi Hải.

Một khí tức vô cùng to lớn, mà lại tang thương từ rất xa xưa đầu tràn ngập từ chỗ sâu trong Cấm Kỵ Chi Hải. Phảng phất như có một lực lượng thần bí không biết nào đó bắt đầu đáp lại Kha Kha.

Điều khiến cho Tiêu Thần có cảm giác khó có thể tin nổi chính là từ trong đại dương mênh mông vàng đục không ngờ lại truyền đến một tiếng rồng ngâm thật lớn, giống như thiên âm hùng tráng từ ngàn xưa vọng lại, làm cho người ta phải run rẩy từ linh hồn.

Điều này thật sự làm cho người ta giật mình, tiểu thú nó dĩ nhiên có thể một mình triệu hoán Thần Thuyền. Ngày đó rốt cuộc là Kha Kha triệu hoán Thần Thuyền đến hay là mười một con Tiểu Long vương kia triệu hoán Thần Thuyền đến? Tiêu Thần cảm giác rất khó thăm dò suy đoán.

Thần Thuyền được làm từ xương Tổ Long và Thông Thiên Thần Mộc, nó luôn luôn qua lại ở trong Cấm Kỵ Chi Hải, đã phiêu bạt qua những năm tháng vô tận. Nó có thể tự do xuất nhập Cấm Kỵ Chi Hải.

Theo truyền thuyết thì tối thiểu cần có chín con Long vương tề tụ mới có thể triệu hoán Thần Thuyền trong truyền thuyết kia đến. Hoặc là, thực sự do tiểu Tổ Long tự mình triệu hoán, một mình nó là đủ để vượt qua chín con Long vương.

Kha Kha cũng không phải Long Tộc, nhưng nó làm thế nào mà giống như tiểu Tổ Long có thể một mình triệu hoán Thần Thuyền đây? Tiêu Thần vô cùng giật mình, chẳng lẽ nói tiểu tử kia thật sự có thể so với tiểu Tổ Long?!

“Y y nha nha…” Tiểu tử kia cố gắng ưỡn ngực, ra sức kêu lớn.

Một chiếc thuyền rồng loại theo gió vượt sóng cực lớn với hào quang sặc sỡ đủ màu đang tỏa ra bỗng nhiên xuất hiện ở trên mặt Hoàng Hải, giống như là từ thời viễn cổ xé rách bầu trời mà đến.