Chương 336: Lắng Nghe Thế Giới Hủy Diệt

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dưới bầu trời đêm đen nhánh, ngọn lửa bập bùng ở trong rừng. Cơn gió nhẹ đưa tới những đợt hương thơm ngát của hoa dại. Xa xa có con dã thú không biết tên đang gầm rống, thi thoảng lại có con chim ăn đêm trong rừng vỗ cánh bay lên.

Tiêu Thần cho thêm ít củi vào đống lửa, ngọn lửa sáng ngời chiếu sáng cả một mảnh rừng. Hắn không ngừng xoay xoay cành cây, mặt ngoài miếng thịt hổ đã hoàn toàn vàng óng, những giọt mỡ nhỏ xuống đống lửa phát ra những tiếng kêu xèo xèo, mùi thơm mê người đang lan toả ở trong rừng.

Kha Kha đã mở to mắt, tha thiết mong chờ miếng thịt hổ đầy mỡ thơm phức. Nó cực kì thèm thuồng được ăn một miếng lớn cho đã.

Bàn Tử (mập mạp) Ngưu Nhân cười ha hả: “Tiểu tử kia đã chảy nước miếng rồi.”

“Y nha Y nha… “, như thể là nó đang nói “Nào có nào có”. Tiểu thú Kha Kha vội vàng dùng móng vuốt nhỏ lông xù lau qua khóe miệng, rồi sau đó phiền muộn trợn mắt nhìn Ngưu Nhân vài lần.

“Thịt chân Bạch Hổ quả thật là cực phẩm nhân gian, có tiền cũng không mua được. Hôm nay đã có có lộc ăn ” ở một bên khác của đống lửa, Liễu Mộ lấy từ thuộc tính Thứ Nguyên không gian đặc thù của mình ra vài bình rượu lâu năm. Hắn gỡ niêm phong, mùi rượu làm say lòng người lập tức bắt đầu tràn ngập.

Đây là vùng rừng núi ngoài thành Trường An. Tiêu Thần đánh một trận quét ngang Lục Kiệt, khi trở về xử lý tàn cuộc thì Liễu Mộ cùng Ngưu Nhân xuất hiện chào hỏi hắn.

Miếng thịt hổ có màu vàng óng ánh sáng bóng, nó đã đựợc nướng chín. Tiêu Thần, Ngưu Nhân, Liễu Mộ đều tự rót rượu, nâng cốc dưới trăng mà bắt đầu trò chuyện với nhau. Tiểu Kha Kha thì ăn đến mồm miệng dính đầy dầu, nó cũng muốn học ba người nên đòi uống rượu. Kết quả rượu mới vào đến miệng thì liền nhăn mặt nhổ hết ra ngoài, làm cho ba người cười to.

“Uống không tốt, uống không tốt.”Không ngờ vào lúc bị sặc thì nó lại thốt ra được tiếng người, âm thanh non nớt, mềm mại. Nhưng ngay sau đó thì nó lại chỉ có thể lên tiếng “Y nha”, nó kéo ống tay áo của Tiêu Thần cũng không để hắn uống.

Giúp nó chọn một tảng thịt nướng non mềm nhất thì Tiểu quỷ mới chịu im lặng, rồi sau đó nó bắt đầu nhiệt tình hưởng thụ.

” Cụng li ca hát, cuộc đời được bao nhiêu?”Liễu Mộ thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Nhất Chân cứ như vậy mà chết đi, không nghĩ là một lần chia tay đó lại thành vĩnh biệt.”

“Hòa thượng đi quá sớm.” Tiêu Thần mặc dù là báo thù cho Nhất Chân hòa thượng, nhưng khi nghĩ đến bao chuyện ngày trước thì vẫn có cảm giác thật đáng tiếc.

Hắn đề nghị: “Chúng ta rưới một chén để kính rượu thịt cho hòa thượng dưới cửu tuyền.” Ba người rưới rượu rải trên mặt đất. Rồi sau đó hung hăng ăn vài miếng thịt hổ lớn, tựa hồ đang cắn xé Bạch Hổ thánh hoàng.

Tiêu Thần bảo: “Hai người các ngươi đến Cổ Thôn đi, môn đồ Bán Tổ rất điên cuồng. Trước mắt trong thời kỳ này thì ở bên ngoài đầy những nguy hiểm.”

Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân là một kẻ theo trường phái sống vô tư chỉ cộc lốc cười, lắc đầu nói: “Ngươi chỉ một đêm giết gọn Lục Kiệt, những môn đồ Bán Tổ nếu như lại muốn ra tay, chỉ sợ trước đó phải suy nghĩ một hồi. Mỗi một tông phái cũng có rất nhiều đệ tử đời sau. Bọn họ muốn giết người khác thì đồng thời cũng phải tự kiềm chế đồ đệ suy nghĩ một phen.”

Liễu Mộ cũng gật đầu nói tiếp: “Có nguy hiểm mới có khiêu chiến, chúng ta sẽ không chết.”

Hai người cự tuyệt ý tốt của Tiêu Thần, đây không chỉ là tôn nghiêm của cường giả, nó cũng là bày tỏ sự tự tin. Nhờ người khác che chở để sống sót không phải tính cách của cường giả muốn lên tới đỉnh cao.

Kha Kha đã sớm ăn no, nó xoa cái bụng tròn vo mà mơ mơ màng màng lẩm bẩm:

“Ta… Say.” Sau đó nó kéo vạt áo sam trắng tinh của Liễu Mộ lại mà lau lau khóe miệng rồi tựa vào người Tiêu Thần khò khò ngủ thiếp đi.

Ba người đều bị nó chọc cười. Tiểu quỷ uống có nửa chén rượu liền ói hết ra ngoài. Giờ lại cũng la hét kêu say.

Liễu Mộ nâng chén bảo: “Ngươi quét ngang thế hệ trẻ tuổi Tu Chân Giới, danh chấn Cửu Châu, vì điều này chúng ta cạn chén.”

Ngưu Nhân cũng nói: “Ta cảm giác sau khi ngươi đột phá cảnh giới Niết Bàn thì có thể trực tiếp vượt qua cảnh giới Trường Sinh, do đó bỏ lại rất nhiều người cùng lứa thật xa ở phía sau, Niết Bàn quả thật là một cảnh giới kỳ diệu.”

Giờ phút này đã là đêm khuya, ba người đều đã hơi say say.

Tiêu Thần ngửa đầu uống cạn chén rượu, nhìn không trung lờ mờ mà có cảm giác con đường phía trước không có ánh sáng, hắn nói: “Trên đời này ai có thể vô địch được, ngay cả Bán Tổ đều phải chết. Còn con đường tu luyện của chúng ta lại càng nhiều gian nguy, tử vong kỳ thật cách mỗi người chúng ta không xa. “

“Ngươi… Là bất tử.”Ngưu Nhân rõ ràng đã uống quá nhiều nên líu lưỡi nói: “Có Hoàng Nê Thai ở đó thì Bán Tổ cũng không làm gì được ngươi, huynh đệ xem trọng ngươi.”

“Nở mày nở mặt chỉ là tạm thời, phù hoa sẽ mất, tất cả đều sẽ bị đánh về nguyên hình.”Tiêu Thần cảm giác chính mình thật sự đã say, thở dài một hơi mà thốt lên: “Ta giết nhiều người lắm… nên sẽ không chết già.”

“Là… Tại sao nói như vậy?”Liễu Mộ lay động Thứ Nguyên không gian, lại lần nữa lấy ra vài bình rượu lâu năm. Hắn gỡ niêm phong, rót đầy cho ba người rồi hỏi: “Ngươi… đã giết bao nhiêu người, mặc dù giết thì đã có sao?”

“Ta giết người nhiều không kể xiết.” Tiêu Thần liền tợp cả ba chén rượu, miệng nói: “Ta… Là đạp trên đống thi thể Tu Giả… Đi tới tình trạng hôm nay. Mặc dù rất nhiều người đều đáng chết, nhưng mà giết người thì người cũng giết ta. Ta… Đã có dự cảm.”

“Không có khả năng, ngươi… Sẽ không chết.”Ngưu Nhân lắc la lắc lư, ngồi xuống bên người Tiêu Thần, cùng hắn thoải mái “cạch” một chén rồi ngửa đầu uống cạn sạch. Hắn nói: “Huynh đệ ta còn… Còn chờ nhìn ngươi trở thành Bán Tổ, quét ngang thiên hạ đó.”

“Ta… Ta cũng muốn nhìn ngươi phía đông chống Thái Dương Thánh Thần, đằng tây đánh Bạch Hổ Thánh Hoàng, xuôi nam giết Tam Anh Thái Quân đó.”Liễu Mộ mặc dù thần trí tỉnh táo, nhưng nói chuyện đã không còn được lưu loát.

“Ta chưa nói sắp tới… sẽ chết, chỉ như có một loại dự cảm mà thôi.” Tiêu Thần cùng bọn họ chạm cốc rồi nói tiếp: “Ngay cả Bán Tổ thì kết quả là đều sẽ phải bị thanh toán, ta… làm sao có thể là ngoại lệ được.”

“Ngươi suy nghĩ nhiều… Không nên tin tưởng cái loại cảm giác này.”Không dùng Huyền công để luyện hóa rượu nên ba người đều nhanh chóng bị rượu đánh gục.

“Kỳ thật… kết cục của ta đã sớm định rồi.” Tiêu Thần cố gắng lắc đầu để tự kiềm chế hơi tỉnh táo hơn, hắn thè lưỡi nói: “Lúc Bán Tổ… Bỏ mạng chỉ sợ cũng là thời khắc diệt vong của ta.”

“Tại sao?”

“Ngay cả kỳ tích phát sinh, khi đó ta bất tử có thể tránh được một kiếp. Nhưng… sau khi Hoàng Nê Thai chôn vùi Bán Tổ thì khẳng định sẽ rời đi. Khi đó… đám đệ tử chân truyền của các Bán Tổ ra tay, ta… Chắc chắn sẽ bị hình thần câu diệt.”

“Hừm, ngươi… ta khẳng định sẽ không có việc gì.”Ngưu Nhân lắc lắc một đôi sừng trâu vĩ đại rồi nói: “Nếu thật sự không được thì trốn vào Thất Nhạc Viên.”

“Đôi khi… Tử vong là không thể tránh khỏi.”Tiêu Thần lảo đảo chỉ vào Kha Kha đang ngủ say mà bảo: ” Ta rất ngại Tiểu quỷ lo lắng, nếu như thực sự gặp chuyện không may thì nó… Làm sao bây giờ?”

“Yên tâm, ngươi sẽ không có việc gì. Nếu như thật sự có điều ngoài ý muốn… Chúng ta sẽ chăm sóc nó, cho đến khi nó trưởng thành đủ để làm cho Bán Tổ run rẩy.”

Tiêu Thần phá lên cười, ôm một vò rượu uống say sưa, hắn mở miệng: “Cho nên, ta muốn giết… giết khắp thiên hạ. Thừa dịp hiện tại có năng lực, giúp… Giúp các ngươi tiêu diệt tất cả uy hiếp tiềm ẩn. Sau này ngay cả khi phải bỏ mạng thì cũng… Có thể yên tâm hơn một chút.”

“Ngươi… Sẽ không chết.”

“Có những kẻ thù là vô phương hóa giải… Từ hôm nay trở đi ta muốn làm kẻ đại ác, dọn dẹp một chút trở ngại cho các ngươi. Giết khắp thiên hạ.”Vò rượu rơi xuống đất, ba người đều say mèm nằm vật bên cạnh nhau ở trong rừng.

Vào lúc sáng sớm. Ánh mặt trời chiếu xuống rừng, ba người Tiêu Thần không nói gì mà tạm biệt nhau rồi đường ai nấy đi.

Liễu Mộ cùng Ngưu Nhân cũng sắp sửa phải đi vào cảnh giới Niết Bàn, bọn họ cần phải tĩnh tu. Chín lần tử kiếp sẽ buông xuống, tất cả mọi người đều cảm giác con đường phía trước thực mù mịt. Con đường Niết Bàn cửu tử nhất sinh.

Người ta chỉ có một thành là có khả năng vượt qua con đường tử vong này. Bọn họ không biết liệu có còn sống hay không để rồi gặp lại nhau một ngày nào đó.

“Gặp lại, chúng ta nhất định đều phải sống sót.” Sau khi ba người chia tay nhau thì sau đó tất cả đều đi xa cũng không quay đầu lại. Mặc dù đã vào đầu mùa hè, nhưng là giữa núi rừng lại có vẻ thê lương xơ xác của mùa thu.

Trong hơn mười ngày tiếp theo, Tiêu Thần đông đến đại dương mênh mông đại sát cao thủ trẻ tuổi Tu Chân Giới, đánh đâu thắng đó. Ngay cả đám người sư môn mạnh hơn của Phương Thiên Khải, Diệp Thiên, Lăng Hư Diễn cũng bị đánh bại, hắn khuấy động lên cơn phong ba vô tận.

Rồi sau đó. Hắn bắc tiến vào đại thảo nguyên tìm kiếm địch thủ Tu Chân Giới cùng Trường Sinh Giới rồi liền giết hai mươi ba vị cao thủ kiệt xuất.

Tiếp theo, hắn lại lần nữa tây xuất Hàm Cốc Quan để càn quét một trọng địa của Hổ gia, thế hệ trẻ tuổi Hổ gia bỏ mạng vô số.

Đây là hoàn toàn thật sự là đại sát tứ phương, huyết vũ bay tán loạn. Tiêu Thần đánh cho đám người ưu tú của thế hệ trẻ tuổi dám tranh vương phải im lặng, khiến cho tất cả cao thủ trẻ tuổi thiên hạ đều không dám mở miệng, tất cả mọi người đều im lặng.

Trong một tháng, Tiêu Thần chém giết một trăm chín mươi ba người kiệt xuất trẻ tuổi trong thiên hạ. Trong đó chủ yếu là môn đồ đệ tử của các Bán Tổ như Thái Dương Thánh Thần, Bạch Hổ Thánh Hoàng, Tam Anh Thái Quân.

Loại hành động không nghi ngờ là điên cuồng, hiện tại ai cũng đều biết về nhân quả trong đó. Đối với phong cách loại “Giết ngươi không có thương lượng ” của Tiêu Thần thì có người hoan hỉ có người lo.

Hoàng Nê Thai trong tay, các bậc ưu tú trong thiên hạ không ai có thể làm hắn bị thương. Tiêu Thần tung hoành thiên hạ, đi tới chỗ nào đều là gió tanh mưa máu, hiện tạihắn thực xứng với cái tên Thực Ma Tinh.

Chém giết giằng co một tháng, Tiêu Thần trở lại Cổ Thôn tĩnh tu hơn mười ngày để hiểu rõ hơn các loại huyền pháp, tiếp thu quyền biến hóa thực lực của bản thân.

Gần đây, tiến bộ của hắn thật thần tốc.Thể hiện chỉ trong mấy ngày mà hắn liền vượt qua hai cửa tử, đã tấn chức đến cảnh giới Tứ Trọng Thiên.

Sau đó Tiêu Thần lại ra khỏi Cổ Thôn, rời xa Hoàng Hà, một mạch hướng nam đi tới Nam Cường Cửu Châu. Đây là nơi người Bách Việt ở, mặc dù bị gọi là vùng đất man di nhưng là sơn thủy giáp với thiên hạ.

Núi ở đây như nhô lên từ đất bằng, thiên hình vạn trạng; Sông chốn này, uốn lượn quanh co nước trong như gương.

Trải qua vô số đại chiến, khi đi tới chốn non xanh nước biếc Tịnh Thổ này làm cho thể xác và tinh thần của Tiêu Thần đều phảng phất đã được làm sạch.

Hắn tới đây, là bởi vì có ước hẹn bí mật với Bất tử Chưởng giáo.

Môn phái Bất tử lập giáo nơi này, chính là vì coi trọng linh tú và đại thành ở đây.

Đi vào trọng địa của Bất Tử Môn, cảnh trước mắt giống như một bức tranh thủy mặc sơn thủy chân thật đang mở ra mà treo trong thiên địa. Nó thật mộc mạc mông lung, hài hòa trong sự yên lặng.

Trong làn sương mù nhè nhẹ đang lượn lờ, những quả núi mượt mà xanh ngắt cao không quá trăm thước. Màu xanh biếc đầy ao ước, mờ mờ ảo ảo, hình dáng mỗi quả núi đều đặc sắc không giống nhau. Chúng hoặc như hai đỉnh sừng dê, hoặc như búp măng mọc thẳng, thật là xứng với tên gọi Tiên Cảnh chốn nhân gian.

Đi ra đón chào là một người quen, nàng Yến Khuynh Thành.

Đã lâu không thấy, nữ nhân phong thái tuyệt thế này càng thêm thanh tú xinh đẹp vượt khỏi đời thường. Làn môi mọng đỏ, hàng mi cong vút, đôi mắt huyền phảng phất có sương mù đang tại lay động làm cho người ta nhìn vào mà khó lòng kềm chế.

Người cũng như tên, giai nhân khuynh thành.

Yến Khuynh Thành rất bình tĩnh, tựa hồ đã quên tất cả chuyện không vui trước kia. Nàng dẫn dắt Tiêu Thần đi tới, vừa đi vừa giới thiệu cho hắn cảnh đẹp tú lệ như trong tranh vẽ.

“Khuynh Thành tỷ tỷ…” Chính ở phía sau, có một thiếu nữ tóc vàng mười hai mười ba tuổi hoạt bát chạy tới, nó thân mật ôm lấy một cánh tay ngọc của Yến Khuynh Thành, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Thần, rồi sau đó lộ ra kinh ngạc vẻ mà nói: “Là ngươi…”

“Ngươi là…”Tiêu Thần nghi hoặc nhìn thiếu nữ như con búp bê tóc vàng này.

“Đấu Xán Bắc, y nha…” Kha Kha mắt lửa con ngươi vàng, nó làm bộ so sánh cường đại một hồi tạo ra tư thế ác ma đang giương nanh múa vuốt.

” Tiểu quỷ, không cho nói xấu ta. Ta mới không phải Cự Long cơ thể phát phì nha. Ta là thiên sứ Đế Na xinh đẹp nhất.” Thiếu nữ tóc vàng bất mãn trợn mắt nhìn Kha Kha.

“Ngươi là con Tiểu Dực Long tính tình nóng nẩy kia sao?”

Tiểu Dực Long Đế Na cố gắng trợn ngược nhìn Tiêu Thần, tức giận bảo: “Ta mới không nóng nẩy đó, ta là Long Nữ Đế Na xinh đẹp, ta hiện tại là Long vương.” Tiêu Thần nghe được tin tức kia thì thật sự là kinh ngạc vô bờ. Ngày đó Tiểu Quật Long ở Bất Tử Môn phía sau núi đã từng làm sư phụ dạy chiến kỹ cổ đại cho con Tiểu Dực Long biết tiếng người kia. Không ngờ tới bây giờ nó lại Tiến Hóa thành Long vương.

“Rống rống… ” Kha Kha căn bản không quan tâm uy hiếp của Tiểu Dực Long, nó cường điệu học theo bộ dáng của Bạo Long rồi sau đó chỉ chỉ vào Tiểu Dực Long Đế Na.

“Ta không phải Bạo Long!”Đế Na mặt mày tối sầm, tức giận lườm nguýt Kha Kha. Nhưng rồi trong phút chốc, tựa hồ nó nhớ ra điều gì nên tự kiềm chế làm bộ vui vẻ, hỏi: “Tiểu Quật Long ca hiện đang ở đâu?”

“Đang cùng Long vương mỗi nơi quyết chiến, hiện tại không biết đã đánh tới nơi nào.”Yến Khuynh Thành đưa Tiêu Thần đến một thung lũng xanh ngắt liền đứng lại, mạnh mẽ bắt Tiểu Dực Long rút lui.

Ngôi nhà tranh ba gian làm đẹp cho thung lũng này, một con suối nhỏ uốn lượn chảy qua tạo nên những tiếng róc rách, giống như một tổ khúc êm ái cực kì dễ nghe.

Tiêu Thần đến bên cạnh bàn đá trước ngôi nhà tranh rồi ngồi xuống. Hắn lẳng lặng chờ Bất Tử Chưởng Giáo tới.

“Kẹt ” một tiếng, cửa nhà tranh bị đẩy ra, một bóng dáng mông lung giống như hư ảo mà lại chân thật đang chậm rãi bước ra.

Tiêu Thần thất kinh, với tu vi của hắn hôm nay mà nói, cả vùng trong phạm vi mấy trăm trượng tất cả đều không thoát khỏi linh giác của hắn. Rất khó bị người áp sát tới khoảng cách gần bên trong đến như thế. Nhưng mà người này lại một mực ở bên cạnh hắn, cho đến khi đi ra mới bị hắn cảm nhận được. Điều này vô cùng đáng sợ.

Bóng dáng mông lung như là mây khói ngưng tụ mà thành, ngay cả ngũ quan đều không thể thấy rõ. Hắn đi tới ngồi đối diện phía sau cái bàn đá, ngắm nhìn non xanh nước biếc xa xa mà nói: “Giang sơn như họa trong lòng…”

Người này là ai vậy? Tiêu Thần mặc dù vô phương cảm giác nổi tu vi của đối phương, nhưng dựa vào trực giác thì tuyệt đối là nhân vật khủng bố cường đại hơn nhiều so với Bất Tử Chưởng Giáo.

Nhân vật thần bí vẫn nhìn về phía núi xa mở miệng: “Hừm, có sáng liền có tối, có thiện liền có ác, có đúng liền có sai, trên thế giới này bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm được mặt đối lập của nó. Ngươi cũng đã biết đối lập mặt người là cái gì?” Kha Kha so sánh hình tượng một phen, nó giương nanh múa vuốt ý chỉ Quỷ Hồn.

Tiêu Thần cũng không có nói gì, chỉ yên lặng nghe đến tột cùng ông lão muốn nói cái gì.

“Ngươi vẫn còn sống sao?” Người thần bí mông lung quay đầu nhìn sang Tiêu Thần.

Nếu như là người khác hỏi như vậy thì Tiêu Thần trực tiếp lấy Thượng Thương Chi Thủ chụp luôn. Nhưng mà đối mặt với con người nói năng kỳ quái trước mắt này thì hắn chỉ gật đầu, đáp: “Đương nhiên.”

“Kỳ thật rất khó xác định. Ngươi làm sao biết ta và ngươi không phải người khác trong một giấc mộng cảnh vậy?”

“Ngươi làm sao biết chúng ta là người khác trong mơ vậy?”Tiêu thần đối chọi gay gắt.

“Cho nên ta nói rất khó xác định.” Tiêu Thần lấy trầm lặng mà chống đỡ, rốt cục vẫn cảm giác con người trước mắt này rất kỳ quái.

“Thế giới này bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm được mặt đối lập, như vậy so cùng thế giới thật thì thế giới hư ảo là cái gì?”

“Nói cho cùng thì ngươi muốn nói cái gì?”

” Thương khung chi huyết, đại địa chi tinh, âm dương giao chiến, khấp huyết huyền hoàng. (máu của trời cao, tinh hoa của đất, Âm Dương giao chiến, khóc rỏ máu mắt Huyền Hoàng). Ta đang nói chân thật và hư ảo, ta đang giảng thế giới sẽ bị hủy diệt như thế nào.”

Tiêu Thần trong lòng chấn động kịch liệt, hắn giật mình nhìn ông lão. “Ngươi là ai?”

“Ta là ai cũng không quan trọng. Hãy nhắm mắt lại, dụng tâm để cảm ứng, ngươi sẽ đạt tới Bán Tổ mà tung hoành trong thiên địa. Ngươi sẽ vượt lên trong mưa bay đầy trời. Bọn họ đang gầm rống, bọn họ đang sợ hãi, tổ khúc hủy diệt đã tấu lên…”

Tiêu Thần rống to: “Rống rống, vé tháng, đề cử phiếu duy trì hạ, nếu không chiến bất quá Bán Tổ, chư ban cho ta lực lượng đi.”