Chương 343: Khi Kẻ Vô Địch Thiên Hạ Cũng Hết Sức

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiên Tử nổi giận, thây phơi trăm vạn, máu chảy ngàn dặm. Nếu như kẻ sĩ lên cơn giận, hai người phơi thây, máu chảy năm bộ, thiên hạ để tang.

Tiêu Thần dẫn dắt mấy trăm cổ binh quét ngang đại quân liên hợp, thây phơi vô tận. Có thể nói là bạo sĩ làm rung chuyển thiên hạ, khiến môn đồ Bán Tổ lo sợ không yên. Tuy không phải là Thiên Tử, nhưng mà cũng chinh chiến ngàn dặm, máu chảy thành sông.

Đuổi giết một ngày một đêm, môn đồ Bán Tổ tử thương khó có thể đếm hết, máu chảy trôi thuyền. Một trận đại bại, liên quân tán loạn, chạy trốn khắp tứ phương.

Mấy trăm thiên binh cùng âm binh trước sau đều hợp nhất, cũng không tản ra nên có chiến lực vô cùng, không chịu bất cứ thương vong gì. Tiêu Thần đánh bại cường địch thập phương, làm rung chuyển thiên hạ, uy danh to lớn, thiên hạ không có ai hơn nổi.

Sau khi đại chiến, ma vân ở giữa trán hắn đích xác không ngừng dao động làm vài giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống, không gian đen thùi lại bị mở ra một lần nữa. Mấy trăm “Hoạt Binh Dũng” huy động Thanh Đồng binh khí, ngửa mặt lên trời gầm rống, rồi sau đó bước dài đi về phía không gian hắc ám. Ở xa xa, khi cửa thành chuyển động thì tiếng vang “Ù ù” truyền đến, thiên binh cùng âm binh đã trở về Tử Thành.

Mấy trăm cổ binh có khả năng quét ngang thiên hạ, đối đầu bọn họ thì từ Bán Tổ trở xuống ai cũng run rẩy.

Trong dãy núi đổ nát bên ngoài thành Kim Lăng lưu lại tử thi đầy đất, máu tươi nhuộm đỏ cả khe núi kia. Sau khi Tiêu Thần trở về cũng không tìm thấy được tung tích của Tô Huỳnh làm cho sau một trận đánh mà hắn cũng không có bất cứ cảm giác thắng lợi nào, chỉ thấy trong lòng nặng trĩu.

Hắn giết người quá mức ngang tàng, xứng với tên gọi Ma vương. Nhưng mà hắn đã không có đường lui, chỉ có thể xông lên phía trước, đạp trên thi thể của kẻ địch mà đi tiếp thì mới có thể đến bước cuối cùng là “Tống tiễn” Bán Tổ. Còn có gì mà không hiểu? Hư ảo cùng chân thật đảo lộn, vùng đất Cửu Châu cùng tứ phương thế giới, có rất nhiều thứ đều là hư ảo. Sắp sửa tới bước mọi thứ thực sự trở lại như cũ, thời khắc mà hư ảo sẽ tan biến.

Những điều này sinh ra từ lòng người, nhưng cuối cùng cũng làm cho đám ngụy thần coi loài người như con kiến hôi bị biến mất. Mặc dù điều đó sẽ khiến hắn cũng tùy thời mà chết, nhưng chính nghĩa thì không thể chống lại được.

Thanh Thanh không nhiễm vào chém giết. Nhưng nàng cũng ra tay, đánh lui không ít cường giả. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, điều đó tương đương như nàng đã cứu những người ấy. Nếu không hơn phân nửa bọn họ đều phải bị Tử Thành cổ binh giết chết.

Kha Kha thể hiện tài năng chinh chiến nổi bật, sau khi mở Thất Nhạc Viên ra thì nó đã thu hoạch báu vật binh khí tứ phương, cơ hồ tất cả đám binh bỏ trốn đều bị cướp sạch sẽ. Mọi thứ trên người như bình linh đan, không gian Giới Chỉ ( nhẫn), Thủ Trạc ( vòng tay) chứa đồ toàn bộ bị đánh cướp.

Đương nhiên, hơn nữa nó còn thu pháp khí như mưa bay đầy trời thành một đống lớn, ở trong Thất Nhạc Viên sắp chất thành một quả núi nhỏ.

Đám tu giả may mắn tránh được một kiếp thầm mắng không thôi. Tiểu thú này năm ngoái thoạt nhìn như vô hại mà sao nghịch thiên thế. Nó khiến những người liên đới trở thành tay trắng nghèo rớt mồng tơi.

Máu chảy ngàn dặm, thây phơi vô tận. Nhưng Thanh Thanh tuyệt không nói gì thêm, chỉ là khẽ thở dài một hơi. Nàng không thích máu chảy, không muốn thấy cảnh chém giết, nhưng nàng biết tuyệt đối không có cách nào ngăn cản chuyện như vậy phát sinh. Bởi vì Tiêu Thần cũng muốn sống sót, là địch nhân đã chủ động thanh toán hắn.

Rời xa chốn chiến trường đáng sợ này, đi tới trên một vùng bình nguyên, gió thổi cỏ rạp đã cho thấy bò dê, một con sông ngọc xanh biếc có thể thấy được tới đáy chảy từ vùng quê thượng lưu về, chung quanh cảnh sắc xinh tươi, hoa cỏ thơm ngát. Mấy người Tiêu Thần nghỉ ngơi và hồi phục một lát ở chỗ này. Cao hứng nhất vẫn là Kha Kha, Tiểu quỷ rất dễ dàng thỏa mãn, tựa hồ vĩnh viễn không buồn phiền.

Nó móc ra tất cả chiến lợi phẩm dường như định hiến vật quý, làm trên bờ sông chất đống một quả núi pháp bảo lớn. Đối với những thứ này thì nó tuyệt không quan tâm, mà chỉ hưng phấn lăn lộn ở trên một đống chai chai lọ lọ khác. Khắp trên cỏ tràn ngập những tiếng y nha vui mừng của tiểu thú.

Những pháp bảo này đa phần là phi kiếm, cũng có những pháp khí như roi tiên, thần thuẫn, bảo vật khác. Nhưng tỉ lệ so sánh với phi kiếm mà nói thì ít hơn rất nhiều.

Tiêu Thần cười, nếu như thiếu tiền tiêu vặt thì chuyên môn đi bán pháp bảo, nhất định sẽ phát đại tài. Có điều Kha Kha cũng không cao hứng được lâu. Sau một hồi lăn lộn giữa đám chai chai lọ lọ thì nó phát hiện tiên đan đích thực không có nhiều lắm, rất nhiều linh đan còn không có linh lực dồi dào bằng của trái cây tầm thường trong Thất Nhạc Viên.

Tiểu thú làu nhàu không vui, cuối cùng coi những linh đan trở thành viên kẹo, tựa hồ mùi vị cảm giác cũng không tồi. Như thế mới khiến nó có được khuôn mặt tươi cười.

Nhìn dáng điệu rõ là thơ ngây của nó, Tiêu Thần cùng Thanh Thanh đều nở nụ cười.

“Thuốc bổ kìa thuốc bổ, đem những phế liệu này phá hết rồi tặng chúng ta đi.” Bên trong không gian huyệt đạo, tinh thần dao động của Ô Thiết ấn cùng Hoàng Kim Thần Kích đồng thời vang lên, bọn chúng đối với đống pháp khí tựa như quả núi nhỏ thì hình như đang chảy nước miếng.

Tiêu Thần trong lòng khẽ động, đều triệu hoán bọn chúng đi ra rồi trực tiếp ném vào trong đống pháp khí.

“Bữa tiệc lớn thịnh soạn làm sao, oa ha ha…”

Pháp bảo trong mắt tu chân giống như là thuốc bổ của bọn chúng, điều này cũng khó trách. Dù sao cấp độ, phẩm chất bọn chúng rất cao. Thiết ấn đen trùi trũi và Hoàng Kim Thần Kích đều nhảy vào trong đống pháp bảo, lập tức ở đó lóe ra những đợt hào quang, chúng bắt đầu từng bước điên cuồng thu lấy linh lực của đông đảo pháp bảo.

“Răng rắc răng rắc”, có tiếng vang truyền đến, không ít phi kiếm liền vỡ vụn ngay tại chỗ. Những phần tinh hoa bị nuốt sạch, bộ phận vô dụng hóa thành sắt vụn bắn toé ra.

Nếu như các tu giả khác mà thấy cảnh tượng như thế thì nhất định phải chửi ầm lên. Thế này thật sự là hành vi phá của, nhiều báu vật như vậy không ngờ lại đem phá huỷ như thế, thật sự quá lãng phí.

Nhưng rõ ràng cũng cảm giác được linh lực khổng lồ đang ngưng tụ bị hai kiện Thượng Cổ ma bảo điên cuồng chiếm đoạt. Những vết rạn trên thân bọn họ đang từ từ khép lại, tựa hồ đang mượn lực lượng của núi pháp bảo để chữa trị vết thương.

Tiểu Kha Kha vừa ăn “kẹo Đường”, vừa thèm thuồng nhìn hai kiện ma binh. Nó hận không thể cũng chạy tới cắn vài miếng để nếm thử.

“Ha ha… Tiểu quỷ cứ thành thật ăn kẹo của ngươi đi, loại bữa tiệc lớn này không phải là thứ ngươi có thể hưởng thụ.” Ô Thiết ấn không chỉ cười to, còn đang nói chuyện mà nó lại phá tan mấy chục thanh phi kiếm.

“Y nha…” Kha Kha cực kì bất mãn, tựa hồ muốn nói đây đều là thứ do nó đoạt được. Nó lấy ra một thanh Chiến Kiếm từ trong Thất Nhạc Viên, nhằm hướng hai kiện ma bảo đâm tới.

Chiến Kiếm đâm tới, thật đúng là dọa hai kiện ma binh một cú sốc nên chúng vội vàng im lặng.

Đống pháp bảo to như quả núi nhỏ không được nửa canh giờ liền bị Ô Thiết ấn và Hoàng Kim Thần Kích nuốt chửng toàn bộ, chỉ lưu lại một đám ngọc vụn phế liệu, tinh hoa linh lực đã sớm không còn mảy may.

Tiêu Thần suy nghĩ một chút, lại lấy ra Hoàng Thiên thần chung bất diệt đang phong bế bên trong không gian huyệt đạo, rồi sau đó hỏi hai kiện ma bảo: “Có ăn được linh lực của nó không?”

“Có thể, nhưng cần ngươi hỗ trợ.”

“Nó hiện tại bị vây trong phong ấn, đang ngủ say bất tỉnh, duy có một chút bản năng để tự bảo vệ.”

Ô Thiết ấn cùng Hoàng Kim Thần Kích tựa hồ phi thường chờ mong, đều nói rất kích động.

Tiêu Thần không nói gì thêm, Thượng Thương Chi Thủ mãnh liệt chụp xuống, quả chuông thần với hào quang ngút trời kêu một tiếng “Boong” thật lớn. Âm thanh truyền đi trên trăm dặm.

Tiếp theo âm thanh chấn động điên cuồng. Tiêu Thần không ngừng hạ Thượng Thương Chi Thủ xuống, đánh cho thân chuông rốt cục xuất hiện vết rách, cuối cùng “oanh” một tiếng mà vỡ ra.

Không thể không nói, đây chứng thật là một món Linh Bảo khó có thể tưởng tượng. Cứ mỗi khi bị đánh nát một lần thì sau lúc khôi phục lại nó đều trở nên chắc chắn hơn rất nhiều, còn lực lượng khủng bố ẩn chứa bên trong đang từng bước phóng ra.

Đầy đất là những mảnh hoàng kim thần chuông vỡ vụn đang phát sáng chói lọi như thể có muôn vàn hạt Minh Châu vứt lăn long lóc. Ô Thiết ấn cùng Hoàng Kim Thần Kích kích động đến rú lên, cả hai đều vọt tới bắt đầu điên cuồng nuốt chửng. Vô tận linh lực được bọn họ thu nạp.

Điều này lại lần nữa làm cho tiểu Kha Kha ghen tị quá, khiến cho Thanh Thanh buồn cười liền lấy ra một gốc tiên chi đưa cho nó.

Linh lực bị thấm hút làm tất cả mảnh vỡ hoàng kim đều trở nên lờ mờ xám xịt. Nhưng mà ngay sau đó chúng lại bộc phát ra thần mang ngút trời, tất cả mảnh vỡ đều lay động rồi lại bắt đầu nhanh chóng khôi phục.

“Chẳng lẽ là nó vĩnh viễn bất diệt sao?” Tiêu Thần hỏi.

Hoàng Kim Thần Kích đáp: “Quả chuông này tên là Hoàng Thiên thần chung bất diệt, ngay cả đến Bán Tổ cũng khó lòng phá nó. Nó vẫn luôn bị phong ấn.Mỗi một lần bị đánh nát lực đánh đó lại giống như loại trừ phong ấn cho nó. Có một ngày cảm giác của nó sẽ hoàn toàn tỉnh lại, linh lực có khả năng lại bổ sung.”

“Chẳng phải là ta đây đang tương trợ nó à?”

Ô Thiết ấn đáp: “Không sai, trừ phi ngươi từ từ luyện hóa nó.Đợi khi nó thức tỉnh thì ngươi cũng hoàn toàn nắm nó trong tay. Có điều liệu ngươi có đủ thời gian sao?”

“Ta xác thật không có thời gian, nếu không làm thế nào lại nghĩ đến việc phá huỷ một món Linh Bảo để giúp cho các ngươi mau chóng phục hồi như cũ.”

“Chúng ta đã biết rằng không có chuyện tốt, ta…”

Kỳ thật. Hai kiện ma bảo sớm có chuẩn bị tâm lý, chúng biết đại chiến không còn xa.

Hoàng Thiên thần chung bất diệt quả thật là thánh vật, liên tiếp nát vụn mấy lần đã cung cấp linh lực khổng lồ khó có thể tưởng tượng. Đến cuối cùng, Tiêu Thần dùng Nghịch Long Thất Bộ, Thượng Thương Chi Thủ, Chiến Kiếm cùng một lúc mới có thể đánh nát nó.

Ô Thiết ấn cùng Hoàng Kim Thần Kích hấp thu cũng đủ lực lượng, những vết rạn trên thân đều muốn khép lại. Mà cũng vào lúc này, Hoàng Thiên thần chung bất diệt hóa thành dòng dung dịch kim loại dung nhập vào dưới mặt đất rồi biến mất không thấy

“Phỏng đoán tên gia hỏa này bị nát bấy nhiều lần nên đã hoàn toàn thức tỉnh rồi.” Đây là suy đoán của Hoàng Kim Thần Kích.

Sau khi đánh một trận, những lời bán tán của người trong thiên hạ đã thay đổi. Tuy hắn không phải có chiến lực vô địch, nhưng thiên hạ lại không người nào có khả năng đối kháng, không người nào dám đánh. Trong thiên hạ mà không còn ai ra tay cùng tranh giành ngôi vị thì cũng coi như một loại vô địch thiên hạ khác thường.

Tiêu Thần cũng không trì hoãn quá nhiều thời gian.Hắn trực tiếp đến hoàng cung ở đế đô, cầm trong tay Hoàng Kim Thần Kích đằng đằng sát khí, nói rõ là tới để giết người. Trong hoàng cung hoàn toàn trắng xóa, tất cả mọi người mặc đồ tang, tiếng khóc bao phủ cả chốn trọng địa hoàng gia.

Triệu Lâm Nhi không ngờ đã chết, trong một đêm bất đắc kỳ tử mà chết!

Tiêu Thần tự nhiên không tin, hắn bước dài đi về hướng lăng cung, không người nào dám cản đường. Đến lúc này, thiên hạ ai mà không biết sát tinh Tiêu Thần. Đến đệ tử chân truyền Bán Tổ đều phải tránh, càng không nói đến người khác.

Trực tiếp lấy thần kích bổ quan tài ra, Tiêu Thần ở bên trong phát hiện có một khối huyết nhục mơ hồ là thi thể nữ tính. Hắn nhíu nhíu mày, lấy linh thức thăm dò thì phát hiện từng tí tàn linh cũng không có còn lại, bị loại trừ hoàn toàn.

“Triệu Lâm Nhi chết như thế nào?”

Chung quanh mọi người như gặp đại địch, một tên thị vệ nơm nớp lo sợ đáp: “Đêm qua một đạo thần quang từ trên trời giáng xuống, bệ hạ bỏ mạng ngay tại chỗ, đã băng hà.”

“Sao chết trùng hợp như thế? Ta không tin!” Tiêu Thần nặng nề hừ một tiếng.

Trong một ngày, tin tức truyền khắp Cửu Châu, một đời nữ hoàng thân vẫn, thiên hạ mặc đồ trắng.

Triệu Lâm Nhi đột nhiên thân vẫn, cơ hồ không có loại suy đoán thứ hai. Mọi người nhất trí cho rằng là bị Tiêu Thần chém giết!

Tu giả cường đại mặc dù không sợ quân chủ trên đời, nhưng dưới tình hình chung thì cũng sẽ không dễ dàng ra tay giết chết. Dù sao ảnh hưởng của nó thật sự quá lớn.

Mà hôm nay Tiêu Thần đại sát tứ phương, đánh đâu thắng đó, môn đồ Bán Tổ tử thương vô số, máu chảy ngàn dặm, rồi sau đó lại độc thân xông vào hoàng cung khiến thiên hạ để tang, sát khí bốc thẳng chín tầng trời, hung uy có một không hai trong thiên hạ.

Cái tên Ma Tinh có thể so với vài kẻ cự phách thời cổ.

Mà cũng tiếp sau đó, Tiêu Thần thăng cấp nhập vào cảnh giới Niết Bàn Thất Trọng Thiên, các cánh cửa bảo tàng thân thể lại mở rộng ra, tiềm lực phát tiết ra. Sau khi tu vi tăng lên, chuyện thứ nhất hắn làm chính là lấy Chiến Kiếm chém các Thần Điện. Thần Điện trên đất Cửu Châu chỉ trong ngắn ngủn mấy ngày bị hắn chém nát toàn bộ, hoàn toàn diệt trừ.

Đồng thời, hắn tìm tòi hướng đi của môn đồ Bán Tổ, chinh phạt tứ phương, có thể nói là thách thức thiên hạ. Những kẻ có gan nghênh chiến ai cũng bại vong, tuy hắn không phải cường giả có một không hai, nhưng đích thực là vô địch thiên hạ.

Suốt ba tháng trời, thiên hạ yên tĩnh không một tiếng động. Tiêu Thần đánh cho mỗi đại giáo phái mất tiếng, lại không người nào dám ra tay cùng đối kháng.

Đối với đông đảo tu giả mà nói thì đây là một thời đại hắc ám. Một người quét ngang thiên hạ, dĩ nhiên đánh đến người trong thiên hạ câm lặng, thật sự là một giai đoạn năm tháng khủng bố.

Đây đã thuộc về thời đại của một người!

Trên mặt đất Cửu Châu không còn một ai đối kháng xuất hiện, Tiêu Thần đánh khắp mọi kẻ vô địch thiên hạ.

Nhưng vào giờ này khắc này, hắn lại có cảm giác thời gian không còn đủ dùng, không thể tìm ra toàn bộ những địch thủ này. Hắn muốn vì Kha Kha cùng với những vị bằng hữu mà quét sạch tất cả nguy hiểm tiềm tàng, bởi vì hắn biết thời gian không còn nhiều lắm.

Hổ Bí cần giết, Thái Dương Thần Tử đáng chết, Diệp Tiếu cũng phải diệt trừ, lại còn các Kim Tiên Xiển Giáo… Đại địch đích thực vẫn còn có rất nhiều, nhưng tất cả đều trốn kĩ làm cho hắn cảm giác lo lắng sâu sắc.

Ngoài ra, những phe phái giống như Triệu Lâm Nhi cũng không thể trừ hết, không thể nói đó không phải một loại tiếc nuối.

Địch nhân giết không hết, giết vô tận, đó là cảm tưởng của hắn. Ngay cả giờ phút này có khả năng quét ngang thiên hạ, nhưng cũng vô lực diệt toàn bộ địch thủ.

Trên đất Cửu Châu chín ngọn đèn vĩnh cửu sáng rực, có lẽ phong ấn Cửu Châu đã hoàn toàn giải trừ.

Tiêu Thần đã rõ ràng cảm giác được, kịch biến đã không còn xa rồi, tựa hồ tùy thời sẽ đến. Hắn thở dài một hơi, chuyện cần làm vẫn còn rất nhiều, nhưng hắn chịu bó tay.

Một ngày kia hắn rất trầm lặng.

Thanh Thanh cho tới bây giờ đều tươi cười, nhưng giờ phút này lại thở dài một hơi rồi nói: “Rất nhiều xứ sở cuả thế giới tứ phương đều thuộc về nhân gian, nên hiện tại đang dần dần trở về, thế giới chân thật đang từ từ trở lại như cũ. Sư phụ Thái Hạo nói, hư ảo cùng chân thật mà nghịch chuyển thì cũng không phải chuyện đáng sợ cỡ nào. Chuyện đáng sợ nhất là ở Hồng Hoang Thiên Giới.”

Tiêu Thần suy nghĩ một chút rồi bảo: “Thanh Thanh, nàng đi tìm tiền bối Thái Hạo, ta có chuyện muốn nói cùng người.”

Thanh Thanh lắc đầu, khẽ nhếch nụ cười mà nói: “Ngươi không phải gạt ta, ta biết ngươi muốn rời xa ta. Kịch biến sắp sửa bắt đầu, ta không muốn bỏ qua.”

Thanh Thanh quá thông minh, Tiêu Thần không sao rời khỏi nàng, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Quá nguy hiểm… Ta không tưởng nàng phát sinh việc ngoài ý muốn.” Rồi sau đó hắn lại đánh thức Kha Kha đang ngủ mơ mơ màng màng dậy rồi bảo: “Sau này không được gây họa, hãy tìm một chỗ ẩn đi. Nếu không đạt tới cảnh giới Bán Tổ không cho phép ra ngoài”.

Hắn rất lo lắng về Tiểu quỷ này, ngay cả sau khi Bán Tổ bỏ mạng thì trong thiên địa đích xác rất ít người có thể gây tổn thương cho nó. Nhưng dù sao nó vẫn còn trẻ con, mà trên thế gian đáng sợ nhất không phải là lực lượng, mà là lòng người phức tạp.

“Coi chừng cái con Hoàng Kim Sư Tử Vương ba đầu kia, ta trước sau vẫn cảm giác nó là họa lớn. Rất có khả năng từ lâu nó đã đi tới Nhân Gian Giới.” Tiêu Thần lo lắng ra mặt, hắn qua biết Sư Tử Vương đáng sợ cỡ nào, nói về tiềm lực thì tựa hồ cũng không kém Kha Kha bao nhiêu.

“Hoàng Mao Mao?” Tiểu thú chớp chớp đôi mắt to cồ cộ, hoàn toàn tỉnh táo mà đáp: “Y nha y nha…” Ý tứ là ta không sợ.

“Thanh Thanh sau này nàng trông nom nó cho tốt…”

Thanh Thanh gật đầu, không nói gì. Tất cả đều ở không cần nói.

“Gặp lại!”

Đang khi nói chuyện Tiêu Thần bỗng nhiên biến mất, không thấy bóng dáng. Chính là đột nhiên đi như thế, ngay cả là Thanh Thanh cùng Kha Kha vốn cực nhanh mà cũng không thể truy theo hắn.

“Y nha y nha…” Tiểu thú lo lắng kêu, xuyên qua không gian đuổi theo, nhưng đã sớm bị mất bóng dáng Tiêu Thần.

Thanh Thanh cũng khẽ gọi, nhưng làm sao mà còn có thể đuổi kịp.

Tiêu Thần muốn một mình đối mặt tử vong, không muốn làm tăng nỗi buồn cho bọn họ.

“Bán Tổ hư ảo, ta đến tống tiễn các ngươi đây!”

Trên đất Cửu Châu, chín chiếc đèn chói lọi soi tận chín tầng mây.

Toàn bộ những bóng ma như Tử Thành, Long Đảo…. đã phủ xuống nhân gian bắt đầu rung động.

Kêu gọi cuối tháng phiếu, đề cử phiếu, đại biến chuyển bắt đầu