Chương 305: Thiên Bi Cổ Bảo

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiên Bi ở vị trí trung tâm của Cốt Hải đang lay động, sát khí ngút trời. Cổ Bảo đang trôi nổi trên bầu trời dẫu không phải Tử Thành, nhưng cũng u ám kinh khủng vô cùng.

Phật Đà niệm một tiếng Phật hiệu, tự mình đi ra trước tiên khỏi Quân Vương thuyền lên Long Đảo. Ba khỏa Xá Lợi Tử đằng sau đầu nở rộ phát ra hàng tỉ đạo hào quang. Cực Lạc Tịnh Thổ mở ra, tất cả Bồ Tát, La Hán đều bay ra từ bên trong.

Thần Tú không đầu không nói gì vô nghĩa, lẳng lặng đi theo Phật Đà. Phật giáo đệ tử kinh dị nhìn hắn mà không hiểu.

Theo sau, Lão Tử cùng Xi Vưu cũng xé rách không gian, thả ra đông đảo tu giả.

Sau khi tất cả mọi người trong thuyền đều đi lên Long Đảo, Quân Vương thuyền phát ra một tiếng kêu to rầu rĩ. Quỷ ảnh lượn lờ chung quanh, nó hướng về phía sâu Cấm Kỵ Chi Hải mà chạy đi cho đến khi biến mất.

Lão Tử, Phật Đà, Xi Vưu — ba vị Bán Tổ phá vỡ không gian, trong nháy mắt biến mất. Tại phía chân trời xa xôi chỉ lưu lại bóng dáng mơ hồ.

Mọi người trên bờ biển đều ngạc nhiên, bởi vì giờ phút này tu vi của tất cả bọn họ đều giáng đến dưới bán thần, hoặc là khó khăn lắm đạt tới bán thần cảnh giới. Còn Bán Tổ tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng nhiều, uy áp biểu hiện ra vẫn bức người.

Mọi người không thể không thầm than, thực lực so với những vị cảnh giới đại thành kia kém rất xa. Tu giả cũng không dừng lại lâu, tất cả đều phóng về hướng trung tâm hải đảo. Họ muốn chứng kiến hành động động mạnh mẽ lay động Thiên Bi của Bán Tổ. Đến nơi này, có nửa số người không thể phi hành. Bất quá bọn hắn cưỡi Man Thú hoặc đi tới bằng sự trợ giúp của người khác nên cũng không tụt lại bao nhiêu. Một nhóm nhìn đông nghịt hướng về phía trung ương Long Đảo.

Cộng đồng tu giả phô thiên cái địa đi tới. Ngay cả Man Thú hung tàn bạo ngược trên Long Đảo, giờ phút này cũng im lặng đi không ít. Đây chính là một lượng vô cùng lớn tu giả của đại lục Trường Sanh tụ tập chung một chỗ, thanh thế hào hùng to lớn. Uy áp của Bán Tổ so với nó cũng phải ảm đạm thất sắc.

Đám đông vô tận tụ tập tại trung tâm Cốt Hải

Lúc này, Nguyên Thủy tóc tai bù xù, Tử Kim Quan trên đầu đều rách văng tung tóe. Ngọc Như Ý cầm trong tay đang phát ra từng đạo hào quang xanh biếc, quét về phía Thiên Bi.

Đạo bào của Thông Thiên giáo chủ cũng rách toạc. Tru Tiên tứ kiếm bắn ra từng đạo Hỗn Độn kiếm khí chém lên Thiên Bi. Thất Bảo diệu thụ của Chuẩn Đề đại nhân đang không ngừng xao động, ngàn vạn đạo cầu vồng đủ màu giáng vào Thiên Bi.

Thiên Bi cổ xưa bất động như núi cao đứng đồ sộ bất động. Nhưng lại phóng ra vô tận hắc vụ quay cuồng thẳng lên trời cao để phối hợp cùng tòa Cổ Bảo thần bí ở trên bầu trời.

Ba người Phật Đà, Lão Tử, Xi Vưu trực tiếp phóng lên cao, hướng về phía Cổ Bảo tử vong trên trời cao. Hắc vụ mênh mông cuồn cuộn, mọi người chỉ cảm thấy ở đó là một cõi âm u, tà dị kinh khủng. Cảnh vật phía sau dần dần mơ hồ nên không thể nhìn thấy rốt cuộc là chuyện gì.

Rốt cuộc xảy ra cái gì. Bán Tổ vì sao phải rung chuyển Thiên Bi? Nhóm người thứ hai còn không rõ ràng nên có chút sợ hãi.

“Tiêu Thần lại đây…” Tiểu Bàn tử Ngưu Nhân khẽ gọi, hắn cùng với Liễu Mộ, Nhất Chân hòa thượng, Kim Tam Ức đều đang ở khu rừng rậm im lặng như tờ bên cạnh Cổ Bảo.Mọi người vẫy tay với hắn.

Tiêu Thần mang theo Kha Kha cùng Tiểu Quật Long rất nhanh vọt tới. Khi Liễu Mộ thấy Thanh Long Vương đã hoá thành hình người thì lập tức kinh ngạc không thôi, rồi sau đó dần dần lộ ra vẻ kích động. Hắn cảm giác được linh hồn dao động quen thuộc, run giọng nói “Tiểu Thanh long…”

Thanh Long vương giờ phút này là thiếu niên non nớt muời một muời hai tuổi, dung mạo cực kỳ tuấn tú. Giữa mái tóc xanh là tiểu long giác như ẩn như hiện biểu lộ hắn có Long Tộc huyết thống, hắn gật đầu liên hồi mà đi tới.

“Thật là Tiểu Thanh long?” Liễu Mộ bất ngờ vô cùng, đồng thời trong lòng có chút khổ sở. Tám năm trước lúc hắn bị trọng thương, thần thức của Tiểu Thanh long cũng chịu thương tổn. Vốn tưởng rằng kiếp nầy không có dịp thấy nhau, không tưởng tượng được có thể gặp lại ở Long Đảo.

Từ sau lưng Nhất Chân hòa thượng cũng đi ra một thiếu niên khoảng mười một tuôi, người mặc một bộ chiến giáp xanh ngọc, trên đầu cũng có tiểu long giác như ẩn như hiện. Còn từ sau lưng Ngưu Nhân đi ra một thiếu niên áo đen, thoạt nhìn bộ dáng khoảng mười ba mười bốn tuổi. Hắn có thể trạng cường tráng dị thường, ánh mắt giống như điện, đeo bên người một thanh thánh kiếm phong cách cổ xưa. Bên cạnh Tiêu Thần là Tiểu Quật Long mang một bộ áo giáp màu bạc. Hắn thoạt nhìn thì quật cường cao ngạo vô cùng, cũng bước dài tiến lên.

Thanh Long vương, Bích Long Vương, Hắc Long vương, Tiểu Quật Long bốn đầu Long vương sau khi phân ly tám năm, giờ đoàn tụ trên Long Đảo. Bọn họ nhìn nhau, có chiến ý, có địch ý, cũng có thân tình và thiện ý.

Kim Tam Ức hoàn toàn không có cảm xúc, cứ lắp bắp “Không không không… Không phải là bốn con long ma sao, có có có… có con nào nghe lời giống như tọa kị của ta.” Đang khi nói chuyện, hắn đẩy Tiểu Bạch lư thần kỳ ra: “Nói nói nói… Nói cho các ngươi, nó nó nó… Nó là đệ nhất thiên mã trong truyền thuyết, có điều còn chưa lột xác hoàn toàn thôi. Không tin… Các ngươi chờ coi.”

Mọi người mỉm cười, cũng không ai cho rằng lời của hắn là thật

“Vì sao Nguyên Thủy, Thông Thiên bọn họ oanh kích Thiên Bi?” Tiêu Thần thắc mắc. ===

“Mấy lão rảnh rỗi không có việc gì nên thích tìm việc.” Ngưu Nhân nhìn mấy người ở giữa Cốt Hải mà nói: “Bọn họ nói cảm ứng được trong Tử Thành đều có đồ vật gì đó của mình đánh rơi nên muốn thử nghiệm phá vỡ một góc phong ấn. Kết quả là cưỡi hổ khó xuống, Thiên Bi giam bọn họ lại.”

Ngưu Nhân biết Tiêu Thần cùng Bán Tổ có ân oán nên tự nhiên ngả về phía Tiêu Thần. Hắn quơ quơ ngưu giác thật lớn mà nói: “Thực sự nên để cho Thiên Bi trấn phong bọn họ.”

“Chớ có lên tiếng.” Tiêu Thần vội vàng ngăn Tiểu Bàn tử lại. Bán Tổ có thần thông quảng đại, vạn nhất bị bọn họ nghe được thì tương đương với tự chuốc đại họa.

Vừa lúc đó, từ trong rừng sâu im ắng vọng đến tiếng cười khẽ. Hai tiểu La Lỵ dẫm trên ngọn cây, cười hì hì nhanh nhẹn chập chờn bay đến. Không ngờ là ấu nữ của Hiên Viên Đại Đế — Linh Lung cùng Thỏ Thỏ.

“Các ngươi… Như thế nào đến?” Tiêu Thần cả kinh, thân phận của hai tiểu La Lị đều không giống nhau, nhưng bất kể như thế nào thì đều là “khách đi lậu”.

“Tiêu Thần ca ca, chúng ta quyết định cùng ngươi đi nhân gian.”

“Các ngươi…” Tiêu Thần nhíu mày, hãy để cho Xi Vưu đi đau đầu thôi. Vì hắn không muốn trêu chọc đôi La Lỵ này. “Tiểu thú ngoan ngoãn, nhanh chóng chạy lại đây.” Hai nha đầu tinh quái đồng thời ngắm nhìn Kha Kha.

Tuyết Bạch Tiểu Thú bị nhìn chăm chú thì hơi sợ hãi. Vèo một tiếng, nó chạy tới bên cạnh bốn Tiểu Long Vương.

Kim Tam Ức thô tục liền lập tức nhận ra hai La Lỵ này là tiểu cô nương bảy tám tuổi bốn năm trước. Hắn hắc hắc nở nụ cười: “ La La La…. La Lỵ có tam hảo… giọng nói dễ nghe … thân hình mềm mại …. dễ dàng đẩy ngã”

“Đi tìm chết!”

Hai tiểu La Lỵ đều là trẻ tinh ranh, nghe nói thế lập tức hành hung Kim Tam Ức.

“Bỉ ổi!”

“Hạ lưu!”

“Dùng túi Tam Giới túi nhốt hắn lại rồi mang vào trong nhà cho A Hoàng.”

Cách đó không xa Kha Kha cảm thấy hơi sợ hãi.

Còn ở phía sau, Tiêu Thần nhạy cảm nên cảm giác được có người đang rình coi. Cùng lúc đó Liễu Chân, Nhất Chân cũng phát giác ra. Kim Tam Ức thô bỉ thoát khỏi hai tiểu La Lỵ liền rút Thái Đao cực lớn ra rồi bỗng nhiên biến mất. Hắn chính là Thích Khách, am hiểu nhất điều tra dò xét cùng ẩn náu mai phục.

“Keng “

Sâu trong rừng rậm có tia lửa bắn toé, Thái Đao sáng loáng của nam nhân thô tục đó bổ trúng một con Tiểu Ô Quy mai trắng. Hai mắt của tiểu Quy vô cùng linh lợi, nó đánh vào mặt Kim Tam Ức ba quyền. Mặc dù hắn đã né tránh trước tiên, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc là tốc độ của Tiểu Quy nhanh đến khó tin.

Là nó!

Tiêu Thần rất giật mình. Tuyệt đối là Tiểu Ô Quy mai trắng trong Thiên Đế Thành. Không nghĩ tới nó cũng đi lậu theo mọi người mà đến. Gặp được nó vừa lúc có thể giải quyết xong một tâm nguyện nên Tiêu Thần ngăn Kim Tam Ức lại. Hắn lấy Long Giác trong suốt như ngọc từ trong lòng ra rồi quơ quơ.

Tiểu Ô Quy mai trắng như bị sét đánh, trong nháy mắt hóa đá. Nó ngơ ngác sửng sờ ở nơi đó rồi sau đó hóa thành tia chớp vọt tới. Xoát một tiếng, nó đoạt đi Long Giác trong suốt rồi ôm chặt ở trong lòng.

“Đây là do một lão Long ở Thánh Sơn nhờ ta đưa. Hiện tại nếu ngươi đã đi tới Long Đảo thì vì sao không đi tìm xem lão ấy?”

Tiểu Ô Quy mai trắng tựa hồ rất kích động. Trong ánh mắt ẩn chứa lệ quang, chỉ phút chốc nó đã đi xa.

Tiểu Quật Long cùng ba Tiểu Long vương đều nghe được lời nói của Tiêu Thần đều cùng nhìn lại.

“Các ngươi đã trở về thì cũng nên đi gặp vị lão nhân gia kia một chút đi”

Bốn vị thiếu niên bay lên trời, lập tức hướng về Long Tộc Thánh Sơn bay đi. Kha Kha cũng theo sát mà bỏ trốn mất dạng. Dưới sự truy đuổi, phải đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của hai tiểu La Lỵ kia thì nó có chút đứng ngồi không yên.

Long Tộc mặc dù có được chiến lực của chủng tộc đỉnh phong ngang tàng, nhưng đây là một chủng tộc bị lời nguyền. Nếu như không thể giải trừ lời nguyền, căn bản khó có thể lại xuất hiện sự huy hoàng như ngày xưa.

Ngưu Nhân hiểu biết sâu sắc sự đáng sợ của loại lời nguyền này. Tổ tiên của hắn sau khi bi phong ở Long Đảo đã chịu đủ đau khổ. Nếu như không phải bởi vì dùng lực lượng phát sinh từ huyết dịch của chín con Long vương mới sinh để bài trừ lời nguyền thì ngay cả khi đã triệu hoán Tổ Long thuyền đến mà bọn họ cũng căn bản không dám rời khỏi Long Đảo. Bằng không hẳn phải chết không nghi ngờ.

“Rầm ầm ầm” vang lên âm thanh long trời lở đất, từ trên trời cao không ngờ rơi xuống một tảng lớn gạch ngói vụn. Ba vị đại cường giả Lão Tử, Phật Đà, Xi Vưu đã đánh vỡ một góc của toà Cổ Bảo ở giữa trời.

Thế nhưng, ba người cũng bị một luồng sát khí phát sinh bức lui mà rơi xuống Cốt Hải.

Ngoại trừ Huyền Vũ lão tổ đến từ Tịnh Thổ, Lão Tử, Thông Thiên, Tôn Vũ, Nguyên Thủy, Phật Đà cùng tám vị Bán Tổ mạnh mẽ phá Thiên Bi, cùng thi triển thần thông.

“Đó là…” Mọi người đều kinh ngạc. Từ Cổ Bảo đang trôi nổi trên trời giữa rừng xương, một góc bị tàn phá của nó trở nên đỏ sẫm thê lương động lòng vô cùng. Sau đó lại có đầy trời máu chảy như một thác nước thật lớn đang đổ xuống

Mênh mông sương máu, tưới đẫm Thiên Bi, quang cảnh cực kỳ kinh khủng cùng đẫm máu. Điều khiến trong lòng mọi người càng lạnh toát là cái thác từ ba nghìn trượng đó không phải sóng nước, mà thực sự là máu tươi!

Khắp bầu trời đều bị nhiễm đỏ, đỏ đậm một mảnh.

Dưới Thiên Bi, một toà Quỷ Thành như ẩn như hiện, vô tận hài cốt cót két rung động như phảng phất tái hiện lại viễn cổ chiến trường mênh mông với sát khí bốc thẳng hướng trời cao.

Thiên Bi mênh mông cuồn cuộn phát ra lực lượng càng cường đại hơn. Nguyên Thủy tóc tai bù xù, trợn tròn mắt trực tiếp vọt tới phụ cận Thiên Bi. Ngài cố gắng chịu áp lực lớn lao từ Thiên Bi, dĩ nhiên là muốn lọt vào trong tòa Tử thành đang dần dần hiện lên kia. Nơi đó đến tột cùng có cái gì hấp dẫn ngài, để ngài cam tâm tình nguyện mạo hiểm.

Thông Thiên giáo chủ cũng tóc tai bừa bộn, đạo bào rách nát, Tru Tiên tứ kiếm tung hoành chặt chém để ngăn cản huyết quang kinh khủng từ Thiên Bi. Ngài từng bước đi về phía trước, dần dần tiếp cận với Tử Thành hư ảo kia. Có thể nhìn ra được Thông Thiên giáo chủ bằng bất cứ giá nào cũng cứ hoàn toàn vọt tới trước bất kể hậu quả,giống như cũng không có cách nào ngăn cản được cám dỗ

Chuẩn Đề Đạo Nhân tay trái cầm Thất Bảo Diệu Thụ, tay phải cầm Hàng Ma Xử, chống lại huyết quang từ Thiên Bi không ngừng trút xuống cũng đồng dạng tới gần bên bờ Tử Thành, một vệt máu đã chảy xuôi từ trán lão xuống.

Mọi người vô cùng giật mình, không ngờ Bán Tổ lại điên cuồng như thế. Dám “kiếm chuyện”cùng Thiên Bi đang trấn phong cả tòa Long Đảo. Ngay cả pháp lực bọn họ vô biên thì e là cũng phải nuốt hận cho xong việc.

Ba khỏa Xá Lợi Tử quay vòng sau đầu Phật Đà mà xuất ra những đạo kim quang, chiếu sáng một mảnh thế giới cực lạc rạng rỡ. Ngài cũng chậm rãi đi về phía trước. Còn hòa thượng không đầu Thần Tú chuyên tranh giành có thể được gọi là “Phật Đà đệ nhị” cũng đang làm y như vậy, cứ thế đi theo bên cạnh ngài, cùng nhau chống lại huyết quang hủy diệt từ Thiên Bi.

Tử Thành hư ảo dần dần hiện rõ ràng, cửa thành to lớn chừng trăm mét chậm rãi hiện tại phía trước Thiên Bi. Mọi người giật mình nhìn thấy ý đồ của Phật Đà, không ngờ là để xẻ ở trên cửa thành kia một lối đi thật lớn.

Xa xa, Tiêu Thần giật mình mà nghi hoặc vô cùng. Những vị Bán Tổ này ngay cả có pháp lực Thông Thiên thì cũng khó mở phong ấn Long Đảo ra được. Bọn họ rốt cuộc đụng vào cấm chế gì để Tử Thành hiện lên lần nữa

Tất cả Bán Tổ phát uy hết sức. Tôn Vũ cầm trong tay chí bảo Thạch Chủy từng được Tổ Thần phong thưởng, thật sự là muốn bổ ra một khe hở tại màn sương máu để xông lên tường thành Tử Vong thành. Lão như một thanh đao nhọn xọc vào phía trước, phía sau tất cả mấy Bán Tổ đều đi theo, Bán Tổ đang liều mạng!

Phật Đà khẩu tụng phật hiệu, Đài Sen mười hai tầng xoay tròn đánh ở trên cửa thành, phật âm to lớn vang vọng trong thiên địa mà muốn đem Tiếp Dẫn quay về.

Chuyện khiến cho mọi người kinh dị đang xảy ra, từ giữa chỗ đó dĩ nhiên đi ra một đạo nhân, đó là…

“Tiếp Dẫn còn không trở về vị trí cũ!” Phật Đà hét lớn.

Cùng lúc đó, Tiêu Thần cảm giác như là có chuyện gì phát sinh trên người của mình. Hắn cảm giác một cơ may lớn lao sẽ phủ xuống, đây là một loại trực giác huyền ảo. Nói không rõ, hiểu không rõ, nhưng lại thật sự cảm giác được.

“Hắc hắc…” Đột ngột tiếng cười lạnh vang lên, Hải Vân Tuyết xinh đẹp vô song cùng mấy người trung niên và thanh niên tuổi trẻ của Hổ Gia vây quanh nhóm người Tiêu Thần.

Muốn ngăn cản cơ duyên của ta sao? Tiêu Thần tỉnh lại từ trong trầm tư. Những kẻ này muốn hãm hại hắn, nhưng là hắn lại không sợ. Giờ phút này, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản hắn.

Trường Sinh Giới

Chương 304: Đại Năng

Tác giả: Thần Đông

Converter: Daitri_Giangu

Dịch giả: LisaAnnaKagura

Nguồn: 4vn http://4vn/forum

Khi đến gần Tổ Long Thần Thuyền, một cỗ long khí mênh mông nghiêng trời lệch đất ập đến làm cho trong lòng tất cả mọi người sinh ra sự kính sợ. Thần quang bảy màu lóng lánh chiếu sáng khắp chốn sa mạc lẫn ngoài khơi tựa như trong ảo mộng.

Có điều là người kéo tới nhiều lắm, đây quả thực giống như là di cư chuyển nhà vậy. Mặc dù Tổ Long Thần Thuyền to như quả núi cao, nhưng cũng không cách nào chứa nổi toàn bộ bóng người đông đảo trên bầu trời.

Phật Đà hành động trước tiên, ngài khẩu tụng một tiếng phật hiệu, ba viên Xá Lợi Tử hiện lên ở sau đầu toả ra ngàn vạn đạo kim quang. Rồi sau đó một cõi thế giới cực lạc hiện lên trong không trung trên đỉnh đầu của ngài. Mỗi vị tôn Bồ Tát, năm trăm La Hán… Tất cả đệ tử Phật giáo đều bay vào hết.

Nguyên Thủy đầu đội Tử Kim Quan, thân mặc Âm Dương đạo bào. Ngài vung tay áo lên làm sinh ra cuồng phong rung chuyển biển khơi, tất cả đệ tử Xiển Giáo bị hút hết lên cao. Chúng đệ tử bao gồm cả các cao đồ Xiển Giáo như mười hai vị Kim Tiên đều bị cuốn vào trong ống tay áo.

Thông Thiên giáo chủ cũng thi triển đại thần thông. Một bàn tay khổng lồ xé rách thiên địa phong toả một chốn không gian, nó thu các đệ tử lại gần rồi luyện hóa thành những điểm sáng bay vào trong Tru Tiên Trận Đồ.

Tất cả Bán Tổ cùng thi triển thần thông, đều tự thu đám đệ tử môn đồ vào một chốn tiểu thế giới. Bóng người đông đảo trên bầu trời lập tức bớt đi hơn phân nửa.

“Tại sao lại có nhiều người như vậy?” Xi Vưu nhíu mày, số người đến thật sự nhiều lắm, vượt quá sự tưởng tượng.

Vừa lúc đó Trang Chu hóa bướm mà đến. Cánh bướm khẽ vỗ làm từng đạo rung động như làn sóng dập dờn tuôn ra. Đó là một đạo dao động tinh thần, Tiêu Thần cùng với chín vị Bán Tổ cũng nghe được Ngài truyền âm.

“Tổ Thần Thần Nông Thị mong muốn có thể mang đi càng nhiều người, bởi vì cho dù như thế nào thì Nhân Gian Giới sẽ không bị tan biến.”

Được nghe nói như thế, chín vị Bán Tổ im lặng. Tổ Thần dự cảm thấy nguy hiểm, ngài hy vọng giữ lại được các chủng loại của thế giới này.

Tiêu Thần nhíu mày, hắn không muốn làm tội nhân của Nhân Gian Giới. Nếu như đem tai nạn dẫn tới nhân gian, hắn trăm lần chết vì đủ loại tai nạn cũng chưa chuộc được một tội.

Tựa hồ nhìn ra nỗi lo của hắn, Xi Vưu vỗ vỗ đầu vai hắn mà truyền âm: “Chớ có lo lắng. Những… vị Bán Tổ này đều đến từ nhân gian nên sẽ không reo rắc mầm tai vạ, trái ngược lại sẽ thành thần bảo hộ cho nhân gian. “

Mọi người lần lượt đi dọc theo Thất Thải Hồng Kiều vào trong Tổ Long thuyền. Trong khoảnh khắc Yến Khuynh Thành bay tới thấy Tiêu Thần thì vẻ mặt hơi cứng lại, hiển nhiên nàng không ngờ rằng Tiêu Thần vẫn còn sống trên cõi đời này.

Cũng không hề ngắm nhìn hắn nhiều hơn, nàng đi lên Thần Thuyền. Lần này đây ngoại trừ Tổ Thần thì rất nhiều người cũng không biết vì sao phải tiến vào Nhân Gian Giới, mọi người lên thuyền vô cùng trầm lặng.

Tổ Long Thần Thuyền to như quả núi cao khó khăn lắm mới chứa nổi mọi người đi vào. Nhưng mà Tiêu Thần và Kha Kha cùng với Phật Đà, Lão Tử, Xi Vưu ở lại. Bởi vì còn có một nhóm lớn người cũng muốn rời khỏi Trường Sinh Giới đang cần bọn họ phối hợp.

Tình thế này… Thật là một đại quân khổng lồ. Tiêu Thần vốn là đến để cầu viện, không nghĩ tới cuối cùng diễn biến thành ra dạng này.

Tiêu Thần trái lại không sợ chậm trễ thời gian, bởi vì nhóm người thứ hai sẽ cưỡi thuyền Quân Vương do Xi Vưu triệu hoán để rời đi, nên không cần chờ Tổ Long thuyền trở về.

Hắn nhìn về sa mạc phía sau, xuyên qua màn hơi nước chập chờn mà Tiêu Thần phảng phất thấy được đại lục Trường Sinh cổ xưa bao la hùng vĩ. Ngay cả người Trường Sinh Giới đều muốn đi vào nhân gian nên hắn không cần trở lại.

Lần này đây tiến vào Trường Sinh Giới, vẫn có vài cố nhân hắn còn chưa từng gặp mặt. Tiểu Quật Long có thể nào quên, Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương có thể nào biến mất khỏi trí nhớ?

“Tiền bối có thể đồng hành một chuyến cùng ta. Ta muốn đi đón vài bằng hữu.” Tiêu Thần nói với Xi Vưu.

Nếu Trường Sinh Giới trong tương lai có thể sẽ tan biến, Tiêu Thần hy vọng có thể đem Tiểu Quật Long tới nhân gian. Hắn không muốn nó phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu như đơn độc cùng Kha Kha đi đối diện Nam hoang lão Long thì thật sự quá nguy hiểm, hắn cần lôi kéo một vị Bán Tổ.

“Có thể.”

Thực lực của Bán Tổ, đó là không thể nghi ngờ. Xi Vưu trực tiếp đánh xuyên ra một lối thông không gian, đám Tiêu Thần cơ hồ không mất bao nhiêu thời gian liền từ biển rộng mênh mông đã đi tới chỗ sâu nhất của Nam hoang.

Đối với những người giống như tu giả mà nói, nơi này tràn ngập quá nhiều điều thần bí, cơ hồ không người nào dám giao thiệp với nó.

Rừng núi Nguyên Thủy rậm rạp rộng mênh mông vô biên. Rừng già Nguyên Thủy che khuất bầu trời, các loại Cổ Thú hồng hoang bạo ngược thường lui tới làm cho nơi này cực kỳ nguy hiểm.

Tiên nhạc thánh thót, núi hoang di động. Quả núi lớn phía trước tựa như là cửa nhà đang rẽ sang hai bên để lộ ra một thế giới tuyệt đẹp. Mây lành đủ màu rực rỡ, thần thụ chập chờn. Hoa trái lạ kỳ nở rộ, thác nước tung bay. Mây mù mờ ảo, những tòa quỳnh lâu điện ngọc trôi nổi ở giữa không trung, thực là loại cảnh tượng như mộng ảo.

Đây mới là long mạch đích thực của chốn Nam hoang.

Không hề đáng sợ như bên ngoài tưởng tượng, thoạt nhìn giống như chốn cực lạc tốt lành.

“Ha ha… Khách quý lâm môn.” Nam hoang lão Long cười lớn bay ra, từ long giáp đen tuyền quanh thân lóe ra tia sáng như kim loại làm lão ta thoạt nhìn đã thấy cao lớn uy mãnh, nghiêm nghị không thể xâm phạm. Trong khoảnh khắc thấy Tiêu Thần, vẻ mặt lão ta hơi cứng lại vì thật không ngờ chàng trai bị phong bế dĩ nhiên thoát nạn. Rồi sau đó lão ta liếc mắt nhìn thật kỹ Tuyết Bạch Tiểu Thú.

“Không phải hắn, ta tới nơi này đón một tiểu tử.” Xi Vưu nói rất ngắn gọn.

“Ai?”

“Tiểu Quật Long.” Tiêu Thần mở miệng đáp.

Nam hoang lão Long lập tức nhíu mày mà bảo: “Hắn là đệ tử kiệt xuất của Long Tộc chúng ta. Các ngươi tìm hắn làm chi?”

Tiêu Thần không muốn nhiều lời cũng lão ta. Đối với lão đầu long này thì hắn thật sự không có thiện cảm. Hắn bèn trực tiếp móc ra từ trong lòng một cái Long Giác trong suốt như ngọc mà nói: “Có vị lão nhân gia muốn nhìn qua Tiểu Quật Long một chút.”

“Hắn… Còn sống sao?!” Nam hoang lão Long hiển nhiên bị kinh ngạc, trong lúc nhất thời hơi không biết phải làm sao.

Tiêu Thần không có nhiều lời, lẳng lặng nhìn lão Long.

“Được rồi.” Nam hoang lão Long cũng không nói gì thừa. Hữu chưởng nhẹ nhàng vung lên, một quả núi lớn bên cạnh mở ra ầm ầm. Phía sau là núi rừng Nguyên Thủy vô tận xanh ngắt. Lão Long huýt sáo một tiếng, xoát xoát xoát quang ảnh không ngừng lóe ra, năm tên thiếu niên mười một mười hai tuổi bay nhanh tới.

Kẻ cầm đầu đúng là Tiểu Quật Long, liếc qua là đã nhận ra hắn thuộc loại thiếu niên quật cường cao ngạo. Bốn năm không gặp, hắn đã cao lớn không ít. Mặt như đao đẽo gọt nên thoạt nhìn vô cùng cương nghị, đôi mắt càng thêm sắc bén.

“Tiêu Thần…” Tiểu Quật Long lộ ra vẻ kinh dị. Hắn từng đi đại lục để rèn luyện, từng nghe được rất nhiều lời đồn đại nên cho là Tiêu Thần đã không còn ở trên đời này. Giờ phút này gặp mặt hắn vừa mừng vừa kinh ngạc.

“Y nha…” Kha Kha bất mãn bèn kêu lên một tiếng.

“Kha Kha…” Tiểu Quật Long vốn rất ít khi cười liền lộ ra vẻ tươi cười khó thấy, rồi sau đó hắn giống như ảo thuật từ trong tay làm xuất hiện một cái bao thật lớn. Bên trong là có đủ mọi thứ các loại Linh Tuý Nam hoang, hào quang lấp lánh lóe ra lập tức làm cho mọi bất mãn của Tuyết Bạch Tiểu Thú liền hóa thành hư ảo, nó liền mừng rỡ.

Trong năm tên thiếu niên Long Tộc, có một thiếu niên áo xanh đứng bên cạnh Tiểu Quật Long đang nhìn về phía Tiêu Thần lộ ra vẻ mong chờ. Đó là… Liễu mộ Thanh Long vương, ngày đó đã bị Long Đằng mang vào Nam hoang.

Tiêu Thần nhận ra Tiểu Thanh Long vương bèn mở miệng: “Xin tiền bối thành toàn, để cho ta cũng mang Thanh Long vương đi.”

Nam hoang lão Long gật đầu, đáp: “Có thể.” Lần này thì lão không có chút do dự gì mà thoải mái đáp ứng.

Tiểu Quật Long cùng Thanh Long vương lập tức vọt lại đây. Cố nhân nay gặp lại nên không có bất cứ cảm giác xa lạ gì, chỉ có sự thân thiết.

Xi Vưu nhìn về phía Nam hoang lão Long mà hỏi: “Ngươi không tính toán điều động một ít Long Tộc tiến vào Nhân Gian Giới sao?”

“Đã sai đi một bộ phận rồi.” Nam hoang lão Long cũng không hề giấu diếm.

“Vậy thì cáo từ.”

“Không tiễn.”

Đối thoại giữa Bán Tổ vô cùng đơn giản, không có bất cứ lời sáo rỗng gì.

Nhưng khi muốn tìm kiếm Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương thì đúng như đáy biển tìm kim.

Tiêu Thần gặp mặt cùng bọn họ lần cuối cùng chính là tại bình nguyên Ma Quỷ. Lúc ấy ba cỗ khô lâu nói cho hắn là đang đi làm một việc cực lớn, kết quả là khi tranh đoạt hai mươi bốn Chiến Kiếm cùng Thất Nhạc Viên thì bọn họ cũng không hề hiện ra. Điều này làm cho Tiêu Thần thấy kỳ quái trong thời gian dài, không biết trong lần đại loạn đó thì bọn họ rốt cuộc đi làm cái gì.

Giờ phút này Địa Ngục trống rỗng, không có bất cứ khí tức sinh mệnh gì. Chỉ có tất cả hài cốt đều hoàn toàn tan rã nát bấy, chỉ để lại một mảnh tàn tích cũ nát.

Mất công mà quay về.

Lại một lần nữa đi tới bên ngoài Cấm Kỵ Hải, lúc này ở nơi đây bóng người vô biên vô hạn, khắp nơi đều là tu giả.

Xi Vưu nhíu mày mà bảo: “Không chỉ có chín vị Bán Tổ tiến vào nhân gian, cùng với nhóm người thứ nhất còn lẫn vào Bán Tổ đang che giấu tung tích.”

Tu vi của Xi Vưu trước kia đâu bằng bây giờ, trong tình huống được Hiên Viên đại đế tương trợ gần như lão đã lại xuất hiện trạng thái đỉnh phong năm đó, còn có xu thế đã cao hơn một bậc.

Giờ phút này, lão triệu hoán thuyền Quân Vương không còn mất sức giống như lúc ở tại Long Đảo, cứ trực tiếp vẽ Cửu U Thông Thiên trận lên trên không trung. Trong chốc lát, từ phương xa liền vang lên tiếng quỷ khóc thê lương làm cho người ta sởn tóc gáy.

Những chiếc đầu khô lâu màu đen to như quả núi cao bay nhanh tới gần. Sát khí ngút trời, Ma Vân quay cuồng, làn sương mù đen vô tận lượn lờ trên biển khơi vàng khè lập tức khiến cho mọi người lạnh toát tâm can.

Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, không dám nhúc nhích chút nào.

Phật Đà khẩu tụng phật hiệu, lại một lần nữa mở ra Cực Lạc Tịnh Thổ để thu vào rất nhiều tu giả. Bằng không thì mặc dù thuyền Quân Vương có lớn tới đâu cũng sẽ không cách nào dung nạp số tu giả hơn xa so với nhóm đầu tiên.

Lão Tử tế xuất ra Thái Cực đồ. Bảo đồ khổng lồ liền xoay tròn mà hút đi một lượng lớn tu giả. Xi Vưu cũng động thủ. Hắn tạo ra một chốn không gian rồi nhét đông đảo tu giả vào trong.

Có một nhóm người còn lại kia không được ba vị Bán Tổ thu vào không gian. Bởi vì Lão Tử, Xi Vưu, Phật Đà đều cảm ứng được ở trong những người này có Bán Tổ lẫn vào nên không tiện đắc tội như thế.

Trong màn âm khí dày đặc, những chiếc khô lâu khổng lồ bay lơ lửng ở ngoài khơi, mọi người lần lượt lên thuyền.

Hải Vân Tuyết áo quần phấp phới được một đám người trẻ tuổi tuấn kiệt xúm xít cùng đến. Khi nhìn thấy Tiêu Thần đứng chung một chỗ cùng Xi Vưu, Phật Đà, Lão Tử thì cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Trong nhận thức của nàng thì Tiêu Thần hẳn đã chết, nay gặp mặt như thế khiến nàng không khỏi sợ hãi. Nhưng giờ phút này không cho phép nàng suy nghĩ nhiều nên vội vàng lên thuyền.

Sau khi mọi người gần như đều đã lên thuyền, từ đằng xa vọng đến tiếng la lo lắng: “Chờ một chút. “

Một con Thánh Thú một sừng toàn thân trắng như tuyết đang đạp sóng phi đến. Trên lưng nó có một nàng thiếu nữ bạch y trắng tinh đang ngồi với vẻ siêu trần thoát tục, có thể nói là đẹp đến khuynh thành. Dường như nàng rất kích động nên không ngừng hươ cánh tay ngọc ngà.

Tiêu Thần liếc mắt liền nhận ra, không ngờ là hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi. Biết tin tức lại được trở về nhân gian thì có thể nào nàng không kích động.

“Chờ một chút, phía sau còn có người.”

Khi tới gần thì Triệu Lâm Nhi giật mình lúc nhìn thấy Tiêu Thần. Nhưng ngay sau đó nàng thúc ngựa phi tới, xông lên thuyền Quân Vương vì sợ không còn chỗ.

Phía đằng sau, sa mạc nổi cơn cuống nộ, đại dương bao la trào dâng những cơn sóng mãnh liệt mênh mông, biển khơi vô tận đang gầm rú.

Xuất hiện đầu tiên chính là năm trăm thái dương kỵ sĩ, tất cả mọi người đều cưỡi những con Man Thú có thể đạp sóng mà đi. Có những con sư tử to lớn đang giương nanh múa vuốt, có Phi Thiên thần báo với đôi cánh, thậm chí còn có Địa Long với lớp lân giáp dày đặc.

Năm trăm tên kỵ sĩ với thần sắc trang nghiêm, ai nấy đều giống như Chiến Thần tái sinh. Toàn thân mặc thiết y cùng Thanh Đồng giáp làm lóe ra những tia sáng lạnh toát, trên mỗi mặt của áo giáp cũng có chạm khắc đao kiếm, lưu lại dấu ấn những năm tháng đã trôi qua, ghi chép thời kỳ huy hoàng.của bọn họ.

Đây cũng không phải Sử Tiết Đoàn mà ngày đó Tiêu Thần nhìn thấy tại Ân Đô. Đây là Thái Dương Kỵ sĩ đoàn đường đường chính chính, trong thời kỳ thượng cổ bọn họ từng trảm thần diệt ma, từng khiến cho khắp đại địa phải run rẩy. Vào thời đại đó, bốn chữ thái dương kỵ sĩ đại biểu cho một loại tôn vinh!

Mà ngay cả Phật Đà đều động lòng. Ngài thở dài nói: “Đây là chiến lực cường đại nhất của Thái Dương Giáo. Năm đó năm trăm kỵ sĩ này hợp nhất là có thể đối kháng một vị Bán Tổ. Trong năm trăm người tối thiểu có trăm người là kỵ sĩ năm đó.”

Thái Dương Giáo giống như muốn đem nửa gia sản của mình gia nhập Nhân Gian Giới.

Sau khi đến nơi này, vài tên kỵ sĩ lão luyện khởi động một mảnh không gian, năm trăm người biến mất trong nháy mắt. Mấy tên lão nhân đi lên thuyền Quân Vương.

Biển cả tiếp tục sôi trào mãnh liệt. Bán Tổ các giáo phái tộc phương tây như Tam Thánh Linh, Chân Chủ, Tát Đán ma vương trước sau cũng đến. Lần này thuyền Quân Vương dung nạp số người hơn xa Tổ Long Thần Thuyền.

“Ô ô…”

Tiếng quỷ khóc chói tai xé rách không trung, thuyền Quân Vương khởi hành.

Tiêu Thần đứng ở bong thuyền nhíu mày. Lần này đây thật sự đại náo lớn. Vốn là hắn chỉ đến cầu cứu, kết quả đưa tới đại quân như vậy. Nhân Gian Giới chỉ sợ lại khó mà bình yên.

Xuyên qua làn mây mù, thuyền Quân Vương tạo nên vô tận sóng lớn tại Cấm Kỵ Chi Hải. Nó chậm rãi chạy nhanh về hướng Long Đảo.

“Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng. Lúc nào cũng cần lau, chớ dùng mà dẫn đến trần ai.”

Tiếng phật âm thong dong đột ngột vang lên trong Cấm Kỵ Chi Hải, phảng phất tràn ngập một chút ma lực vô cùng sung mãn. Nó truyền đến hết lần nọ đến lần kia giống như tiếng chuông Hoàng chung Đại lữ làm cho người ta tỉnh ngủ.

Một hình ảnh vô cùng tà dị. Làn mây mù đen sì bắt đầu khởi động, một vị hòa thượng không đầu bạch y trắng toát cước đạp trên những con sóng vàng khè mà đến. Mặc dù không có đầu lâu. Nhưng cỗ tàn thi đó lại hoạt bát vượt khỏi đời thường, linh thiêng nói không ra lời. Nó giống như tiên trước khi giáng trần, không dính nhiễm bất cứ vẻ tầm thường nào chốn trần thế.

Không đầu… Hắc vụ lượn lờ… Linh thiêng và kinh khủng cùng tồn tại, đây là một cái tàn thi mâu thuẫn mà lại hài hòa làm cho người ta có cảm giác khó có thể tin nổi.

Rất nhiều người đều nhìn lại phía Phật Đà. Không ít người đã suy đoán ra thân phận của thi thể không đầu. Tất nhiên không nghi ngờ gì, đó là vị phật gia Đại Năng trong truyền thuyết!

Trong Phật giáo. Chỉ có lời nói và việc làm của Phật Đà được ghi chép lại mới có thể gọi là “Kinh”. Mà nhìn chung nghìn đời chỉ có một trường hợp đặc biệt, đó chính là Thiền Tông đệ lục tổ Tuệ Năng. Những ghi chép lời nói và việc làm của ông ta cũng được gọi là “Kinh”, về pháp lực thần thông cùng đức hạnh mơ hồ có thể coi là đệ nhị thế của Phật Đà.

Mà nhắc tới Tuệ Năng thì không khỏi làm cho người ta liên tưởng đến một nhân vật thiên tài khác — chính là Thần Tú.

Đúng là Thần Tú tướng mạo đẹp như ngọc. Lại có Lục Tổ trợ giúp nên càng thêm rạng ngời. Ngày đó cả hai tranh phong làm cho hào quang Lục Tổ toả ra vạn trượng. Tài năng của Thần Tú đã bị đè ép xuống, đành sa vào lục diệp của đoá hoa hồng bên cạnh.

“Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng. Lúc nào cũng cần lau, chớ dùng mà dẫn đến trần ai.” Giọng nói xuất phát từ miệng Lục Tổ Tuệ Năng, lại nguồn gốc lại có từ Thần Tú.

Tuệ Năng là Phật Đà đệ nhị, mà Thần Tú kia chính là nhân vật tranh phong cùng ngài. Hòa thượng không đầu trước mắt có thể nói hơn xa rất nhiều Bồ Tát, tuyệt đối là Đại Năng mà phật gia ít có, pháp lực vô biên! Bằng không tàn thi làm sao có thể thường xuyên lui tới vùng xung quanh Cấm Kỵ Chi Hải.

Phật Đà nhíu mày, bảo: “Thì ra hắn ở chỗ này.” Ngài lấy tay điểm một cái, một đạo phật quang bay ra định giữ cứng Thần Tú không đầu.

Sa mạc nổi cơn điên cuồng, hòa thượng không đầu vung tay lên mãnh liệt phảng phất như long trời lỡ đất, làm cho Cấm Kỵ Chi Hải vàng khè xung quanh giống như sắp sửa đổ ụp, lộn một vòng lại đây.

Tất cả mọi người ngạc nhiên. Thần Tú không hổ là Đại Năng có thể tranh phong cùng “Phật Đà đệ nhị”. Không ngờ hắn đã chặn được phật quang của Phật Đà.

Phật Đà cau mày, đột nhiên hét lớn ba tiếng như sấm sét: “Thần Tú! Thần Tú! Thần Tú!”

Hòa thượng không đầu đình chỉ chuyển động, hắn từ từ bình tĩnh trở lại. Phật Đà lấy tay điểm một cái, Đài Sen mười hai tầng hiện lên bay vào trong Cấm Kỵ Chi Hải. Hòa thượng không đầu chỉ hơi hơi do dự rồi cất bước đi lên, đài sen đem Tiếp Dẫn quay về.

Xoát

Ngoại trừ Bán Tổ, các tu giả khác lập tức né ra tạo thành một con đường cho hòa thượng không đầu. Thần Tú cũng không dư thừa động tác, cứ lẳng lặng đứng ở bên người Phật Đà.

“Ô ô…”

Thuyền Quân Vương phát ra tiếng huýt gió như quỷ khóc rồi xuôi gió vượt sóng mà đi. Được mấy vị Bán Tổ dùng Thông Thiên pháp lực để thúc dục, con thuyền lướt tới giống như bay.

Một vùng biển khơi ma vụ nhiễm đen, sau một ngày rốt cục đã đi tới Long Đảo. Trong lòng Tiêu Thần thật kích động. Nay sắp sửa phải quay về Nhân Gian Giới, hắn rất muốn nhìn cảnh tượng khi chín vị Bán Tổ xuất hiện ở trước mặt Thanh Liên thiên nữ thì nàng sẽ có vẻ mặt ra sao.

“Oanh “

Khoảnh khắc tới gần Long Đảo, tất cả mọi người đều quá sợ hãi. Những tiếng vang long trời lở đất truyền đến, khắp Long Đảo tựa hồ đều đang rung động.

“Bọn họ đang oanh kích thần bi!” Xi Vưu cả kinh nói.

Lão Tử vốn bình tĩnh nhất cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, ngài kêu lên: “Là Nguyên Thủy cùng Thông Thiên, làm sao bọn họ có thể lỗ mãng như thế.”

Lúc này, trong không trung trên Long Đảo hiện ra một biển xương trắng xoá. Một tòa Cổ Bảo hùng vĩ mà lại đáng sợ đang như ẩn như hiện ở trên đó.

Phật Đà ngửa đầu ngắm nhìn rồi nhẹ giọng thở dài nói: “E là mấy người chúng ta cũng phải ra tay thôi.”