Chương 286: Cuộc Đời Nếu Cứ Như Lúc Gặp

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vì người đã từng là cái đuôi nhỏ, vì muội muội bị tổn thương của mình, trên dòng Hoàng Hà Tiêu Thần đã liên tục chém các Tu Chân Giả, giết chết ba tên tu giả cảnh giới bán thần.

Tiêu Thần không hề dừng lại mà đi ngược dòng Hoàng Hà đi tiếp.

Đi thêm mấy trăm dặm, một nhóm cung điện cực kỳ hùng vĩ bao la tọa lạc bên bờ Hoàng Hà trên diện tích rộng lớn, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Rất nhiều nô lệ đang làm lao dịch, có điều đám cung điện to lớn mới chỉ hoàn thành non một nửa mà thôi.

Tiêu Thần mang theo Hoàng Kim Thần Kích bay đến không trung trước đám cung điện. Hắn không có bất cứ lời dư thừa nào mà giơ cao Thần Kích, rồi sau đó nhằm về hướng các cung điện đã xây dựng xong mà nện xuống.

Hoàng Kim với thần quang rực rỡtựa như cơn biển động ào ào, cuồn cuộn gây nên muôn vàn cơn sóng lớn mà phô thiên cái địa ập xuống, trong nháy mắt đã trùm lên một đám lớn cung điện.

“Ầm “

Cung điện sụp một mảng lớn, bụi mù tràn ngập, bụi bặm bay cao, cỏ rác cát đá bay đầy trời.

Đám cung điện đột nhiên bị phá hủy một mảng lớn, lập tức khiến cho mấy tên Tu Chân Giả xuất hiện, năm bóng người xông lên bầu trời.

Mỗi một công trình to lớn bằng gỗ ở gần đó cũng có Tu Chân Giả canh chừng để phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Từ đó có thể thấy được, bọn họ khá coi trọng đối với những công trình to lớn này, hẳn có mưu đồ khá sâu xa.

Tiêu Thần cười lạnh, hắn phá hủy đám cung điện chính là để dẫn Tu Chân Giả ở đây hiện thân.

Trong năm tên Tu Chân Giả có hai tên trung niên, ba tên nam nữ trẻ tuổi. Dường như chúng đều thật không ngờ Tiêu Thần dám hành động ngang ngược như thế. Nhưng bọn hắn cũng dứt khoát, cũng không nói lời nào mà bắt đầu liền thúc dục phi kiếm. Năm dải lụa cùng nhau lao đến chém Tiêu Thần. Phi kiếm hào quang chói mắt sát khí ngút trời, rét buốt bức người, chúng như là năm chiếc cầu vồng thanh thế to lớn, cực kỳ rực rỡ chói mắt.

Bởi bọn họ xem ra, tu giả Nhân Gian Giới không có gì xuất chúng nên không cần nói thêm điều gì. Kẻ nào dám khiêu khích, quấy rối thì cứ trực tiếp bắt giữ tra hỏi, rồi sau đó có thể tùy ý giết đi.

Nhưng mà năm người rõ ràng đánh giá thấp Tiêu Thần. Cũng giống như hai nhóm người trước, vừa bắt đầu liền bị tổn thất nặng.

Hoàng Kim Thần Kích tỏa hào quang chói mắt. Những chùm tia sáng vàng chói chang như mưa sao sa cắt qua không gian mà quét về phía bọn họ. Tiếng “Leng keng” liên tục vang lên, năm thanh phi kiếm trong nháy mắt hóa thành sắt vụn, đều bị Thần Kích chặt gãy.

Năm người sắc mặt trắng bệch, miệng nôn máu tươi mà lui lại.

Bát Tướng của Tiêu Thần nhanh quá sức tưởng tượng. Trong nháy mắt hắn liền vọt tới, Hoàng Kim Thần Kích giống như tia chớp hủy diệt phóng ra. “Phốc phốc phốc” ba tiếng, bóng máu phun lên cao, ba tên nam nữ trẻ tuổi trong nháy mắt bị chém rơi đầu. Không phải là động tác của bọn hắn chậm mà là tốc độ của Tiêu Thần quá nhanh. Đối với Bát Tướng cực nhanh mà nói, ngay cả Tu Chân Giả có tốc độ hơn một cái đầu mà so sánh thì cũng thành vụng về.

Về ý nghĩa nào đó mà nói. Tu Chân Giả bất kể về chiến lực hay khía cạnh khác để xét thì đều có ưu thế rất lớn. Có điều là… Hôm nay bọn họ gặp phải Thần Thông Giả cũng không tầm thường.

Ba tên nam nữ trẻ tuổi còn chưa tu luyện ra Nguyên Anh thì chết oan chết uổng ngay tại chỗ.

Hai tên trung niên giận dữ cùng gầm lên, cùng thi triển thủ đoạn, tu chân pháp bảo bay đầy trời. Từng đạo hào quang đủ màu làm bầu trời nổi bật một vùng sáng rực. Nhưng mà trong phút chốc bọn họ liền nín lặng, bởi vì bầu trời đã bị giam cầm.

Tiêu Thần thi triển không gian thần thông, cho dù các loại tu chân pháp bảo mạnh hơn nữa thì cũng khó phát huy bất cứ tác dụng nào. Tất cả các loại bảo vật với hào quang đủ màu sắc bị cố định trên không trung.

Đây là thực lực tuyệt đối cho phép. Về tu vi mà nói thì Tiêu Thần đã là tu giả cảnh giới bán thần Tứ Trọng Thiên, mà hai tên Tu Chân Giả trung niên chẳng qua mới chỉ là cảnh giới bán thần Nhất Trọng Thiên mà thôi. Tiêu Thần có chiến lực tuyệt đối hơn xa bọn họ, hắn mượn không gian thần thông không hề ngoài ý muốn để phong tỏa chặt chẽ phiến không gian này.

Miệng nở một nụ cười vô tình, Tiêu Thần không có bất cứ nhân từ nương tay gì. Hai tay chụm lại, trong khoảnh khắc xoắn lại thì đủ các loại tu chân pháp bảo đang tỏa hào quang chói lọi bên trong không gian giam cầm đều bị lực lượng không gian nghiền nứt toác. Rồi sau đó vết rách chậm rãi lan rộng ra, cuối cùng hoàn toàn nát vụn.

Thân thể của hai tên trung niên Tu Chân Giả thì càng tan thành tro bụi trước cả các tu chân pháp bảo. Còn Nguyên Anh của bọn họ đang lẩn trốn vào lúc xuất ra khỏi thân thể cũng bị lực lượng không gian nghiền nát vụn, một chút cũng không còn.

Không gian lực lượng dần dần mất đi, giam cầm được mở ra, từ trên bầu trời có vô tận cát bụi bay lả tả rơi xuống. Đó là pháp bảo của hai tên Tu Chân Giả trung niên, toàn bộ đã hóa thành cát, bị phá hủy sạch sẽ.

Tiêu Thần tuyệt không cảm thấy tàn nhẫn, phía dưới có hơn mười vạn nô lệ đang làm khổ sai. Nguyên nhân là do đám Tu Chân Giả này xâm nhập nhân gian.

Nay giết bọn họ, nô lệ thấy tiên nhân bị trảm trước mắt liền lập tức khiến cho bên bờ Hoàng Hà hoàn toàn đại loạn. Tất cả nô lệ đều sinh ra tâm tư chạy trốn.

Tiêu Thần vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục bay về hướng thượng du.

Cứ như vậy lại liên tục xông qua hai cửa quan, chém giết vài tên bán thần. Trong lòng hắn ít nhiều đã nắm chắc, Tu Chân Giả canh giữ ở bên bờ Hoàng Hà đường như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Nhưng mà, ngay trong khoảnh khắc hắn hơi chút buông lỏng, hắn cảm giác được có dao động khác thường. Ở trên thượng nguồn dòng Hoàng Hà cuồn cuộn hình như có người đang kịch chiến!

Bát Tướng lập tức phát huy đến mức tận cùng, Tiêu Thần phảng phất như xuyên qua không gian, chỉ giây lát là tới.

Khi hắn chạy tới thì cuộc chiến đấu đã kết thúc, một người Tu Chân Giả trẻ tuổi áo lam mặc dù thoạt nhìn cũng không khôi ngô tuấn tú, nhưng khí chất hơn hẳn đời thường làm cho hắn có một mị lực khác thường, trông hệt như tiên nhân giáng trần. Hắn hiển nhiên đã chịu tổn thương, khóe miệng có lấm tấm vết máu, cước đạp phi kiếm. Hắn lẳng lặng đứng yên trên bầu trời ngắm nhìn đối thủ.

Đối diện là một Tu Chân Giả trung niên đang đứng vững vàng trên một chiếc Kim Sắc Thần Thuẫn, đầu vai có một lỗ máu, tựa hồ đã bị trúng một kiếm. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, lơ lửng đối diện với Tu Chân Giả trẻ tuổi.

“Ác giả ác báo…” Người tuổi trẻ áo lam nhìn Tu Chân Giả trung niên mà nói: “Các ngươi gây họa cho phàm tục giới, lại bắt vô số người đi làm khổ sai. Liệu có còn một chút tư thế của Tu Chân Giả sao?”

Tu Chân Giả trung niên cười lạnh: “Ngươi biết cái gì, căn bản không biết điều chúng ta muốn. Bất cứ người của môn phái nào mà đi tới Nhân Gian Giới, e là đều sẽ làm như thế.”

Người tuổi trẻ áo lam không hề nói thêm nữa, hắn khống chế phi kiếm bay vút lên trời cao.

Vừa lúc đó, Tiêu Thần từ trong bí mật dần hiện ra dấu vết mà bảo: “Ta cho là người từ Tu Chân Giới đều là giống như các ngươi, các ngươi chỉ là một đám bại hoại mà thôi.” Tiêu Thần không chút khách khí châm chọc Tu Chân Giả trung niên trước mắt.

Thấy Tiêu Thần không một tiếng động xuất hiện, Tu Chân Giả trung niên cả kinh, rồi sau đó ngắm nhìn kỹ hắn mà hỏi: “Ngươi là ai?”

“Người đến nhặt xác người.”

“Võ Giả hoặc là Thần Thông Giả?” Tu Chân Giả trung niên kinh dị nhìn hắn.

“Dù sao cũng không phải là Tu Chân Giả.” Tiêu Thần cười lạnh nói: “Xem ra Tu Chân Giả cũng không phải gắn kết thành một khối, mà có đấu đá nội bộ.”

“Hừ, đó là bởi vì tên tiểu tử kia không hiểu chuyện, bằng không phàm là Tu Chân Giả đều sẽ ủng hộ chúng ta.”

“Ta đây không còn gì có thể nói, đành lấy đi tánh mạng của ngươi.”

“Ngươi… Hừ!” Người trung niên cười lạnh một tiếng mà bảo: “Trước đây vô tận năm tháng. Giữa các môn phái Tu Chân Giả, Võ Giả đã bùng nổ đại chiến có một không hai. Võ Giả là môn phái kém cỏi nhất, tiếp theo là đám Thần Thông Giả cũng không khá hơn chút nào.”

“A. Phải, đáng tiếc ta đây là Võ Giả kiêm Thần Thông Giả mà hôm nay ở khắp nơi đã chém liên tục hai mươi tên Tu Chân Giả. Tính ra thì ngươi là kẻ thứ hai mươi mốt.”

“Cuồng vọng!” Tu Chân Giả trung niên rút ra một sợi Kim Tác ( thừng vàng) vụt về phía Tiêu Thần. Sợi dây lập tức biến thành dài và to, như một con thần long vàng uốn lượn bổ về hướng Tiêu Thần.

“Không Gian Đại Liệt Trảm!” Tiêu Thần đồng thời quát lạnh, một vòng cung tử vong màu lam vẽ ra, lực lượng không gian xé rách một khe lớn ngoằn ngoèo sắc như đao “Lam Sắc Không Gian Trảm” bổ trúng thần long vàng.

“Leng keng” một tiếng, thần long vàng gãy lìa, Kim Tác rơi từ trên trời cao.

“Không gian giam cầm.” Tiêu Thần lại quát lạnh lần nữa, hắn muốn phong tỏa phiến không gian này.

Trong phút chốc, Tu Chân Giả trung niên xác thật bị cứng đờ. Nhưng ngay sau đó hắn lại bắt đầu cử động, một đạo hào quang tím phun ra từ trong miệng hắn. Không ngờ lại tạo ra một đường hầm không gian để cho hắn chạy thoát ra ngoài.

“Không gian Thần Thông Giả?” Tu Chân Giả trung niên sau khi chạy ra thì kinh ngạc nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần thất kinh, tên Tu Chân Giả này hình như có thực lực vô cùng cường đại. Sau khi đánh nhau kịch liệt cùng người khác mà vẫn còn có năng lực chạy thoát ra không gian phong tỏa, thật sự rất không tầm thường.

“Đạo hào quang tím kia là cái gì?”

“Hừ” Tu Chân Giả trung niên cười khẩy mà bảo: “Chớ có cho là mình có chút thần thông cấp cao nhất thì sẽ liền vô địch. Tu Chân Giả mới là vương giả trong tu giả, có thể ứng phó với các loại thần thông để luyện ra pháp bảo tương ứng. Vừa rồi là Xuyên Không Kiếm, nó đặc biệt nhằm vào Chưởng Khống Giả không gian thời gian để luyện thành.”

Nói tới đây, quanh thân hắn tỏa hào quang chói lọi. Một bộ chiến giáp hiện ra từ trong người rồi bao bọc khắp quanh người của hắn. Còn tạm thời Nguyên Anh trong cơ thể cũng được mặc một bộ bảo giáp tu chân Nhất Trọng, hào quang sáng lạn.

“Có vẻ ngươi hơi không giống những Tu Chân Giả kia?” Tiêu Thần hơi sửng sốt.

“THế đã là gì, nếu như Tu Chân Giả thực sự cường đại xuất hiện ở trước mặt người thì sẽ làm cho ngươi càng thêm kinh hoàng.” Tu Chân Giả trung niên cười lạnh nói thêm: “Bọn họ có thể nhổ một sợi tóc trên đầu để tế luyện thành pháp bảo. Trình độ luyện khí của chúng ta thì các ngươi không thể tưởng tượng nổi.” Đối với điều này, Tiêu Thần không nói thêm cái gì vì hắn hiểu quá ít về Tu Chân Giả. Môn phái luyện thể thế này thì dường như thật sự rất khác biệt.

“Đáng tiếc là ngươi bị trọng thương, nói cách khác nếu như không phải hôm nay ta muốn giết ngươi thì e là có hơi khó khăn.” Tiêu Thần nói rất đúng tình hình thực tế, cảnh giới của đối phương tựa hồ không thua kém hắn. Nhưng mà chiến lực trước mắt thì rõ ràng đã hao kiệt đến tận cùng.

“Xoát “

Tiêu Thần để lại tại chỗ một đạo tàn ảnh mà vọt tới, hắn thi triển thần thông Bát Tướng Thế Giới. Tám cái thế giới khác biệt liên tục thay đổi mà bọc kín lấy Tu Chân Giả.

“Xuyên Không Kiếm!” Tu Chân Giả nhạy cảm cảm giác được không ổn bèn há miệng phun ra một đạo hào quang tím. Hắn lại muốn nghiền nát không gian mà chạy đi.

Nhưng tám thế giới đang thay đổi liên tục làm hắn trốn ra khỏi một thế giới này thì lại tiến vào một vùng không gian khác. Khiến hắn hao phí vô ích hơn phân nửa linh lực của hắn, nên trước sau không cách nào đột phá ra.

Mà vừa lúc đó, Không Gian Đại Liệt Trảm của Tiêu Thần lại chém ra một lần nữa.

Huyết quang văng ra, có thể nói tên Tu Chân Giả chết rất oan uổng. Nếu như hắn không bị thương nặng thì tuyệt đối không thể bị Tiêu Thần giết chết vô cùng đơn giản.

Không Gian Đại Liệt Trảm chém vụn tất cả, trên bầu trời cuối cùng chỉ lưu lại một thanh Tử Kiếm kích cỡ bằng bàn tay. Đây chính là Xuyên Không Kiếm phun ra từ trong miệng tên Tu Chân Giả kia.

Tiêu Thần lại một lần nữa dùng lực lượng không gian chém xuống. Tử Kiếm từ từ nứt nẻ, rồi sau đó vỡ vụn ra. Hắn mỉm cười, Xuyên Không Kiếm cũng không lợi hại như hắn nghĩ, đối với không gian thần thông của hắn không tạo thành uy hiếp.

Đến tận đây, Tiêu Thần quay đầu trở lại, không tiếp tục hướng về thượng du sông để tìm Tu Chân Giả khiêu chiến.

Đương nhiên, không có khả năng đơn giản bỏ qua như thế.

Chỉ trong một ngày này, dọc theo Hoàng Hà cuồn cuộn cứ cách mấy trăm dặm lại có một chỗ khói lửa ngút trời. Quần thể cung điện liên miên với Thông Thiên Tử Kiều khí thế hào hùng, lại còn cả Tổ Long đài to lớn kia… Lần lượt bị đốt làm lửa cháy ngút trời, bụi mù tràn ngập.

Làm kinh ngạc thiên hạ!

Bên bờ Hoàng Hà Quốc giáo hao phí vô tận nhân lực tài lực để xây dựng các loại công trình bằng gỗ to lớn, không ngờ chỉ trong một ngày liền bị phá hủy bốn năm chỗ.

Đây mới thật là tại động thủ trên đầu Thái Tuế!

Phải biết rằng một hai năm gần đây Quốc giáo chèn ép tu chân Nhân Gian Giới đến sắp thở không nổi. Đến hiện tại lại còn có người dám trêu chọc thế lực cực lớn không cách nào tưởng tượng này, thực sự là cần phải có dũng khí lớn lao.

Bởi vì chuyện này phát sinh, tu giả Nhân Gian Giới định tổ chức “Hoa Sơn luận kiếm thịnh hội” không thể không trì hoãn, vì e làm cho Quốc giáo chú ý rồi phải chịu khổ đả kích.

Đế đô Cửu Châu. Giáo Chủ Quốc giáo tức giận, lập tức điều động cao thủ nhằm hướng Hoàng Hà bay đi.

Cường giả trong Tu Chân Giả ra tay!

Muốn bắt được hung thủ.

Chuyện đã qua vài ngày nhưng Tiêu Thần không lưu ý chút nào. Hắn đã trợ giúp cho mọi người trong thôn của Tô Huỳnh được miễn trừ nỗi khổ lao động cưỡng bức. Nếu như chỉ riêng giải cứu cho Tô Huỳnh thì hắn sợ lưu lại sơ hở, cho nên mới miễn lao dịch cho toàn bộ thôn. Đương nhiên kho của phủ nha lại bị hắn lấy vàng bạc châu báu đút ngập mồm một lần nữa.

Hắn rất muốn giải cứu tất cả nô lệ hai bờ sông Hoàng Hà, nhưng là lúc này hắn còn chưa có thực lực như vậy. Chỉ có thể giải cứu cho người thân cận thôi.

Tô Huỳnh đương nhiên không có khả năng nhận ra Tiêu Thần, nhưng ngày hôm đó nàng thấy Tiêu Thần trên bầu trời đối địch Tu Chân Giả, nàng không tự kìm hãm mà mở ra trí nhớ phủ đầy bụi. Tại quá khứ rất xa xưa, cũng từng có một người ra tay vì nàng. Lúc ấy người đó vẫn còn là một thiếu niên, nhưng lại đẫm máu đẩy lui một đám lưu manh muốn trêu chọc nàng. Nhìn hình bóng trên không trung kia, lại một lần nữa nàng hồi tưởng quá khứ. Nàng không thể ức chế nổi thương cảm.

Tiêu Thần cũng không có ý định đi gặp Tô Huỳnh, hắn không muốn quấy rầy cuộc sống của nàng. Có một số việc nhất định chỉ có thể để nhớ lại. Điều duy nhất hắn có thể làm đó chính là âm thầm bảo vệ và trợ giúp.

Nháy mắt đã qua một tháng, có không ít Tu Chân Giả đến Hoàng Hà. Biểu hiện của vài người làm tuy chỉ đứng nhìn từ xa mà vẫn khiến cho Tiêu Thần sinh ra chiến ý cực kỳ mãnh liệt!

Nhưng hắn không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì những người đó thật sự cường đại và đáng sợ vô cùng! Hơn nữa, số lượng rất nhiều nên không phải hắn có đủ năng lực đối kháng.

Mà đó vẫn chỉ là bên ngoài, âm thầm rốt cuộc còn có cao thủ kinh khủng cỡ nào thì không thể hiểu hết!

Quốc giáo huy động nhân lực muốn bắt được hung thủ. Nhưng hung thủ lại mai danh ẩn tích nên căn bản không thể nào tìm ra.

Chuyện này làm cho Tu Giả chốn nhân gian có cảm giác cực kỳ phấn chấn. Rốt cục cũng có người ra tay, điều này làm cho bọn họ thấy được hy vọng. Ngóng trông có nhiều hơn cao thủ phi phàm tiến vào thế gian vẩn đục này, không nên tiếp tục tiêu dao ở ngoài trần thế.

Tiêu Thần xử lý tốt việc của cha mẹ, việc người trong thôn và chuyện của Tô Huỳnh. Vì thế hắn xác định rốt cục đã có thể yên tâm rời đi một thời gian ngắn.

Đúng vậy, hắn muốn đi đến những nơi xa, muốn đi một lần qua một số nơi nào đó. Bằng không đời này hắn sẽ đắm chìm trong mất mát.

Nhược Thủy, cái tên này có thể nào quên?

Cha mẹ là nỗi nhớ thương lớn nhất của hắn, mà Nhược Thủy chính là sự tiếc nuối một đời của hắn.

Thân bị hãm ở Trường Sinh Giới, mặc dù trong lúc khốn khổ gian nan nhất thì hắn cũng kiên trì không thôi khổ tu, chỉ là để trở về gặp cha mẹ, thấy Nhược Thủy.

Khi còn ở Trường Sinh Giới thì hắn từng lần lượt tự hỏi, còn có thể nhìn thấy cha mẹ sao? Còn có thể nhìn thấy người thiếu nữ kia sao?

Tám năm nhanh chóng trôi qua, rốt cục hắn đã trở về, đã gặp cha mẹ. Nhưng người thiếu nữ kia… Lại ở phương nào? Có thật sự đã trở thành tân nương của người khác không?

Trong quá khứ, khi chưa trở về thì hắn đã nghĩ tới tất cả đều có thể. Nếu như một ngày kia thật sự có thể trở lại nhân gian, người thiếu nữ từng yêu mến có lẽ đã sớm là vợ người, làm mẹ người…

Hôm nay, chân chính phải đối mặt sự thực như vậy, liệu tình có kham nổi?

Trong lúc vô tình, hắn đã đi tới trạm thứ nhất. Một cái cốc nhỏ trong dãy núi Nga Mi, Nhược Thủy đã từng ở chỗ này một thời gian ngắn.

Khắp cốc thơm lừng, hoa tươi nở rộ khiến mùi thơm ngát xông vào mũi.

Một nếp nhà tranh đã hơi đổ nát, hiển nhiên từ lâu đã không có người ở.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trên bàn ghế phủ đầy tro bụi. Nơi này… Sớm bị người ta quên lãng.

Hồi tưởng được từng li từng tí chuyện cũ, Tiêu Thần yên lặng không nói gì.

Bỗng nhiên, chiếc bàn gỗ khiến cho hắn chú ý. Hắn vọt tới một bước, thổi hết tất cả tro bụi, hai hàng chữ nhỏ đẹp đẽ hiện ra trên bàn gỗ: nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến (cuộc đời nếu cứ như lúc gặp, gió thu đâu phải đượm nét buồn)?

“Cuộc đời nếu cứ như lúc gặp…” Cúi đầu đọc lên thành tiếng, Tiêu Thần cảm giác cổ họng như bị nghẹn lại, trong lòng giống như bị giằng xé một cái, hai mắt không ngờ hơi ươn ướt.