Chương 233: Thế Giới Bát Tướng

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhà Thương, biên cảnh Nam – Bắc trải dài bốn vạn dặm (1), từ Đông sang Tây là năm vạn dặm, lãnh thổ rộng lớn không thể tưởng. Diện tích lãnh thổ trải rộng mênh mông khôn cùng chính là một quốc gia bá chủ. Đô thành (2) của nó đương nhiên là bao la hùng vĩ, nơi này không chỉ tập hợp hơn phân nửa tài sản, còn là nơi tập trung của hơn một nửa Siêu cấp Thế gia Môn phiệt của Đại Thương Quốc.

Ân Đô chính là một trong thập đại danh thành trong thiên hạ, nhân khẩu trong và ngoài thành chừng mấy trăm vạn dân. Nó thật xứng với danh xưng Cự thành hùng vĩ.

Tiêu Thần đến Ân Đô đã nửa tháng rồi, nhưng vẫn chưa có đi dạo qua tòa cự thành đó lấy một lần, danh lam thắng cảnh ở Ân Đô phồn hoa này nhiều không kể xiết, lại có Di chỉ của Thần và rất nhiều di tích cổ thần bí.

Riêng về những chốn phồn hoa ở trong thành đó lại càng nhiều vô số kể, nào là Tiêu kim quật (3), lầu hồng, Giác đấu trường, Mĩ thực Cung điện…Từng loại nghề nghiệp riêng biệt ở khắp mọi nơi đều tập trung cùng một chỗ, chiếm cứ liền mấy dãy phố lớn.

Mà một số trong đó thậm chí có thể nói là cao cấp nhất, ví như:

Thệ Thủy Đấu Thú Cung danh chấn thiên hạ, vào thời Đại Thương khai quốc thì đã lập cung, truyền thừa mấy ngàn năm, truyền thuyết kể đệ nhất Cung chủ của Thệ Thủy Đấu Thú Cung đời thứ nhất chính là một gã Thần thú.

Lưu Vân Đổ Thành, cũng đồng dạng truyền thừa mấy ngàn năm, là một nơi phồn hoa nhất ở Ân Đô. Nghe nói ở đây đánh cuộc cực lớn, từng dẫn tới một cao thủ ở Trường Sinh Giới thậm chí đã đánh cuộc cả bản mệnh pháp bảo của mình.

Đại bản doanh của Trầm Ngư Lạc Nhạn Cung và Bế Nguyệt Tu Hoa Điện đóng ngay tại Ân Đô, hai tòa cung điện ở Thiên Đế Thành chẳng qua chỉ là phân Cung phân Điện chi nhánh của họ mà thôi. Hoa Đế và Hoa Hoàng xinh đẹp nhất thiên hạ đếu sống ở Ân Đô, hồi đó các nàng bất quá tại phân Cung phân Điện ở Thiên Đế Thành chỉ thoáng lộ ra một nửa khuôn mặt, liền gây nên một hồi náo động thật lớn rồi.

Hải Thượng Minh Nguyệt Viên, thanh tú đẹp đẽ và tráng lệ cùng tồn tại…

Vẫn còn rất nhiều rất nhiều…

Tiếng chuông du dương phiêu đãng, phật âm giản dị được truyền đi từ trong Hoàng Long Tự, ngôi chùa cổ kính ngàn năm ở trong nội thành Ân Đô này, thường ngày hương khói hưng thịnh, mây khói lượn lờ, như miền Cực lạc của Phật quốc vậy.

Tiêu Thần tới nơi này không phải để thắp hương bái Phật, vòng qua ngôi chùa liền nhau thành một khối ở phía trước, hắn đi tới phía sau núi.

Phía sau núi. Điểu ngữ hoa hương (4), phong cảnh tú lệ, nhưng cái này tại cự thành Ân Đô cũng chẳng phải hiếm lạ gì. Không ít di tích cổ đều sơn thủy hữu tình, phảng phất giống như tiên cảnh. Tiêu Thần sở dĩ đến nơi đây, là bởi vì tương truyền ở đó có bức tượng Tổ Thần Phục Hi phía trước chạm trổ một bức Bát Quái Đồ.

Đây chẳng phải là bí mật gì, phàm là Tu luyện giả Ân Đô đều biết, mà từ cổ chí kim có không ít Tu luyện giả từng ở chỗ này đều có chút thu hoạch cả.

Đối diện phía trước là một ngọn thạch sơn cao hơn ba trăm thước, trên đỉnh núi phẳng phiu có một tảng đá xanh dựng đứng sừng sững, một tia linh khí cổ xưa sóng sánh ở giữa nó, càng ngóng nhìn càng phát ra cảm giác bất phàm. Mà cùng với thời gian trôi qua, dĩ nhiên nó trở nên mơ hồ hơn.

Cự thạch màu xanh, tựa hồ đã dung nhập vào trong phiến thiên địa này, phảng phất biến hóa thành “Đạo”, như có một luồng linh vận cổ lặng lẽ thoảng qua.

Điều này khiến cho Tiêu Thần ngầm kinh ngạc lưỡng lự, thầm than nó quả nhiên không phải là phàm vật.

Không hề bị tình cảnh này tác động. Tiêu Thần tiếp tục sải bước, đi tới khối cự thạch màu xanh ở trước. Bay vọt lên trời, nhảy lên bên trên cự thạch, dùng tâm tư bình thường mà nhìn kỹ, chẳng vì nguyên nhân đó là khắc ấn của Tổ Thần, mà sinh lòng ngưỡng mộ nó.

Vết khắc cổ xưa vụng về mặc dù trải qua những năm tháng vô tận, nhưng chính xác vẫn thấy rõ như cũ. Thông Thiên triệt Địa ( tương thông đất trời), bát quái dùng để tính cho cả thiên hạ. Từ những dấu vết khắc này, có thể nghĩ ra cảnh tượng Phục Hi ngồi xếp bằng trước đây.

Trong Bát quái. Càn tượng trưng cho Trời, Khôn tượng trưng cho Đất, Khảm tiêu biểu cho Thủy, Ly tiêu biểu cho Hỏa, Chấn đại biểu cho Lôi. Cấn đại diện cho Núi, Tốn đại biểu cho Gió, Đoài đại diện cho Sông.

Tiêu Thần ngồi tọa thiền trên tảng đá xanh. Ngón tay vuốt ve vết khắc ấy, đầu ngón tay phất lên mô phỏng bắt chước theo dấu vết của Phục Hi ngày đó.

Rất nhiều người đều ở đây có chút thu hoạch cả, đương nhiên mỗi người một kiểu khác nhau, mỗi cá nhân cảm ngộ cũng không giống nhau.

Tiêu Thần thản nhiên hướng về nó, vuốt ve vết khắc Bát quái thêm một lần nữa. Hắn cảm giác hết thảy cảnh tượng ở trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, như đại dương bao la rộng lớn, như hư không trống trải, mênh mông vờ bờ bến. Hắn phảng phất giống như lạc tới một phiến không gian khác.

Núi đá, tảng đá xanh, hoa cỏ, Hoàng Long Tự, ánh nắng chiều ở trước mắt hắn cũng biến mất. Tiêu Thần yên tĩnh ngồi ngay ngắn ở chỗ ấy. Gần như hóa đá.

Màn đêm buông xuống, rơi vãi tinh quang sáng rực.

Tiêu Thần vẫn như cũ không nhúc nhích. Hắn mờ mịt đắm chìm trong một mảnh hư vô ảo ảnh, chỉ biết không ngừng tiến tới tiến tới nữa, nhưng thủy chung tìm không được lối ra.

Mãi đến khi, một luồng sao băng phá vỡ mảnh hư không đó, vết khắc Bát Quái lại tái hiện ở trên bầu trời mênh mông bát ngát, hắn như người nằm mộng mới tỉnh mà ngẩng đầu nhìn lên trên hư không mênh mông vô biên ấy.

Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài tám cái Ấn ký, ấy vậy mà liên thông cả tám cửa Bát Phiến Môn, quỷ dị hiển hiện ở trên bầu trời.

Trong lòng Tiêu Thần vô cùng kinh ngạc, cảm giác phía sau Bát Phiến Môn liên thông tới tám thế giới riêng biệt. Hắn không hề xông lên đó, chỉ lẳng lặng ở chỗ này nhìn lên. Bát Quái trở nên mờ nhạt đi, quay trở lại nguyên thủy, sau đó từ trạng thái lúc đầu tiên mà bắt đầu chuyển vận họat động, nó cứ như vậy vô cùng rõ rệt.

Từ không sinh Có, từ Có lại trở về Không, cứ biến đổi như thế. Tiêu Thần bất động không nhúc nhích, tĩnh lặng quan sát.

Tất cả điều này, phải dùng đến bác đại tinh thâm (5) mới có thể hình dung ra, càng quan sát. Tiêu Thần càng phát hiện ra sự huyền ảo phức tạp của nó. Bát Quái bao hàm Thiên Địa Chi Lý (6), đó chính là tinh hoa chi Đạo (7) của Tổ Thần Phục Hi.

Mãi cho đến lúc phương Đông tờ mờ sáng. Tiêu Thần mới chịu rời khỏi Huyễn cảnh.

Núi đó vẫn là núi, nước ấy vẫn là nước, tảng đá xanh nọ vẫn chính là tảng đá xanh.

Điều khác biệt giờ đây chính là trạng thái tinh thần của Tiêu Thần, hắn cảm thấy Thần thức mở rộng hơn nhưng cô đọng xúc tích, hắn từ trong biến đổi của Bát Quái chứng kiến ấn ký của Tổ Thần chi Đạo, đây là chuyện có ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với hắn.

Trong Truyền thuyết, rất nhiều Tu luyện giả cũng từng ở chỗ này thu hoạch được rất nhiều điều bổ ích, bây giờ Tiêu Thần vì muốn khắc sâu hơn, hắn từ chổ này liền khai triển. Nhảy xuống tảng đá màu xanh, đứng ở trên núi, song thủ vẽ lên, diễn hóa quỹ tích Bát Quái, đó chính là thành quả do hắn cảm ngộ được, so với giá trị nguyên bổn trên Bát Quái khác biệt rất lớn.

Thiên, Địa, Thủy, Hỏa, Lôi, Phong, Sơn, Trạch lộ ra tám tướng, liên tục hiển hiện ở xung quanh Tiêu Thần, cuối cùng phảng phất như có tám cái thế giới hư ảo lượn lờ ở xung quanh Tiêu Thần.

Càng diễn luyện, trong lòng Tiêu Thần càng giác ngộ rõ ràng hơn, cuối cùng cả tòa thạch sơn đó đều bị bao phủ che lấp trong ánh sáng chói lọi rực rỡ.

Thần thông!

Tiêu Thần kinh ngạc phát hiện, tám tướng của Bát Quái đó lại có thể diễn hóa thành thần thông, có lẽ hắn sẽ có thêm một đại Thần thông mới.

Mặt trời mọc, rồi mặt trời lại lặn. Tiêu Thần tĩnh lặng ngồi xếp bằng ở trên tòa thạch sơn ba ngày liền. Thiên, Địa, Thủy, Hỏa, Phong, Lôi, Sơn,Trạch. Chân thực như tám cái thế giới bất đồng, dần dần từ không biến thành có, hiện ra khắp bốn phương tám hướng của hắn.

Đến buổi tối ngày thứ ba. Tiêu Thần mở to hai mắt, vết khắc Bát Quái từ trong trái tim hắn đã bị xóa đi, chỉ còn lại thế giới bát tướng.

Giống như Phù Quang Lược Ảnh (8), trong chớp mắt Tiêu Thần từ thạch sơn biến mất. Sau đó đột ngột xuất hiện ở trên đường phố phồn hoa ở Ân Đô, thần thông “Thế Giới Bát Tướng” mới thành, uy lực vẫn chưa thể biết được, nhưng tốc độ lại tăng lên rất khó mà tưởng tượng được.

Thế Giới Bát Tướng, tựa hồ có thể nối liền với không gian chân thật, hắn chỉ cần ở trong tám cái thế giới hư ảo đó cất bước di chuyển, thì hệt như ở trên bầu trời chân thực chạy nhảy phi hành, có thể nói là cực nhanh!

Đó là thần thông không thể tưởng tượng nổi, cùng Phục Hi chi tướng đại đạo, hoàn toàn bất đồng so với Bát Quái chân ý. Ấy là do Tiêu Thần từ trong linh quang chớp mắt mà cảm ngộ ra, cuối cùng diễn hóa thành ‘Đạo’ của chính mình, trở thành một loại thần thông mới uy lực không thể phỏng đoán.

Giờ đây không cần tới Bất Tử Thiên Dực, hắn cũng có thể bay nhảy ở trên hư không rồi.

Tiêu Thần nhẹ nhàng cất bước, bay nhảy cực nhanh ở trên bầu trời.

Thế Giới Bát Tướng, uy năng của thần thông là không thể tưởng tượng, bây giờ bất quá chỉ mới sơ thành, nhưng nó thuộc về loại thế gian hãn hữu Tiên Thiên Thần thông!

Ban đêm ở Ân Đô rực rỡ mọi sắc màu. Lưu Vân Đổ Thành, Trầm Ngư Lạc Nhạn Cung, Bế Nguyệt Tu Hoa Điện… Đúng là lúc Chỉ Túy Kim Mê (9), tiếng oanh lời yến xa hoa trụy lạc.

Tiêu Thần quay về lữ quán, tiếp tục tham ngộ, rơi vào cảnh giới kỳ ảo.

Trong Truyền thuyết, có một loại Thần thông nổi danh gọi là Lục Đạo Luân Hồi, tu luyện đến mức tận cùng thì uy năng không thể tưởng tượng. Tiêu Thần dốc hết một lòng, chỉ muốn sao cho Thế Giới Bát Tướng của mình siêu việt hơn hẳn Lục Đạo Luân Hồi.

Sáng sớm tinh mơ, ráng trời sắc màu rực rỡ soi sáng cả Ân Đô, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Hôm nay rất khác biệt so với thường ngày, trên đường phố rõ ràng có không ít thanh niên trẻ tuổi. Rất nhiều tài tử giai nhân đều hướng về Hải Thượng Minh Nguyệt viên mà chạy tới, sợ chậm một bước sẽ không có một chỗ để ngồi.

Hải Thượng Minh Nguyệt viên, chính là một lâm viên tràn ngập một mảnh Thi Tình Họa Ý, ở giữa Nguyệt Hồ danh dương thiên hạ. Nếu đến Ân Đô mà không đi Nguyệt Hồ ngắm trăng, thì giống như đã uổng công đi một chuyến vô ích vậy.

Hôm nay. Tam Công chúa xinh đẹp nhất thiên hạ Đại Thương Quốc ở Hải Thượng Minh Nguyệt viên đích thân chủ trì Thư Kiếm Trà Hội. Mời tuấn kiết anh tài khắp cả Ân Đô, có không ít Thế Gia Quý Nữ cũng tham dự, khiến cho lần Trà Hội này trở nên vô cùng nổi bật.

Mọi người đều biết. Tam Công chúa sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành tự mình ra mặt, chính là vì chiêu lãm nhân tài cho Đại Thương Quốc. Vô luận là định trở thành một người nổi bật, hay muốn Hiển thánh (10) ngạo thị quần hùng, đều đổ xô về đây.

Vào buổi sáng sớm. Hải Thượng Minh Nguyệt Viên người đã đông nghìn nghịt, cũng may là Lâm viên này quy mô rất to lớn. Nhiều điểm tham quan, đủ sức dung nạp hết những người này.

Ân Đô của Đại Thương Quốc tập trung hơn một nữa Siêu cấp Đại Thế Gia Môn Phiệt, những Thế gia Tử đệ này đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Không kể những thanh niên tướng lĩnh đóng ở nơi xa xôi, phàm là thanh niên con cái của thế gia ở kinh đô cũng đều đến.

Đám người Ân Phong đang thân thiện chào hỏi với một số Thế gia Tử đệ khác ở bên cạnh, giống như là họ đang tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Thần ở trong đám người đó vậy, nhưng mặt trời đã lên rất cao, Thư Kiếm Trà Hội sắp lập tức bắt đầu, lại vẫn y như cũ không cách nào tìm kiếm được tung tích của Tiêu Thần.

“Ân huynh mắt nhìn khắp nơi, thủ hạ của ngươi cũng là một đám lén lút thậm thụt, đầu trâu mặt ngựa, chẳng lẽ đang tìm người nào sao? Ngươi có cần ta cho mượn một đầu thần khuyển không, ha ha…”

Một người vóc dáng vạm vỡ, trên mặt tên thanh niên này có một vết sẹo đi tới bên cạnh cười to láo xược nói. Ở phía sau gã, đồng dạng đi theo mấy tên Thế gia Tử đệ khác, hiển nhiên là bọn người này cùng đám người Ân Phong chẳng phải hảo hữu gì.

“Bạc Sĩ thiếu gia ngươi muốn gây hấn, sớm muộn gì ngươi cũng mất mặt!” Một người ở phía sau Ân Phong tức giận đáp lại.

“Ha ha… Dựa vào các ngươi à? Tu luyện thêm vài năm nữa đi nhé.” Thanh niên bị gọi đích danh Bạc Sĩ, ngoảnh đầu nhìn lại như diều hâu lang sói, đôi mắt vô cùng sắc bén, cộng với vết sẹo như đao ở trên khuôn mặt phụ trợ, khiến gã có một cỗ khí chất lăng lệ không thể tả.

Thấy Bạc Sĩ dẫn mấy người đi ra xa mất. Ân Phong dùng sức xiết chặt quyền đầu, mấy tên Thế gia Tử đệ phía sau gã cũng tức giận xì khói, một người trong đó mở miệng chửi: “Cái tên Nhị ngốc tử cuồng vọng!”

Bạc Sĩ ở trung tâm Ân Đô được coi là thanh niên cao thủ tuyệt đỉnh, ở trong Thế gia Tử đệ ít có kẻ nào dám trêu vào, chính là bá chủ cả Ân Đô. Gã vốn có một vị Ca Ca hơn mình một tuổi, vừa sinh ra không lâu liền bị một Phật Môn Cao Tăng ẳm đi mất. Mà cũng vì lí do đó gã bị đặt cho một cái danh hiệu ——– Nhị hòa thượng. Dần dà lâu ngày, gã rất hận kẻ nào ở sau lưng gọi gã bằng cái danh hiệu nhị ngôc tử đó.

Cuối cùng cũng không thấy Tiêu Thần chạy đến, đám người Ân Phong thất vọng vô cùng. Bọn họ thật không thể hiểu ra, cái tên thanh niên ấy vậy mà không ham danh lợi như thế sao. Ngay cả thịnh hội đẳng cấp này cũng không thể hấp dẫn hắn được, chẳng lẽ đó là tính cách của cao thủ?

Bọn họ nhìn thấy đám người Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong, A Thủy, A Băng, Hỏa Niểu đi vào, nhưng giờ phút này hai đại mỹ nữ ở trong mắt bọn họ lại không hấp dẫn bằng Tiêu Thần. (Bọn này bị Ái Nam rồi bà con, khửa khửa – lời của DG)

“Ài! Đi thôi, hôm nay phần lớn chỉ thấy được Nhị Ngốc tử cùng với mấy tên diệu võ dương oai khác.”

Cả đám thất vọng lẫn mất vào Hải Thượng Minh Nguyệt viên.

Tiêu Thần quả thật cơ hồ quên mất Thư Kiếm Trà Hội của ngày hôm nay, đối với hắn mà nói thì đây là một chuyện không quan trọng gì. Hắn từ Tịnh Thổ đi ra, định đi chu du khắp cả thiên hạ, tại cõi hồng trần thế gian tu tâm luyện tính, hoàn toàn không có cái ý niệm cống hiến báo ân một quốc gia gì đó ở trong đầu.

Hắn hướng về Thế Giới Bát Tướng tham ngộ. Đến khi mặt trời lên cao quá ba con sào hắn mới nhàn nhã đi ra khỏi lữ quán, ăn uống một vài thứ, đi tùy ý trên đường phố.

Mãi cho đến lúc giữa trưa, hắn mới sực nhớ tới lời của Ân Phong nói, hôm nay quả có một hồi thịnh hội, tất cả thanh niên kiệt xuất ở Ân Đô đều tụ hội tại Hải Thượng Minh Nguyệt viên.

Hắn muốn xem thanh niên Cường giả của Quốc đô Đại Thương rốt cuộc có tu vi cao thâm ra sao, lúc này Tiêu Thần mới không nhanh không chậm hướng về Hải Thượng Minh Nguyệt mà đi đến.

Tịnh không có người nào bị ngăn cản, hôm nay Hải Thượng Minh Nguyệt viên mở cửa cho tất cả mọi người, đi qua một vườn ngự uyển mân côi (11), ghé qua một đám Thạch Lâm. Leo qua hai tòa núi thấp, thông qua một hẻm núi, tiến vào một mảnh vườn hoa cỏ, cuối cùng còn đi tới trước thêm hai dặm, rốt cục Tiêu Thần mới đi tới bên bờ Nguyệt Hồ đó.

Hải Thượng Minh Nguyệt viên chiếm cứ một vùng đất cực lớn, đó là địa phương không thể tầm thường, trong nội thành ở Ân Đô có thể nói tấc đất tấc vàng, điều này làm cho Tiêu Thần cũng không nén nổi mà tặc lưỡi than thầm.

Bên bờ Nguyệt Hồ. Tụ tập chừng mấy ngàn người, mọi người đều ngồi cả xuống đất. Tiêu Thần không thể tiến về đám người đang chen chúc nhau phía trước, hắn đành ngồi xuống ở tít xa phía sau, ở chổ này thì căn bản vô pháp thấy rõ cảnh tượng bên trong, lại càng không thể thấy được nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của vị Tam Công chúa nọ.

Tài tử Giai nhân ngâm thơ vẽ tranh, hắn có hứng thú thưởng thức, nhưng không có hứng thú tỷ thí. Tu luyện giả quyết đấu, hắn đồng dạng nguyện ý làm khán giả, không muốn Xuất thủ. Hôm nay hoàn toàn là vì náo nhiệt mà đến.

Chính tại lúc này. Tiêu Thần chứng kiến một hình ảnh quen thuộc. Một đầu kim sắc thân ảnh từ bên bờ Nguyệt Hồ lao tới, mặc dù còn cách đám người nơi này rất xa, nhưng Tiêu Thần liếc mắt một cái liền nhận ra, quả nhiên là có mặt ở trong trận chung kết Nam Hoang Đấu Thú Đại Tái, hậu duệ của Thiên Thần – Kim Tử!

Ba năm trôi qua, nó cũng không có cao lớn lên bao nhiêu. Nhưng xung quanh thân thể của nó lại xuất hiện mười mấy đạo kim ảnh, vậy chẳng phải là Cửu Mệnh Bất Tử Thân sao? Nó không chỉ có trọng tu lại, hơn nữa còn khiến cho số lượng bất tử thân càng nhiều.

Sau đó. Tiêu Thần còn phát hiện một đầu Ngũ Thải Khổng Tước Vương ở cách đó không xa bay lượn nhảy múa.

“Chúng nó làm sao lại ở chỗ này được nhỉ?” Trong lòng Tiêu Thần có chút nghi hoặc.

Hai đầu Thánh Thú Vương như cảm ứng được, cùng ‘Xoát xoát’ nhìn về hướng Tiêu Thần, lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Đang lúc này đây, ở đám người phía trước truyền đến tiếng gây rối, tiếp theo Tiêu Thần nghe được giọng phẫn nộ của Vũ Văn Phong.

“Các ngươi dám xỉ nhục Nam Hoang ta…”

Bên trong sớm đã xảy ra đánh nhau. Tiêu Thần vội vàng đứng lên, đi đến chỗ đó.

Nhìn từ xa xa, khắp người Vũ Văn Phong đều là vết máu, thân hình run rẩy chỉ về một đám thanh niên ở trước mặt. Nói: “Con người chẳng phân biệt sang hèn. Các ngươi tự cho mình là siêu phàm, khinh thường Nam Hoang. Ngày khác sẽ có anh hùng hào kiệt khác của Nam Hoang tất sẽ đánh bại hết tất cả thanh niên cao thủ Ân Đô các ngươi! Ếch ngồi đáy giếng thật sự không phải chúng ta, mà chính là các ngươi, gieo gió chắc chắn sẽ gặt được bão.”

Đó hiển nhiên là tính cách nóng nảy bộp chộp của Vũ Văn Phong rồi, lại cùng với Ân Đô Thế gia Tử đệ khác đại chiến một hồi nữa, nhưng vẫn như cũ thất bại thảm bại, bị người ta nhẫn tâm làm nhục.

Tiêu Thần im lặng.

Vũ Văn Phong vốn là một Cao thủ đầy bi thương, trước kia tranh vị trí đứng đầu Nam Hoang tứ cường, kết quả tại cảnh giới Cửu Trọng Thiên đại bại về tay Tiêu Thần. Rồi sau đó tu vi đại thành lại đến Ân Đô, tại Thức Tàng Cảnh Giới Ngũ Trọng Thiên lại vẫn như cũ thảm bại dưới tay Tứ Trọng Thiên Minh Hỏa. Bây giờ, còn thảm bại thêm một lần nữa, không phải là tu vi của gã không mạnh, mà do địch thủ của gã người này so với người kia đều khủng bố cả.

Giọng cười kiêu ngạo lại vang lên: “Ha ha… Đây là câu nói buồn cười nhất mà ta nghe được. Hảo a! Hôm nay ta sẽ phá lệ tha cho ngươi một mạng, cho ngươi một cơ hội nha, khi nào mà ngươi đến Ân Đô tìm ta báo thù. Nhớ kỹ, tên của ta gọi là Bạc Sĩ.”

“Gọi hắn là Nhị Ngốc tử đi.” Cũng không biết là ai giỡn cợt, từ trong đám người hô to lên một tiếng.

“Ha ha…” Tất cả mọi người đều cười sằng sặc như điên.

Không ít Cung nữ ở xa xa cũng không nhịn được che miệng cười khúc khích, đó vốn là chỗ của vị mỹ nhân Tam Công chúa của Ân Đô Đại Thương Quốc ngồi.

Bạc Sĩ giận dữ, vết sẹo hình dao trên mặt rung động kịch liệt lên, đôi mắt gã phóng ra quang mang thật đáng sợ, nhất thời khiến cho tất cả mọi người ở đây ngừng hẳn tiếng cười, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại.

“Hừ! Không phải ta khinh thường gì Nam Hoang, nhưng cả một thế hệ thanh niên thật chẳng có lấy một Cường giả nào đáng để ta Xuất thủ.” Bạc Sĩ không thèm đếm xỉa gì tới sắc mặt xanh mét của Vũ Văn Phong, tự ý trở lại chỗ ngồi của mình.

Yến Khuynh Thành cùng Tề Lạp Áo tiến lên đỡ lấy Vũ Văn Phong, đỡ gã đi về chỗ ngồi.

“Một trong Nam Hoang song châu Yến Khuynh Thành, quả nhiên là tuyệt sắc a…”

“Ha ha… Mỹ nữ Nam Hoang quả thật là danh bất hư truyền. Mời Khuynh Thành tiểu thư qua bên này đi, nam nhi Đại Thương ta nhiều hào kiệt, nhất định sẽ có chân mệnh thiên tử của riêng ngươi ấy.”

Thế gia Tử đệ ở Ân Đô đều cười to không kiêng nể gì.

Dù gì đi nữa, Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo và Vũ Văn Phong đi cùng từ Nam Hoang tới, giờ phút này có thể nói họ đều có cùng một mối thù, bọn họ đều tức giận như muốn xì khói.

“Sỉ nhục hôm nay Vũ Văn Phong ta sẽ ghi lại, ta thua chỉ vì không có Thú Hồn thích hợp để phối hợp cùng Vạn Thú Ma Quyết, ngày sau nếu ta tìm được Thú Hồn thích hợp, nhất định sẽ đến Ân Đô rửa sạch nổi nhục này!” Vũ Văn Phong tức giận không thôi, gã đã phát thệ ở trong lòng rồi, có lẽ phải đi xa một chuyến đến thâm sơn Man Tộc, nhất định phải đi tới chổ ấy để tìm cho bằng được một cái thượng cổ Thú Hồn.

Cho dù gã không phải là người Man Tộc, nhưng muốn tu luyện Vạn Thú Ma Quyết đồng dạng cũng cần Đỉnh Lô Thú Hồn cường đại hơn. Nếu có thể tìm được Thượng Cổ Thú Vương Hồn làm Đỉnh Lô, thì tu vi của gã so với bây giờ có thể tăng kinh khủng nhất, dù sao Vạn Thú Ma Quyết thời trước đã từng danh chấn thiên hạ.

“Ha ha… Bạc Sĩ Huynh mặc dù có nói không giết ngươi, nhưng chỉ cần dựa vào câu nói hung hãn của ngươi lúc nãy, thì hi vọng ta sẽ bỏ qua cho ngươi à, hay là để ta tống tiễn cái mạng của tên Man di Nam Hoang này đi. Không sợ bị trả thù, ta chẳng muốn sau này Bạc Sĩ Huynh lại Xuất thủ thêm một lần nữa đâu.”

Một tên Ân Đô Thế gia Tử đệ, cười to cất bước đi ra, trên mặt lộ rõ vẻ trào phúng.

Chỉ là, giọng cười của gã trong nháy mắt đã tắt hẳn, bởi vì một đạo kiếm quang hiện lên, đầu lâu của gã bay mất, tiên huyết bắn lên tung tóe, thi thể ngã xấp xuống đất.

Tất cả mọi người cực kỳ hoảng sợ, dẫn tới một trận hỗn loạn.

Một vài tên Thế gia Tử đệ đứng vọt lên, một tên trong đó bước dài đi vào trong sân tràng, quát: “Là ai? Ra đây! Dám sau lưng đả thương người, có ngon ra đây đánh một trận với ta!”

“Phốc.”

Huyết quang bắn lên tung tóe, tên Thế gia Tử đệ này, cũng bị một đạo kiếm quang chém bay đầu, tử thi ngã xấp xuống đất.

“Đồ ngu! Thanh kiếm của ta đây đã quá đủ rồi, nếu như người tới, ngươi lại càng đỡ không được!” Giọng nói lành lạnh vang lên tại sân tràng, nhưng chỉ có một thanh Thiết kiếm trôi nổi ở giữa sân tràng mà thôi.

“Ngươi là ai?”

Một vài tên Ân Đô Thế gia Tử đệ, đều như gặp phải đại địch, ánh mắt quét tới quét lui ở trong đám người.

Ngay cả Bạc Sĩ vừa mới quay về chỗ ngồi cũng thu hồi nụ cười hiếm có của mình lại. Gã đã đứng bật lên, cảm giác được tên thanh niên này nhất định là một cao thủ tuyệt đỉnh. Ngự kiếm thuật, đạt tới đẳng cấp cảnh giới sát nhân vô hình, tuyệt đối là kình địch.

Ở xa xa. Ân Phong cùng mấy tên Thế gia Tử đệ cũng nhìn chằm chằm lại, bất quá bọn họ cũng không tỏ vẻ gì ngưng trọng cả, dù sao người nọ chỉ chống đối với nhóm người của tên Bạc Sĩ mà thôi.

Tất cả mọi người đều đang tìm chủ nhân của thanh Thiết kiếm.

Ngay cả Tam Công chúa của Đại Thương Quốc cũng đều bị kinh động, cùng với mấy giai nhân khuynh thành ở phía xa nhìn lại.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Mau ra đây, đánh với ta một trận nào.”

“Ta cũng là cái tên Man di Nam Hoang như lời trong miệng các ngươi vừa nói ra đấy. Song ta muốn đem câu nói đó hoàn trả lại cho các ngươi, các ngươi chỉ là loại ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao bao nhiêu thì đất dày bấy nhiêu à (12)!”

Thanh âm băng lãnh vang dội ở bên bờ Nguyệt Hồ.

“Ha ha…” Bạc Sĩ nổi cáu cười to nói: “Ta thừa nhận ngươi là một cao thủ, chỉ có điều nếu so với ta thì cũng sàn sàn như nhau thôi, thật thất lễ tuy ta chẳng phải là thanh niên cao thủ mạnh nhất Ân Đô xin được nói thẳng. Ở trong mắt của chúng ta. Nam Hoang thực sự quá kém cỏi!”

Chú thích

(1) Đơn vị đo chiều dài cổ của TQ, 1 dặm bằng 500m, bằng ½ Km

(2) Thủ Đô

(3) Chính là Động tiêu tiền hay còn gọi là Lầu xanh kỉ viện ấy.

(4) miêu tả cảnh đẹp của mùa xuân.

(5) thành ngữ chỉ học thức hoặc tư tưởng uyên bác.

(6) Là cái Đạo tự nhiên của Trời – Đất.

(7) Đạo: hệ thống tử tưởng tôn giáo hoặc học thuật.

(8) Thành ngữ chỉ sự thoáng qua.

(9) Một câu Thổ ngữ, từ đồng nghĩa là phóng đãng, lãng phí, ăn uống.

(10) Nhân vật thần thánh.

(11) Hoa Hồng.

(12) Nguyên văn là: Thiên Hữu Đa Cao, Địa Hữu Đa Hậu, bạn nào biết ý nghĩa câu thành ngữ này vui lòng nhắn tin hộ tớ, để mình sữa lại. Thanks