Chương 124: Thần Thú

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Rốt cuộc, tính cách hoạt bát hiếu động của Kha Kha khiến nó không thể chịu nổi. Cuối cùng vẫn vượt qua giới hạn của tấm vải liệm, chạy tới chỗ khoang thuyền. Tiểu thú trắng muốt to gan lớn mật lấy đà một cái rồi nhảy vọt lên cái minh đăng chiếu sáng vĩnh cửu mà tò mò quan sát.

“Ô ô…” Tiếng tru thê lương tuy không phải là rất lớn, nhưng có thể rõ ràng truyền tới tận lỗ tai bọn TiêuThần.Tiếng gió lạnh “sưu sưu” thổi lại.

Trong chốc lát, bộ lông dài trắng muốt của con tiểu thú đều dựng đứng lên. Một tiếng động chợt vang lên dọa cho nó sợ đến phát sốc, vội vàng nhảy xuống. Còn tiểu long quật cường thì lại dâng cao chiến ý, nửa phần thân đã tiến vào trong khoang thuyền, vảy đen lóe ra vô số ánh sáng, dường như khát khao được đánh một trận, bất kể đó là quỷ, thú hay là người.

Tiêu Thần kinh hãi thức giấc. Hắn rất bất đắc dĩ. Hai con ấu thú này cũng không phải là loại thú bình thường. Muốn áp chế chúng ở yên một chỗ. Dường như là không thể. Nhưng lớn mật đi thăm dò như vậy, thật sự là rất không ổn.

“Rống…”

Một tiếng gầm lớn truyền đến, một luồng sóng âm đáng sợ tràn ngập hơi thở tử vong, tiểu long quật cường hiếu chiến bị một luồng lực lượng thần bí sản sinh từ trong khoang thuyền đẩy lui ra ngoài. Tiếng quỷ âm đồng thời vang lên thăm thẳm, như là có trăm ngàn người cùng thì thầm, gào khóc, hết sức dọa người.

Tiểu thú trắng muốt cùng tiểu long quật cường do dự một hồi, địch nhân vô hình khiến cho chúng nó ý thức được tình cảnh dường như không ổn, bất giác tự động thối lui về phía sau.

Cùng lúc đó. Trong khoang thuyền bắt đầu xuất động từng trận u minh khí vụ đen sẫm giống như một đám mây đen đang quay cuồng. Mơ hồ có hơn mười cái hung ảnh dữ tợn chớp lên. Dường như muốn nhằm về phía hai con ấu thú.

“Xoát”

Thần quang lóe ra. Kha Kha phóng xuất ra thần thông cầm cố thuật, lồng giam hình tròn bằng ánh sáng bảy màu lao về phía trước. Bao phủ toàn bộ hơn mười cái hung ảnh. Rồi sau đó đập mạnh về phía chỗ sâu trong khoang thuyền.

Giống như sự cân bằng huyền bí nào đó bị phá vỡ. Biển vàng vốn giống như an lành cát tường trong chốc lát nổi lên tiếng gió lạnh nộ rống. U minh khí vụ ngập trời, Quân Vương Thuyền lắc lư kịch liệt, trong khoang thuyền phát ra từng tràng thanh âm tru gào khiến người ta phát run, sát khí ghê rợn trong nháy mắt bao phủ cả không gian chung quanh.

Một luồng khí tức âm u khủng bố khiến cho cả khu vực này phảng phất như bị hãm nhập vào chỗ u minh. Các vì sao trên bầu trời toàn bộ đều bị che phủ, tiếng rống khiếu đinh tai nhức óc, xứng danh là tiếng quỷ âm. Thuyền lớn lắc lư mãnh liệt. Nó lắc lư lướt đi.

“Còn không mau trở về.” Tiêu Thần thật sự hơi tức giận.

Hai con tiểu thú chậm rãi lui về phía sau. Vẫn có chút khẩn trương nhìn chăm chú về phía trước.

“Ta không phải là đã bảo các ngươi không được sang bên kia sao?”

Nhìn Tiêu Thần lần đầu tiên chất vấn nó như vậy. Tiểu thú trắng muốt ủy khuất chỉ về phía khoang thuyền. Rồi sau đó lại bày ra bộ dáng giương nanh múa vuốt. Tiêu Thần cẩn thận nghe mới hiểu được ý nó, trong khoang thuyền không ngờ lại có con quỷ khủng bố đang nhìn trộm bọn họ, hai con tiểu thú là bởi vì phát hiện hung vật lòng dạ khó lường cho nên mới vọt tới.

“Trực giác thần thú quả nhiên lợi hại.” Tiêu Thần không thể không cảm thán. Hắn không nghe cũng không thấy được, hắn có cảm giác như linh giác nhạy bén trước đây đã hoàn toàn bị mất hiệu lực ở trên cổ thuyền này. Không phát hiện được cái gì khác thường, không thể nhìn thấu ở sâu trong khoang thuyền có dị vật gì. Nhưng hai con ấu thú lại nhạy cảm nhận ra.

“Xem ra là ta đã hiểu lầm các ngươi, để ta thưởng cho các ngươi một chút. Tiêu Thần sau đó liền đem hạt tuyết sen bắt đầu phân phát cho bọn chúng.”

“Y nha…” Kha Kha bất mãn kêu lên. Dường như muốn nói tất cả đều là của nó.

Trải qua quan sát cẩn thận, Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành rốt cuộc đều cảm nhận được, ở trong khoang thuyền dường như có quỷ vật vô hình đang nhìn trộm bọn họ, đây là một tín hiệu vô cùng tồi tệ, cổ thuyền chạy với tốc độ như vậy, bọn họ có thể sẽ phải trôi nổi trên vùng biển cấm kỵ trong thời gian rất dài. Nếu sự việc càng ngày càng nghiêm trọng thì chỉ có trời mới biết chuyện đáng sợ gì sẽ phát sinh.

“Rặc.”

“Rặc.”

Thuyền lớn lại một lần nữa lắc lư kịch liệt khiến cho bọn Tiêu Thần giật mình một trận. Vừa rồi thân tàu đã nghiêng nghiêng giống như muốn lật úp giữa vùng biển cấm kỵ. Một tiếng thở dài trầm thấp nhưng vô cùng khủng bố vang lên từ trên cổ thuyền. Phảng phất như có một con ác quỷ với thực lực thông thiên đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Đây là một loại áp lực không tên khiến cho người ta cảm giác ngay cả thở cũng rất khó, hết sức ngột ngạt không thể thở nổi.

Loại không khí này khiến cho bọn Tiêu Thần kinh tâm không thôi. Loại tình huống này khiến cho người ta vô cùng lo sợ. Ngay cả Kha Kha không sợ trời không sợ đất cũng đều yên lặng xuống. Chỉ có tiểu long quật cường là trong đôi mắt lộ ra tia sáng rực, nó lại dâng cao chiến ý, dường như tùy thời đều có thể tiến lên. Khí thế bất khuất không phục giống như khi nó đối mặt với long vương trên Long Đảo.

Tiêu Thần vội vàng giữ nó lại. Giỡn sao, dưới tình huống này tuyệt không thể có lực lượng bên ngoài nào đến chọc giận cái không biết ở sâu trong khoang thuyền kia. Nó là tồn tại dị thường đáng sợ. Chỉ mong sao mặt trời sớm mọc.

Bất quá, bầu không khí khủng bố chỉ duy trì trong nửa canh giờ, sau đó chậm rãi tiêu tán mà không có chuyện gì phát sinh. U minh khí vụ đen sẫm dần dần thu lại. Ánh sao trên bầu trời lại xuất hiện như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Thỉnh thoảng, trong khoang thuyền phát ra từng trần quỷ âm. Thế nhưng, bọn Tiêu Thần tình nguyện luôn ở trong trạng thái này. Bởi vì tiếng quỷ khiếu trầm thấp này còn xa mới có thể so với bầu không khí áp lực vừa rồi. So sánh với áp lực mà nói thì tiếng quỷ âm có thể xem như là một khúc nhạc ôn hòa.

Dù sao thì bọn họ có thể cảm nhận được tiếng quỷ âm không thể uy hiếp tính mệnh của bọn họ. Nhưng tiếng thở dài vừa rồi cùng với bầu không khí đáng sợ mới là nguy hiểm nhất.

Chân trời phía đông rốt cục xuất hiện ánh dương quang, vầng thái dương màu hồng cam chiếu xuống mặt biển. Một ngày mới đã bắt đầu. Bầu không khí đáng sợ ban đêm đã hoàn toàn biến mất.

Giữa trưa, Tiêu Thần vui sướng phát hiện, tiểu thánh thụ dưới mép thuyền phát ra ánh sáng mỗi lúc một rực rỡ, tiểu thánh thụ bảy màu được bao phủ trong ánh vàng kim. Khi mang về trên thuyền thì có thể nhìn được nó đã sản sinh ra phiến lá thứ tư. Hoặc nói là một cái mầm lá thì đúng hơn. Mấy chiếc lá nhỏ màu vàng kim đã thành hình.

Điều này khiến cho người ta có cảm giác thỏa mãn vui sướng. Phải thật sự chăm chú quan sát tiểu thánh thụ từng bước trưởng thành mới có thể nhận ra.

Tiểu thánh thụ chỉ cao bằng bàn tay. Nhưng thân cây lại rất cứng cáp, tựa như sừng rồng, trên đó dường như có một cỗ khí tức tang thương, từ trên xuống dưới lần lượt là lá sẫm ngọc, lá trắng ngọc, lá xanh ngọc, mầm lá màu vàng kim. Rất hiển nhiên là lá vàng ngọc có thể sẽ thành hình trên vùng biển cấm kỵ này.

Đương nhiên cao hứng nhất vẫn là tiểu thú trắng muốt.

Tiêu Thần lại đem tiểu thánh thụ đặt ở bên ngoài thuyền. Hắn cũng chờ mong tiểu thánh thụ từng bước lớn dần. Rất muốn biết nó sau khi trưởng thành sẽ như thế nào. Cổ thuyền chậm rãi lướt đi trong vùng biển cấm kỵ mờ mịt, mấy ngày tiếp theo tuy trên cổ thuyền thỉnh thoảng mới xuất hiện sự tình khủng bố kia. Nhưng tóm lại là vẫn không có xuất hiện nguy hiểm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã mười ngày trôi qua dưới bầu không khí có chút nguy hiểm khẩn trương, lá vàng ngọc trên tiểu thánh thụ đã gần trưởng thành, ánh vàng kim chói mắt, sáng lấp lánh, tựa như ngọc khí, phía trên có vô tận thần lực lưu chuyển.

Ngày thường hấp cũng không phải rất nhiều lực lượng của vùng biển cấm kỵ, nhưng theo thời gian, tích lũy dần từng chút từng một cũng đủ khiến lực lượng đó lớn dần.

Lướt đi trong thời gian dài như vậy nên tốc độ của thuyền dường như cũng đã nhanh lên không ít, màu sắc của vùng biển cấm kỵ cũng dần dần có biến hóa. Từ màu vàng kim dần dần chuyển sang mầu vàng nhạt. Tiêu Thần biết là đã tới khu ngoài của vùng biển cấm kỵ, bọn họ rất có thể sắp thoát khỏi vùng biển đáng sợ này.

Yến Khuynh Thành vừa mừng vừa lo, nhìn thấy hy vọng hoàn toàn thoát khốn, nhưng nàng cũng biết là thời gian dành cho nàng cũng đã không còn nhiều. Đã đến lúc nàng phải ra quyết định.

Thực sự đã rời khỏi vùng biển cấm kỵ. Màu nước biển dần dần chuyển thành màu vàng nhạt. Tốc độ của Quân Vương Thuyền cũng đã vượt qua tốc độ của người bình thường chạy bộ. Rõ ràng là ở khu ngoài của vùng biển cấm kỵ thì thần lực đã giảm xuống. Lực cản đã giảm bớt.

Vào ngày thứ mười bốn, một sự việc vô cùng thần dị đã xảy ra, có một tiếng Phật thanh từ phương xa truyền đến.

Chuyện này quả là hết sức quái dị, đây chính là vùng biển cấm kỵ, tuy rằng đang tiến lại gần bờ. Nhưng vẫn không ai có thể ở trong đó mà yên ổn. Lúc này lại có tiếng Phật âm khẽ truyền đến.

“Thân là bồ đề thụ tâm, sáng trong như đài gương…”

Thanh âm dần dần trở nên vô cùng rõ ràng. Du dương êm tai. Là thanh âm một của một nam tử còn trẻ. Phảng phất như tràn ngập Phật lực vô tận.Lại truyền đến một lần nữa. Phảng phất như hoàng chung đại lữ * vang lên bên tai bọn Tiêu Thần. Giống như làm cho người ta tỉnh cơn say, khiến cho người ta có cảm giác như là tâm trí bị dẫn dắt, tựa hồ như có cảm ngộ.

(*Hoàng chung đại lữ: Âm luật cổ của bọn TQ. Thảm khảo thêm tại nguồn:

http://zdic/cy/ch/ZdicE9ZdicBBZdic8411603.htm )

Chỉ thấy, một thân ảnh siêu trần thoát tục. Một thân áo trắng như tuyết. Chân đạp biển cấm kỵ mà đến. Phiêu dật xuất không thể tả bằng lời, giống như tiên giáng trần.

Gần, lại gần. Dần dần có thể nhìn thấy rõ ràng. Hắn đang mặc chính là tăng y, thân hình vô cùng kỳ ảo, không nhiễm chút tục khí của trần thế, nửa thân trên được bao phủ trong lớp sương trắng, khiến người ta không thể nhìn rõ hình dáng.

” Thân là bồ đề thụ tâm, sáng trong như đài gương, lúc nào cũng cần lau cho sạch. Chớ để nhuốm bụi trần ai.”

Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành hoàn toàn giật mình, không ngờ lại có người có thể đạp sóng lướt đi trên vùng biển cấm kỵ. Cái này thật không thể tưởng tượng được, người này không thể nghi ngờ là có pháp lực vô tận!

Ngay sau đó, bọn họ cùng hít sâu một ngụm khí lạnh. Gió nhẹ thổi phấp phới, cuốn bay lớp sương trắng che phủ nửa thân trên của thần tăng, liền lộ ra toàn thân, không ngờ lại là một thi thể không đầu… Một hòa thượng siêu trần thoát tục không đầu!

Sương mù nhẹ nhàng phiêu đãng, trong nháy mắt lại bao phủ nửa thân trên của hắn. Nhưng Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành cũng đã nhìn thấy rõ cảnh tượng vừa rồi. Tuy chỉ thoáng qua.

Phiêu dật xuất trần. Vô cùng thần thánh, nhưng lạ là một thi thể không đầu, điều này thật sự rất quỷ dị, mặc dù toát ra khí chất Tiên Phật, nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Vị tăng nhân áo trắng không đầu thoát tục như tiên giáng trần. Đạp sóng lướt tới, cắt ngang qua bọn Tiêu Thần, nhưng chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi hắn lại vòng về, đuổi theo cổ thuyền. Rồi sau đó cứ đi đi lại lại. Luôn phiêu đãng ở chung quanh cổ thuyền.

Lúc này, tuy khí chất của hắn siêu trần thoát tục, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như là một âm linh, rất khó khiến người ta có liên tưởng tích cực về hắn.

“Chẳng lẽ là… vị nhân vật thiên tài trong truyền thuyết của Phật giáo thiền tông…” Yến Khuynh Thành sắc mặt không được tốt cho lắm.

Tiêu Thần đã sớm ý thức được rằng… hòa thượng không đầu này rất có thể chính là phong thần như ngọc, kinh tài tuyệt diễm Thần Tú hòa thượng trong truyền thuyết.

“Thân là bồ đề thụ tâm, sáng trong như đài gương, lúc nào cũng cần lau cho sạch. Chớ để nhuốm bụi trần ai.” Câu kinh Phật này có thể nói danh truyền thiên cổ. Ngay cả không phải người trong Phật giáo cũng đều biết.

Chính là. Vị kinh tài tuyệt diễm Thần Tú hòa thượng năm đó cũng là một nhân vật bi tình, câu kinh Phật này của hắn mới xuất thế. Nhưng ngay sau đó thì đã trở thành cái nền cho một người khác.

“Bồ đề vốn không phải là cây, gương sáng cũng không phải là đài gương. Vốn là không có, thì làm sao nhuốm bụi trần ai.” Câu kinh Phật này là của lục tổ Tuệ Năng, khiến cho người ta vỗ bàn tán dương. Hoàn toàn làm lu mờ ánh hào quang của Thần Tú hòa thượng.

Ngũ tổ Hoằng Nhẫn vốn muốn truyền ngôi cho Thần Tú hòa thượng. Nhưng câu kinh phật thứ hai kia xuất thế đã khiến cho ngài hoàn toàn thay đổi quyết định. Bởi vì ngài biết người kia có lẽ còn thích hợp hơn để tiếp thụ truyền thừa.

Nếu không có Tuệ Năng xuất thế. Thần Tú có lẽ sẽ đi theo một con đường hoàn toàn khác. Thần Tú có thể đã giống như Tuệ Năng. Hiện giờ, câu kinh “Bồ đề vốn không phải là cây, gương sáng cũng không phải là đài gương. Vốn là không có, thì làm sao nhuốm bụi trần ai.” Đã truyền lưu thiên cổ. Nhưng nếu không có Thần Tú. Tuyệt không có câu kinh phật kinh điển này của Tuệ Năng.

Một vị kinh tài tuyệt diễm Phật gia đại thánh. Thế nhưng, hào quang đã hoàn toàn bị che lấp. Tuy nhiên những người hiểu tường tận thì sẽ không bao giờ quên vị Phật gia thiên tài nhân vật bị mai một này.

“Là Phật gia đại thánh Thần Tú Trong truyền thuyết…” Tiêu Thần thầm nhủ, hắn có cảm giác rất khó tin, đây chính là nhân vật từ mấy ngàn năm trước tại Nhân Gian Giới. Không thể tưởng tượng được lại có thể gặp tại Trường Sinh Giới này. Mặc dù mất đầu, mặc dù không ở trong trạng thái bình thường. Nhưng vẫn khiến cho hắn trong lòng dậy sóng. Có lẽ sau này hắn còn có thể nhìn thấy rất nhiều nhân vật trong truyền thuyết.

Vị hòa thượng không đầu đi theo hơn mười dặm. Cuối cùng biến mất giữa vùng biển cấm kỵ, không tiếp tục đuổi theo nữa.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại như vậy…” Yến Khuynh Thành trong lòng cũng kích động, khó có thể bình tĩnh, khẽ lẩm bẩm: “Long Đảo quả rất đáng sợ, chung quanh vùng biển cấm kỵ lại có cả những nhân vật như vậy…”

Hai ngày sau, sóng xanh phía trước đẩy cuồn cuộn. Hải dương màu vàng nhạt hoàn toàn đã chuyển màu. Đã ra khỏi vùng biển cấm kỵ! Rốt cục cũng thoát khỏi khu vực bị nguyền rủa. Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành đều kích động không thôi, ngay cả hai con tiểu thú cũng rất vui sướng, chỉ có ba bộ xương khô là không hề bận tâm. Hoàn toàn điềm tĩnh.

Nhưng ngay sau đó thì tiếng long khiếu đinh tai nhức óc tựa như từ chín tầng trời truyền đến. Trên biển, bầu trời xao động cuồn cuộn. Nước biển rung chuyển kịch liệt.

Xa xa. Một chiếc thuyền lớn bảy màu lóe ra hào quang, rẽ sóng đạp gió mà đến. Như là một con cự long, chính là một chiếc thần thuyền, nó đã từng chở cả đám người một lần. Tiêu Thần thật không ngờ là lại gặp phải ở chỗ này, hắn mơ hồ có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, thần thuyền từ bên ngoài vùng biển cấm kỵ trực tiếp lao thẳng về phía bọn họ. Tạo ra vô tận sóng dữ cuồn cuộn, dường như muốn hất tung Quân Vương Thuyền.

“Rống…” Một tiếng quỷ khiếu vô cùng nặng nề phát ra từ Quân Vương Thuyền, quỷ thuyền toàn thân đen kịt chút không yếu thế, giống như là có linh trí, phát ra tiếng gầm gừ đáp lại.