Chương 3: Bát Tí Ác Long

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mười năm khổ tu luyện khí đồ được khắc trên bia đá, Tiêu Thần đã thu được không ít lợi ích, thể chất của hắn không ngừng được cải biến, mơ hồ có cảm giác được thoát thai hoán cốt. Bất quá, việc khiến cho hắn sinh ra sự tin tưởng tuyệt đối vào tấm luyện khí đồ không phải là việc đó, mà chính là trường đại chiến kịch liệt trên Côn Lôn.

Hắn vốn là muốn đến xem thần tích Lan Nặc phá toái hư không, không ngờ trên đường lại bị hộ vệ của Hoàng gia thiên nữ khinh thị, sau đó dẫn đến trường ác chiến thảm liệt nhất mà hắn từng tham gia, hắn liên tục chém giết mười ba người của Hoàng gia thiết vệ đột vây thoát ra, trong đó có cả thị tì bên cạnh của Triệu Lâm Nhi.

Có thể thấy được pháp quyết được khắc trên tấm bia đá không phải tầm thường, mười năm khổ tu đã khiến cho tu vi của hắn tăng tiến chóng mặt.

Ngày ngày tu luyện, Tiêu Thần đối với tấm luyện khí đồ trời ban càng lúc càng hiểu rõ, cảm giác tấm luyện khí đồ này còn chút thiếu sót không phải là một pháp quyết tu hành đầy đủ.

Tương truyền, thạch bia trấn định Hoàng Hà là từ trên trời hạ xuống, khi đó đồ hình đã được khắc trên đó, muốn thu thập được phần văn bia còn thiếu cơ hội thật quá xa vời.

Ánh nắng mặt trời, ánh trăng, cỏ cây… ở trong tự nhiên đều chứa đựng nguyên khí vô tận, ẩn chứa các dạng năng lượng khác nhau. Tiêu Thần ở trong rừng dừa không ngừng vận dụng pháp quyết hấp thu thiên địa linh khí làm dịu thương thế của bản thân, xung quang hắn được bao bọc bởi tầng hào quang sáng mờ.

Hai canh giờ trôi qua, Tiêu Thần từ từ tỉnh lại, thương thế nghiêm trọng không thể tưởng tượng nổi giờ dự đoán chỉ trong khoảng thời gian mười ngày nữa có thể hoàn toàn khang phục.

Mặt trời hạ dần về phía tây, ánh nắng chiếu rọi xuống mặt biển khiến cho mặt nước ánh hồng rực rỡ.

“Oanh”, “Oanh”, “Oanh”……đúng lúc này, ở trên bờ biển truyền lại từng cơn đại chấn, những âm thanh trầm **c không ngừng truyền đến màng nhĩ của Tiêu Thần, hắn liền ngoảnh đầu lại nhìn khuôn mặt lập tức biến sắc.

Một con vật to lớn màu bạc đang từ dưới biển di chuyển lên bờ, thân hình của nó dài ước chừng năm mươi thước, trông giống như một con cá sấu khổng lồ, nhưng nhìn kĩ lại thì phát hiện có chút khác biệt.

Trên lưng của con vật to lớn này còn có trên trăm đốt xương nhô lên lấp lánh hàn quang, mỗi đốt xương đều dài tầm hai thước trông giống như những cây trường thương nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời, bảo vệ phía sau của nó.

Nó thật sự to lớn, toàn thân được bao bọc bởi lân giáp màu bạc lấp lánh hàn quang, mỗi phiến lân giáp chiều dài một thước, chiều rộng nửa thước. Ở phía xa nhìn lại, toàn thân nó đều lấp lánh ánh bạc, trông rất dữ tợn.

Ngân sắc hung thú có tất cả tám cánh tay tráng kiện, những móng vuốt sắc nhọn phát ra u quang âm trầm khiến cho người trông thấy phải kinh khiếp. Ngoài ra, trên đỉnh đầu của nó còn có một chiếc sừng dài bảy tám thước, lấp lánh hào quang màu bạc lạnh lẽo. Đó thực sự là một ác thú khổng lồ vô cùng khủng bố.

Nó đưa cặp mắt to lớn phát lập lòe u quang quét qua một vòng bờ biển, sau đó mới tiếp tục bước lên bãi cát.

Khi lên bờ nó liền quay người lại hướng về phía mặt trời mở cái miệng khổng lồ đỏ lòm chi chít những cái răng sắc nhọn rống lên một tiếng cực kì khủng bố, khiến cho mặt biển dao động kịch liệt, làm đám chim biển ở trên không trung sợ hãi bay dạt ra xa. Còn có mấy con bay không kịp bị rơi xuống mặt biển.

Uy thế đúng là kinh thiên động địa.

Tiêu Thần mặc dù đã bịt tai lại, nhưng màng nhĩ vẫn bị ong ong, tiếng rống quá lớn khiến cho hắn có cảm tưởng như như bị thủng màng nhĩ.

Hung thú sau khi quay về phía mặt trời gào rống liền nằm bò lên mặt cát, nhắm chặt hai mắt lại tựa hồ muốn nằm nghỉ ở nơi này.

Tiêu Thần trong lòng chấn động, quả nhiên Trường Sinh Giới.

Đưa mắt nhìn con vật to lớn màu bạc kia, hắn nhớ tới thượng cổ hung thú trong truyền thuyết của những cư dân ven biển — Bát tí ác long.

Hình thái cùng với sự dữ tợn khủng bố của Bát tí ác long trong truyền thuyết quả thực cũng giống như thế này.

Theo truyền thuyết, thượng cổ hung thú có thể dời non lấp biển, hô mây gọi gió. Nhưng thuyền bè khi ra biển một khi gặp phải nó, chỉ có một vận mệnh là hủy diệt. Nó là hung thú tàn ác nhất ở biển, đến cả Hải thần nếu gặp phải nó đều lui xa ba bước.

“Thượng cổ hung thú có thể đối kháng được với thần… hóa ra vẫn còn tồn tại trên thế giới này!”. Nghĩ đến truyền thuyết cổ xưa này, Tiêu Thần sắc mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, hắn không thể tưởng tượng được rằng vừa mới đến Trường Sinh Giới, đã được trông thấy thượng cổ ác thú trong truyền thuyết này.

Mặc dù cách rất xa, nhưng Tiêu Thần cũng cảm giác được từng luồng khí tức hung sát của nó, thượng cổ hung thú to lớn này cũng không biết là đã tàn hại biết bao nhiêu sinh linh trong biển!.

Tiêu Thần cẩn thận đứng lên nhẹ nhàng đi sâu vào trong rừng dừa, cho đến khi xác định thượng cổ hung thú không thể nào phát hiện ra hắn thì mới dừng lại đứng từ xa quan sát.

Bát tí ác long lúc này trông giống như một dảy núi mày bạc, nằm bất động trên bãi cát phảng phất như hóa đá. Tiêu Thần đoán rằng, có thể bãi cát này là nơi nghỉ ngơi của nó, những khi chiều muộn nó đều về đây để ngủ.

Từ lúc thượng cổ hung thú bò lên bãi biển và quay về hướng mặt trời rống lên, trong khu rừng nguyên thủy rậm rạp ở quanh đó đều trở lên yên tĩnh, duy chỉ có ở sâu trên đảo thỉnh thoảng truyền lại tiếng man thú gào rống mà thôi.

Ánh trăng thanh thoát, bầu trời lấp lánh ánh sao, sóng biển rì rào vỗ vào bờ cát, từng đợt gió biển nhẹ nhàng thổi tới, Tiêu Thần ở trong rừng đang từ từ tiến vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Mặt trời từ phía đông nhô lên, chiếu những tia nắng vàng óng ả xuống mặt biển.

Một tiếng rống đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời.

Thượng cổ hung thú trong truyền thuyết, Bát tý ác long chính là đang hướng về phía mặt trời rống lên những tiếng kinh thiên động địa. Mặt biển buổi sớm đang tĩnh lặng, bị tiếng rống làm cho chấn động kịch liệt, mấy con chim biển ở phía chân trời bị dọa cho bay mất hút.

Ngân sắc hung long khổng lồ huy động tám cánh tay, từ trên bờ cát chầm chậm bò xuống biển tạo lên những tiếng oanh oanh. Mặt biển vốn tĩnh lặng nhất thời sôi sục, dâng lên những con sóng lớn. Ngân sắc hung ảnh ở trong biển không ngừng quẫy động.

Chỉ đến khi nó đi xa dần, mặt biển mới từ từ tĩnh lặng trở lại.

Theo từng đợt thủy triều lên xuống, nước biển đã xóa đi những vết tích của con ác long còn lưu lại trên bờ.