Chương 285: Ai Là Vương Giả Trong Đồng Cấp?!

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiêu Thần một mình đối mặt với hơn mười Tu Chân Giả nhưng không có chút sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn bọn họ, quanh người ẩn hiện một làn sát khí vô hình làm cho người khác phải khiếp sợ tự tận linh hồn.

“Người trẻ tuổi các ngươi thật ngạo mạn, đã từng nghe qua câu chết trẻ chưa thế?” Hai gã trung niên Tu Chân Giả nhìn Tiêu Thần chằm chằm, lời nói tuy rất bình tĩnh những sát ý trong đó lại vô cùng rõ ràng.

Tiêu Thần cười lạnh sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi thật lắm mồm, muốn giết ta cứ việc ra tay đi.”

“Vội gì chứ, thức ăn ngon luôn cần nhấm nháp từ từ. Hiếm lắm mới có a, ở Nhân Gian Giới lại có loạn cấp bậc Thần Thông Giả như ngươi thật là mang lại chongười ta niềm vui bất ngờ, chúng ta có thể từ từ thong thả giết ngươi!” Sau khi nói xong câu cuối, từ người hắn đã bốc lên sát khí ngút trời.

Một gã trung niên Tu Chân Giả khác điềm nhiên nói: “Thần Thông Giảkhông nên xuất hiện trên đời này, Nhân Gian Giới còn sót lại chủ yếu toàn loại Võ Giả thấp kém, ngươi thật làm ta rất bất ngờ.”

Đối với tình huống này, Tiêu Thần hừ mạnh một tiếng, trong mắt bắn ra ánh sáng vô tình, hắn vô cùng phản cảm với những loại Tu Chân Giả hạ thấp Nhân Gian Giới này.

“Đừng có tỏ vẻ không phục, Võ Giả đúng là đã hoàn toàn bị đào thải, vĩnh viễn rút khỏi lịch sử của võ đài, mà hiện giờ Võ Giả thuần chủng đã bị diệt sạch hoàn toàn đến ngay cả một người cũng không còn.”

Tiêu Thần không nói gì, đối phương miệt thị Võ Giả như vậy làm hắn cảm thấy chẳng cần phải nói gì nữa, chỉ có hành động mới là câu trả lời và là bằng chứng tốt nhất.

“Đáng tiếc, tư chất của ngươi coi như không tệ. Nếu như ngay từ đầu bái sư làm môn hạ Tu Chân thì sẽ mạnh hơn việc tu luyện những thể thuật kinh khủng của Thần Thông này nhiều lắm.” Thấy Tiêu Thần muốn động thủ, một tên ngăn cản nói: “Người trẻ tuổi trẻ không nên xúc động, xúc động là ma quỷ…”

“Các ngươi càm ràm nhiều quá, ra tay đi!” Tiêu Thần căn bản không muốn nghe chúng nói lằng nhằng. Khi nói câu trên cũng bắn ra một ngón tay, Linh Tê kiếm rung động hướng về phía hai nam nhân trung niên đối diện.

Kiếm đạo mang tính tàn phá rung động như gợn sóng trên không trung. Mặc dù nhìn rất êm dịu nhưng lại làm tất cả mọi người mặt mày biến sắc. Tựa như ví dụ máu chảy đầm đìa ban nãy, hai gã thanh niên Tu Chân ngay cả kêu thảm thiết thì cũng không kịp thốt lên tiếng nào, liền đã bị kiếm đạo đánh nát phi kiếm, thịt nát xương tan hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Ngay cả chút máu thịt cũng không còn, có thể nói là cực kỳ kinh khủng.

Có điều mọi người vừa cảm thấy kiếm đạo kia đáng sợ, lại vừa tức giận với sự cuồng vọng của Tiêu Thần. Thế nhưng lại dám công kích hai tên Tu Chân Giả trung niên cầm đầu, đây là trắng trợn miệt thị.

Một nam nhân trung niên trong đó hừ lạnh. Một chiếc Tử Kim Thuẫn hào quang chói lọi hiện lên từ trên người. Ban đầu chỉ lớn bằng lòng bàn tay, sau khi bay ra khỏi người thì lớn lên rất nhanh, nháy mắt đã giống như một cái cối xay. Hào quang tím không ngừng lóe sáng không ngừng xoay vòng, đồng thời tỏa ra muôn vàn tia sáng để ngăn cản kiếm đạo đang rung động có tính hủy diệt.

“Ầm” một tiếng vang lớn. Tử Kim Thuẫn va vào các đợt sóng kiếm đạo đang lần lượt chạy tới làm khuấy lên từng trận nước lũ cuồn cuồn sóng lớn ngập trời của con sông Hoàng Hà. Đồng thời lại phát ra một luồng hào quang tím chiếu thẳng hướng trời cao.

Sau khi chặn kiếm đạo Linh Tê, nam nhân trung niên thu hồi Tử Kim Thuẫn, ngăn Tiêu Thần lại: “Không nên vội vàng động thủ, ta có lời muốn hỏi ngươi.”

Vừa rồi chẳng qua Tiêu Thần mới bắn ra kiếm đạo bằng một ngón tay mà thôi, trong lòng đã chắc thắng nên cũng không nóng lòng động thủ nữa mà chỉ hờ hững nhìn nam nhân trung niên Tu Chân Giả kia.

“Ngươi… đến từ Trường Sinh Giới phải không? Ta cảm thấy bất kể thế nào nhân gian cũng không thể có một Thần Thông giả bản lĩnh cao cường thế được?” Hiện nhiên nam nhân trung niên muốn ăn nói khách sáo để hỏi ra một chút tin tức từ hắn.

“Sao lại hỏi như vậy?” Sát ý của Tiêu Thần không hề giảm, nhưng lời nói ra vẫn bình tĩnh.

“Trường Sinh Giới là thế giới của Thần Thông Giả, phàm là Thần Thông Giả đỉnh cai thì hơn phân nửa đều đến từ nơi đó…” Nói đến đây, ông ta hồ nghi nhìn chằm chằm Tiêu Thần như muốn nhìn thấy suy nghĩ trong lòng hắn.

“Trường Sinh Giới là thế giới của Thần Thông Giả?” Trong lòng Tiêu Thần có sát ý đồng thời cũng dâng lên nghi vấn như vậy.

“Không sai, nơi đó có đạo sĩ, phù thủy, đời sau của Võ Giả, kẻ luyện khí. Nhưng trăm sông đổ về một biển, cuối cùng đều muốn đi trên con đường làm Thần Thông Giả.”

Tiêu Thần im lặng, tất cả các loại tu luyện khác nhau ở Trường Sinh Giới dường như thật sự có thể dùng một từ “Thần Thông Giả” để khái quát.

Tại Trường Sinh Giới không có Võ Giả thuần chủng, sau khi Võ Giả đời sau có tu vi đạt tới cảnh giới nhất định cũng sẽ dần dần biến thành Thần Thông giả, sớm đã rời khỏi võ đạo ban đầu. Tạm thời bất kể là đạo sĩ, phù thủy, kẻ luyện khí thì sau khi tu luyện cũng sẽ là như thế. Mặc dù ban đầu hệ thống tu luyện không giống nhau như khi tu đến giai đoạn cuối cũng sẽ hóa thành Thần Thông giả như nhau.

Tiêu Thần đã sớm gặp qua đạo sĩ và phù thủy, kẻ luyện khí thì không tính là quen thuộc. Nhưng mà tu giả về phương diện này thì lại thấy không ít đại nhân vật, như là đám người Thông Thiên, Nguyên Thủy, Lão Tử, Chuẩn Đề Đạo Nhân.

“Võ Giả thuần chủng đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đây là thời cơ sinh ra Thần Thông Giả.” Tên Tu Chân Giả trung niên kia nhìn Tiêu Thần, như là nhớ lại chuyện cũ mà nói: “Có thể nói Thần Thông Giả là Võ Giả kế thừa của một số môn phái tu luyện nhỏ yếu nên biến hóa mà tạo thành.”

“Ngươi luôn miệng nói Võ Giả thuần chủng không còn? Vậy Chiến tộc là gì” Tiêu Thần hỏi.

“Chiến tộc… là chủng tộc từ rất xa xưa, bọn họ cũng không được coi là Võ Giả thuần chủng, bọn họ là chủng tộc ở thời kì Võ Giả quá độ lên Thần Thông Giả.” Nói tới đây, Tu Chân Giả trung niên hai mắt lập tức phát sáng lên,: “Ngươi… quả nhiên là đến từ Trường Sinh Giới, bằng không làm sao mà biết được Chiến tộc chứ?”

Tên trung niên Tu Chân Giả còn lại cười lạnh rồi nói: “Bắt lấy hắn rồi lấy nghiêm hình thẩm vấn, nhất định sẽ biết hắn đi từ Trường Sinh Giới đến Nhân Gian Giới thếnào.”

“Các ngươi coi ta là cái thớt gỗ mục sao?” Tiêu Thần nhìn hai gã trung niên phía trước.

“Ngươi quá lắm cũng chỉ là một tên Thần Thông Giả. Tuy là có nắm giữ một vài qui tắc thần thông đỉnh cao, nhưng có thể gây ra sóng gió gì khi đối mặt với Tu Chân Giả chứ? Hừ hừ hừ, tạm thời đây là ở Nhân Gian Giới nên chỉ có một ít Võ Giả cấp thấp mà thôi, lúc này đây ai có thể giúp đỡ ngươi chứ?”

Hai gã Tu Chân giả cầm đầu lấy tư thái đứng ở chỗ cao nhìn xuống nhân gian làm cho Tiêu Thần vô cùng gai mắt. Cứ như là Tu Chân giả mới là Vương giả thật sự, còn tất cả môn phái tu luyện khác chỉ là gà đất chó sành không đáng nhắc đến. === ” Các ngươi ồn ào xong chưa? Nói cho các ngươi ta đến từ Trường Sinh Giới thì làm sao? Mới chỉ có hơi mười người Tu Chân Giả các ngươi nghe thấy mà thôi, người cho là có thể truyền ra ngoài sao?” Tiêu Thần bình tĩnh vô cùng, nhưng sát ý vô hạn tiếp tục: “Nếu các ngươi muốn giết ta, như vậy hãy để cho ta đưa các ngươi lên đường đi.”

“Tiểu tử này quá ngạo mạn rồi. Hôm nay ta muốn luyện hóa linh hồn ngươi, phong vào một pháp bảo đang tu luyện.” Người trung niên điềm nhiên nói.

“Thừa lời quá.” Tiêu Thần quát to một tiếng, ra tay nhanh như chớp, nếu đã biết thứ muốn biết thì không cần trì hoãn thêm thời gian nữa.

Song chưởng hợp lại. Vô Uý Sư Tử Ấn quyết đoán phóng ra!

“Rống…” Một tiếng sư tử rống kinh thiên động địa, bóng hình Hoàng Kim Sư Tử Vương hiện lên, hoàng kim thần quang ngút trời, khắp nơi đều bắn ra hào quang mãnh liệt. Ba cái đầu sư tử đang giận giữ lao về phía trước thẳng tới hai gã Tu Chân Giả trung niên.

Hai tên trung niên Tu Chân Giả biến sắc, lần này… sức mạnh của Tiêu Thần dường như lớn hơn kiếm đạo vừa rồi rất nhiều lần.

Tử Kim Thuẫniên bị triệu hoán ra, đánh về phía Hoàng Kim Sư Tử Vương. Đồng thời bọn họ phun phi kiếm ra. Hai đạo kiếm quang như quang hai tấm lụa một tím một xanh bắn nhanh ra mà chém về hướng Tiêu Thần.

“Rầm.”

Tử Kim Thuẫn và Hoàng Kim Sư Tử Vương va mạnh vào nhau, Vô Uý Sư Tử Ấn bị phá nhưng Tử Kim Thuẫn cũng bị đánh bay ra ngoài.

Hai bàn tay lớn cầm phi kiếm cũng đồng thời bắn tới gần Tiêu Thần, sát khí bức người. Hai dải sáng tím và xanh hướng phía chân trời lạnh lùng bức người, trên bầu trời sông Hoàng Hà từng mảnh bông tuyết bay bay.

Nhưng vừa lúc đó, từ trên tay phải Tiêu Thần hoàng kim thần quang ngút trời. Một thanh thần kích xuất hiện ở trong tay của hắn, mặc dù thân kích đều là vết nứt, thoạt nhìn như lúc nào cũng có thể gãy tan nhưng lại vẫn phát ra một làn dao động kinh khủng làm cho nước sông Hoàng Hà cuồn cuồn nổi lên từng đợt sóng lớn.

Trong khoảnh khắc nắm lấy Hoàng Kim kích, toàn thân Tiêu Thần phảng phất như được bao quanh bởi những ngọn lửa Hoàng kim thần mãnh liệt. Cả nguời chìm trong ánh hoàng kim hỏa diễm ngút trời, tóc đen bay loạn. Đôi mắt hắn lạnh lùng bức người, thần kích trong tay quét ngang ra.

“Leng keng “

“Leng keng “

Hoàng Kim Thần Kích rắn rắn chắc chắc bổ vào hai thanh phi kiếm đang chém tới. Thật sự vượt qua tưởng tượng của mọi người, thần kích nhìn như sắp nứt vỡ đến nơi kia thế nhưng lại chặt gãy được hai phi kiếm trong suốt tràn ngập hàn quang.

Hai thanh phi kiếm một tím một xanh bị chém đứt rơi xuống trong không trung.

“Phốc “

“Phốc “

Hai tên trung niên Tu Chân Giả đều phun đầy máu tươi, không thể tin nổi nhìn cây gậy Hoàng Kim kích như đồ bỏ đi kia trong tay Tiêu Thần.

“Đó… là cái gì?! Thế mà có thể chém gãy phi kiếm của ta?”

“Đây là binh khí của Võ Giả. Hôm nay, ta đây một Võ Giả cấp thấp muốn xem Tu Chân Giả mệnh danh là vương giả trong tu giả rốt cuộc là có chỗ nào cao minh.” Nói xong Tiêu Thần cũng nhào tới rất nhanh.

Bát Tướng cực nhanh làm cho người ta khó thể tin nổi, trong nháy mắt Tiêu Thần đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Hoàng Kim Kích trong tay lấy tư thế quét ngang thiên quân mà tới.

Hai tên Tu Chân Giả quá sợ hãi, vừa dùng Tử Kim Thuẫn lẫn một Lam Quang Chuỳ đồng thời được triệu hoán ầm ầm hướng về phía Tiêu Thần.

“Leng keng “

“Leng keng “

Không chút nao núng, Hoàng Kim Thần Kích trực kiếm chém Tử Kim Thuẫn thành hai mảnh, cũng chém Lam Quang Chuỳ thành hai nửa. Hai Tu Chân pháp bảo bị huỷ diệt rơi xuống Hoàng Hà.

Hoàng Kim Thần Kích tuy đã bị hủy đến không ra hình dạng gì, khó có thể phát huy uy lực thật sự của mình, nhưng dù sao đây cũng là hung khí tuyệt thế. Chỉ cần nói đến độ cứng vững sắc bén thì đã là không phải loại pháp bảo nào cũng có khả năng chống đỡ.

Hai tên trung niên Tu Chân Giả lại lần nữa bay ngược về sau, quát: “Dựa vào chí bảo thì tính là bản lĩnh gì chứ, có dám quyết đấu thật sự với chúng ta không?”

“Ta dựa vào pháp bảo? Chẳng lẽ phi kiếm với Tử Kim Thuẫn của các ngươi không phải báu vật sao?” Tiêu Thần không dừng tay, vọt đến rất nhanh, nâng Thần Kích lên rồi lại chém xuống một lần nữa.

Thần quang sáng lạn bắn ra xa, năng lượng cuồn cuộn chấn động cả hư không làm cho hơn mười tên Tu Chân Giả đều biến sắc. Đến tận bây giờ bon họ mới biết …. lúc trước là do Tiêu Thần ẩn dấu thực lực, sức mạnh đó còn mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều.

Hai tên trung niên Tu Chân Giả xuất ra toàn bộ năng lực của bản thân, từng đạo thần quang bắn ra bốn phía, tất cả các loại báu vật phi kiếm, đồng chùy, Khốn Long Tỏa đều phóng về phía Tiêu Thần.

Trong ánh thần quang vàng chói sáng lạn, Tiêu Thần liên tục vung Thần Kích. Tiếng “leng keng” không ngừng vang bên tai, Thần Kích chém gãy tất cả báu vật như là cắt một khối đậu hũ vậy.

Trên trời tràn ngập ánh sáng lung linh, từng món Tu Chân pháp bảo đều bị huỷ, rơi xuống hòa vào dòng nước Hoàng Hà cuồn cuộn.

Xung quanh đó, hơn mười vạn nô lệ và rất cả dân chúng thôn làng quanh đó đều choáng váng. Người này … thật kinh khủng, thế nhưng lại phá huỷ tất cả báu vật của “tiên thân”, đánh bại hết cả “tiên nhân” làm cho họ trợn mắt há hốc mồm. Bên bờ Hoàng Hà hoàn toàn lặng ngắt như tờ.

Ban đầu Tô Huỳnh cảm thấy thật nghi hoặc, nhìn những vết tích ảnh ảo không ngừng tung hoành trong không trung phía trên Hoàng Hà mà yên lặng không nói gì, sau đó trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt.

“Đây là là Vương giả trong tu giả sao? Quá lắm cũng chỉ thế này thôi!” Tiêu Thần không thèm che dấu sự khinh miệt, giọng điệu thần thái có thể nói là gậy ông đập lưng ông.

“Ngươi… nếu không phải có Hoàng Kim Thần Kích, ngươi… sớm đã bị chúng ta lấy phi kiếm chém bay đầu ròi, Tu Chân giả là vô địch trong đồng cấp!” Hai tên trung niên của Tu Chân Giả sắc mặt ngày càng xanh nhưng vẫn không chịu nhận thua.

“Vô địch đồng cấp? Thật là phách lối không biết xấu hổ. Trên đời này không có mấy người dám nói như vậy!” Tiêu Thần thu hồi Hoàng Kim Thần Kích rồi nói: “Ngay cả khi không có Hoàng Kim Kích, ta muốn giết các người thì cũng giống như là lấy đồ trong túi thôi, bởi vì….. các ngươi vô dụng!”

Nếu lấy cảnh giới tu luyện của Trường Sinh Giới để đánh giá, hai gã trung niên Tu Chân Giả mặc dù cũng xếp vào cảnh giới bán thần, nhưng tối thiểu cũng thấp hơn Tiêu Thần ba tầng. Vì thế Tiêu Thần nói vậy cũng không phải là giả.

Thấy hắn thu hồi Hoàng Kim Thần Kích, hai gã trung niên Tu Chân Giới hét lớn, từ miệng bắn ra hai đạo tinh khí ngưng kết thành phi kiếm bắn về phía Tiêu Thần.

Tiêu Thần chẳng hề biến sắc, lại tạo ra một đợi kiếm đạo từ Linh Tê kiếm. Lần này dĩ nhiên không phải bằng một ngón tay nữa, mà là hai tay liên tục rung động, kiếm đạo long trời lở đất dập dờn bắn ra.

Không một tiếng động, tinh khí hóa thành phi kiếm mà hai gã trung niên Tu Chân Giả phun ra lập tức tan thành tro bụi. Ngay sau đó bọn họ hoảng sợ phát hiện hai chân mình cũng đã biến mất, hóa thành đám bụi máu.

“Phốc phốc” hai tiếng giòn vang, Thiên Linh Cái ( đỉnh đầu ) của hai gã trung niên Tu Chân Giả nát vụn. Hai đứa trẻ sơ sinh dài bằng gan bàn tay phóng vụt ra.

Đó là… Nguyên Anh!

Tiêu Thần nhớ đến truyền thuyết đã lâu kia, Tu Chân Giả khi đạt đến cảnh giới nhất định thì trong cơ thể sẽ hình thành Nguyên Anh. Khi thân thể bị tổn thương có tính huỷ diệt thì Nguyên Anh sẽ thoát ra, sau này có thể tái sinh một lần nữa. Tạm thời tu vi của họ sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, bời vì tất cả sức mạnh của họ đều tập trung ở Nguyên Anh.

“Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại!”

Nguyên Anh đang bỏ trốn của hai người thấy Tiêu Thần vot đến thì hét về phía những đệ tử kia liên tục. Hai Tu Chân Giả này quả thực là sợ hãi tới cực điểm. Trong suy nghĩ của họ, Tu Chân Giả tuyệt đối mạnh hơn Võ Giả và Thần Thông Giả. Nhưng hôm nay gặp phải một người trẻ tuổi có tu vi không kém họ là bao mà lại kinh khủng như vậy, làm cho tâm trạng của họ lên đến sợ hãi tột đỉnh.

Những đệ tử kia có chút do dự nhưng cũng có vài người nhằm về phía Tiêu Thần.

“Người cản ta chỉ có chết!” Tiêu Thần hét lớn, Linh Tê Kiếm lại một lần nữa toàn lực chấn động.

“Phốc phốc”

Trên bầu trời xuất hiện tầng tầng sương máu, những thanh niên nam nữ này có thực lực tương đương với bậc một hai của Thức Tàng cảnh giới không ngừng bị kiếm đạo huỷ diệt, hóa thành những làn sương máu trôi dạt trên trời.

“Đây là Tu Chân Giả sao?” Tiêu Thần tại trên bầu trời quát hỏi đạo: “Đây là Vương giả trong tu giả sao?”

“Đến khi ngươi gặp phải cường giả tu chân thực sự, ngươi sẽ phải quỳ sụp xuống.”

Nguyên Anh của hai gã kia thấy đệ tử trong nháy mặt bị tiêu diệt thì phẫn nộ hét.

“Trước đó thì để ta giết hết các ngươi rôi tính đi.” Tiêu Thần lấy Bát Tướng lập tức chặn lại đường thoát của họ trong nháy mắt. Hắn thi triển không gian Thần Thông tức thì nghiền nát Nguyên Anh của một người.

Đang muốn tiêu diệt Nguyên Anh còn lại thì hắn đột nhiên dừng tay lại mà đi theo hắn ta, sau đó không nhanh không chậm bắt kịp.

Nguyên Anh kia đi ngược lên trên Hoàng Hà, bay rất nhanh hướng về một cây cầu Thông Thiên Tử đang xây dở cách đó mấy trăm dặm.

Lúc vừa đến nơi hắn lập tức kêu lên sợ hãi: “Sư huynh cứu đệ…”

Một người Tu Chân Giả trung niên trấn thủ ở đây dẫn theo vài đệ tử đang đi tuần tra, thấy thế thì kinh ngac quát hỏi: “Sư đệ làm sao vậy?”

“Có người đuổi giết đệ.”

“Cái gì, chẳng lẽ là tên Võ Giả cấp thấp muốn bí mật cử hành đại hội võ lâm trong lần Hoa Sơn luận kiếm để đối phó chúng ta đó sao?”

“Không phải, phải..” Nguyên Anh còn chưa nói xong đã bị Tiêu Thần lấy Bát Tướng đuổi theo cực nhanh mà huỷ diệt tại chỗ.

“Ai?” Một người tu chân trung niên trong không trung mang theo một vài đệ tử ngăn cản đường đi của Tiêu Thần.

“Người giết các ngươi!” Tiêu Thần không nói thêm bất cứ câu nào nữa, hiện giờ hắn chỉ muốn hành động. Hắn muốn làm gương cho tu giả của Nhân Gian Giới nên thi triển không gian Thần Thông.

Không gian đại liệt trảm trong truyền thuyết!

Tức khắc chém ngang thân toàn bộ đệ tử Tu Chân có liên quan!

Rồi sau đó lại một lần nữa quát to: “Thứ Nguyên Trảm!”

Lực lượng lại dập dờn trong không trung, vẽ ra một tia tử vong màu lam. Không gian Thứ Nguyên Trảm hiện ra lập tức chém nát phi kiếm của Tu Chân Giả trung niên kia, sau đó chém đứt thân thể hắn, cuối cùng là huỷ diệt Nguyên Anh.

Tiêu Thần không ở lại thêm chút nào, ngược dòng Hoàng Hà mà bay về thượng du, hành động hôm nay sẽ không chỉ như thế!