Chương 412: Gặp Lại

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lại gặp mà cũng không ai dám đụng vào thây khô. Sau một hồi lâu mọi người mới từ từ cẩn thận và dè dặt đánh giá thi thể yêu quái kia.

“Tại sao có thể như vậy.” Đúng lúc ấy thì có tiếng kêu giật mình truyền đến. Sát Phá Lang đưa cốt đao ra hư không bên ngoài Thất Nhạc Viên. Hắn phát hiện cốt đao cũng không bị phá hủy.

Mọi người toàn bộ biến sắc, lai quay đầu nhìn về phía thây khô. Chẳng lẽ tất cả mọi thứ trước đây đều là bởi vì hắn?

Một vị Thiên Sứ chiến tướng cũng đi tới lối ra, đưa cốt đao đi ra ngoài dò xét. Vẫn không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Một người Thiên Sứ chiến tướng có lá gan lớn thì còn bay ra Thất Nhạc Viên. Kết quả bình yên vô sự.

Đến hiện tại. Mọi người nhìn về phía thây khô thì đều có một cảm giác sởn gai ốc. Khối thi thể lạnh và khô ráo thật kì quái và đáng sợ. Ở trong chiếc đầu lâu khổng lồ. Lực lượng mang tính hủy diệt không ngờ có xuất xứ từ nó.

Tuyết Bạch Tiểu Thú chớp mắt gãi gãi đầu. Nó cũng không biết làm sao mà như vậy. Cuối cùng mọi người lại cẩn thận tìm tòi ở trong chiếc đầu lâu khổng lồ này. Nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ đồ vật gì khác.

“Cái này là món đồ diệt cả tổ tông a. Ta xem ra có lẽ ném ở chỗ này cho xong.” Sát Phá Lang đề nghị.

Triệu Anh cùng Lý Mục cũng đều lộ ra vẻ mặt chăm chú, nhưng lại không nói gì thêm.

Ngũ Thải Thiên Sứ Vương suy nghĩ chỉ chốc lát rồi nói: “Mang nó lên cao coi thử.”

“Y nha.” Tiểu Thú nhìn qua Tiêu Thần. Thấy hắn gật đầu bèn lập tức ôm Thất Nhạc Viên phóng lên cao, tức thì bay ra khỏi chiếc đầu lâu khổng lồ.

Khi đã bay lên đến trời cao, có hai vị Thiên sứ chiến tướng muốn bay ra khỏi Thất Nhạc Viên. Nhưng lúc hai người vừa mới rời khỏi thần viên thì ngay tức khắc biến thành tro bụi.

Tất cả mọi người có mặt lặng đi. Trong lòng mọi người đều thấy giá lạnh.

“Không nên đi ra ngoài. Chỉ có thần viên này có khả năng ngăn cản bộ phận lực lượng mang tính hủy diệt của thây khô.” Thiên Sứ Vương vội vàng quát bảo vài tên thiên sứ chiến tướng khác dừng lại. Hắn đã hoàn toàn thấy rõ sự đáng sợ của tà thi cùng sự thần kì của Thất Nhạc Viên.

Đến lúc này tất cả mọi người đã nhìn ra sự khủng bố của thây khô. Rõ ràng là nó đang phát ra lực lượng hủy diệt khó có thể tưởng tượng. Thất Nhạc Viên có thể khống chế đại bộ phận, nhưng vẫn còn một bộ phận lực lượng truyền ra bên ngoài, nơi không có thần viên bảo vệ. Điều này là nguyên nhân hủy diệt cả vùng xung quanh, diệt hết sinh linh.

“Tại sao có thể như vậy?.”

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Mới là một khối thây khô liền đáng sợ như thế, nếu mà nó còn sống thì sẽ có đẳng cấp lực lượng gì đây?

“Rống.”

Đúng lúc này. Từ giữa biển khơi vàng đục truyền đến những trận rồng ngâm. Âm thanh rung động chín tầng trời mà ngay cả mặt biển vàng đục cũng bắt đầu sôi sục.

Đây chính là Cấm Kỵ Chi Hải có khí tức mang tính hủy diệt phô thiên cái địa. Tuy rằng ở trong Thất Nhạc Viên vô phương cảm nhận được, thế nhưng chỉ cần nhìn bầu trời thất sắc, nhật nguyệt tối sầm liền có khả năng cảm thấy được.

Những nơi mà cơn sóng biển vàng đục đi qua thì bầu trời đều bị xé rách.

Xa xôi ở giữa biển cả có một con thuyền thuộc loại Tổ Long to như quả núi theo gió vượt sóng bay vút lên mà đến. Nó trực tiếp nhằm phía thuyền Quân Vương quét tới. Nơi nào nó đi qua, sóng biển màu vàng đục cuộn lên đến tận trời cao.

Mọi người đều bị biến sắc. Chiếc đầu lâu khổng lồ trôi dạt trong Cấm Kỵ Chi Hải cũng đã kì quái như thế. Hiện tại lại có một con thuyền to lớn như loại thuyền Tổ Long thì làm sao chẳng khiến mọi người kinh hãi?

Liệu trong thuyền Tổ Long cũng sẽ có một cái tà thi tương tự chứ? Mỗi người ở đây cũng không khỏi liên tưởng đến vấn đề này.

Tuy nhiên so với suy nghĩ của mọi người thì mọi chuyện còn phức tạp hơn nhiều. Ngay vào giờ khắc này. Những đám mây xám màu chì trên bầu trời đột nhiên cuồn cuộn trộn vào lớp mây đen dày đặc làm đánh xuống từng đạo tia chớp đỏ bầm màu máu. Không trung trên Cấm Kỵ Chi Hải hoàn toàn bị xé rách, không ngờ có trận mưa máu rơi xuống.

Trên đám Ma Vân quay cuồng chợt có chợt không, một tòa Cổ Bảo âm trầm thật lớn như ẩn như hiện, nó giống như con ma thú Thái Cổ hung ác đang phát ra uy áp hào hùng. Đất trời đều đang run rẩy.

Tiêu Thần lạnh toat sống lưng, năm đó khi vẫn còn ở Long Đảo thì hắn cũng đã thấy trong không trung Tử Thành mơ hồ xuất hiện Cổ Bảo. Không ngờ hôm nay lại hiện.

Thuyền Tổ Long, thuyền Quân Vương, Cấm Kỵ Chi Hải, Thiên Bi Long Đảo, Cổ Bảo treo lơ lửng giữa trời. Tất cả những cái nầy đều có được sự gắn bó không thể tách rời liên quan đến sự phong bế của Thất Nhạc Viên. Kha Kha đưa ra quyết định như vậy rất nhanh.

Tà thi vẫn không nhúc nhích. Nhưng mà mọi người lại sợ run trong lòng. Tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được bên trong Thất Nhạc Viên yên bình đang có một cỗ khí tức cực kỳ âm trầm khủng bố bắt đầu khởi động.

Thần viên vốn có lực lượng đủ sức phong ấn Bán Tổ. Nhưng lần đầu tiên đối mặt với sự khiêu chiến thì không ngờ lại là một khối thây khô như vậy.

Nhưng mà điều làm cho người ta hơi chút tâm an chính là cũng không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh. Khí tức âm u khủng bố mặc dù làm cho người ta lạnh buốt sống lưng, nhưng không khí yên bình thần thánh trong Thất Nhạc Viên sau một hồi yếu đi ngắn ngủi lại bắt đầu dần dần trở nên cường thịnh.

Cuối cùng vẫn là Thất Nhạc Viên chiếm cứ thượng phong, có thể áp chế khối tà thi lạnh lẽo này.

Thần viên mà cha mẹ Kha Kha lưu lại cho nó rốt cuộc có tiềm lực mạnh hơn, thật sự là vô phương nói rõ. Tiểu quỷ kế thừa món gia tài này đúng là vô phương lường được.

“Y nha.” Kha Kha mơ hồ than thở một tiếng. Rồi sau đó nó chớp chớp đôi mắt to đi vòng vèo chung quanh thây khô. Nó nắm chặt Thất Thải Thánh Thụ, tựa hồ muốn kéo thây khô đến gần xem thử.

“Đừng động.” Tiêu Thần ngăn cản tiểu tử kia. Rồi sau đó bảo nó mở Thiên Đường ra. Tất cả đúng như dự liệu vậy. Hình ảnh kì dị là bởi vì thây khô tạo lên. Nay Thất Nhạc Viên phong bế ngăn cách khí tức của nó làm giờ phút này Tổ Long thuyền biến mất, vẻ âm u cổ quái trên bầu trời không còn thấy nữa.

“Trả cỗ thi thể này về trong cái đầu lâu kia đi.” Thần Tộc lão nhân Lý Mục đề nghị như vậy

Ngũ Thải Thiên Sứ Vương cũng rất tỉnh táo, hắn nói: “Tránh cho đại họa rơi xuống đầu. Đích xác cần đưa nó trở về. Nếu không hậu quả không phải chúng ta có thể chấp nhận nổi.”

Kha Kha rất nghe lời. Khi Tiêu Thần ra hiệu thì nó trả tà thi về trong cái đầu lâu khổng lồ trôi giạt ở trên biển cả. Tiểu tử kia cũng không muốn có một khối thây khô Âm Khí dày đặc như vậy ở trong thần viên.

“Còn chúng ta. Làm thế nào để trở về?”

“Chẳng lẽ phải sống ở trong phiến thế giới mới này sao?”

Đám Hỏa Chủng vừa cảm thấy thấy thích thú lại vừa cảm thấy mất mát.

“Nếu mà muốn trở về thì rất đơn giản. Cứ làm tiêu hao hết lực lượng của các ngươi.” Thần Tộc lão nhân Lý Mục đề nghị như vậy.

“Có thật không?”

Kết quả đã được kiểm chứng. Quả thật như thế. Cánh cửa không gian mặc dù có chút sai biệt so với Cốt Tỉnh, nhưng tổng quát thì vẫn như nhau.

Ngũ Thải Thiên Sứ Vương hành động cực kỳ nhanh. Các thiên sứ chiến tướng lần lượt biến mất khỏi bầu trời.

Để cho mọi người Thần Tộc trở về trước. Tiêu Thần âm thầm bảo Triệu Anh cùng Lý Mục ở lại một lát. Hắn nhắc bọn họ coi giữ bí mật của Cốt Tỉnh. Không nên để nó bị phát hiện.

Cuối cùng. Sát Phá Lang cùng các cường giả Thần Tộc tất cả đều trở về Tử Giới. Cũng không phải bọn họ không muốn đi thăm dò thế giới mới. Mà là muốn trước hết thăm dò rõ ràng cánh cửa không gian huyền bí.

Không hề nghi ngờ, sau ngày hôm nay sẽ có Hỏa Chủng sinh vật cùng cường giả Thần Tộc xuất hiện ở nơi này, đều muốn hiện ra ở trong không trung trên biển khơi xứ sở này rồi đi thăm dò Trường Sinh Giới mới lạ.

Tất cả mọi người biến mất thì chiếc đầu lâu khổng lồ như quả núi cao cũng theo gió vượt sóng trôi dần về phía phương xa.

Tiêu Thần nhìn theo chếc thuyền Quân Vương toàn thân đen nhánh. Vẻ trầm tư lộ ra thì nhìn như không thu hoạch được gì, nhưng trong lòng hắn lại bốn bề sóng dậy.

Nơi này tuyệt đối là một cái sát tràng có một không hai. Hôm nay đối với hắn mà nói cũng không phải tay trắng không thu được gì. Trái ngược hắn cảm giác đây là một lần thu hoạch lớn lao. Chỉ là hắn hy vọng tương lai mọi người vĩnh viễn sẽ không lợi dụng nơi này. Nếu thật sự bị buộc tới lúc đó thì rõ ràng là hắn lâm vào hoàn cảnh cực kỳ không ổn.

“Hy vọng không cần bố trí tuyệt thế sát trận ở chỗ này.”

Tiêu Thần như tia chớp xé rách không trung bay về hướng đại lục Trường Sinh. Cũng không có lãng phí nhiều thời giờ thì ở phía trước có một đại lục mông lung liền xuất hiện. Đại lục vô biên đang phát ra một cỗ khí tức hào hùng làm rung động lòng người.

Hư ảo đã tan biến. Trường Sinh giới bị rút nhỏ rất nhiều lần, chỉ có những vùng đất chân thật mới được lưu lại.

Tiêu Thần đi tới Trường Sinh Giới. Mục tiêu thứ nhất là thành Thiên Đế.

Nam hoang rậm rạp. Chim chóc hung tợn thường lui tới. Man Thú hoành hành. Trong những khu rừng Nguyên Thủy cổ xưa cũng không biết ẩn tàng biết bao nhiêu nguy hiểm.

Thành Thiên Đế chính là tọa lạc tại một vùng đất bằng phẳng, chung quanh là những dãy nói non Nguyên Thủy vô tận xanh ngắt một màu. Thế núi hiểm trở với những cây cổ thụ chọc trời, hổ gầm vượn hót.

Tòa thành Thiên Đế hùng vĩ nằm ở giữa Nam hoang. Giống như một con Tổ Long đang ngủ say sưa. Khí thế vô hình rung động khắp nơi làm cho mãnh thú trong những khu rừng Nguyên Thủy cổ xưa cũng không dám dễ dàng đến gần nơi này.

Trên đường cảnh tượng phồn hoa, ngựa xe như nước, tiếng rao hàng mua bán lúc trầm lúc bổng, người đến người đi chen vai thích cánh. Hai bên đường cửa hàng san sát. Có rất nhiều người làm ăn từ trên đại lục đều tới đây thu mua kỳ trân làm cho tòa thành này vốn đã nổi tiếng đại lục lại càng thêm phồn vinh. Tiêu Thần mặt mày tươi cười đi tới trên đường cái nhốn nháo. Rất nhiều lần hắn vung tiền mua đủ thứ đồ ăn cho Tiểu Thú. Tiểu tử kia ăn thật vui vẻ. Các loại đồ ăn vặt nó bê một đống lớn, cũng không biết nên ăn món nào trước thì tốt hơn.

Cho đến lúc tới một đoạn đường ở gần Đấu Thú Tràng thì tên ăn quà như mỏ khoét này chọn một cái quán có hương vị đặc sắc ngồi xuống. Một đôi móng vuốt nho nhỏ của Tiểu quỷ mới chính thức được rảnh rỗi, nó bắt đầu cắm đầu cắm cổ mà ăn.

“Điều vui sướng nhất trên đời này là cho mèo ăn chim, cho chó ăn thịt đến béo rồi cùng ta ngày ngày đi tới Đấu Thú Tràng.” Một tên mập tiền hô hậu ủng, tay trái ôm mèo tay phải dắt chó đi trên đường qua đây. Vừa nhìn chính là điển hình của con cháu phá gia chi tử.

Tên mập mạp này mắt rất tinh. Vừa đi qua quán ăn đặc sắc bên đường liền nhìn thấy Tuyết Bạch Tiểu Thú đang vùi đầu ăn các món ở trên bàn. Lập tức ánh mắt hắn bị thu hút.

“Chú Tiểu Bạch hổ này trông thật không tệ. Mập Gia ta vừa nhìn liền thích. Nhìn lầm rồi. Hẳn là loài sư tử trắng đặc biệt nào đó?” Tên mập mạp liền nhanh nhẹn đi đến, miệng chậc chậc lấy làm kỳ mà tán: “Khẩu vị thật tốt. Mua nhiều đồ ăn như vậy mà có thể nuốt hết sao? Ơ. Dù thế nào cũng nhìn quen mắt như vậy. Từ hồi xa xưa trước kia ta cũng có người bằng hữu có một con Tuyết Bạch Tiểu Thú tương tự. Mà còn đừng nói làm sao mà càng nhìn càng giống như vậy.”

Bàn Tử (mập mạp) này có một đám tùy tùng bảo vệ đi tới gần. Hắn chăm chú nhìn kỹ Kha Kha rồi nói: “Ủa. Còn có sự trùng hợp như thế này sao. Con Tiểu Thú này cùng con trước kia ta thấy quả thực giống nhau như đúc. Mập Gia ta thích. Đây là ai nhỉ. Liệu có thể… bán cho ta hay không.”

Tiêu Thần mặc dù không hề xoay người. Nhưng sau khi nghe thấy thanh âm quen thuộc là đã biết tên Bàn Tử sau lưng là ai.

“Ờ. Càng nhìn tiểu gia hỏa này càng thuận mắt.” Bàn Tử ngồi xổm người xuống để nhìn kỹ Kha Kha. Lại còn vươn một cánh tay núc ních những mỡ về phía trước sờ sờ rồi lẩm bẩm: “Quả thực cùng con trước kia ta đã thấy thì giống nhau như đúc.”

Khuôn mặt xinh xắn của Kha Kha đen kịt lại, nó vung tay trực tiếp ném một miếng bánh mật dính tẹt vào trên mặt Bàn Tử.

“Cái đồ kiêu ngạo này, lại lấy cái đó ném ta như vậy.” Bàn Tử không vui nhưng rồi lại nở nụ cười, hắn lau miếng bánh mật dính trên mặt cười nhăn nhở: “Thật tốt quá. Ngay cả tính cách đều giống hệt.”

Kha Kha có hơi buồn bực nhìn cánh tay béo núc ních kia lại sờ đến. Lập tức quăng hết món quà ăn đầy bàn vào mặt Bàn Tử. Rồi sau đó nó thở hổn hển vung Tiểu Thú trảo ném tên mập tới tận đường phố.

Mọi người có mặt ồ lên. Đám tùy tùng của Bàn Tử sắp sửa xông lên.

“Đừng xằng bậy.” Bàn Tử bị bốn năm vết cào quăng ra đường đã đầy kinh nghiệm hấp tấp chạy vào. Hắn đuổi hết cả đám tùy tùng đi ra ngoài, trợn mắt há hốc mồm nhìn Kha Kha. Rồi sau đó hắn hùng hục chạy đến cái bàn kia để nhìn dung mạo Tiêu Thần.

“Ta #@. Thật sự là các ngươi?.” Bàn Tử lộ ra vẻ khó có thể tin nổi, hắn kích động kêu lớn: “Ta nghe nói ngươi đã không còn ở trên đời này. Thật sự, thật sự là không ngờ.”

“Gia Cát Bàn Tử nhà ngươi thật sự là không có tiến bộ. Nhiều năm đã qua như vậy mà vẫn là một tên quần lụa áo chuẩn mực.” Tiêu Thần cười quay người lại, đối mặt cố nhân Gia Cát Bàn Tử.

“Ngươi thật sự còn sống? Không phải ta đang nằm mơ chứ.” Bàn Tử lời nói hơi không mạch lạc, hắn lắp bắp: “Thật…. thật khó có thể tin nổi.”

Qua một hồi thật lâu hắn mới bình tĩnh trở lại, hỏi xem mấy năm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Có một số việc rất khó nói cho rõ. Tiêu Thần cười cười ba câu hai lời nói cho qua. Nếu như nói thật thì có phần quá mức kinh người.

“Gia Cát Bàn Tử, không thấy ngươi tu luyện mà làm sao gặp lại cũng không thấy ngươi già yếu?”

Giờ phút này Gia Cát Bàn Tử vẫn còn trẻ trung như năm đó. Trên mặt thậm chí vẫn còn mọc ra vài nốt đậu mùa như thời thanh xuân. Quả là một người xứng với cái tên Tiểu Bàn Tử trẻ trung.

Hắn khinh thường đảo mắt đáp: “Nhiều tuổi cái gì. Chưa từng nghe nói câu “có tiền có thể sai ma khiến quỷ sao – Bàn Tử ta mặc dù tu vi thấp. Nhưng khi có tiền thì dạng tiên đan thần dược gì mà không mua được? Chỉ cần có tiền thì đến muốn sống một vạn năm cũng được.”

Không thể không nói Bàn Tử rất có thủ đoạn. Hắn cũng không phải chi trưởng của Gia Cát gia tộc, nhưng cuối cùng lại đấu đá thành công trở thành tộc trưởng của Gia Cát gia tộc.

“Gia hỏa nhà ngươi này thật đúng là biết hưởng thụ. Nhàn thì chòng ghẹo chó mèo, muốn tìm kích thích thì đi Đấu Thú Tràng. Thật đúng là nhàn nhã sung sướng.” Tiêu Thần xác thật rất ghen tị. Qua nhiều năm như vậy hắn toàn vào sanh ra tử. Cho tới bây giờ chưa từng được hưởng thụ niềm vui thú mà phàm nhân nên có.

Nghe được mấy câu này Bàn Tử lập tức thở dài một tiếng rồi nói: “Ai. Ta đây đúng là chỉ tạm thời qua ngày như vậy. Bị Long Tộc Nam Hoang áp bức mà đành nén giận, chỉ có thể tự tìm đến thú vui.”

“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Thần nghe được Nam hoang Long Tộc thì cau mày. Tiểu Thú Kha Kha lại càng thở hổn hển trợn tròn mắt to.

Chuyện đã xảy ra năm đó thì làm thế nào có thể quên? Với Long Tộc cao thủ Long Đằng hắn đã có mâu thuẫn gay gắt, làm Kha Kha bị nhốt. Nghiêm khắc mà nói, ngày ấy tất cả mọi người bị Long Tộc Nam Hoang đùa bỡn như trò chơi trong tay.

Sau khi trốn ra được, Kha Kha vì cứu Tiêu Thần mà linh hồn nát bấy rơi vào trong ngục. Tiêu Thần huyết chiến thành Thiên Đế. Kha Kha bị Long Tộc không chỉ có thấy chết mà không cứu. Cuối cùng Long Đằng lại còn chặn giết Tiêu Thần suýt nữa làm hắn hình thần câu diệt.

“Mấy năm gần đây Long Tộc Nam Hoang vốn luôn khiêm nhường ở hướng tây bỗng mạnh mẽ xuất thế oai chấn tứ phương. Hiện tại quả thực chính là Ông Vua không ngai ở thành Thiên Đế. Mẹ nó chứ, Huyền Hoàng Đấu Thú cung của Gia Cát gia nhà ta đều bị bọn chúng lấy đi. Thậm chí một kẻ làm tạp dịch nho nhỏ của Long Tộc cũng dám gào thét vào mặt ta.”

Nhắc tới việc này. Gia Cát Bàn Tử vô cùng phẫn nộ. Nhưng mà cũng không dám rống lớn mà cố gắng đè âm thanh xuống rất thấp.

Hơn phân nửa cường giả Trường Sinh Giới đều đã tiến vào Cửu Châu. Hiện nay Long Tộc Nam Hoang tựa hồ thật sự có thể coi là đứng đầu. Tiêu Thần cười cười nhẹ nhàng nói: “Đi. Đến Huyền Hoàng Đấu Thú cung nhìn một cái.”

Gia Cát Bàn Tử lắc đầu đáp: “Đi Bế Nguyệt Tu Hoa Điện đi. Hôm nay nơi đó có náo nhiệt để xem. Ngươi hẳn là vẫn còn nhớ Băng Cầm cùng Hỏa Vũ chứ. Cái tên tạp dịch Long Tộc chết tiệt kia lại muốn chiếm lấy bọn họ. Nghe nói Bế Nguyệt Tu Hoa Điện cử đến hai tên cao thủ thần bí. Tạm thời Hoa Hoàng trong truyền thuyết cũng đến nơi này. Hơn phân nửa sẽ không nhượng bọn họ thỏa mãn.”

Tiêu Thần tự nhiên không nhớ gì tới Băng Cầm cùng Hỏa Vũ, hắn hỏi: “Sai dịch của Long Tộc mà càn rỡ như vậy sao?”

“Đương nhiên. Ta phải nén giận. Cái tên nô tài chết tiệt kia là chơi cùng con của Long Đằng từ nhỏ đến lớn. Kiêu ngạo không ai bì nổi.”

Có một số việc cần phải có kết thúc. Tiêu Thần cười cười véo mũi Kha Kha rồi đi theo Gia Cát Bàn Tử đến Bế Nguyệt Tu Hoa Điện.

Tại Bế Nguyệt Tu Hoa Điện xanh vàng rực rỡ, một đám tu giả đầy vẻ ngông nghênh. Trong đó có một kẻ vô cùng kiêu ngạo đã đi tới, hắn nói: “Hơ. Gia Cát Bàn Tử ngươi tới xem náo nhiệt gì?”

Được nghe lời ấy. Gia Cát Bàn Tử xám mặt nhìn.

Tiêu Thần hỏi: “Đây là tên nô tài kia.”

“Là nô tài của nô tài.” Gia Cát Bàn Tử giọng căm hận đáp, hắn hạ âm thanh rất thấp.

“Hay. Đây là tuyệt phẩm long miêu. Chủ nhân nhà ta khẳng định thích. Ta mang nó đi.” Tên gia đinh Long Tộc kia trực tiếp chộp về hướng Kha Kha trên vai Tiêu Thần.

Tuyết Bạch Tiểu Thú lúc ấy liền tức giận. Nhưng mà không cần nó động thủ, Tiêu Thần đã tát một cái.

“Phốc “

Giống như là chụp bùn vậy. Nửa người tên gia đinh kia bị Tiêu Thần chụp biến mất không thấy. Hóa thành huyết vụ.

“A.”

Vẻn vẹn phát ra một tiếng kêu thảm, tên gia đinh đã chết.

Xoẹt xoẹt xoẹt bóng người liên tục chớp động. Mọi người vây quanh Tiêu Thần.

Trong đó một người mặc áo tím đi nhanh tới. Lạnh lùng nhìn chăm chú Tiêu Thần cùng Gia Cát Bàn Tử.

“Tiểu tử ngươi nhất định phải chết.”

“Dám ra tay đối với Long Tộc Nam Hoang. Ngươi cũng không nghĩ tới thăm dò gì sao. Thật sự là chán sống đến nơi rồi.”

Đám gia đinh bên cạnh cáo mượn oai hùm, vội vàng mắng mỏ Tiêu Thần.

“Kẻ mặc áo tím kia là có phải là tên gia đinh lớn cùng con Long Đằng mà ngươi nói tới hả?” Tiêu Thần hỏi.

Gia Cát Bàn Tử biết hôm nay khẳng định không thể dễ dàng. Nhưng mà việc đã đến nước này thì hắn cũng không phải sợ người gây phiền phức nữa, bèn oán hận đạo: “Là tên đại nô tài chơi đùa từ nhỏ cùng con Long Đằng.”

“Bằng hữu. Đến từ nơi nào?” Người thanh niên áo tím rất điềm tĩnh. Một bộ tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Tiêu Thần cười, vươn một ngón tay chỉ chỉ: “Đi gọi chủ nhân của ngươi tới. Không. Có lẽ gọi Long Đằng tới đi.”

“Ngươi là ai?” Thanh niên áo tím một bộ vô cùng kín đáo. Phảng phất thật sự là một vị tuyệt thế kiêu hùng. Hắn nhìn kĩ Tiêu Thần.: “Phải biết rằng đạo vào từ mồm, họa là từ miệng mà ra. Dẫu có là người thì trước mặt Long Tộc chỉ yếu ớt giống như con kiến hôi.”

Tiêu Thần cũng không nói gì. Chẳng lẽ càng là kẻ có kiến thức nông cạn càng hay thiếu khiêm tốn sao? Thấy thanh niên áo tím làm ra vẻ như thế, hắn không khỏi có cảm giác thật là nực cười. Ngược lại cảm thấy toàn thân đều nổi da gà.

“Cùng phế vật như hắn thì nói cái gì. Bắt lấy hắn.” Bên cạnh có người quát, hắn như cao thủ dẫn đầu xông đến. Các gia đinh khác cũng nhất loạt chen nhau tiến lên. Nhìn thấy rõ là một đám ác nô.

Tiêu Thần cũng không giống như nói thừa. Cứ một cái tát một người. Tiếng “Phốc phốc” không ngừng vang lên. Tất cả đám ác nô ai nấy đều ngã xuống. Thấy đại sự không ổn có kẻ muốn lui về phía sau đều không thể tránh thoát.

Thanh niên áo tím rốt cục có ý sợ hãi. Hắn quát: “Ngươi là ai? Ngươi cũng đã biết ta là ai. Ta chính là….”

“Chẳng qua ngươi chỉ là tên nô tài mà thôi. Dám muốn chiếm lấy Băng Cầm cùng Hỏa Vũ? Tìm Long Đằng đến đây.”

Tiêu Thần một ngón tay điểm ra.”Phốc” một tiếng. Một cánh tay của thanh niên áo tím liền hoàn toàn nát bấy.

‘Xoẹt’ Thanh niên áo tím đã đạt tới cảnh giới Trường Sinh. Tu vi không kém nên đương. nhiên nhìn ra sự đáng sợ của Tiêu Thần. Hắn chịu đựng đau nhức phóng lên cao. Nhưng mà chờ đợi hắn chính là bàn tay to như căn phòng. Hắn húc đầu vào rồi rơi xuống.

” “

Một cái tát đã đánh hắn hình thần câu diệt “Đi tìm Long Đằng đến đây.” Tiêu Thần nói với một tên ác nô đang nơm nớp lo sợ.

Còn sót lại một tên ác nô còn có thể đủ đứng yên được. Hắn quát to một tiếng. Xoay người chạy hộc tốc ra khỏi Bế Nguyệt Tu Hoa Điện.

“Tiêu Thần?.”

Đúng lúc này. Từ phía trong Bế Nguyệt Tu Hoa Điện lao ra hai người. Một người trong vẻ anh tuấn có mang theo chút ít bệnh tật. Người khác trên đầu mọc ra một cái sừng bò thật lớn. Chính là Liễu Mộ có chút vẻ bệnh tật cùng với Tiểu Bàn tử Ngưu Nhân.

“Ngươi còn sống sao?.”

Hai người đều là một vẻ không thể tin nổi. Tiểu Long vương cũng không nói chuyện của Tiêu Thần cho bọn họ.

Bọn họ lập tức xông đến. Mấy người ôm chặt lấy nhau.

Mấy người vừa kích động vừa kể chuyện. Cho đến sau một hồi thật lâu mới sóng vai nhau đi vào một tòa đại sảnh trong Bế Nguyệt Tu Hoa Điện. Bọn họ đều cảm khái vô hạn. Nhớ lại đủ loại chuyện cũ năm xưa.

“Người ở bên trong lăn ra đây cho ta.” Có tiếng quát truyền đến. Một thanh niên áo trắng đầu sinh Long Giác dẫn đại cao thủ xông đến bên ngoài đại sảnh.

“Ngươi là con của Long Đằng? Tìm cha ngươi đến đây. Ngươi còn chưa đủ tư cách.” Tiêu Thần cách tấm rèm ngọc lạnh giọng quát.

“Ngươi tưởng mình là cái gì vậy?” Thanh niên áo trắng gầm lên: “Lăn ra đây.”

Không có bất cứ lời nói nào. Tiêu Thần bỗng biến mất rồi sau đó trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt tên Long Tộc áo trắng. Một cái tát chụp xuống.

“Phanh “

Thanh niên áo trắng thân thể chia năm xẻ bảy, lời nói bỗng chốc im bặt.Đám cao thủ Long Tộc chung quanh cùng ồ lên. Vô cùng biến sắc mặt.

Tiêu Thần trở lại trên chỗ ngồi, lạnh giọng quát ra bên ngoài: “Gọi Long Đằng tới. Ta ở chỗ này chờ hắn.”