Chương 389: Thiên Vương Hỏa Chủng

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong không khí trầm lặng trên chiến trường cổ xưa, một khối Ngũ Thải khô lâu đi bước một tới. Mặt đất yên tĩnh, tất cả Hỏa Chủng sinh vật đều phảng phất đã biến mất, không có một chút âm thanh phát ra.

Tiêu Thần thất kinh, Ngũ Thải khô lâu trước đây chưa từng gặp làm thế nào lại xuất hiện ở vùng đất bên ngoài của Tử Vong đại lục? Từ trước đến giờ đều là cường giả xuất phát hướng vào bên trong đại lục, hôm nay không ngờ gặp phải cường giả khó có thể đo lường được nông sâu đi tới…

Ngũ Thải khô lâu tựa như ảo mộng, như là từ một đạo cầu vồng sặc sỡ cô đọng mà thành, nhìn chói lọi mà lại thần thánh vô cùng. Cốt thể trong suốt, Ngũ Sắc Thần Quang tỏa ra trông giống như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.

“Thần phục hoặc hủy diệt!” Uy áp tinh thần đè nặng như núi. Rõ ràng chỉ là một khối khô lâu đứng ở nơi đó mà lại phảng phất có mười vạn tòa thành khổng lồ giáng xuống trên chiến trường cổ xưa này.

Cơ hồ trong nháy mắt, Ngũ Thải khô lâu liền tới gần Tiêu Thần. Từ trong hốc mắt bắn ra Ngũ Sắc Thần Quang, nhìn sát vào Hoàng Toản cốt thể của Tiêu Thần.

“Tại sao?”

“Chủ nhân Y Thiên Trung của ta sẵn sàng ra trận, chuẩn bị chiến tranh nhiều năm nên trước khi khai chiến cùng Quân Vương khác phải dọn sạch tất cả nhân tố không ổn định phía sau. Ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là phải thần phục hoặc chịu hủy diệt.”

Đại chiến ở chỗ sâu trong Tử Vong đại lục lại đã lan đến gần xứ sở ngoài rìa, có thể nghĩ lần chinh chiến này sẽ ảnh hưởng lớn cỡ nào.

Tiêu Thần tự nhiên không muốn bị hủy diệt, nhưng đối mặt Ngũ Thải khô lâu lên mặt vênh váo, miệt thị tất cả này thì trong lòng hắn phi thường không thoải mái.

Người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu sao?

Trước mắt không có khả năng dùng lực với Ngũ Thải khô lâu, loại uy áp cường đại này không phân cao thấp cùng Dạ Xoa Vương, không phải kẻ mà hiện tại hắn có khả năng đủ đối kháng.

“Không thần phục liền tử vong!” Ngũ Thải khô lâu cao giơ lên cao một cái cốt chưởng, Ngũ Sắc Thần Quang tỏa ra ánh sáng rực rõ sẵn sàng chém xuống.

“Không có sự lựa chọn khác sao?”

“Nếu muốn sinh tồn chỉ có một lựa chọn, gia nhập đại quân của chủ nhân Y Thiên Trung ta, đi chinh chiến mới có hy vọng sống.”

“Thần phục —- cái đầu ngươi!” Tiêu Thần hét lớn, hóa thành một đạo cầu vồng hoàng kim, Thất Bảo Diệu Thụ cầm trong tay quét tới phía trước.

Hào quang bẩy màu cùng Ngũ Sắc Thần Quang kia liên tiếp đụng vào nhau làm chấn động phiến chiến trường cổ xưa này khiến nứt toác ra những khe lớn dài đến vài dặm. Ngàn vạn chùm tia sáng mang tính hủy diệt đáng sợ bốc lên tận trời cao. Tiêu Thần ngay trong khoảnh khắc hóa thành một đạo cầu vồng động trời bay lủi về hướng phương xa.

Hắn đã nhìn ra, sau khi thần phục liền bị nô dịch, cứ thế mà đi chiến trường làm vật hi sinh thì không phải điều hắn có khả năng đón nhận. Không có tự do còn không bằng hoàn toàn bị hủy diệt.

“Thay mặt cho chủ nhân Y Thiên Trung ta ban tử vong cho ngươi.” Ngũ Thải khô lâu hóa thành một đạo Ngũ Sắc Thần Quang vắt ngang chân trời, trong phút chốc bắt đầu đuổi giết. Tốc độ cực nhanh làm cho người ta táp lưỡi.

Ngũ Thải khô lâu đối với việc vận dụng Hỏa Chủng đã đạt tới tình trạng đỉnh cao, Hỏa Chủng năm màu đã hóa như huyết dịch, như kinh mạch, như máu thịt, như linh khí. Hắn hóa thành Ngũ Sắc Thần Quang lao đi, hình thành một thanh kiếm cực lớn bổ về hướng Tiêu Thần.

Tiêu Thần ngạc nhiên, Ngũ Thải khô lâu này sâu không lường được, căn bản không dùng pháp lực đối kháng nổi. Nhưng giờ phút này đã không kịp trốn, hắn chỉ có thể bị động xuất thủ nghênh địch. Hắn đem Thất Bảo Diệu Thụ quét về phía sau, đồng thời dốc toàn lực rung động Bản Nguyên Thiên Âm.

“Oanh “

Thiên Âm cũng không làm cho Ngũ Sắc Thần Quang yếu đi bao nhiêu. Năm chùm tia sáng đáng sợ kết thành vật rắn chắc nện trên Thất Bảo Diệu Thụ chấn cho Hoàng Toản khung xương của Tiêu Thần suýt nữa rời ra, khớp xương rung động “Răng rắc răng rắc”.

Tiêu Thần không dám dừng lại, liều mạng thì chỉ có thể bỏ mạng. Hắn không muốn bị hủy diệt vô vị nên tăng tốc độ lên tới cảnh giới cực hạn để nhanh chóng trốn về hướng bầu trời xa.

Hắn rất muốn đến Thần Thôn xin giúp đỡ. Nhưng suy nghĩ đến Thần Tộc lão nhân Lý Mục ôn hòa, tới nét tươi cười hồn nhiên của Tiểu Thiên Nhai thì hắn lại nhịn xuống. Ngũ Thải khô lâu dù sao cũng chính là thủ hạ của một vị Quân Vương, nếu như mượn Thần Thôn giết hắn thì chỉ sợ sẽ gây cho những người đó tai nạn có tính hủy diệt.

Tiêu Thần cắn răng một cái nhằm về phía Cự Nhân Thành. Khi nhìn thấy hoàng kim cầu vồng lại lần nữa phủ xuống nơi này thì Cự Nhân Vương hơi giận. Tên hỗn đản này làm sao luôn nhìn chăm chú nó không tha?

Nó phóng lên cao, nhưng khi thấy một khối Ngũ Thải khô lâu đuổi giết Tiêu Thần thì lúc ấy nó liền rụt cổ lập tức lui về Cự Nhân Thành.

“Cự Nhân Vương đại ca mau tới cùng ta liên thủ tiêu diệt Ngũ Thải khô lâu này, đến lúc đó toàn bộ Hỏa Chủng để cho ngươi.”

Nghe được Tiêu Thần hô lớn như thế, Cự Nhân Vương khóc không ra nước mắt.

“Cự Nhân Vương ngươi có hai lựa chọn, thần phục hoặc hủy diệt.” Ngũ Thải khô lâu phát ra dao động tinh thần to lớn làm rung động thiên địa.

“Thần phục.” Cự Nhân Vương không có chút gì do dự.

“Ngươi đã đã lựa chọn thần phục, vậy thì sẽ vì chủ nhân Y Thiên Trung của ta đi chinh chiến. Đầu tiên cùng ta đi hủy diệt Hoàng Toản khô lâu này đi.”

Tiêu Thần thầm mắng, Cự Nhân Vương rất không có cốt khí. Hắn không thể không gia tốc bay trốn đi.

“Ầm ầm ầm “

Phía sau truyền đến những trận sấm sét vang trời. Ngũ Thải khô lâu đánh ra từng đạo hào quang sáng lạn. Hỏa Chủng sinh vật trong Cự Nhân Thành bị nó mạnh mẽ giam cầm trên bầu trời.Sau khi bị Ngũ Sắc Thần Quang bao phủ liền bộc phát sát khí ngút trời,rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn đã bị tế luyện thành con rối binh khí. Chúng tạo thành muôn vàn hạt giống như sao băng phá không bay đến, không ngừng bùng nổ chung quanh Tiêu Thần.

Tiêu Thần mấy lần gặp nguy hiểm. Hắn chạy trốn khắp xứ sở phía Đông, kết quả Bách Chiến Vương, Thú Vương cũng không hề suy nghĩ thần phục ở dưới chân Ngũ Thải khô lâu.

Ngàn vạn bạch cốt đại quân ở tứ phía vây giết Tiêu Thần, tình thế cực kỳ nghiêm trọng. Cuối cùng Tiêu Thần cắn răng một cái lại bỏ chạy vào chỗ sâu trong Tử Vong đại lục.

Trong khi Tiêu Thần nhằm phía sâu trong đại lục bỏ chạy thì tiếng ca mờ ảo của thiếu nữ từ trong đó truyền đến.

“Trần quy trần, thổ quy thổ, ba đời đá vỡ, trước kia nghĩ lại mà kinh. Thế gian bể dâu, cuộc đời như ảo mộng, chuyện cũ thành khói mây…”

Tiếp theo tiếng kiếm leng keng làm rung động thiên địa, kiếm quang sáng lạn như những cây cột chống trời nối liền trên trời dưới đất. Kiếm khí tràn ngập khắp nơi, kiếm quang không gì sánh nổi cơ hồ hoàn toàn phong tỏa con đường phía trước làm cho Hỏa Chủng ở xứ sở bên ngoài run rẩy e dè, căn bản khó có thể tới gần mảy may.

“Chủ nhân Y Thiên Trung của ta bắt đầu đại chiến cùng yêu nữ kia…” Ngũ Thải khô lâu rất giật mình.

Đúng lúc này, một khối bạch cốt khô lâu từ chỗ sâu trong đại lục vọt ra, năng lượng dao động cường đại của hắn không hề thua kém Ngũ Thải khô lâu.

“Tình hình chiến đấu như thế nào?”

“Có lão già đang ngủ say bị bừng tỉnh, tình huống tựa hồ không ổn… Hơn thế từ chỗ càng sâu trong đại lục truyền đến dị động.”

Hai cỗ khô lâu cường đại trao đổi khiến Tiêu Thần phi thường giật mình.

“Mặc kệ, trước cứ bình định xứ sở ngoài rìa.” Nói tới đây Ngũ Thải khô lâu cùng Bạch Cốt khô lâu nhất loạt đánh về hướng Tiêu Thần.

Hiện tại căn bản vô phương trốn về hướng vào chỗ sâu trong đại lục vì hãy còn chưa tiếp cận liền cảm giác được khí tức mang tính hủy diệt kia. Tiêu Thần chỉ có thể bay về hướng ngược lại để tẩu thoát, bắt đầu cuộc trốn tránh vạn dặm.

Hai đại khô lâu cường giả cũng có thực lực giống như Dạ Xoa Vương liên thủ đuổi giết Tiêu Thần làm hắn vô phương chống lại. Cả xứ sở ngoài rìa sôi sùng sục, hai đại khô lâu Thiên vương dẫn dắt ngàn vạn Hỏa Chủng sinh vật vây giết hắn, làm cho Hoàng Toản cốt thể của Tiêu Thần đã xuất hiện vết rạn.

Cuối cùng hắn cũng không chạy về hướng Thần Thôn xin giúp đỡ, mà là chạy trốn tới tòa thành trì có Cốt Tỉnh đi thông Cửu Châu. Ở phiến xứ sở này, hắn không ngừng bỏ chạy vòng quanh, cho đến một khắc cuối cùng hắn mới tiến vào trong thành, nhảy vào bên trong Cốt Tỉnh.

Ngũ Thải khô lâu cùng Bạch Cốt khô lâu chẳng phân biệt được trước sau cùng nhảy vào theo, thề phải tiêu diệt Tiêu Thần.

Khi bọn hắn cơ hồ đồng thời xuất hiện ở trước Tử Thành thì Ngũ Thải khô lâu cùng Bạch Cốt khô lâu kinh hãi, rồi sau đó lại bắt đầu cười ha hả.

“Chẳng lẽ chúng ta như tiền bối trong truyền thuyết đã trốn ra khỏi Tử Vong thế giới, ha ha…”

“Tòa thành khổng lồ này, trời ạ…” Sau khi cẩn thận đánh giá Tử Thành, hai tên khô lâu Thiên vương vô cùng kinh ngạc.

“Chủ nhân Y Thiên Trung của ta cửu tử nhất sanh đã một lần xông vào chỗ sâu nhất Tử Vong đại lục, từng thấy qua một tòa Tử Thành cổ xưa mờ ảo. Sau khi thoát hiểm hoàn sinh trở về đã khắc ra các bộ phận của tòa thành mờ ảo đó. Tử Thành trước mắt này quá giống những di tích của tòa thành cổ xưa đó!”

Hai tên khô lâu Thiên vương thất hồn lạc phách như thế cũng làm Tiêu Thần vô cùng kinh ngạc theo. Bọn họ để lộ ra tin tức thật sự nghe rợn cả người.

Có điều hiện tại không phải là lúc ngẩn người, trong khoảnh khắc Tiêu Thần bay trốn về hướng phương xa. Hai đại khô lâu Thiên vương lại lần nữa bắt đầu đuổi giết, căn bản không muốn buông tha hắn.

“Hắc hắc… Rất tốt, ngươi lại dẫn chúng ta tới một thế giới kỳ diệu như vậy, ta sẽ cho ngươi chết kiểu sung sướng.”

“Nếu như ngươi nguyện ý làm đầy tớ cho chúng ta, ta sẽ suy nghĩ cho ngươi giữ lại một nửa Hỏa Chủng.”

“Con mẹ của ngươi, ai giết ai vẫn còn chưa định đâu.” Tiêu Thần cố ý chọc giận bọn chúng, làm bọn chúng đuổi theo không bỏ.

Hai đại khô lâu Thiên vương này phải chết. Nếu không một khi đến thời điểm thì bọn chúng sẽ phản hồi Tử Vong thế giới, Cốt Tỉnh liền không hề là bí mật nữa.

Tiêu Thần muốn dẫn bọn chúng tới hải ngoại, khiến cường giả trăm tộc tiêu diệt chúng. Nhưng lại cảm giác không thích hợp nên cuối cùng hắn bay về hướng Đông Hải, quyết định vận dụng tượng đá.

“Thằng nhãi con Hoàng Toản nhà ngươi trời cao không đường độn thổ không cửa, hôm nay ta chắc chắn mài nhỏ cốt thể ngươi, từ từ nuốt chửng Hỏa Chủng của ngươi, để ngươi được nếm thử ngàn vạn loại hành hạ…”

“Oanh “

Lại là một đòn nghiêm trọng, cốt thể Tiêu Thần lại lần nữa xuất hiện nhiều chỗ nứt, lúc nào cũng có nguy hiểm vỡ vụn. Đây là lần gian nguy nhất từ lúc hắn hóa thành Hỏa Chủng sinh vật tới nay, điều xấu bị diệt phảng phất đã bao phủ hắn.

Một mạch trốn tránh. Cuối cùng thì đã nhìn thấy Đông Hải, khi thấy pho tượng đá cao lớn gần biển kia thì Tiêu Thần hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Xoẹt

Hào quang lóe lên, hắn biến mất vào trong tượng đá.

Hai đại khô lâu Thiên vương hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc dị thường.Chúng bắt đầu bay tìm kiếm chung quanh pho tượng đá khổng lồ đứng sừng sững trong biển. Nhưng vào lúc này, một cơn rùng mình phát ra từ linh hồn khiến bọn chúng ý thức được nguy hiểm hủy diệt đang tới gần.

Ngũ Thải khô lâu cùng Bạch Cốt khô lâu phản ứng có thể nói là thần tốc, nhưng lại vẫn chậm một bước. Pho tượng đá khổng lồ không ngờ sống lại, thạch kiếm trong tay phải kia như là một quả núi lớn đang rơi xuống.

“Phanh “

Nửa đoạn cốt thể bên dưới của Bạch Cốt khô lâu như là bị trăm vạn quả núi ma chèn ép liền hóa thành tro bụi, cốt phấn theo gió phiêu tán bay ra. Chỉ còn vẻn vẹn nửa đoạn thân thể bên trên của nó kêu to phóng lên cao. Ngũ Thải khô lâu thì hơi khá hơn một chút, chỉ có một chân bị quét trúng mà vỡ thành phấn vụn.

Hai khô lâu Thiên vương ngạc nhiên vô cùng, liều mạng trốn tránh.

Nhưng pho tượng đá khổng lồ đã nhằm vào bọn chúng, vừa lúc ở trong phạm vi công kích đã phát huy thạch kiếm chém sắt như bùn đến cảnh giới cực hạn.

“Ô ô…”

Thạch kiếm mặc dù không có hào quang lóe ra, nhưng lại phát ra âm thanh yêu dị như là có thần linh đang khóc làm khiếp đảm hồn người.

“Phanh “

Bạch Cốt khô lâu bị bổ trúng mạnh mẽ, cốt thể tức thì tan nát, Hỏa Chủng trong đầu lâu là linh hồn cũng là văng tung tóe thành mảnh nhỏ rơi vào trong biển khơi.

Điều này làm cho Tiêu Thần trong tượng đá khá là đau lòng. Đây chính là cơ hội tấn bậc của hắn, chỉ sợ phải mất sức lực rất lớn mới có thể sưu tập lại được chúng dưới đáy biển. Kế tiếp hắn cực lực khống chế lực đạo, hướng về Ngũ Thải khô lâu huy động Chiến Kiếm.

Ngũ Thải khô lâu phi thường hiểu rõ nên trong lúc đó dốc sức bay đi. Hắn cũng không quay đầu lại cứ nhằm phía phương xa mà trốn. Nhưng vẫn không thoát nổi phạm vi công kích của thạch kiếm. Trên bầu trời như là có một dãy núi giáng xuống.

“Răng rắc “

Ngũ Thải khô lâu rõ ràng nghe được tiếng xương cốt của mình vỡ ra, nhưng cốt thể cũng không nát vụn. Trong lòng nó vẫn còn sợ hãi, nhưng thầm nghĩ rất may mắn nên lập tức nhằm phía phương xa.

Nhưng một kiếm chẳng qua là để ngăn cản nó mà thôi. Vừa lúc đó, một bàn tay Thạch Hóa khổng lồ phô thiên cái địa phủ xuống, phịch một tiếng chụp gọn nó trong lòng bàn tay.