Chương 293: Tổ Long Vươn Mình

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dực Long đang bay lượn phía chân trời, trên long thể thần thánh lấp lánh ánh sáng rực rỡ như những tia chớp vẽ lên nền trời, long thể khổng lồ kia trước trời đất lại trở nên nhỏ bé như vậy.

Ác long với tám cánh tay vô cùng dữ tợn, ánh sáng long lân chuyển động thật chói lọi. Thân hình khổng lồ vừa cựa mình đã khiến rừng núi đong đưa, mặt đất lay động, núi cao cũng run rẩy, con sông phải đổi dòng.

Bạo Long thuộc hệ Long Tộc vương vốn nóng nảy, ngửa mặt lên trời rống vang, dáng vẻ phẫn nộ, dường như đang chất vấn trời xanh. Long khí hào hùng như bao trùm cả đất trời, chấn động hư không, dường như muốn xuyên qua bức tranh lan truyền đến trước thác nước Lư Sơn.

Cách xa nơi bờ biển trắng xóa mênh mông, một tấm bia thật lớn sừng sững giữa bầu trời, mây mù ẩn hiện, sát khí ngút trời, một thế giới chết chóc…

Đó chính là… Long Đảo!

Có thể quên sao?

Làm sao để quên?

Tiêu Thần bị nhốt ở trên đảo đã một năm, đối với hòn đảo hoang dã xa xưa này đã quá quen thuộc, xảy ra nhiều chuyện như vậy, có thể nói nguyên nhân gây ra những chuyện ở Trường Sinh Giới đều được vùi lấp trên Long Đảo này.

“Đó là… nơi nào?” Trần Phóng cùng một đám tiên tử kinh ngạc cất thanh âm trong trẻo lên tiếng hỏi.

“Đó chỉ là một thế giới hư ảo, nơi không có một bóng người. ” Ông già Đông Hổ sống ở phía trước thác nước Lư Sơn trả lời.

Tiêu Thần cảm thấy khắp thân thể mình khẽ rung động. Sống ở nơi đó đã tám năm, có rất nhiều chuyện hắn không thể nào quên, trong cuộc sống con người có được bao nhiêu lần tám năm? Cuộc sống nơi Trường Sinh Giới đã để lại cho hắn quá nhiều vết tích.

Nhất Chân, Độc Cô Kiếm Ma, Liễu Mộ, Ngưu Nhân, Yến Khuynh Thành, Hải Vân Tuyết, Bạch Hổ Thánh Hoàng… Từng bóng dáng một lần lượt hiện lên trong lòng hắn, có người từng là bạn, có người từng là kẻ thù… Xin tạm biệt, suốt đời này có thể không còn cơ hội gặp lại nữa rồi.

Hắn sẽ không quên Tiểu Quật Long đã cùng hắn đi ra Long Đảo. Bộ dáng luôn cao ngạo, bướng bỉnh ấy sẽ không thể nào biến mất trong tim hắn được.

Hắn cũng không thể nào quên tiếng kêu ” y nha” của Kha Kha với dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu, luôn miệng ê a!

Cũng không thể quên Thanh Thanh. Làn mi thanh tú, đôi mắt trong veo linh hoạt ẩn chứa tinh hoa của đất trời. Khi hắn thua trận ở biên cương phía Tây, đến chốn thiên đường Tịnh Thổ này dưỡng thương, mỗi ngày nàng đều nấu cho hắn một chén cháo mè đen, đen như mái tóc dài, ấm áp đến hiếm thấy.

Trước một vết rách không gian to lớn như vậy, nàng có bị cuốn hút vào không gian của hải nhãn hay không? Tiêu Thần không biết…

Ở Trường Sinh Giới có rất nhiều người, rất nhiều việc mà hắn không thể quên đi. Vậy thì làm sao hắn có thể quên đi Trường Sinh Giới?

“Đó là Long Đảo của Trường Sinh Giới.”

Tiêu Thần yên lặng nhìn bầu không gian kia, thậm chí hắn còn có thể nhận ra Dực Long đang bay lượn phía bên kia chân trời chính là con rồng khổng lồ đã bị Đọa Lạc Thiên Sứ dồn ép đến mức phải lưu lạc đến Long Đảo. Còn con nó là một chú rồng nhỏ đầu bạc đã bị nữ đạo sĩ ẩn tu Lam Vũ của Trường Sinh Giới mang đi.

Hắn đã quá quen thuộc với ác long có tám cánh tay dữ tợn này rồi, hắn đã từng luyện hóa một quả trứng của ác long. Quả trứng ác long vừa sinh ra một chú rồng nhỏ liền bị Quang Minh Chú Sư Thi La Đức mang đi.

“Ngươi biết…” Đông Hổ lưng còng, thân cao chưa đầy một thước, giọng khàn khàn, trong ánh mắt chợt lóe lên tia sáng, bình tĩnh nhìn Tiêu Thần, hỏi: “Sao ngươi biết được chuyện này?”

“Bởi vì ta đã từng đi qua nơi đó.”

Sắc mặt Đông Hổ lộ vẻ kinh động, ông hỏi: “Phong ấn của Cửu Châu vẫn còn nguyên, ngươi đi qua bằng cách nào? Rồi trở về bằng cách nào? “

“Ta cũng không biết.”

Rầm.

Tiêu Thần khua nhẹ chiếc vòng ngọc, khung cảnh thế giới kia càng hiện rõ giống như đang ở trước mặt, có thể thấy rõ những loài thú kỳ lạ giữa núi non thuở trời đất mới tạo thành, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hoa cỏ thơm mát thấm vào lòng người.

“Tại sao ông nói đó chỉ là một thế giới hư ảo?” Tiêu Thần hỏi, đây không phải là lần đầu hắn nghe nói như vậy, nên trong lòng rất nghi hoặc.

Đông Hổ đứng ngây ra như hóa đá trước thác nước Lư Sơn, nói với vẻ lo lắng: “Bởi vì cuối cùng tất cả đều biến mất, giống như tỉnh dậy sau một giấc ngủ mê thôi.”

“Ông đang nói về cái gì vậy?” Trần Phóng nghe không hiểu bèn hỏi lại.

Đông Hổ lắc đầu nói: “Ai hiểu thì hiểu, ai không hiểu thì dù có giải thích cũng vẫn không hiểu được.”

Tiêu Thần yên lặng suy nghĩ một lúc, không muốn tiếp tục nói thêm về vấn đề này, nên nói sang chuyện khác: “Hình như chiếc vòng ngọc này có thể mở đường để vào thế giới của bức họa?”

“Nó là một cái chìa khóa có thể mở ra phong ấn ở nhiều nơi trên Lư Sơn và thông ra được đến Long Đảo.”

Từ trong đám người của Tiêu Thần, tiếng than đầy sợ hãi vang lên không ngừng.

Trần Phóng lắp bắp hỏi: “Ý ông nói là bây giờ chúng ta có thể tiến vào Trường Sinh Giới? “

“Còn lúc quay về thì sao?” Tiêu Thần hỏi.

“Chỉ cần có chìa khóa trong tay thì vẫn quay về được. Nhưng ta sẽ không để cho các ngươi đem vòng ngọc vào trong Trường Sinh Giới. Vòng ngọc là một trong các chìa khóa để phá vỡ phong ấn Cửu Châu, sau này vẫn còn cần dùng đến nó. “

Trần Phóng và đám tiên tử ngẩn người thật lâu, không nói được gì.

Tiêu Thần trầm mặc một lúc lâu, dùng vòng ngọc nhẹ nhàng khuấy động không gian. Cảnh vật trên Long Đảo không ngừng biến hóa, rốt cục hắn tìm được Thánh Sơn của Long Tộc, thấy được Thông Thiên Thần Mộc đã đứt đoạn.

Đó là …

Tiêu Thần như bị sét đánh, người cứ đờ ra như bức tượng, hắn như nhìn thấy Thần Mộc đã tuyệt chủng đang đứng trên ngọn núi cao sừng sững.

Tiểu Thú Kha Kha trắng như tuyết!

Loại Thông Thiên Thần Mộc đã tuyệt chủng cao một hai nghìn thước, toàn thân đen nhánh, trông như một khối ngọc đen đứng sừng sững ở nơi này. Đó chính là nơi đã sinh ra Kha Kha, là quê nhà mà nó luôn mong nhớ.

Tiêu thần cố gắng dịch chuyển chiếc vòng ngọc, làm cho cảnh vật nơi ấy càng thêm hiện rõ, Thông Thiên Thần Mộc như gần ngay trước mắt.

Tiểu thú trắng như tuyết đứng bên cạnh cái cây gãy trông thật tội nghiệp, nó ngắm nhìn cảnh núi non xa xa, đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ mơ màng, sau đó cất tiếng kêu buồn rầu: “Y nha… y nha…”

Nó nức nở than khóc một lúc rồi đi về giữa cái cây gãy, nằm co ro ngay chỗ nó được sinh ra, dáng vẻ vô cùng đáng thương tựa như đã bị vết thương nặng.

Chỉ một con tiểu thú bị thương… lại làm cho tim Tiêu Thần như thắt lại, sao Kha Kha lại quay về Long Đảo?

Lúc hắn bị hóa đá, sau khi tỉnh lại đã không thấy Kha Kha. Ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào tiểu thú cho rằng hắn đã chết nên một mình quay trở về Long Đảo?

Tiểu thú này thật sự làm cho người ta không yên lòng mà.

Tiêu Thần lắc chiếc vòng ngọc, hình ảnh ấy lại hiện rõ trước mắt, dường như có thể chạm tay vào tiểu thú.

“Rầm rầm”

Hào quang rực rỡ lóe lên, Tiểu thú cảnh giác nhìn vào cõi hư ảo, đánh ra một cầu vồng bảy màu.

Đông Hổ trầm giọng nói: “Ngươi sắp Phá Toái Hư Không (phá vỡ hư không) tiến vào thế giới kia, ngươi có thể tưởng tượng được không? Rất khó quay về, vì vậy về mặt nào đó thì giống như đã biến mất ở Nhân Gian.”

“Ta…”

Tiêu Thần không biết phải nói gì, hắn rất muốn nhìn thấy tiểu thú, nhưng… cha mẹ hắn ở Nhan Gian phải làm sao bây giờ?

Hắn khẽ chạm vào chiếc vòng ngọc, cảnh vật dần dần mờ đi. Hắn hoảng hốt khi thấy Tuyết Bạch Tiểu Thú ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Ta muốn đem Tuyết Bạch Tiểu Thú kia về.” Tiêu Thần nhìn Đông Hổ chờ đợi.

“Không thể được, phải mang theo vòng ngọc bên người mới có thể tự do ra vào, nhưng như vậy sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nếu ngươi muốn… thì cứ đi vào, nhưng không được mang theo vòng ngọc.”

Nói xong, ông lão đột ngột đứng thẳng người, tuy hình dạng không thay đổi nhưng bỗng trở nên cao lớn không thể chạm tới, vô cùng mạnh mẽ khiến người đối diện có cảm giác bị áp bức.

Rầm.

Tiêu Thần phóng lên cao, sau đó đem vòng ngọc vạch xuống, hắn muốn nhanh chóng xông vào Trường Sinh Giới. Nhưng lần này không có hiện tượng quái lạ xảy ra.

Đông Hổ lạnh lùng nói: “Chỉ có xuyên qua thác nước này mới có lối vào được Trường Sinh Giới. Ngươi đừng phí sức làm gì.”

Nghe vậy, Tiêu Thần đáp xuống, Bát Tướng cực nhanh khiến người khác không thể ngờ. Nhưng khi hắn đến gần thác nước Lư Sơn, hắn kinh ngạc khi thấy cả thác nước như bị giam cầm, dòng nước như bị đóng băng, không thể chảy nổi.

Một cỗ thế lực kỳ bí vây kín thác nước.

“Trước giờ chưa có ai bước được một bước vào Lôi Trì. Nếu ngươi muốn bước tới, để… vòng ngọc trong tay ngươi xuống, ta sẽ để ngươi vào. Nếu không vào, hãy nhanh chóng lui xuống, đừng để ta ra tay lại trách ta tàn nhẫn.”

Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, bộ dạng tiểu thú kia thật khiến người ta đau lòng, hắn muốn đem nó về chốn trần gian, thật sự không thể dừng tay lại.

Thượng Thương Chi Thủ vung lên, thác nước Lư Sơn rung chuyển dữ dội!

“Ầm”

Một tiếng nổ cực lớn vang lên. Cả tòa Lư Sơn rung rinh.

Đông Hổ phi thân xuống, đối mặt với Tiêu Thần, bảo: “Rất tốt, Cổ võ lại xuất hiện. Đánh thắng ta, ta sẽ để ngươi qua, đánh không thắng ta, xin mời quay về.”

“Không công bằng, ngươi tu luyện đã bao năm, còn Tiêu Thần chỉ mới tu luyện.” Trần Phóng hô to, mặc dù không hiểu vì sao Tiêu Thần lại làm vậy, nhưng là bằng hữu với nhau, hắn không thể không giúp đỡ.

“Cửu Châu bị phong ấn, đã không còn cường giả vô địch oai trấn đất trời nữa rồi. Hắn không đánh thắng ta cũng chẳng sao.” Đông Hổ tỏ vẻ không muốn nói thêm về vấn đề này.

Tiêu Thần không nói gì. Hắn xông thẳng đến, vung đao chém xuống.

Đông Hổ đứng sừng sững trước thác nước Lư Sơn như một hung thần, dáng vẻ ông lắc lư như một con rồng nặng nề nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.

Phía trước thác nước Lư Sơn như có một quả núi to chặn lại, trời đất rung chuyển, thác nước Lư Sơn đổ xuống, sóng nước quét khắp bốn phương, sắc tím vô cùng rực rỡ.

Tiêu Thần bị dội ngược về phía sau, khóe miệng có vệt máu, ngoại trừ Thượng Thương Chi Thủ không sao, còn toàn thân đều xuất hiện vết rách.

Võ thể dũng mãnh cũng không chống đỡ nổi đòn của Đông Hổ!

“Ngươi về luyện cho thân thể và hai tay mạnh mẽ như nhau rồi hãy quay lại đây. Chỉ cần phong ấn Cửu Châu chưa bị phá vỡ, ta vẫn ở nơi đây đợi ngươi.”

Đông Hổ biến mất, ngay sau đó thác nước Lư Sơn lại rung chuyển chảy ngược lên, đồng thời ác thần gầm lên một tiếng làm cả tòa Lư Sơn biến dạng, hóa thành một cái đầu rồng to.

Một cái đầu rồng bằng đá thật là to!

Thác nước Lư Sơn đổi chiều trong miệng rồng.

Tiêu Thần ở trên không trung im lặng điều tức một lúc lâu sau mới mở mắt. Đây là lần đầu tiên hắn bị thương kể từ sau khi trở lại Nhân Gian tu luyện thành công Võ thể.

Không thể không nói, Võ thể mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng. Chỉ một lúc sau là hắn đã hồi phục lại như trước.

“Tiêu Thần, ngươi không sao chứ?” Trần Phóng hỏi.

“Không sao.” Tiêu Thần nhìn Lư Sơn biến dạng trước mắt, cất tiếng: “Đông Hổ tiền bối, hình như Cửu Châu phong ấn có liên quan đến các Giới khác. Có phải có rất nhiều địa điểm tương thông với những không gian khác?”

“Đúng vậy, Nhân Gian Giới phức tạp hơn các ngươi tưởng nhiều.”

Tiêu Thần đứng im một lúc lâu, hắn biết không thể nào cưỡng chế xông vào nơi này. Liếc nhìn Trần Phóng ở bên dưới một chút, hắn lại quay sang nhìn thác nước Lư Sơn, nói: “Ta muốn biết tin tức về một người mới vào Trường Sinh Giới.”

“Người kia… rất giống ngươi. Hình như luôn có một ánh mắt ở một nơi xa xăm dõi theo hắn khi hắn vào Trường Sinh Giới, có vẻ đó là ánh mắt của một nữ nhân. Ta chưa từng gặp qua người nào có ánh mắt sắc bén như thế, so với kiếm khí còn mạnh hơn gấp trăm lần. Tuy nàng ta ở cách nơi này khoảng trăm dặm nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được.”

“Vậy…”

Dù là Tiêu Thần hay Trần Phóng đều hoảng sợ.

“Mặc dù chưa từng nhìn thấy ánh mắt kia, nhưng với ánh mắt sắc bén có thể khiến ta chú ý, ta cảm thấy ánh mắt ấy và ánh mắt của cô gái trong bức tranh rất giống nhau.”

“Roạt “

Tiêu Thần vội vàng mở bức tranh, đưa về phía thác nước Lư Sơn, nói: “Tiền bối, nhờ người nhìn kỹ một chút.”

“Ta chắc chắn, nam nhân kia … rất giống ngươi. Trong bóng tối, ánh mắt ấy rất giống ánh mắt của cô gái này.”

Rời khỏi Lư Sơn, tâm tư Tiêu Thần và Trần Phóng đều rất phức tạp. Trên đường đi, hiếm khi bọn họ nói chuyện với nhau.

Thanh Vận tiên tử bảo: “Chỉ là tìm người thôi, sao mọi chuyện lại phức tạp như vậy? Hình như… Cửu Châu phong ấn sắp bị phá vỡ. Ta từng nghe một vị tổ sư ở hải ngoại nói, tất cả đều là chuyện hư ảo, tất cả chỉ là là một giấc mộng. Khi các Thần tỉnh mộng thì mới có thể bắt đầu chiến đấu thực sự được.”

Tiêu Thần nghe vậy sửng sốt, lẩm bẩm: “Lẽ nào Trường Sinh Giới chỉ là chốn hư ảo, lẽ nào ta bị hoang tưởng?” Hắn không ngừng tự hỏi chính mình: “Lẽ nào Thanh Thanh chỉ là một dấu ấn hoàn mỹ không có hình dáng ở Nhân Gian Giới? Không phải… Nàng thật sự đã đi cùng ta rơi vào không gian Hải Nhãn ấy, nhưng vì sao đến giờ vẫn không xuất hiện?”

“Rống…”

Một tiếng gầm vang lên làm rung chuyển cả đất trời.

Đám người Tiêu Thần, Trần Phóng cùng Thanh Vận tiên tử đồng loạt quay đầu nhìn về phương bắc, nơi phát ra âm thanh kia.

Thanh âm này vừa to vừa mạnh mẽ, như được vang lên từ trong tâm hồn của một người trưởng thành.

Xa xa nơi phía cuối chân trời, dường như có bóng dáng một con rồng khổng lồ màu vàng.

“Hoàng Hà. Đó là Hoàng Hà!” Thanh Vận tiên tử kêu lên sợ hãi.

Tiêu Thần phóng lên cao, nhằm hướng bắc xông đến.

Ở cách xa mấy ngàn dặm vẫn có thể nghe được âm thanh, thấy được hình ảnh…chắc chắn Hoàng Hà đã xảy ra biến cố lớn.

Thanh Vận tiên tử cũng bay lên.

“Tiêu Thần, đưa ta đi với, ta cũng muốn đi xem.” Trần Phóng kêu to.

Tiêu Thần quay đầu lại nhìn. Bát Tướng Thế Giới mở ra, hắn như một tia sáng đáp xuống đem Trần Phóng cùng đám người Thanh Vận tiên tử bay lên trời cao, tiến thẳng về phương bắc.

Vào ngày hôm ấy, tất cả sinh linh ở Cửu Châu đều nghe được tiếng rít gào thật lớn của rồng, âm thanh ấy trên thì vang vọng đến chín tầng trời, dười làm rung động cả chín tầng địa phủ, như vang lên từ trong lòng của mỗi con người.

Vô số người thấy được hình bóng màu vàng khổng lồ nơi phương bắc xa xôi ở phía cuối chân trời. Cửu Châu. Từ vương công quý tộc cho đến người dân bình thường, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Tiêu Thần dùng Bát Tướng bay cực nhanh, trong chớp mắt đi ngàn dặm để dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến thôn Tổ Long.

Cũng may, trong thôn không xảy ra chuyện gì.

Nhưng Hoàng Hà thật sự đã xảy ra chuyện lớn.

Phía trước thôn Tổ Long có vô số người tu hành kéo đến, đám người đông nghìn nghịt nhiều đến nỗi không đếm được. Số người Tu Giả của Nhân Gian chiếm hơn phân nửa. Còn lại đều là Tu Chân Giả. Tất cả mọi người đều ngơ ngác ngẩng lên nhìn bầu trời.

Trên mặt đất, nước sông Hoàng Hà đã tràn bờ!

Nước sông Hoàng Hà chảy xiết, theo dòng chảy đổ về phía Đông Hải!

“Tổ Long vươn mình, là Tổ Long vươn mình trong truyện kể của người xưa!” Một cụ già trong thôn Tổ Long thì thào nói.

Tiêu Thần nghe vậy, liền quay sang một cụ già hỏi: “Tổ Long vươn mình thì sao?”

“Mọi chuyện sẽ thay đổi, Tổ Long có thể sống lại, có thể sẽ xé nát không gian này… ” Cụ già có vẻ vô cùng hoảng sợ.

Vừa lúc đó, có một tiếng hét vang lên.

Phía Đông Hải, đầu Tổ Long đang lay động dữ dội.

Đúng lúc đó có một người Tu Chân Giả khống chế phi kiếm xé gió bay đến, hô to: “Các vị lão tổ mau đi đến Đông Hải, nơi đó… xuất hiện đầu rồng, còn có một tấm bia đá cao ngất trời hiện ra!”