Chương 207: Hý Giả Thành Chân

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Người Hải gia sắc diện cổ quái nhìn Tiêu Thần, các tọa viện phụ cận nhà Tiêu Thần đã sớm bị vài đại gia tộc mua đứt, mới vừa rồi tiếng long khiếu kinh động chúng nhân, mặc dù không nghe rõ tình hình chi tiết, cụ thể nhưng đại thể xảy ra chuyện gì họ cũng đoán được.

Long Đằng chẳng khác gì hung hăng vả vào miệng của các đại gia tộc, giống như ba mươi năm trước, sau ba mươi năm vẫn như thế, Long Đằng làm việc không có chút gì cố kị.

Chuyện xảy ra như vậy? Người của Hải gia vội vã rời đi, nhất định cần phải hướng về gia chủ bẩm báo.

“Cái gì?” Hải Phiên Vân nghe đến mấy câu này biến sắc. Một chưởng đem cả tòa đại sảnh đánh vỡ, ngơ ngác đứng giữa đống đổ nhát, sắc mặt tái xanh, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói:”Long Đằng, ngươi dám chơi đùa chúng ta như vậy, ngươi bất quá là một tạp chủng, không phải người, không phải rồng. Nếu như không phải sau lưng có một lão long làm chỗ dựa đã sớm chết quá vạn lần.”

Các đại gia tộc các sau khi nghe tin cũng đều thẹn quá hóa giận. Long Đằng làm cho các đại gia tộc này ghét cay ghét đắng, làm cho mọi người hy vọng cuối cùng đều tan như bọt biển, khiến cho họ như diễn một vở hài kịch.

“Long Đằng này đáng chết”

“Long tộc thật đáng tuyệt chủng, quá cuồng vọng. Khinh người quá đáng!”

Rất nhiều gia tộc có cùng ý nghĩ như nhau chửi mắng.

Vì chuyện này khiến họ hết sức mất mặt, tất cả đều bị Long Đằng đùa cợt.

Nhất là Hải gia, bây giờ đã ở vào thế cưỡi lên lưng hổ, nữ nhi lấy chồng? Thiếp mời cũng đá phát ra khắp Thiên Đế thành, tất cả những người có máu mặt đều nhận được tin tức.

Người khác hả hê nhìn vào, cười giễu cợt. Bây giờ, bão táp của Thiên Đế thành đang ở vào thời khắc yên tĩnh. Đều dựa vào tâm tinh của các đại gia tộc mà có thể lại bạo phát.

Đương nhiên Hải Gia cũng không dễ chịu gì, bị người khác chơi đùa. Bây giờ họ hận không thể đem Long Đằng một đao chém chết.

Hải Phiên Vân đứng lặng yên trên đống đổ nát một lúc lâu, các đốt ngón tay cũng trắng bếch không còn một chút huyết sắc, cuối cùng oán hận thở dài một tiếng: “Long Đằng, chờ ta đột phát vào Trường Sinh chi cảnh sẽ cùng người tính rõ. Ta không tin cả đời ngươi trốn ở chỗ sâu nhất trong Nam hoang.”

“Gia chủ, kế tiếp phải làm sao bây giờ? “ Người bên cạnh nơm nớp lo sợ cẩn thận hỏi.

Mà lúc này thành viên trọng yếu của Hải gia cũng nghe được tin chạy tới nơi này, những nhân vật tiểu bối đương nhiên không có tư cách đứng ở đây, khoảng chường mười mấy vị tiền bối đứng tuổi.

“Thật mất mặt!”

“Chuyện này đúng là như một cái tát vào mặt, sợ rằng đã trở thành chuyện cười lớn nhất Man Hoang.”

“Đại ca, lập tức hủy bỏ hôn lễ “

“Đúng vậy, Vân Tuyết tuyệt đối không thể gả đi như thế, chẳng phải uổng phí lắm hay sao … tiểu tử kia không hề có bối cảnh. Như thế này để ta đi giết hắn!”

“Câm miệng!” Hải Phiên Vân lạnh lùng quát một tiếng, uy phong của gia chủ khiến mọi người trở nên an tĩnh: “Nếu như hối hôn, mọi người trong Thiên Đế thành sẽ nhìn chúng ta với con mắt nào?”

“Nhưng là … tiểu tử kia không hề có bối cảnh, không đáng để cưới về. Vả lại hắn làm gì có chỗ tốt nào cho gia tộc?”

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều phản đối hôn sự này, có người mở miệng nói:”Mặc dù không có Long tộc thì thế nào, không phải vẫn có một ma giáo giáo tổ sao? Hơn nữa còn có ba đầu thánh thú, Tiêu Thần có tư chất bất phàn, tương lai tất nhiên sẽ danh chấn một phương. Như thế đủ rồi.”

Nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều cười lạnh.

“Không cần suy nghĩ cũng biết, ma giáo giáo tổ tất nhiêu cũng như Long tộc đều là lời đồi đại, ba đầu thánh thú đều bị Long Đằng mang vào chỗ sâu nhất trong Nam Hoang đã không thuộc về Tiêu Thần rồi. Hắn tư chất cao tuyệt thì thế nào đi nữa thì sao? Hiện tại hắn chọc vào người không nên dính vào, hắn còn có thể sống sót hay sao? Gia tộc chúng ta không cần vì hắn mà kết thù oán với đại địch.”

Mọi người đều nhất tề đồng ý muốn hối hôn, Hải Phiên Vân nghe càng phiền lòng cuối cùng quát:”Đủ rồi, không làm ầm ĩ nữa. Hôn lễ tiếp tục!”

“Đại ca. Huynh hồ đồ rồi à? Như thế nào lại tiếp tục? “

“Gia chủ…”

Hải Phiên Vân lạnh lùng nhìn khắp chúng nhân nói: “Vân Tuyết làn nữ nhi của ta, chẳng lẽ ta so với các ngươi lại không quan tâm nàng sao? Chuyện đến nước này nếu như chúng ta lập tức hối hôn tất cả mọi người trong Nam Hoang đều cười nhạo xem thường chúng ta, như vậy ảnh hưởng sẽ thế nào.”

“Nhưng gia chủ … hai hung nhân ngoài thành đánh tới thì phải làm sao bây giờ?”

Hải Phiên Vân phi thường quyết đoán noí: “Hôn lễ tiếp tục, chỉ là hình thức. Làm cho những người khác không thể xem thường chúng ta. Vân Tuyết sau này có thể tái giá”

“Đại ca, huynh chính là muốn giải quyết sạch sẽ, đem Tiêu Thần …?

Hải Phiên Vân tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng ma công tu luyện quả thật phi thường thần kì, hắn thoạt nhìn không có vẻ già nua, hơn nữa lại còn anh tuấn, giống như một nam tử mới hơn ba mươi mà thôi, bất quá, bên trong hết sức hiểm độc, chỉ là vẻ đẹp bên ngoài.

Song mục Hải Phiên Vân phát ra hai đạo quang mang lạnh buốt, nói:”Làm như vậy quá mức rõ rang. Không tránh được miệng lưỡi thiên hạ, các ngươi lúc này hãy lien lục với hổ nô, hổ tôn ngoài thành, nõi rõ hết thảy, sau khi nói rõ xong họ tự nhiên phải làm thế nào. Chúng ta bảo vệ được mặt mũi mà Tiêu Thần muốn sống sót thì phải trông vào may mắn của hắn.

Trên thực tế rất nhiều thế lực lớn đang chờ dịp chê cười Hải gia, hận không thể lập tức hướng về phía Tiêu Thần ra tay. Mà gia tộc bây giờ bảo trì khắc chế, nếu như Hải gia ra tay với Tiêu Thần, danh tiếng của Hải gia dĩ nhiên sẽ tụt xuống vạn trượng. Tiếng xấu truyền khắp Man Hoang, như vậy bọn hắn ra tay sau cũng sẽ không muộn.

Hải gia vẫn tiếp tục cử hành hôn lễ làm cho nhiều đại gia tộc cảm thấy sững sờ, không ngờ Hải gia lại làm như vậy, chẳng lẽ thật muốn ngậm bồ hòn làm ngọt, bọn họ không sợ trung thổ hổ gian hận bọn hắn sao?

Trong hoa viên của Hải gia, Hải Vân Tuyết xinh đẹp vô song, trên khuôn mặt phủ một lớp hàn khí, ngọc thủ vung lên một đạo thần quang hiện ra, một mảng lớn hoa mộc bị phá vỡ, bay tại không trung.

“Ta vậy mà phải gả cho hắn!”

“Tỷ tỷ không nên tức giận” Hải Vân Thiên đi tới nói:”Tỷ hẳn cũng biết phụ thân là bất đắc dĩ.”

Hải Vân Tuyết cười lạnh, nhẹ nhành như thiên tiên, giẫm lên thảm hoa đi về khuê phòng của mình.

Tiêu Thần lẳng lặng nhìn khắp bốn phía, hắn rất trầm mặc, căn bảo không nghĩ tiến vào Hải phủ, nhưng là một lão nhân tám mươi tuổi đi theo hắn một tấc cũng không rời, đây là lão bối cao thủ của Hải gia, hoàn toàn tập trung vào hắn làm cho hắn không thể không tới tham gia hôn lễ hoang đường này.

Tân khác tới mừng cũng mỉm cười đầy hàm ý, bọn họ biết trò hay vừa mới bắt đầu, xem Hải gia làm thế nào tiếp theo.

Tiêu Thần hết sức bình tĩnh, hắn biết Hải gia không phải là thiện nam tín nữ gì. Các thế lực lớn trong thành lại càng không phải là thiện nhân, bây giờ không ra tay đối phó hắn đó là bởi vì còn chưa đến lúc, mà Hải gia làm như thế càng làm cho không có vẻ đồng nhất, hắn không tin đây là một hôn lễ đơn thuần.

Nói không chừng hôn lễ đang tiến hành thì Hổ nô tiến vào giết hắn dưới kiếm, làm ngưng hôn lễ này. Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Thần cảm thấy lạnh lẽo, Hải gia cũng nghĩ vậy? Nếu như đã nghĩ mà muốn làm đẹp mắt một chút, sợ rằng bọn họ giờ phút này đã ra khỏi thành liên lạc Hổ Nô rồi, Tiêu Thần trong nháy mắt đã nghĩ thông vấn đề.

Hải gia làm như vậy quả thật là diệu kế. Có thể hoàn toàn bảo vệ được mặt mũi của gia tộc rồi tự nhiên hóa giải nguy cơ! Tất nhiên nếu hắn chết ở hôn lễ mọi người chỉ biết hung thủ là bọn người Hổ Nô mà Hải gia cũng không giống tiểu nhân đòi hối hôn vì vậy danh tiếng lại càng tăng cao. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Tiêu Thần mệnh đoản, không có phúc phận lấy Hải Vân Tuyết.

Tâm cơ thật đáng sợ. Hải gia tính kế rất tốt a! Tiêu Thần thở dài một hơn.

Bây giờ hắn còn gì phải sợ nữa, chắc chắn phải chết, trước khi chết cũng phải làm Hải gia khốn đốn một phen. Ngay lúc hắn chuẩn bị có hành động, lão nhân phía sau vỗ nhẹ vào đầu vai hắn nhẹ giọng nói:”Chừa khí lực mà chạy trốn, gia tộc chúng ta uyết đối không ép ngươi vào tử địa, sinh tử do mệnh, nhân tiện xem tạo hóa của ngươi.”

Tiêu Thần lạnh lùng nhìn lão một cái, lại bắt đầu trầm mặc. Muốn cho Hải gia chật vật một phen cần bao nhiêu thời gian, mặc dù lão nhân là nói dối muốn ổn định tinh thần mình, kế tiếp hắn có rất nhiều cơ hội.

Trong đại sảnh kim bích huy hoàng, bữa tiệc linh đình, sơn trân hải vị, mỹ tửu trăm tuổi không ngừng được đưa lên, không khí ấm áp, nhưng không khí mừng rỡ ấm áp này nhuốm màu giả dối.

Khách chủ nói chuyện, thỉnh thoảng có người cùng Hải gia gia chủ trêu chọc, nói là cưới được một nữ tế tốt (con rể), nói không chừng Nam Hoang đệ nhất nhân của mười năm sau đã rơi vào tay Hải gia.

Mọi người luôn phiên hướng tới Hải Phiên Vân kính rượu, thỉnh thoảng nói vào câu chúc mừng. Hải Phiên Vân tuy bên ngoài cười nói nhưng bên trong lại hận không thế bóp nát chén rượu trên tay ném vào mặt mấy lão hỗn đản này.

Đương nhiêu, xung quanh Tiêu Thần cũng có rất nhiều người, rất nhiều người đều cùng hắn nâng cốc, chúc mừng nhiệt liệt làm hắn cảm giác như thế nào gọi là nói dối mà không đỏ mặt. Vẻ mặt rất nhiều người làm hẳn cảm thấy ác cảm.

Nhưng là hẳn phải lấy vẻ mặt tươi cười bồi tiếp bọn họ, hoàn thành buổi diễn.

Tiêu Thần trong lòng buồn bực, khổ sở khó tả, từ nhỏ đến giờ hắn cơ hồ chưa từng khóc, nhưng bây giờ đột nhiên có một cỗ cảm giác chua xót, có chút thê lương, đường đường là một nam nhi lại bị buộc tới tình trạng này.

Như một đào kép, vừa vui mừng lại vừa buồn bực, đứng ở trên sân khấu biểu diễn, kỳ thật là một người đáng thương.

Ngày thường, hắn làm cho người ta cảm thấy hắn có một trái tim bằng đá, hết sức quyết đoán, khi đối địch ra tay lãnh khốc vô tình nhưng lại có ai ngờ hắn lạnh bên ngoài nhưng bên trong cũng như một người bình thường?

Một hôn lễ hết sức trào phúng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò vui nhưng bản thân lại không thể không cố sức diễn tròn vai.

Song mãi đến tối, người Hải gia cử ra khỏi thành không có trở về, lại càng không nói tới thân ảnh Hổ nô hiện ra giết Tiêu Thần.

Sắc mặt Hải Phiên Vân càng trở nên âm trầm, chẳng lẽ vẫn tiếp tục hôn lễ? Nếu tiếp tục nữa thì giả sẽ thành thật. Như thế chẳng phải sẽ giống như lấy đá đập gãy chân mình sao? Trực giác mách bảo hắn đã có chuyện xảy ra; tìm được một cơ hội, hắn bước nhanh ra ngoài, bí mật phân phó phái cao thủ khẩn cấp xuất thành tìm hiểu.

Sao đầy trời, đèn bằng thủy tinh đem đại sảnh chiếu sáng, mọi người lien tiếp nâng cốc, không khí càng mang vẻ ấm áp.

Cũng không biết là ai hô lên một tiếng:”Đến giờ vào động phòng rồi. Chúng ta không thể làm chậm trễ được. Thế gian này đáng quý là đêm xuân a!”

“Đúng,một khắc xuân tiêu đang giá nghìn vàng”

“Xin mời tân lang tân nương vào động phòng”

Rất nhiều người ôn ào, muốn đi nháo động phòng.

Người trong các đại gia tộc còn lại đã nhìn ra. Hải gia là cố ý trì hoãn thời gian, chỉ sợ là một chuyện gì đó “ngoài ý muốn” đến ngưng hẳn hôn lễ này. Đã như vậy, họ làm sao để cho Hải gia được như ý nguyện. Người một câu, ta một câu đều ầm ĩ yêu cầu phu thê vào động phòng.

Hải gia cuối cùng cũng biến sắc. Lấy kiếm tự đâm mình! Chuyện lại có thế diễn biến đến như vậy. Mấy cao thủ ra khỏi thành sao lại không quay lại, Hổ nô tại sao còn không tới giết Tiêu Thần.

Đây thật sự là một thời khắc cấp bách.

Căn bản không cách nào trì hoãn được. Vợ chồng đã bái thiên địa còn không cho vào động phòng thật là có chút không thể nói rõ.

Cuối cùng Hải Phiên Vân cắn răng phất tay áo đi vào trongn để cho đệ đệ của mình chủ trì.

Một nhóm toàn lão hồ ly, là đám người đều đã thành tinh lên tiếng, lại them lớp thanh niên tiếp theo cười cợt, Hải gia không có cách nào khác chỉ có thể để cho đôi phu thê này tiến vào động phòng.

“Chùng ta muốn náo loạn động phòng!”

Không khí vui mừng, tâm tình mọi người tốt hẳn lên.

Tiêu Thần tỉnh táo mà nhìn sự việc diễn ra, biểu hiện trầm mặc.

Lúc này, một người lưng đem thiết kiếm, thân ảnh cao lớn hướng hắn đi tới, không chút khách khí đẩy mấy thanh niên bên cạnh TIêu Thần ra.

“Ta kính ngươi một chén, hy vọng ngươi không chết!” Độc Cô Kiếm Ma dứt lời uống một hơi cạn sạch, nhìn Tiêu Thần cũng uống hết, sau đó hắn nhanh chóng rời đi.

Tiêu Thần yên lặng không nói gì, đây có lẽ là chén rượu thật tình duy nhất trong hôn lễ này.

Không một ai nguyện trêu chọc Độc Cô Kiếm Ma … gia tộc này mặc dù hiện giờ yếu thế nhưng nói là Nam Hoang đệ nhất gia tộc cũng không sai biệt lắm, chính Long Đằng ba mươi năm trước đại náo Thiên Đế thành cũng không tìm phụ thân của Độc Cô Kiếm Ma gây phiền toái.

Nếu như quả thật động vào, lấy tính cách gia tộc cha truyền con nối như Độc cô gia, nói không chừng vài mươi người lưng đem thiết kiếm không nói một lời đánh giết vào chỗ sâu nhất trong Nam Hoang, có lão Long tộc tọa trấn cũng vậy… Gia tộc này phong cách hành sự đúng là như thế, thủy tổ đời thứ nhất của Độc Cô gia hoàn toàn có năng lực ngạnh tiếp người mạnh nhất ở chỗ sâu trong Nam Hoang.

Giữa sự đưa đẩy của mọi người, Tiêu Thần bước vào phía hậu viện, tiến vào động phòng.

Mùi hoa thơm ngất, bố cục của lâm viên làm cho hậu viện ấm áp mà xinh xắn. Trên đường đi, có tiểu hồ phát sáng,lại vượt qua tiểu kiều xây bằng ngọc thạch, hành lang lát đầy hoa hồng, Tiêu Thần cuối cùng tiến vào tú lâu.

“Ha.. Ha “ Hắn đột nhiên phá lên cười, có một tia bi kinh nhưng chủ yếu là lãnh khốc và dứt khoát. Được rồi, muốn chơi đùa ta cùng các ngươi chơi đùa, muốn vào động phòng thì vào động phòng.