Chương 371: Diệt Địch Tấn Bậc

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Chuẩn Đề Đạo Nhân là ai?” Tử Toản khô lâu hồ nghi hỏi.

“Có nói thì ngươi cũng không biết.” Tiêu Thần chuyển hướng đề tài, nói lảng: “Hồi đó, Đoạn Kiếm Vương kiêu ngạo không ai bì nổi. Ta lấy Hoàng Toản đầu lâu để trao đổi Hỏa Chủng cùng nó, nó lại muốn nô dịch hai người chúng ta. Một năm lại đây ngươi có từng lưu ý nó?”

“Cái tên kì quái lợi hại này, mặc dù đệ một mực chú ý mọi của động thái Cự Nhân Thành, nhưng mà lại không hề nghe nói có việc gì đặc biệt phát sinh.” Tử Toản khô lâu cử động được khớp xương, hắn tự mình đi ra khỏi cái hố to hình người, dùng giọng điệu không dám khẳng định trả lời: “Nhưng mà, đệ hoài nghi những nhân vật đáng ngờ gần đây xuất hiện ở chung quanh ba thành Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang có liên quan cùng Cự Nhân Thành.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Gỗ tốt trong rừng ắt sớm bị chặt. Ai, thiên tài rốt cuộc vẫn gặp phải sự đố kỵ của người đời…” Tử Toản khô lâu ngửa mặt lên trời thở dài, đúng là dáng vẻ cô đơn tịch mịch của Thiên Kiêu ( vua Hung Nô), thích bao nhiêu rắm thối là có bấy nhiêu. Hắn nói: “Đệ lôi kéo chia rẽ, đánh đâu thắng đó, danh tiếng rất lớn dẫn tới các thế lực khác đứng ngồi không yên.”

“Không phải là ngươi mới nắm trong tay có mấy tòa thành trì sao. Chút thực lực ấy không đến mức khiến những chủ nhân các tòa thành lớn phải bất an.”

Tử Toản khô lâu gật đầu khen phải, rồi sau đó lại hắc hắc nở nụ cười, đáp: “Đều do tiểu đệ nhất thời xúc động.”

“Ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Tiêu Thần hỏi.

“Ở phiến xứ sở có một số Thành Chủ đối với tòa thành Phá Quân chờ cứ nhìn chằm chằm vào. Đệ sợ bọn họ liên hợp lại tấn công lãnh địa của chúng ta, liền bí mật nhằm vào mấy tòa thành trì đó để thi hành hoạt động tỉa bớt vây cánh…” Nói tới đây, Tử Toản khô lâu ưỡn lưng vô cùng thẳng, nói hùng hồn: “Cũng không nhìn xem chúng ta là ai, những vị siêu cấp Tiến Hóa, ngang hàng với Vương. Bọn họ cũng dám nhổ răng cọp, thật sự là chán sống.”

“Hắc hắc, đệ đã thu thập một số đầu Hỏa Chủng cùng bậc, lúc trước muốn đưa cho đại ca. Nhưng hiện tại thấy đại ca đã tấn bậc thì đệ đây liền không khách khí, sau khi trở về lập tức luyện hóa hết.”

Tiêu Thần liếc mắt nhìn hắn, bảo: “Xem ra ngươi quả là ngốc không sai a…”

“Ai. Không phải mới vừa nói sao. Gần đây đều biết có mấy vị cường giả danh tiếng đang du ngoạn ở xứ sở này. Phỏng đoán thực lực cùng đệ thì không phân cao thấp. Các tòa thành trì làm sao có thể có được thực lực giống như thế này. Tất nhiên là người do những tòa thành lớn ở xứ sở phía Đông cử đi. Nói không chừng chính là cái tên Vương bát đản Đoạn Kiếm Vương ở Cự Nhân Thành kia.”

Tiêu Thần gật đầu, nói: “Bậc siêu cấp Tiến Hóa rất ít ỏi. Ngày đó ta và ngươi, hai kẻ Tử Toản cường giả đại phá Phá Quân thành nên tất nhiên sẽ khiến rất nhiều thế lực ở xứ sở phía Đông đặc biệt kiêng kỵ. Rất nhiều người e là đều phi thường sợ hãi tốc độ trưởng thành của chúng ta. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu bị người đố kị.”

“Con đường trưởng thành của thiên tài quả là ghập ghềnh…” Tử Toản khô lâu không đỏ mặt chút nào,.dáng vẻ vô cùng tự khen mình.

Tiêu Thần lập tức thưởng cho hắn một cái tát rồi nói: “Đoạn Kiếm Vương khẳng định đã biết chủ nhân của mấy tòa thành Phá Quân, Tham Lang là hai tên Hồng Toản cường giả Tiến Hóa ngày đó làm giao dịch với hắn.”

“Cái tên Vương bát đản này… Luôn trêu chọc chúng ta.” Tử Toản khô lâu mắng mỏ.

“Vậy mấy tên cường giả kia chủ yếu hoạt động ở nơi nào? Ngươi đi trước dẫn đường. Ta sẽ tiêu diệt bọn họ.”

Tiêu Thần nói rất bình tĩnh, nhưng lọt vào trong tai của Tử Toản khô lâu thì xác thực rất chấn động. Vừa ra tay liền muốn tiêu diệt thủ hạ của Đoạn Kiếm Vương Cự Nhân Thành. Điều này cần dũng khí rất lớn, trừ phi có thực lực để nổi giận khi đối mặt Đoạn Kiếm Vương.

“Được, nếu đại ca không sợ, tiểu đệ lập tức dẫn đường. Mấy tên Vương bát đản này luôn đi chung quanh Phá Quân, Tham Lang thành. Nếu như không phải kiêng nể đệ là Tử Toản cường giả, có thể một mình đối phó mấy cường giả cùng bậc thì chỉ sợ bọn chúng đã sớm ra tay.” Tử Toản khô lâu nhẫn nhịn những kẻ đó đã lâu rồi, nên tự nhiên vui mừng khi loại bỏ được mấy đại cao thủ kia.

Sau nửa canh giờ thì tới Phá Quân thành. Tử Toản khô lâu sai người mang hai thanh bạch cốt làm ghế dựa đặt ở trên lầu cửa thành, hắn cùng với Tiêu Thần bình tĩnh chờ mấy tên cao thủ kia xuất hiện.

“Phỏng đoán cũng sắp đến. Mỗi ngày vào tầm này thì mấy tên hỗn đản kia đều tới nơi này diễu võ dương oai. Nếu như không phải kiêng nể bọn họ có thể là người của tòa thành lớn nào đó thì đệ đã sớm tiêu diệt từng tên, chém hết bọn chúng.”

Tử Toản khô lâu vừa dứt lời thì ở đường chân trời đã hiện ra mấy Hỏa Chủng sinh vật cường đại. Chúng như lốc xoáy như chớp giật vọt tới, nhưng cũng không hề vào thành mà chỉ đi lại ở bên ngoài cửa thành. Đối với những bạch cốt sinh vật gác cổng thành thì chúng ngoảnh mặt xem thường.

Không hề nói bất cứ lời nào, Tiêu Thần đứng dậy cất bước ở trên không trung. Cứ một bước xa hơn mười trượng, hóa thành một đạo chớp vàng bước thẳng đến gần mấy tên Hỏa Chủng sinh vật cường đại kia.

Hoàng Ngọc chưởng óng ánh sáng choang vươn tới. Một chưởng đã chụp đến nhanh như chớp làm tên bạch cốt sư tử to lớn đi đầu tiên căn bản không trốn tránh nổi. “Phốc” một tiếng đã chụp lên đầu lâu. Thân sư tử bạch cốt khổng lồ nát vụn ngay tại chỗ, trong nháy mắt rơi lả tả, giống như là nắm bột mì trắng toát đang rơi xuống đất.

Bạch cốt sư tử to lớn bị một chưởng đánh cho thành tro bụi!

Kết quả này không nghi ngờ là quá chấn động, Tử Toản khô lâu kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Mà mấy tên Hỏa Chủng sinh vật cường đại phía sau bạch cốt sư tử khổng lồ cũng kinh hoàng đến tình trạng tột đỉnh.

Tiêu Thần giống như là đang chụp con muỗi, trong nháy mắt đã đánh cho một cường giả siêu cấp tan thành tro bụi, thật sự là rất rung động.

Những Hỏa Chủng sinh vật gác ở cổng thành thì càng là hoàn toàn ngây người, hoa mắt hồi lâu. Bọn họ biết rất rõ, mấy tên cường giả khủng bố thường xuyên đến thị uy khiêu khích này rốt cuộc đáng sợ ra sao. Ngay cả so sánh bản thân Thành Chủ cũng không kém bao nhiêu. Nhưng hiện tại tựa như nắm bột bị đánh nát, khiến cho bọn họ run cầm cập đối với uy áp của Hoàng Toản vương giả.

Mấy tên Hỏa Chủng sinh vật cường đại đến khiêu khích thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại. Chúng đồng loạt rút lui, đã nghĩ đến liều mạng bỏ trốn.

Kết quả là một người khổng lồ cao hơn năm thước cử động đầu tiên bị Tiêu Thần một bước đuổi theo, ngón tay màu vàng nhạt trong suốt chỉ hơi xuất lực thì hào quang vàng chói nở rộ. Cả người khổng lồ khổng lồ bạch cốt nát vụn ngay tại chỗ, không hề có mảy may lực đánh trả.

Đây là thực lực của Hoàng Toản vương giả, đủ để làm những bạch cốt cường giả phải cúi gằm mặt.

Vào giờ khắc này, ba tên bạch cốt sinh vật khác linh hồn đều đang run rẩy, đối mặt Hoàng Toản cường giả vô địch chúng cảm giác sâu sắc bản thân chỉ nhỏ yếu như con kiến hôi.

Lấy cái gì mà đánh? Muốn chạy trốn đều trốn không thoát, tất cả sinh tử đều phụ thuộc vào suy nghĩ của Hoàng Toản cường giả.

Thấy Hoàng Toản vương giả kia toàn thân đều bao phủ lớp hào quang màu vàng nhạt bước về phía trước áp tới mà ba tên bạch cốt sinh vật vô cùng sợ hãi, muốn dùng hết toàn bộ hồn lực để liều mạng đánh cược một lần.

Nhưng mà bọn họ phải tuyệt vọng. Ngọc chưởng trong suốt màu vàng kia trong nháy mắt đã hóa thành kích thước cái cối xay, nhằm thẳng đỉnh đầu đè ép xuống, nặng nề như quả núi lớn căn bản vô phương ngăn cản.

Ba đôi cốt chưởng gượng giơ lên trong nháy mắt đã nát vụn, tiếp theo ba cỗ cốt thể đã hóa thành cốt phấn trong phút chốc, rơi xuống đất lộp bộp.

Đây là thực lực tuyệt đối có tính áp đảo, căn bản không phải chỉ chênh một vài đẳng cấp. Có thể nói là Hoàng Toản vương giả vô địch.

Tử Toản khô lâu ngay cả không có huyết nhục mà cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi sùng sục, hắn thốt lên: “Đây chính là siêu cấp tiến hóa. Tiềm lực ư, oa ha ha… Xem ra cùng với lần thay đổi màu sắc cốt thể này là đẳng cấp nhảy vọt lên nấc mới. Thực lực sẽ tăng cao khó mà tưởng tượng nổi, thật đáng chờ mong a…”

Cái tên gia hỏa này bắt đầu hoa chân múa tay vui sướng.

Đám Hỏa Chủng sinh vật gác cổng thành đối với Hoàng Toản Tiêu Thần có dáng vóc cực kỳ tiều tụy cũng quỳ lạy xuống. Hỏa Chủng sinh vật vô cùng nghiêm ngặt về đẳng cấp, đối mặt khủng bố vương giả như thế thì những bạch cốt sinh vật yếu ớt không tự chủ được mà bắt đầu cúng bái.

Tiêu Thần có thể dễ dàng đánh giết mấy tên cường giả siêu cấp, thứ nhất là bởi vì hắn có Hoàng Toản cốt thể, thực lực xác thật nếu so với cường giả cùng bậc càng thêm khủng bố. Thứ hai vì vừa rồi hắn mới sử dụng Thượng Thương Chi Thủ. Xuất chưởng ra mà không hề giữ lại chút nào, hoàn toàn là dùng mấy tên khiêu khích này để “Thử đao”.

Cho nên, xem ra chỉ bình thường giống như là chụp con muỗi, nhưng một kích đã phải chết, khiến cho mấy tên bạch cốt sinh vật Tử Toản khô lâu cùng bậc bị đánh tan thành tro bụi.

Đại khái đã lường được uy lực của Thượng Thương Chi Thủ ở trạng thái Hoàng Toản cốt thể, Tiêu Thần cảm giác được hẳn là có đủ thực lực đánh một trận cùng cường giả Hoàng Toản bậc hai.

Lúc này, Tử Toản khô lâu hộc tốc chạy tới. Trên mặt đất mặc dù có thêm năm đống cốt phấn, nhưng mà Hỏa Chủng của bọn chúng cũng không bị hủy diệt hoàn toàn, mà là chia năm xẻ bảy trên đất, được Tiêu Thần bảo vệ.

Cái này đối với Hoàng Toản vương giả có lẽ cũng không quan trọng. Nhưng đối với Tử Toản khô lâu mà nói, đó thật sự là đại bổ. Nếu như thu thập đủ ba mươi cái Hỏa Chủng cùng bậc, hắn cũng có thể tấn chức vào Hoàng Toản cảnh giới.

Trong nháy mắt, nửa tháng đã qua, cũng không có phát sinh bất cứ biến cố gì.

Có Tiêu Thần tọa trấn Phá Quân thành, làm cho dũng khí của Tử Toản khô lâu tăng nhiều.

“Ta mặc dù tên là Trường Sinh, nhưng đã sớm bỏ mạng nhiều năm, hồn tại Tử Vong thế giới, rời xa Cửu Châu nên đã không thích trường sinh nữa. Từ đây ta lấy tên của ba thành Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang làm tên mình, gọi là Sát Phá Lang.”

Tử Toản khô lâu nhờ có chính mình mà đặt tên mới —- Sát Phá Lang, điều này làm Tiêu Thần có cảm giác tương đương á khẩu.

Giờ phút này, Tiêu Thần đang ngồi ở Thành Chủ phủ Phá Quân thành, hắn hỏi Tử Toản khô lâu: “Đoạn Kiếm Vương hẳn là đã nhận được tin tức, còn không có bất cứ hành động gì sao?”

Sát Phá Lang lắc đầu, đáp: “Nói cũng kỳ quái, cũng không thấy Đoạn Kiếm Vương có hành động gì. Có điều mặc dù hắn không phải Thành Chủ Cự Nhân Thành, nhưng hẳn là một trong số ít ỏi cao thủ của tòa thành kia. Nếu như đại ca ngươi thật sự muốn ra tay với hắn thì không sợ chọc giận Thành Chủ Cự Nhân Thành sao?”

“Không phải sợ, có chuyện gì bọn họ đều sẽ nhằm vào phía Hoàng Toản vương giả ta đây. Chỉ cần ta không bị tiêu diệt thì ngươi rất an toàn.”

Như thế lại trôi qua mấy ngày, một con bạch cốt cú đêm từ bầu trời hắc ám bay vào trong phủ Thành Chủ.

Loại chim mang điềm xấu này lại là người mang tin tức tốt nhất ở Tử Giả Thế Giới.

Sát Phá Lang gọi lớn: “Đại ca, Đoạn Kiếm Vương đã hành động, vào tối nay sẽ rời khỏi Cự Nhân Thành.” Hắn cầm con cú đêm, chạy đến bên ngoài phòng Tiêu Thần.

“Biết rồi.” Tiêu Thần lên tiếng, rồi sau đó đẩy cửa phòng đi ra, miệng bảo: “Ta đi chặn giết hắn.”

Hắn đánh giá Đoạn Kiếm Vương hơn phân nửa có thực lực Hoàng Toản bậc hai. Nếu như đánh giết hắn rồi luyện hóa cái Hỏa Chủng kia, vậy có thể trong thời gian ngắn nhất lại hoàn thành một lần lột xác nữa, khi đó có lẽ có khả năng lại đi Cửu Châu.

Đã trôi qua hơn một năm, không biết hiện tại Cửu Châu biến thành bộ dáng gì nữa. Trăm tộc xuất hiện thì ảnh hưởng tất nhiên phi thường lớn lao.

Hiện Tiêu Thần muốn có thực lực cường đại, nếu không vô phương đối mặt với những vương giả trẻ tuổi các chủng tộc này.

Đánh một trận cùng Đoạn Kiếm Vương đối với hắn mà nói vì thế có ý nghĩa phi thường trọng đại.

Trong màn đêm, Tiêu Thần rời khỏi Phá Quân thành. Hắn hóa thành một đạo hào quang vàng chói hướng về xứ sở phía Đông phóng đi.

Thế giới tử vong thật sự rất hoang vu. Mặt đất đỏ sậm như bị máu huyết nhuộm qua, rải rác đây đó rất nhiều chiến trường cổ xưa.

Tiêu Thần thường thường phỏng đoán, tại quá khứ xa xôi trôi hơn phân nửa đã phát sinh đại chiến quân vương long trời lở đất. Có lẽ tất cả Hỏa Chủng sinh vật khắp Tử Vong thế giới đều tham chiến thảm khốc.

Đến một mảnh bình nguyên hoang vắng thì Tiêu Thần ngừng lại, nơi này là con đường nhất định phải qua để đi thông đến mấy tòa thành Phá Quân.

Chỉ đợi một ngày, bóng dáng Đoạn Kiếm Vương liền xuất hiện trên đường chân trời. Bên người vẻn vẹn có năm bạch cốt sinh vật cường đại đi theo.

Giờ phút này Đoạn Kiếm Vương đã sớm có biến dạng lớn lao.Hắn đã không hề là người khổng lồ bạch cốt thân cao mấy thước kia nữa. Hắn chỉ còn cao xấp xỉ cùng người bình thường, toàn thân lóe ra hào quang màu vàng nhạt. Hoàng Toản cốt thể có vẻ đặc biệt không giống người thường.

Sau khi nó có được cái Hoàng Toản đầu lâu kia, quả nhiên đã lột xác ra hoàn thành Hoàng Toản cốt thể. Thực lực tăng lên trên diện rộng, toàn thân được lớp hào quang màu vàng bao phủ.

Bọn họ cũng thấy được Tiêu Thần từ rất xa. Dưới ánh bình minh chiếu xuống, vóc dáng đơn độc kia trên bình nguyên định ngăn cản đường đi của bọn họ. Hoàng Toản cốt thể kim quang lấp lánh, dị thường bắt mắt.

Hai vị Hoàng Toản vương giả gặp nhau, tất nhiên sẽ bộc phát đại chiến làm rung động khắp xứ sở phía Đông. Đây là cuộc đại quyết đấu giữa các bậc siêu cấp Tiến Hóa hơn trăm năm chưa từng có.

Sinh vật có Thải Toản cốt thể rất thưa thớt tựa như của quý hiếm. Hoàng Toản cốt thể thì càng hiếm thấy nên hai vị Hoàng Toản vương giả đại chiến tự nhiên là việc rung động.

“Ngươi quả thật tự tin, dĩ nhiên chủ động xuất kích, muốn nửa đường chặn giết ta.” Đoạn Kiếm Vương cầm trong tay Thất Thải đoạn kiếm đang lóe ra được hào quang yêu dị.

“Cũng vậy, cũng vậy thôi. Ngươi cũng rất tự tin, lại dám rời khỏi Cự Nhân Thành, phải biết rằng ở nơi đó, ta giết ngươi cũng không cần kiêng nể gì.”

“Cuồng vọng!” Mấy tên Hỏa Chủng sinh vật cường đại phía sau Đoạn Kiếm Vương kia đồng thời quát to.

Đoạn Kiếm Vương bước dài đi về phía trước, hắn lộ ra nụ cười lành lạnh mà nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là Hoàng Toản bậc một mà thôi. Lại dám mở miệng huênh hoang, thật sự là không biết trời cao đất rộng.”

Đến khi tới gần thì hắn đã cảm ứng được Hỏa Chủng mạnh yếu của Tiêu Thần, đồng thời hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà nói: “Không ngờ là ngươi… Một Hồng Toản khô lâu nho nhỏ ngày đó cùng ta trao đổi Hỏa Chủng lại đã trưởng thành đến mức độ như thế này. Thật sự là làm cho người ta khó có thể tin, ngày đó thực sự đáng giết ngươi!”

Tiêu Thần cười to, đáp: “Ta làm việc chưa bao giờ hối hận, ngươi làm ra vẻ ta đây như thế thật sự là buồn cười.”

Đoạn Kiếm Vương giơ đoạn kiếm gẫy lên, khinh miệt: “Hoàng Toản bậc một mà cũng dám tranh giành cùng ta, bây giờ ta liền lấy Hỏa Chủng của ngươi.”

Nó vọt tới từ một chỗ khác giống như một đạo cầu vồng đỏ rực đầy kiêu ngạo với tốc độ nhanh đến nỗi khó có thể tin nổi. Hỏa Chủng cường đại của Hoàng Toản bậc hai mang theo áp lực tối cao. Ngay cả mạnh mẽ như Tiêu Thần mà khi đối mặt nó đều có cảm giác tim hơi đập nhanh.

Thất Thải đoạn kiếm xuất ra hàng tỉ vầng sáng đủ màu chói lọi. Thánh kiếm năm đó của Chuẩn Đề Đạo Nhân há chỉ là sắt phàm. Có điều ở trong tay một cốt thể sinh vật thì hoàn toàn được cho rằng là binh khí Sát Phạt, căn bản không phát huy ra nổi uy lực chí bảo của Bán Tổ.

Nếu sau đó mà không rót vào linh lực thì hào quang đi qua đâu, chỉ sợ vùng mặt đất đó đã sớm văng tung tóe.

Ngay cả như thế thì Tiêu Thần cũng đặc biệt thận trọng. Hắn tránh né mũi nhọn, Hoàng Toản cốt thể chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.

Xung quanh Đoạn Kiếm Vương bắt đầu đại chiến.

“Ta muốn cho ngươi hiểu, bậc vương giả không dung tha sự xúc phạm… Không ai có thể cho phép kẻ dưới phạm thượng.” Đoạn Kiếm Vương cầm Thất Thải hung kiếm trong tay mà Tiêu Thần đặc biệt kiêng nể. Mà tiếp theo, từ trong đầu lâu còn lao ra một đạo Thần Hỏa làm thái dương đều u ám thất sắc, nó hướng về phía Tiêu Thần quét tới.

Đoạn Kiếm Vương lấy Thất Thải hung kiếm mở đường, hắn muốn dùng Hỏa Chủng Hoàng Toản bậc hai đầy ắp trực tiếp nuốt chửng Hỏa Chủng của Tiêu Thần.

Đúng vào lúc này, Tiêu Thần rốt cục quát ra Thiên Âm chữ ” Ông”. Hắn đã chờ đợi cơ hội này trong thời gian dài, linh hồn hắn không ngừng rung động, Thiên Âm to lớn làm chấn động thiên địa.

Thiên Âm mang tính hủy diệt trong phút chốc bao trùm lấy Đoạn Kiếm Vương.

“A…”

Một bộ phận tràn đầy Hỏa Chủng bay ra khỏi đầu lâu của Đoạn Kiếm Vương tức thì liền bị đánh tan. Nó đau đớn ngửa mặt lên trời gào rú rồi mang theo đoạn kiếm bay ngược lại.

Tiêu Thần trước tiên cắt đứt dao động Thiên Âm. Lập tức hắn nhằm tới phía trước để thu hồi Thần Hỏa bị nứt ra đang lóng lánh kia, rồi sau đó liền bắt đầu luyện hóa ngay tại chỗ.

Đoạn Kiếm Vương bị mất đi bộ phận Thần Hỏa giận dữ, đây thật sự là sự sỉ nhục trước nay chưa có. Hắn lại bị một người yếu bậc thấp hơn hắn chiếm hết tiện nghi. Hắn lập tức mang theo đoạn kiếm lại lần nữa xông lên, đồng thời quay sang một tên trong năm bạch cốt sinh vật quát to: “Ngươi vẫn còn chờ gì nữa, còn không mau lại đây hỗ trợ. Tên gia hỏa này có điều quái đản.”

Một tên bạch cốt khô lâu xem ra rất bình thường bỗng nhiên phát ra hào quang chói mắt, thần hỏa trong đầu lâu dồi dào lóng lánh dị thường. Tên này… không ngờ là một cao thủ ẩn giấu, không chịu lệnh của Đoạn Kiếm Vương. Quả thực chúng đến đây là có chuẩn bị.

Hai tên Hoàng Toản bậc hai cường giả chung tay xuất thủ, Tiêu Thần xoay người bỏ chạy. Hắn không muốn chịu chết, gượng gạo đối phó một tên Hoàng Toản bậc hai cũng đã là cực hạn, nay lại thêm một người như vậy thì hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.

Hai đại cường giả đuổi theo phía sau không bỏ.

“Không cần trốn, ta đến trợ giúp ngươi.” Từ cuối bình nguyên, một bạch cốt sinh vật Như Ngọc đang phát ra uy áp cường đại. Hắn lao đến nhanh như chớp, trong tay Thất Thải hào quang đang tỏa ra vạn đạo sắc màu rực rỡ, ngàn vầng ráng lành. Ánh sáng thánh khiết đặc biệt làm người khác chú ý.

Tiêu Thần thất kinh, không ngờ tên bạch cốt sinh vật kia đang cầm trong tay lại là… Thất Bảo Diệu Thụ!

“Ta #@…” Tiêu Thần chửi mắng to, có trọng bảo sao? Làm thế nào lại cũng xuất hiện? Đoạn Kiếm Vương này và bạch cốt vương giả chạy tới cuối cùng thì rốt cuộc ai là Chuẩn Đề Đạo Nhân? Hoặc là nói… Hai người đều không phải.

Hiện tại trên bình nguyên là bốn cường giả đối chiến.

Bạch cốt vương giả cầm trong tay Thất Bảo Diệu Thụ rất hiển nhiên cũng có thực lực Hoàng Toản bậc hai. Sau khi nó xông lên liền dùng thủ đoạn công kích khiến Tiêu Thần trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ hắn lấy Thất Bảo Diệu Thụ chém ngang nện thẳng xuống để chặn bạch cốt vương giả bên cạnh Đoạn Kiếm Vương lại.

Huynh đệ ngươi biết dùng đồ không? Đó là Thất Bảo Diệu Thụ nha, không phải thứ dùng để chắn đao kiếm đâm chém. Nếu tập trung linh lực có khả năng cứ thế xoèn xoẹt mà cắt rời địch thủ. Tiêu Thần muốn nói gì đó, nhưng mấp máy miệng mà cũng không thốt nổi lời nào.

Cho dù nói như thế nào đi nữa, đột nhiên xuất hiện cường giả đến hỗ trợ thì cần cảm tạ mới đúng, mặc dù hắn hơi có phung phí của trời…

Tiêu Thần không nói hai lời, lập tức liền lao về hướng Đoạn Kiếm Vương. Thượng Thương Chi Thủ xuất kích dũng mãnh, hai tay tỏa ánh hào quang, những chùm sáng màu vàng tràn ngập ra.

“Keng keng keng “

Hắn không dám chống chọi lưỡi kiếm, nhưng có khả năng dùng lực hất tung thân kiếm làm phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc.

Cùng lúc đó, Tiêu Thần lại một lần nữa quát ra Thiên Âm chữ ” Ông”, trực tiếp công kích linh hồn. Quanh thân Thần Hỏa lóng lánh ngút trời, Hỏa Chủng của hắn đang rung động mãnh liệt.

Thiên Âm chữ ” Ông” như Hoàng Chung Đại Lữ vừa trang nghiêm chính đại, lại tuyệt diệu hài hòa rung động khắp trong thiên địa.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây là thủ đoạn hữu hiệu nhất để đối phó Hỏa Chủng sinh vật cường đại. Nó trực tiếp tác động vào linh hồn.

Uy lực vượt quá sự tưởng tượng của Tiêu Thần.

Ngay cả Đoạn Kiếm Vương với Hỏa Chủng cường đại dị thường, hắn bộc phát ra thần quang lóng lánh để ngăn cản nhưng đúng là vẫn cứ bị phá vỡ. Hỏa Chủng dồi dào bị vỡ vụn thành hơn mười khối. Nếu như không phải Tiêu Thần trước tiên ngừng Thiên Âm thì chỉ sợ cuối cùng sẽ hoàn toàn chôn vùi Thần Hỏa lóng lánh kia.

Không có chút gì do dự, Tiêu Thần trước tiên thu hết Hỏa Chủng từ Hoàng Toản cốt thể đầy đủ ra.

Còn bên kia, bạch cốt vương giả cầm trong tay Thất Bảo Diệu Thụ đã chiếm cứ thượng phong từ lâu. Bảo thụ trong tay được hắn múa như gió, chém ngang nện thẳng làm đối phương cực kì hỗn loạn.

Nếu người có đại ân giúp cho chính mình thì Tiêu Thần không thể khoanh tay đứng nhìn. Hắn hóa thành một luồng chớp vàng vọt tới, liên tục dùng Thất Ký của Thượng Thương Chi Thủ nện tới, rồi sau đó thì làm rung động Thiên Âm chữ ” Ông”, trực tiếp đánh nát tên cường giả tại chỗ.

Về phần vài tên thuộc hạ khác do Đoạn Kiếm Vương mang đến thì chúng đã sớm bỏ trốn mất dạng.

“Đa tạ đã ra tay giúp đỡ.” Tiêu Thần thực tâm cảm tạ vị bạch cốt vương giả trước mắt.

“Địch nhân của kẻ địch chính là bằng hữu, ta cùng với Đoạn Kiếm Vương có oán cũ, một mực vẫn là thủy hỏa bất dung. Thật không ngờ hôm nay lại cho ngươi mượn lực để loại bỏ nó.” Bạch cốt vương giả nói rất trực tiếp, không hề có dối trá tranh công.

“Cho dù nói như thế nào, ngươi tương trợ ta thì ta vẫn phải cảm tạ.” Tiêu Thần lôi khối Hoàng Toản cốt thể của Đoạn Kiếm Vương lại đây rồi bảo: “Khối Hoàng Toản cốt thể đưa cho ngươi.”

Đây tuyệt đối là một đại lễ, đối với Hỏa Chủng sinh vật ở đẳng cấp này mà nói, cường đại Hoàng Toản cốt thể là báu vật mà bọn họ tha thiết ước mơ.

“Đa tạ…” Hiển nhiên bạch cốt vương giả rất kích động.

Sau đó hai người phân chia chiến lợi phẩm. Cuối cùng mỗi người được một khối Hỏa Chủng cường đại Hoàng Toản bậc hai.

Tiêu Thần lại bắt đầu luyện hóa ngay tại chỗ, Thần Hỏa dồi dào chiếu sáng khắp bình nguyên tĩnh lặng này. Hắn không sợ tên bạch cốt vương giả phía trước mặt kia công kích, trước mắt hắn tuyệt đối có thực lực để chính diện đối kháng vương giả Hoàng Toản bậc hai.

Cứ như thế, giằng co kéo dài hơn nửa ngày thì Tiêu Thần mới hoàn toàn hấp thu Hỏa Chủng vỡ vụn của Đoạn Kiếm Vương kia. Toàn thân kim quang rực rỡ, giờ phút này đã không còn là hào quang màu vàng nhạt nữa. Cốt thể giống như dùng kim loại hoàng kim đúc lại mà thành.

Uy áp cường đại của Hoàng Toản bậc hai lập tức mênh mông cuồn cuộn hướng về bốn phương tám hướng, uy áp khủng bố bao phủ thập phương.

Thập phương im lặng như tờ!

Tại xứ sở phía Đông, ngàn vạn Hỏa Chủng dập đầu quỳ lạy.

Trên bình nguyên như đang nhô lên một vầng thái dương màu vàng, hoàng kim cốt thể mới lột xác xuất hiện khiến cho mặt trời trên cao cũng phải u ám nhạt nhòa.

Ngay cả là tên bạch cốt vương giả kia cách đó không xa cũng cực độ kinh ngạc. Hắn thật sâu cảm nhận được sự cường đại cùng đáng sợ của Tiêu Thần.