Chương 427: Giết Sạch, Ngũ Giới Khiếp Sợ

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngô Minh nói thế, trong lòng Tiêu Thần trĩu nặng.Nếu như bạch y kiếm tiên Diệp Tĩnh cũng xông vào thì tình cảnh của hắn càng thêm nguy hiểm.

“Chính là hắn!” Bất Diệt Hoàng Thiên Thần Chung trôi nổi trên đỉnh đầu Ngô Minh làm cho hào quang quanh thân hắn tỏa ra muôn vàn đạo, toàn thân đều được bảo vệ thực kín.

Mấy vị dị tộc vương ở đây, tất cả đều ngạc nhiên. Nhất là Đại Địa Vương trong mắt tóe lửa, dáng điệu hận không thể xé nát Ngô Minh.

Trên mặt Tiêu Thần thì lộ vẻ hơi quái dị, kẻ mà Ngô Minh chỉ điểm không ngờ là Đại Địa Vương. Không thể không nói Ngô Minh gia hỏa này rất thâm độc, không có lúc nào mà không tính toán. Hắn lại muốn mượn đao giết người, muốn lường gạt Diệp Tĩnh cùng mấy tên Tu Chân Giả đến giúp loại bỏ Đại Địa Vương, do đó thu được Thổ Hành thần hồn trong Ngũ Hành tinh hồn.

Giờ phút này Tiêu Thần đang có mái tóc xanh, chiều cao cũng không giống như ngày thường. Lúc trước bởi vì muốn tránh né đám dị tộc vương trong Thiên Táng Cốc nên hắn đã cố ý thay đổi dung mạo. Sau khi bị Chiến Vương Mã Ba Áo kia với thần thông có thể nhìn thẳng nguồn gốc vạch mặt, hắn cũng không lập tức quay về nguyên trạng.

Tiêu Thần có thể nói phản ứng thần tốc. Hắn không có chút do dự gì mà phi thường phối hợp với lời Ngô Minh nói. Trong tay hắn xuất hiện một cây bạch cốt phiên, nó xuất ra vô tận Âm Khí làm cho tất cả Thiên vương ở đây đều thấy tim đập nhanh liên hồi. Hắn lập tức bổ về phía đầu của Đại Địa Vương, đồng thời miệng quát: “Tiêu Thần ngươi nạp mạng đi, hôm nay nhất định phải luyện nhập ngươi vào trong Quân Vương phiên!”

Đại Địa Vương lập tức tức giận tím ruột tím gan, vừa rồi hắn muốn giải thích sự thật thì đã bị Quân Vương phiên nện đến trước mắt nên vội vàng lui trở về. Âm Khí dồn dập như sóng biển làm hắn kinh hãi không thôi.

“Cái gì, Tiêu Thần lại chưa chết?!” Một người Hồng Y nữ tử bên cạnh Diệp Tĩnh phi thường kinh ngạc, mà tính tình tựa hồ cũng nóng nảy dị thường nên ngay lập tức phun ra một thanh kiếm tiên. Nó hóa thành một đạo huyết mang chém về phía Đại Địa Vương.

Mã Ba Áo lập tức quát to: “Hắn không phải Tiêu Thần, người kia mới đúng!” Hắn chỉ về phía Tiêu Thần đích thực.

“Năm đó Tiêu Thần chém chết một đại hóa thân của ta, chẳng lẽ ta còn có thể nhận nhầm sinh tử đại địch sao.” Ngô Minh trong miệng hét lớn, sau đó ra tay càng thêm độc địa. Hắn thúc dục Hoàng Kim Thần Chung chống chọi Dạ Xoa Thiên Hậu, lại điên cuồng tấn công Hải Thần Vương đã bị trọng thương.

Một chút nghi ngờ của Hồng Y nữ tử nóng tính lập tức bị đánh tan. Thanh kiếm tiên đang ngập ngừng lập tức hóa thành dải lụa màu máu xông vào giữa trận mà chém về phía đầu của Đại Địa Vương.

Mà lúc này Đại Địa Vương đang phải đón nhận công kích cuồng bạo của Tiêu Thần. Chỉ hơi không lưu ý liền bị phi kiếm lưu lại một vết thương khá sâu ở cổ tay. Vòi máu lập tức liền phụt ra.

“Các ngươi bị người khác lợi dụng!” Mã Ba Áo gọi lớn. Đồng thời cùng vài tên dị tộc vương ở đây nhất loạt xông lên công kích về hướng Tiêu Thần. Còn có người đánh về phía thanh phi kiếm Huyết Hồng Sắc này.

Nếu giải thích mà không động thủ thì Đại Địa Vương liền gặp nguy hiểm. Mã Ba Áo vừa ra tay vừa nói: “Không nên tin lời của một bên. Là như vậy…”

“Boong…”

Tiếng chuông du dương vang lên. Sóng âm của chuông vô cùng áp chế không khác gì công kích. Kim quang lóng lánh phát ra từ Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt liền bao phủ khắp cung điện. Lời Mã Ba Áo tự nhiên bị cắt đứt.

Mà dưới ánh kim quang chói mắt này, Dạ Xoa Thiên Hậu bị đẩy lui mấy bước. Ngô Minh tay trái đang giơ cao lên, một thanh Tử Kim tiểu chùy từ trong tay trái hắn Hóa Hình ra rồi nặng nề đánh xuống.

“Rắc “

Tử Kim tiểu chùy chém sắt như bùn, lập tức đánh vỡ màn thủy tinh trước người Hải Thần Vương, rồi sau đó lại nện tiếp vào song quyền chắn trước người Hải Thần Vương kia, làm cho nó bị đánh đến mơ hồ rớm máu.

“Rắc “

Huyết quang bắn toé, Tử Kim tiểu chùy hung hăng nện vào ngực Hải Thần Vương. Tiếng xương ngực bị gẫy phát ra, tiếp theo thần thể của Hải Thần Vương trong phút chốc bắt đầu vỡ vụn.

Quang cảnh trận này cực kỳ rung động. Một vị Thiên vương đã đạt tới cảnh giới Chí Nhân không ngờ lại bị một thanh Tử Kim tiểu chùy hoàn toàn đánh nát như vậy!

“Đó là.. Thiên Lôi chùy!” Trong đám nữ nhân Diệp gia có một người giật mình la lên: “Đó là trấn phái chí bảo của Luyện Khí Tông.”

Tất cả chuyện này đều phát sinh trong điện làm bắn tóe ra những tia lửa, bởi vì cũng không ai ngờ Ngô Minh lại vẫn còn có một món chí bảo công kích cấp Bán Tổ. Hắn đã sớm luyện hóa ở trong tay bên trái, vào thời khắc mấu chốt mới tung ra một chiêu tiêu diệt Hải Thần Thiên Vương.

Xoẹt

Dưới lực mãnh liệt do Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt ở trên đỉnh đầu Ngô Minh phát ra, thần hồn màu xanh nước biển đang lan tràn ra trong phút chốc bị thu vào.

Mấy tên dị tộc vương ở đây vô cùng tức giận, Dạ Xoa Thiên Hậu điên cuồng tấn công Ngô Minh. Thần thông Vạn Pháp Bất Xâm đối chọi Thần Chung, thần kỹ Kiếm Hỏa Phần Thiên càng làm tan biến hư không, vô cùng cuồng bạo.

Mấy tên dị tộc vương khác đã sớm lửa giận ngút trời, trong đó có mấy người vô cùng nóng nảy nên không có loại tỉnh táo của Mã Ba Áo, cứ thế trút lửa giận xuống nữ Tu Chân Giả đã nhúng tay vào.

“Leng keng “

Hai tên dị tộc vương đồng thời xuất thủ, huyết sắc phi kiếm vốn bị giam cầm ở trong không trung liền phi nhanh đến. Rồi sau đó “Răng rắc” một tiếng bị đánh nát.

“Phốc “

Tên hồng y nữ tu kia miệng phun tiên huyết ngay tại chỗ, bổn mạng pháp bảo bị hủy, còn bản thân nàng đã bị thương nặng.

“Sư muội!”

Các thiếu nữ phía sau tất cả kinh hãi, lập tức có ba người xông lên. Họ đều tự đánh ra Linh Bảo của mình. Một đóa Mặc Ngọc Liên, một thanh Lục Như Ý, còn có một cây búa nhỏ màu đỏ ngưng tụ dao động năng lượng cường đại vọt tới phía trước người Hồng Y nữ tử kia, giúp nàng chặn đòn tuyệt sát của hai tên dị tộc vương đangcùng đánh tới.

Mã Ba Áo kêu lớn không tốt, còn chưa giải thích được, hiện tại cơ hồ lại kết thù kết oán. Bạch y nữ tử ở phía sau tên là Diệp Tĩnh cũng nhíu nhíu mày, rất hiển nhiên nàng đã sớm cảm thấy gì đó không đúng nên cơ hồ đồng thời quát cùng Mã Ba Áo: “Dừng tay!”

Nhưng mà, hai tên dị tộc vương cùng đánh ra chiêu tuyệt sát đã gặp Linh Bảo của ba nữ Tu Chân Giả, nên căn bản vô phương thu tay lại. Vào giờ khắc này nếu thả lỏng, bị địch thủ nhân cơ hội giết chết thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Mặc dù nghe được tiếng quát của Mã Ba Áo cùng Diệp Tĩnh, nhưng mà không ai dừng tay, ngược lại thúc dục thêm thần lực. Mặc Ngọc Liên, Lục Như Ý cùng cây búa đỏ tươi tỏa ra vạn đạo hào quang, ánh sáng ba màu chiếu rọi làm cả tòa cung điện hoàn toàn sáng rực.

Mà hai tên dị tộc vương càng là tăng thần lực lên tới cực hạn, muôn vàn đạo hào quang hiện ra phun mãnh liệt về phía trước.

“Oanh “

Âm thanh điếc tai nhức óc vang lên, rung động kịch liệt khiến cho cung điện cổ xưa đều chấn động mạnh mẽ. Nếu như không phải lực lượng Thiên Bi đang phong ấn cốc này thì Thần cung đã sớm hóa thành Hư Vô.

Ba tên nữ tu sĩ thổ huyết lui về phía sau, pháp bảo bổn mạng của bọn họ tỏa ra hào quang ảm đạm, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ. Mà thiếu nữ đứng ngay đầu tiên đã bị mất đi pháp bảo càng là người bị thương nặng, đành lắc la lắc lư rút lui.

Mà hai tên dị tộc vương bị thương quá nặng, cả bốn cánh tay gần như nát bấy, huyết nhục hoàn toàn lẫn lộn.

Từ lúc Ngô Minh vu cáo Đại Địa Vương là Tiêu Thần đến khi quang cảnh như thế phát sinh, tất cả những điều này đều xảy ra trong chốc lát. Có thể nói là biến cố trong nháy mắt nên căn bản không còn kịp ngăn cản nữa.

Dao động năng lượng mãnh liệt ở đây cùng với tiếng chuông du dương làm kinh động các cao thủ khác trong cung điện. Các dị tộc vương khác lập tức vọt tới, đương nhiên cũng có tu sĩ Diệp gia cùng với cường giả sư môn của Ngô Minh.

Khóe miệng Ngô Minh nhếch lên một nụ cười lạnh. Trong khoảng khắc những người này xông đến thì hắn liến bí mật truyền âm cho mấy người bằng hữu quen biết. Rồi sau đó những người này lập tức miệng hô to, nhằm phía Đại Địa Vương.

“Người kia là Tiêu Thần, đã chết mà sống lại, thật sự là khó có thể tin nổi! Hai mươi năm trước đã diệt không ít anh kiệt Tu Chân Giới ta, trong đó bao gồm cả ca ca của ta…” Nghe được những lời có tính kích động phi thường kia, mấy người khác quát to: “Mọi người cùng nhau xông lên giết hắn!”

Bọn họ nhất loạt công kích về hướng Đại Địa Vương. Mà những cường giả đến từ sư môn của Ngô Minh cũng nhận được truyền âm, vội vàng theo sau hắn để tạo thế.

Cao thủ Diệp gia vừa mới chạy tới, đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy. Lão tổ Tam Anh Thái Quân của môn phái này chính bởi vì Tiêu Thần mà chết, nên làm sao có thể không tức giận. Những người ở đây cũng chưa từng nhìn thấy Tiêu Thần, chưa hề tiến vào Nhân Gian Giới, nay nghe thấy nói như vậy thì nhất loạt vọt tới.

Mà những dị tộc vương vừa mới chạy tới đã thấy hai nhóm Tu Chân Giả vơ đũa cả nắm đang xông về hướng đám người Đại Địa Vương, Mã Ba Áo thì vội vàng ra tay nghênh địch phản kích.

Mã Ba Áo đang giải thích cho Diệp Tĩnh. hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tất cả chuyện này đều phát sinh quá nhanh. Hai chữ “Hiểu lầm” vừa mới bắt đầu mà cho đến bây giờ, vẻn vẹn chỉ một lát sau thì tình thế đã thăng cấp đến tình trạng cực kỳ nghiêm trọng.

Bạch y nữ tử Diệp Tĩnh từ lâu đã thấy chuyện xảy ra không đúng.Nàng cùng Mã Ba Áo nhất loạt hét lớn dừng tay, nhưng mà hỗn chiến đã bùngphát. Hai phương đã vung tay, ai dám chịu nhượng bộ trước trong lúc đối kháng sinh tử?

Không thể không nói, Ngô Minh nhẹ nhàng xúi giục, Tiêu Thần phối hợp cực kỳ thích hợp làm chuyện xảy ra trong nháy mắt đã thay đổi có tính hí kịch.

Một đám cường giả Tu Chân Giới cùng dị tộc vương giả đại chiến, chả mấy chốc đã xảy ra sự kiện đổ máu làm cuộc chiến đấu càng thêm kịch liệt, mọi người đối kháng sinh tử.

Mã Ba Áo tức giận làm mái tóc đỏ dựng thẳng. Bình thường đều là hắn tính toán mưu hại người khác, hôm nay quả thực có khả năng gọi là lật thuyền trong mương. Lúc nãy có thể rất dễ dàng giải thích rõ mọi chuyện. Nhưng kết quả lại ầm ĩ thành chuyện lớn như vậy, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Ngô Minh khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhàn nhạt. Hắn đã chiếm được tinh hồn của Hải Thần Vương, nên thần hồn của Đại Địa Vương tự nhiên sẽ không bỏ qua. Trong lòng hắn đã có so đo, quyết định không cần đi tìm tinh hồn Ngũ Hành Linh Căn nữa, mà là chuyên tìm kiếm Ngũ Hành thần hồn từ trên người Chí Nhân Thiên vương. Nếu đã có Hải Thần Vương, Đại Địa Vương, liền nhất định sẽ có Hỏa thần vương gì đó tiếp theo. Nếu như thu thập toàn bộ Ngũ Hành thần hồn như vậy rồi dung hợp vào bản thân mình, cứ thế thực lực của hắn sẽ tăng lên tới cảnh giới không thể tưởng tượng.

Dạ Xoa Thiên Hậu đang cùng kịch chiến phi thường phẫn nộ, mặc dù nàng là một tuyệt sắc nữ tử, nhưng đem so sánh với nam nhân thì còn mạnh hơn nhiều người. Ngô Minh trong mắt nàng quả là tiện nhân nham hiểm. Kiếm Hỏa Phần Thiên không ngừng đánh lên Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt làm tiếng chuông kêu đinh tai nhức óc.

Mà bên kia, Tiêu Thần vững vàng áp chế Đại Địa Vương, Quân Vương phiên trong tay hắn đã lưu lại trên người Đại Địa Vương những vết thương rùng rợn. Âm Khí ngập trời, Ma Vân quay cuồng, âm thanh quỷ khóc thần gào làm cho linh hồn người ta đều phải sợ run, có điều cũng vẻn vẹn chỉ có thế.

Khi có được Quân Vương phiên tại viễn cổ di tích thì Tiêu Thần cũng đã phát giác hắn vô phương thúc dục ra lực lượng có tính tính hủy diệt. Đến lúc này vẫn như thế, hắn cũng không phát hiện ra được nguyên nhân gì. Trước mắt chỉ có thể cho rằng nó cũng như Chiến Kiếm vậy, trở thành một thanh vũ khí vô phương phá hủy, mà không phải chí bảo.

Đại Địa Vương đã nổi giận, hào quang vàng sậm tỏa ra phô thiên cái địa, mà đến khi hắn lực lượng của mình lên tới cảnh giới cực hạn thì mái tóc dài đen nhánh cũng biến thành vàng sẫm.

Diệp Tĩnh lập tức quát: “Người Diệp gia đều lui ra phía sau cho ta!”

Diệp gia cao thủ sau khi nhìn thấy Đại Địa Vương hiển linh pháp tướng, lại nghe thấy tiếng hô như thế, lập tức biết trong đó có vấn đề lớn.

“Lên giết hắn cho ta, ta cần thần hồn của hắn!” Ngô Minh hét lớn với cao thủ Luyện Khí Tông, ra lệnh cho bọn họ công kích giết Đại Địa Vương, đến lúc này thì cũng không có gì có thể che dấu được nữa.

Những cao thủ Diệp gia ra tay đầu tiên lập tức nổi giận tới bầm gan tím ruột. Nữ tu sĩ hồng y sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì cả người đều đang run rẩy, định công kích Ngô Minh.

“Lui ra phía sau!” Diệp Tĩnh bạch y thắng tuyết, xem ra không nhiễm khói lửa nhân gian. Nhưng khi nàng mở miệng thì cũng có một cỗ uy nghiêm vô hình.

Vài nữ tu sĩ Diệp gia đang phẫn nộ lập tức cố nhịn lửa giận.

Giữa cuộc chiến, các cao thủ Luyện Khí Tông nhằm hướng Đại Địa Vương xông tới. Các dị tộc vương khác đương nhiên muốn ngăn cản, đại chiến phi thường kịch liệt.

Hiển nhiên, Ngô Minh ở tình thế bắt buộc cần phải có Thổ Hành thần hồn. Bởi vì muốn Luyện Thể đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, nên đối với đại địch Tiêu Thần ngày xưa thì hắn đều không thèm để ý chút nào.

Cao thủ Diệp gia tạm thời hắn không đếm xỉa đến, trong đó rất nhiều người tự nhiên căm hận không thôi.

“Đáng tiếc Diệp Tiếu cô cô năm đó tu vi bị tổn hao nhiều, bế quan đến nay vẫn chưa xuất. Nếu không chí bảo này như thế nào lại để Luyện Khí Tông nắm giữ trong tay. Ngô Minh lại dám mang theo bảo vật rời núi, lần này nhất định phải đoạt lại Thần Chung, để cho Luyện Khí Tông biết tay một chút.”

Vài thiếu nữ thanh xuân trang điểm đẹp đẽ tựa hồ đều rất tức giận.

Ở chính giữa, bạch y nữ tử tên là Diệp Tĩnh kia, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần mang theo khí chất xuất trần. Nghe thấy mấy thiếu nữ nghị luận, nàng hơi cau mày bảo: “Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt chính là chí bảo trong truyền thuyết, chưa từng đích thực thuộc về một gia tộc nào. Diệp Thiên có thể ôm chuông mà sinh, đó là vận khí của hắn. Đáng tiếc hắn tài năng quá thịnh, lại chết non trong lúc trưởng thành trung. Hiện nay, chỉ sợ rất khó thu hồi Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt. Cách đây không lâu ta đã từng đại chiến một hồi cùng Ngô Minh, phát hiện Thần Chung tựa hồ đã tương hợp cùng hắn.”

“Điều này sao có thể… Ngô Minh cái… tên gia hỏa nham hiểm kia lại phù hợp cùng Thần Chung? Chính là, Thần Chung dù sao đã ở lại Diệp gia chúng ta hai mươi mấy năm, làm thế nào có thể dễ dàng chắp tay dâng cho người khác như vậy!” Các nữ tử khác tranh nhau bất bình.

Diệp Tĩnh thở dài một hơi mà nói: “Chí bảo sở dĩ là chí bảo, đó chính là nó có tư tưởng của mình mà không phải vật chết. Nó có khả năng tự do chọn chủ.”

Người của Diệp gia rất lo âu, bọn họ đã nhìn ra, Ngô Minh tại Luyện Khí Tông rất được sủng ái, ngay cả trấn phái chí bảo Thiên Lôi chùy đều được ban cho hắn. Phòng ngự có Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt, công kích có Thiên Lôi chùy, hơn nữa bản thân Ngô Minh đã tấn chức nhập vào cảnh giới Chí Nhân, thực lực của hắn đủ khiến cho bất luận kẻ nào đều phải kiêng kỵ.

“Dừng tay, thương vong như vậy không có ý nghĩa!” Chiến Vương Mã Ba Áo hét lớn, rồi tiếp tục: “Đại địch Tiêu Thần của rất nhiều tông phái Tu Chân Giới các ngươi đang ở đây. Thật không hiểu tại sao các ngươi lại thả địch nhân không để ý, quay sang công kích chúng ta, đây là vì sao?”

Hắn mặc dù đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại cố ý rống lớn như thế, lập tức làm cho càng nhiều Tu Chân Giả chạy tới.

“Tiêu Thần… không phải hắn đã sớm bỏ mạng sao?”

“Người kia hai mươi năm trước cũng đã hóa thành xương khô.”

Không ít người đều là vừa mới tiến vào cung điện to lớn này, nay nghe vậy liền vội vàng nghị luận.

Nhưng Mã Ba Áo không tiếc hao phí Tinh Nguyên, từ trong đôi mắt bắn ra hai đạo thần quang lóng lánh quét về hướng Tiêu Thần.

“Chân Thực Chi Nhãn?”

“Bản Nguyên Thần Nhãn!”

Có người giật mình la lên, hắn đã nhận ra thần thông này.

Bóng hình chân thật của Tiêu Thần lập tức hiển linh ra dưới tác động của Bản Nguyên Thần Nhãn, đông đảo Tu Chân Giả đều ồ lên. Trong đó có một số người đã từng đi đến Nhân Gian Giới, còn có mấy người đã gặp Tiêu Thần nên lúc này lập tức hô to.

“Là hắn, là Tiêu Thần!”

“Là hắn, là Tiêu Thần!”

Sát khí lập tức như chọc thủng cung điện to lớn, nhiệt độ gấp gáp giảm xuống!

Ngô Minh vội vàng truyền âm, để cho cường giả Luyện Khí Tông lui ra phía sau. Hiện tại cũng không thể xuất thủ nữa, vạn nhất có người khiêu khích, kích động nhiều người tức giận thì liền phiền toái.

Tiêu Thần bị đông đảo cao thủ vây khốn tại ở chính giữa đại điện, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến trên người của hắn.

Những tiếng khớp xương di động phát ra, Tiêu Thần đứng một mình ở giữa sân, tướng mạo đại biến dạng rồi trong phút chốc khôi phục nguyên trạng. Hắn không có một chút kinh hoảng, thậm chí còn mỉm cườimà nói phi thường bình tĩnh: “Chư vị, lại gặp nhau.”

“Giết hắn!”

“Rút hồn phách hắn, để cho anh linh trên trời được cảm thấy an ủi!”

Rất nhiều người đều rống to.

Cho đến lúc âm thanh của mọi người yếu bớt, Tiêu Thần mới cười nói với Ngô Minh: “Ngô huynh, vừa rồi chúng ta hợp tác coi như ngầm hiểu đi?”

“Lại là ngươi, thật sự là không ngờ.” Ngô Minh hoàn toàn có dáng vẻ ngạc nhiên, nhưng mặc dù là diễn trò thì làm sao có thể biện bạch được? Rất nhiều người ở đây đều rất phẫn nộ.

Tiêu Thần xoay người lại nói với Diệp Tĩnh: “Quý môn tổn thất không lớn, các dị tộc vương xuất thủ mặc dù quyết liệt, nhưng chỉ là giết đã chết mười mấy người mà thôi.”

Diệp Tĩnh nghe vậy không có bất cứ tỏ vẻ gì, phi thường bình tĩnh. Nhưng mà người Diệp gia lại bốc lửa giận mãnh liệt. Tất cả chuyện này đều là do Ngô Minh bố trí nên họ nhìn về phía Luyện Khí Tông thì không thèm che dấu sát ý, đồng thời cũng hận cả các dị tộc vương ở đây.

Tiêu Thần lại xoay người, cười nói với các dị tộc vương: “Trận chiến đấu này của chúng ta lại đánh tới Tu Chân Giới, chư vị thật sự là khổ cực. Lại còn phát sinh xung đột thảm thiết cùng các cường giả Tu Chân Giới. Đồng bạn lại biến thành thần hồn cũng không giữ nổi, trở thành thuốc bổ cho người khác dùng để tấn bậc đến cảnh giới cao hơn.”

Dị tộc vương hiển nhiên tức tối vô cùng, khi nhìn về phía Ngô Minh thì ánh mắt lạnh như băng, đồng thời đã càng lạnh lùng thêm.

Mã Ba Áo cười lạnh, nói: “Bất kể ngươi nói cái gì cũng đều vô dụng, hôm nay ngươi tất nhiên phải chết!”

Diệp Tĩnh cũng phát ra tiếng thánh thót, nàng nói: “Nếu đã xác định ngươi là Tiêu Thần, như vậy không còn gì có thể nói. Giết không tha!”

Ngô Minh khẽ nhêch mép cười mà bảo: “Tiêu Thần ngươi gây chia rẽ cũng vô dụng, ngươi là kẻ địch chung của mọi người. Hôm nay chưa diệt trừ rơi rụng được ngươi, lão Thiên đều sẽ không vui.”

“Ta chỉ là ăn ngay nói thật, hiện nay ngươi đã chiếm được hồn phách của Hải Thần Thiên Vương, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua thần hồncủa Đại Địa Thiên vương. Đến lúc đó sau khi loại bỏ ta thì sẽ lại không phải lại muốn mượn lực của Diệp gia để giết người đi?” Tiêu Thần giọng điệu rất bình thản, nhưng là lại làm dấy lên cơn tức giận cả ba phe.

Giờ phút này, mặc dù thân ở tuyệt địa nhưng Tiêu Thần tuyệt không kinh hoảng. Hắn bí mật truyền âm cho Đại Địa Vương, Mã Ba Áo cùng các dị tộc vương: “Đến lúc này, ta nghĩ chúng ta hẳn là nên bỏ qua thù hận, liên thủ đối địch. Nếu không sau này sau khi loại bỏ ta, bên phía Ngô Minh sẽ lập tức ra tay đối với các ngươi. Mặc dù, các ngươi có thực lực cường đại, nhưng chớ quên nơi này là Tu Chân Giới, viện binh của bọn họ lúc nào cũng có thể chạy tới.”

Trong phút chốc, Tiêu Thần lại bí mật truyền âm cho Ngô Minh, hắn nói: “Ta cảm giác rằng chúng ta vô cùng cần thiết phải tiếp tục hợp tác…”

Không lâu sau hắn lại âm thầm truyền âm cho Diệp Tĩnh: “Trước mắt Ngô Minh không chỉ có Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt, còn có chí bảo Tử Kim thần chùy, công phòng như một thể. Ta nghĩ nếu chỉ nhờ mọi người trong quý môn ở đây để thu hồi lại nó thì có rất nhiều khó khăn. Ta có khả năng phá bỏ phòng hộ của Thần Chung, nếu như là chúng ta hợp tác…”

Đồng thời với lúc Tiêu Thần truyền âm, các dị tộc vương cũng đã truyền âm cùng đám người Diệp Tĩnh để bí mật chắp nối. Dù sao bọn họ thân đang ở bên trong phạm vi thế lực của Tu Chân Giả, không thể không cẩn thận.

Mà Ngô Minh càng là truyền âm kêu gọi cùng vài phương, để phòng ngừa sau khi loại bỏ Tiêu Thần thì Luyện Khí Tông sẽ bị lọt vào vây công.

“Giết Tiêu Thần!”

“Các ngươi còn do dự cái gì?!”

Ở đây không phải vẻn vẹn chỉ có người của Diệp gia cùng người Luyện Khí Tông. Còn có cao thủ của các Đại tông phái khác. Những người này thấy người ở hàng đầu phía trước người không hành động, lập tức rất căm tức.

Cuối cùng, chắp nối xong, Ngô Minh cũng các cường giả Luyện Khí Tông ở phía sau, Mã Ba Áo cùng các dị tộc vương, đông đảo cao thủ Diệp gia đồng thời tập trung vào Tiêu Thần. Bọn họ đã đạt được chung nhận thức, quyết định trước tiên cứ loại bỏ kẻ địch chung – —- Tiêu Thần.

Trong cung điện to lớn này, tu giả càng lúc càng tụ nhiều. Chả mấy chốc, những người vừa mới tiến vào Thiên Táng Cốc không sai biệt lắm cũng biết được tin tức Tiêu Thần chết mà sống lại.

“Những người có đại oán cùng Tiêu Thần, hơn nữa thực lực xuất chúng xin lưu lại, những người khác xin lui ra ngoài, bảo vệ lối ra vào.”

Có cường giả bắt đầu chỉ huy, phong bế toàn bộ cung điện.

Cuối cùng, tất cả lối ra của cung điện to lớn đều bị phong ấn. Mọi người biết Tiêu Thần có Bát Tướng Cực Tốc nên sợ hắn thoát khỏi nơi đây.

Mặc dù còn có nhiều người hơn không thể tiến vào trong cung điện này, nhưng mà hơn một ngàn cường giả ở đây đều là tinh anh trong số người của mỗi Đại tông phái tiến vào Thiên Táng Cốc đã đủ rồi.

Cung điện to lớn bị phong ấn đã trở thành một nhà giam. Trong khoảng thời gian ngắn không ai có khả năng rời khỏi đó!

“Tiêu Thần ngươi nên lên đường…” Khóe miệng Ngô Minh nổi lên một chút vui vẻ đùa cợt.

Tất cả dị tộc vương cùng với đông đảo Tu Chân Giả đều tập trung nhìn Tiêu Thần. Bọn họ tin tưởng ở trong cung điện bị phong ấn này, Tiêu Thần tuyệt đối vô phương chạy trốn. Nhiều người như vậy tiêu diệt hắn thì hẳn là giống như nghiền chết con kiến hôi vậy.

Tiêu Thần cười cười, nói: “Chư vị thật sự là coi trọng ta, ở đây mà đạt tới Thiên vương cảnh giới Chí Nhân liền chừng mười mấy người a!” Hắn có vẻ rất bình tĩnh, ung dung lấy từ trên Quân Vương Phiên ra một vật. Đó là một cái đầu khô lâu đen nhánh được phong ấn trong kho báu này.

Đúng là cái chiếcđầu lâu có cất dấu Tổ Thần thi độc. Chính là thứ mà trong viễn cổ di tích hắn đã đoạt được từ trong tay Hoàng Toản Khô Lâu Vương. Hắn vẫn một mực cẩn thận bảo tồn món đại sát khí nghịch thiên này. Hắn không dám đặt nó ở trong không gian Giới Chỉ, mà là phong ấn ở bên trong Quân Vương phiên. Để tránh lúc xuyên qua quay về thế giới Tử Vong thì không bị phá hủy.

“Nói như vậy, chư vị ở đây đều là người không giết được ta thì không xong?”

“Đương nhiên, hôm nay nhất định phải tiêu diệt ngươi!”

“Được rồi.” Tiêu Thần gật đầu.

Chiếc đầu lâu đen nhánh lóe ra ánh sáng u ám, bên trong có hắc vụ đang bắt đầu khởi động. Thế nhưng mọi người cũng không có ý thức được nguy hiểm, ngay cả là chí bảo Bán Tổ thì đã sao, có nhiều người ở chỗ này như vậy thì tiêu diệt đại địch ắt sẽ dễ dàng.

“Phanh “

Phong ấn đầu lâu trong nháy mắt được mở ra, Tiêu Thần ném cái đầu lâu về phía Ngô Minh cùng các dị tộc vương. Làn sương đen cuồn cuộn, lập tức ùa ra.

Tiêu Thần hóa thành một đạo điện quang, nhằm phía trái ngược lại mà bay. Bát Tướng Thế Giới hiện lên để bảo vệ cho chính mình ở tại bên trong.Nó ngăn cản mọi người công kích, đồng thời cũng là để đề phòng thi độc của Tổ Thần.

“A…”

Trong tích tắc, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, đông đảo tu giả cuộn lại thành cục rồi ngã xuống. Trong nháy mắt, liền đủ để hơn hai trăm người chết oan chết uổng, thân thể hóa thành thi thủy. Những điều này là do thực lực tu giả dẫu có cường đại, nhưng mà đối mặt thi độc của Tôt Thần thì không có một chút ít sức chống cự.

Tiêu Thần cũng bị hăm dọa đến sợ mất mật. Căn cứ tin tức đã biết, loại độc này rất ít, vốn tưởng rằng gây tổn thương không được bao nhiêu người, kết quả thật không ngờ lại mạnh mẽ như thế.

Thi khí không tiêu tan, hắc vụ trôi nhanh cuồn cuộn. Nó đi qua nơi nào, tu giả lại lập tức tử vong từng mảng.

Hắn tận mắt trông thấy hai ông lão Luyện Khí Tông cảnh giới Chí Nhân bị hóa thành thi thủy ngay tại chỗ. Thi độc của Tổ Thần rất mạnh mẽ.

Cơ hồ trong chớp mắt, trong cung điện to lớn có hơn phân nửa cường giả chết oan chết uổng, mà thi độc vẫn còn đang khuếch tán nhanh chóng.

Đến ngay cả Chí Nhân Thiên vương cũng có thể giết bằng thuốc độc, điềunày thật sự làm cho người ta hoảng sợ. Tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng đánh sâu vào phong ấn, muốn chạy ra khỏi nơi đây.

Phong ấn là để ngăn cản Tiêu Thần nên vô cùng chắc chắn. Kết quả chẳng những không phá vỡ được phong ấn nên sự vận chuyển thần lực ngược lại càng tăng thêm tốc độ tử vong của những người đó.

Một bà sồn sồn của Diệp gia nhưng trông vẫn còn xinh đẹp, đã sớm đạt tới cảnh giới Chí Nhân nhiều năm. Kết quả chỉ hơi chút vận chuyển thần lực liền trong phút chốc hình thần câu diệt.

Bế khí, thần quang hộ thể tất cả đều không có hiệu nghiệm, Tổ Thần thi độc ăn mòn tất cả!

Ngay cả là Tiêu Thần lấy Bát Tướng Thế Giới thần thông hộ thể, trốn ở góc xa nhất nên không hề có chạm đến một giọt hắc vụ nào, nhưng mà cũng có cảm giác đầu óc choáng váng.

Tổ Thần thi độc khủng bố vượt quá sức tưởng tượng!

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai, cường giả bên ngoài rốt cục cảm giác bên trong có chuyện dị thường bèn lập tức phá giải phong ấn.

“Oanh “

Ngay khi phong ấn cửa trước của đại điện được mở ra thì ba mươi mấy người xông vào bị hóa thành thi thủy ngay tại chỗ.

Tu giả bên ngoài vô cùng kinh hãi, cả tòa cung điện to lớn bên trong vẻn vẹn còn lại năm người. Hơn một ngàn tu giả toàn bộ biến mất, thi thủy vương vãi đầy trên mặt đất.

Ngô Minh đầu đội Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt, hóa thành một đạo kim quang cũng không quay đầu lại lao ra, trốn thật xa ra khỏi cung điện. Dạ Xoa Thiên Hậu có thần thông hộ thể Vạn Pháp Bất Xâm cũng bay ra trong khoảnh khắc. Chiến Vương Mã Ba Áo, sắc mặt hơi biến thành màu đen cũng không nói một câu nào theo sát đó mà xông ra ngoài. Tiếp theo là Đại Địa Vương, thân thể loạng choạng cũng bay ra khỏi cung điện to lớn.

Rất hiển nhiên, mặc dù bọn họ trốn thoát, thân thể cũng gần như chống đỡ hết nổi.

Cuối cùng là Tiêu Thần lấy Bát Tướng Cực Tốc chạy thoát đi ra ngoài.

Tu chân một chỗ này có hơn một ngàn cường giả tinh anh, bao gồm hơn mười cao thủ cảnh giới Chí Nhân của vài Đại tông phái, tất cả đều hình thần câu diệt.

Mà gần hai mươi vị dị tộc vương, vẻn vẹn chạy thoát đi ba người, đồng dạng gần như hoàn toàn bị diệt.

Không hề hỏi, cái này chắc chắn là sự kiện trọng đại làm ngũ giới khiếp sợ!