Chương 372: Cự Nhân Vương Ước Chiến

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bạch cốt vương giả tay cầm Thất Bảo Diệu Thụ bị chấn động sâu sắc nên đứng không nhúc nhích, cứ thế nhìn bóng dáng cao lớn vàng rực kia.

Trên chiến trường cổ xưa hoang vắng, một bộ cốt thể giống như kim loại hoàng kim đúc mà thành. Nó tỏa ra hàng tỉ đạo hào quang, sắc vàng lóng lánh cực kì chói mắt. Giống như ngàn vạn ngôi sao cùng ngưng tụ đến đã phủ lên khắp chiến trường cổ xưa một vầng sáng thánh khiết.

Tứ phương lặng ngắt!

Khắp xứ sở phía Đông phảng phất như mất tiếng, ngàn vạn Hỏa Chủng sinh vật dập đầu quỳ lạy.

Ngay cả cách xa đó ngàn dặm, nhưng mà đông đảo Hỏa Chủng sinh vật đều trước tiên cảm ứng được uy áp chí cao đặc trưng của bậc vương giả siêu cấp Tiến Hóa.

Ngay cả là một ít chủ nhân thành trì —- những kẻ cường đại ngồi trên cao cũng sinh ra sợ hãi trong lòng.

Đích thực là Hoàng Kim Khô Lâu đã trên trăm năm chưa từng xuất hiện tại xứ sở phía Đông, vương giả Hỏa Chủng cường đại như thế xuất hiện, sao không khiến cho đông đảo kẻ ngồi trên cao hoảng sợ trong lòng.

Cường đại Hoàng Toản vương giả, chính là một loại tồn tại khủng bố nhất của bậc siêu cấp Tiến Hóa ở những xứ sở bên ngoài đại lục. Vì muốn trở nên càng cường đại hơn, tất nhiên sẽ tàn sát tứ phía, tiêu diệt các cường giả cùng bậc để tấn bậc.

Đúng vậy, Hoàng Toản vương giả toàn thân giống như kim loại hoàng kim đúc mà thành chính là kẻ chinh chiến trời sinh. Bọn họ nhất định sẽ xông vào chỗ sâu nhất đại lục để bọn họ có bầu trời càng rộng lớn hơn. Xứ sở bên ngoài, chỉ là nơi để bọn họ trưởng thành cùng với tích góp lực lượng. Đúng là bởi vì như thế mà đối với các Hỏa Chủng sinh vật khác mà nói, đây là một loại uy hiếp nghiêm trọng.

“Rống…” Tiêu Thần sau khi tấn chức nhập vào Hoàng Toản bậc hai, hắn cảm giác được lực lượng mênh mông nên không nhịn được ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm rống. Cường đại Hỏa Chủng lóng lánh chói mắt, nở rộ xuất ra ngàn vạn đạo cầu vồng, bao phủ cốt thể của hắn vào bên trong làm cả người như một vầng thái dương chói lọi.

Bốn phương tám hướng vang lên tiếng gầm rống theo, tất cả Hỏa Chủng sinh vật đều nhất loạt thét dài, dao động tinh thần khủng bố làm rung động trời cao, khắp xứ sở phía Đông đều run sợ.

Giống như đang hoan hô. Giống như đang chào mừng một vị có tiềm lực vô hạn, một Hỏa chủng vương giả đang trưởng thành bộc lộ tài hoa.

Ngay cả bạch cốt vương giả cùng bậc cầm trong tay Thất Bảo Diệu Thụ cũng có cảm giác những trận tim đập dồn dập. Cho đến khi loại uy áp làm hắn cảm giác cực kì không thoải mái dần dần thối lui, hắn mới từ từ trấn tĩnh lại.

Sắc vàng chói mắt nhạt đi. Lớp vàng óng ánhphủ khắp toàn thân Tiêu Thần đã không còn hưng thịnh bức người như vậy nữa. Khí tức cường đại đã giấu đi toàn bộ. Có điều kiểu che giấu đó lại càng làm hắn có thêm một cảm giác bí hiểm.

“Chúc mừng siêu cấp Tiến Hóa vương giả đã hoàn thành một lần lột xác.” Bạch cốt vương giả cầm trong tay Thất Bảo Diệu Thụ chúc mừng.

“Hôm nay nhờ chi viện. Ngày khác nếu như cần trợ giúp thì ta chắc chắn sẽ trợ giúp một tay.”

Bạch cốt vương giả thấy Tiêu Thần cũng không bởi vì tấn bậc mà trở nên ngạo mạn thì yên lòng. Nếu không phải hạng người bạc tình bạc nghĩa, vậy liền không cần lo lắng bị trở thành mồi săn.

“Hoàng Toản quả nhiên không giống tầm thường…” Nói tới đây, hắn ngay trước mặt Tiêu Thần nhanh chóng hoàn thành một lần đổi cốt. Hắn bỏ qua bạch cốt, tiến vào trong Hoàng Toản cốt thể trên mặt đất do Đoạn Kiếm Vương lưu lại. Hắn bắt đầu cử động khớp xương.

Mặc dù cũng không giống như Tiêu Thần có toàn thân tựa như kim loại hoàng kim đúc, nhưng một sắc vàng nhạt tỏa hào quang lóng lánh thì xem ra cũng là dị thường phi phàm.

“Mặc dù nói những ai hoán cốt thì rất ít người có thể từ đó mà trở thành bậc siêu cấp Tiến Hóa đích thực, nhưng cũng không phải không có trường hợp đặc biệt. Chúc ngươi may mắn, hy vọng khối Hoàng Toản cốt thể này giúp ngươi tìm được một con đường đến bậc chí cao, sau này có thể tự chủ Tiến Hóa.”

“Nói dễ vậy sao, Thải Toản Hỏa Chủng sinh vật ở xứ sở bên ngoài rất hiếm thấy. Bình thường đều là trời sinh như thế, có rất ít ai nửa đường lột xác thành bậc siêu cấp Tiến Hóa.”

Điều này chứng thật là một chuyện, nhưng mà hắn đã rất thoả mãn. Có một khối Hoàng Toản cốt thể thì sức chiến đấu đã gia tăng thành lần. Hơn nữa trong tay có Bảo Thụ tỏa ra Thất Thải hào quang lập lòe thì trong cùng bậc hắn sẽ giống như vô địch.

Tiêu Thần nhặt Đoạn Kiếm trên mặt đất cách đó không xa lên, Thất Thải hào quang lập tức nhuộm cho Hoàng Kim cốt thể của hắn một tầng ánh sáng thần thánh.

“Ta xem ra cái thanh Thất Thải đoạn kiếm này cùng bảo thụ trong tay tựa hồ là đồng nguyên ( cùng nguồn gốc ), liệu có phải thật sự là như thế hay không?” Tiêu Thần bắt đầu nói bóng nói gió, hắn muốn hiểu rõ báu vật này xuất hiện như thế nào.

Bạch cốt vương giả… Có lẽ hiện tại hẳn là trở thành Hoàng Toản vương giả, hắn gật đầu đáp: “Xác thật là đồng nguyên, vốn là ở chung một chỗ. Ta cùng với Đoạn Kiếm Vương vốn là bằng hữu, chính bởi vì hai kiện báu vật này mà trở mặt.”

Khi Hoàng Toản vương giả và Đoạn Kiếm Vương cùng đi du ngoạn thì tại một mảnh phế tích ở xứ sở phía Đông trong lúc vô tình phát hiện ra hai món báu vật này. Lúc đầu mỗi người một món thì vừa vặn, chính là Đoạn Kiếm Vương lại muốn độc chiếm nên âm thầm ra tay đả thương Hoàng Toản vương giả, suýt nữa hại đến tính mạng của hắn. Từ đó trở mặt thành thù.

“Thì ra là vật vô chủ, ngoài ý muốn lại được…” Tiêu Thần rốt cục xác định, Đoạn Kiếm Vương cùng Hoàng Toản khô lâu trước mắt đều không phải Chuẩn Đề Đạo Nhân.

Nghe nói đến mấy cái này, Hoàng Toản vương giả muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Tiêu Thần hỏi.

“Ta không dám khẳng định có phải là vật vô chủ hay không. Lúc ấy phát hiện này hai món báu vật thì ta cùng với Đoạn Kiếm Vương đều có một loại cảm giác bị độc xà theo dõi. Trước sau vẫn cảm giác được có đôi mắt đang âm thầm nhìn chăm chú vào chúng ta. Nhưng rồi tìm kiếm khắp nơi trong phế tích kia thì lại cũng không phát hiện được gì. Sau này, có một thời gian ngắn, ta thường xuyên có cảm giác bị người nhìn. Cho đến khi ta có thực lực cấp Hoàng Toản thì loại cảm giác bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú mới biến mất… Rất quái đản, trong đoạn thời gian đó ta thường xuyên có cảm giác lông tóc dựng ngược như vậy.”

Sau khi Hoàng Toản vương giả nói ra chuyện cũ, cái loại cảm giác lạnh buốt phảng phất lại lần nữa nổi lên trong trái tim, hắn lắc đầu mãnh liệt rồi nói: “Chuyện này thật sự rất quái dị…”

Tiêu Thần trong lòng thầm rùng mình, đây không phải là âm hồn của Chuẩn Đề Đạo Nhân chưa tiêu tan sao? Nhưng mà hắn không có gì để lo lắng, ngay cả khi Chuẩn Đề Đạo Nhân không đích thực bị hình thần câu diệt, chỉ sợ trạng thái cũng phi thường không ổn, tối thiểu không làm gì được Đoạn Kiếm Vương cùng Hoàng Toản khô lâu. Nếu không quyết không có thể nào chịu trơ mắt nhìn bảo vật bị lấy đi.

Đã như vậy, hẳn là thử đặt bẫy để loại bỏ uy hiếp tiềm ẩn. Tiêu Thần suy tư chỉ chốc lát rồi vứt đoạn kiếm cầm trong tay cho Hoàng Toản khô lâu, bảo: “Đưa cho ngươi, nhưng sau đó mà ngươi có cảm giác bị người đang âm thầm nhìn như trước kia thì phải lập tức nói cho ta biết… Ta giúp ngươi hoàn toàn giải quyết hậu hoạn.”

Nghe nói Tiêu Thần nói như thế, Hoàng Toản khô lâu lập tức cảm giác món đại lễ này phi thường phỏng tay, bèn kinh ngạc do dự nói: “Thật sự có… Một cường giả nguy hiểm đang âm thầm nhìn ta sao? Ta… Không nên cầm thanh… đoạn kiếm này.”

Dạng địch thủ nào đáng sợ nhất? Là loại địch thủ khủng bố đang âm thầm ẩn náu như độc xà. Hắn sợ chính mình bị Tiêu Thần biến thành mồi nhử nên nói gì cũng không chịu đón nhận phần đại lễ này.

“Nếu không… Ngươi đưa Thất Thải đoạn kiếm cho ta, ta đem Bảo Thụ này đưa cho ngươi, chúng ta trao đổi vũ khí để kết liên minh.” Hắn một mực rất vừa ý với Đoạn kiếm kia, nhưng mà lại bị Đoạn Kiếm Vương chiếm trước rồi.

Cuối cùng Hoàng Toản vương giả đưa ra đề nghị như vậy, điều này làm cho Tiêu Thần cảm giác tương đương cứng họng. Tình cảm hắn thực sự coi phân nhánh Thất Bảo Diệu Thụ chỉ là cây gậy dùng mà đánh không gãy. Cái đó trong mắt căn bản không có lợi ích thực tế như một thanh Đoạn kiếm chém sắt như bùn.

“…” Tiêu Thần im lặng nhìn hắn.

Điều này làm cho Hoàng Toản vương giả có hơi ngượng ngùng, cảm giác chính mình chiếm phần lợi lớn.

Tiêu Thần không nói gì, trực tiếp đưa Đoạn kiếm cho hắn, rồi sau đó tiếp nhận Thất Bảo Diệu Thụ hoàn hảo không tổn hao gì. Hắn phát ra một tia Hỏa Chủng hồn lực, muốn làm nó phát ra vài đạo thất thải thần quang, nhưng mà… Lại không có tạo ra nổi.

Hắn lại thử thử Đoạn kiếm của Hoàng Toản vương giả, kết quả cũng không phát ra uy năng tương ứng đặc hữu của Linh Bảo. Đến lúc này rốt cục hắn đã hiểu hai món bảo vật này có vẻ đang xảy ra vấn đề. Như vậy xem ra sau này Thất Bảo Diệu Thụ thật đúng là chỉ có thể để làm gậy chống.

Tiêu Thần ngắm nghía qua rồi trực tiếp ném vào trong không gian Giới Chỉ.

Đoạn Kiếm Vương bị diệt, Hoàng Toản vương giả đích thực xuất thế, ở xứ sở này mà nói đó là một sự kiện trọng đại.

Không quá mấy ngày mà đã truyền khắp mỗi đại thành trì, cơ hồ tất cả những kẻ ngồi trên cao cũng biết.

Tử Toản khô lâu Sát Phá Lang táng đởm kinh hồn. Con mẹ nó chứ, Đoạn Kiếm Vương thật sự đã bị diệt. Trong lòng hắn mừng lo nửa nọ nửa kia. Thông thường kẻ ngồi trên cao khẳng định không dám có chủ ý đánh tới xứ sở này, nhưng mà vạn nhất rước lấy Thành Chủ Cự Nhân Thành thì làm sao bây giờ? Vậy chỉ có thể trốn chạy.

Không hề nghi ngờ, khắp nơi đều ở chú ý đến ở động tĩnh xứ sở này. Hoàng Kim Khô Lâu xuất thế làm những chủ nhân các tòa thành lớn tất nhiên cũng có cảm giác bị uy hiếp.

Trong khi Sát Phá Lang lo được lo mất tại Phá Quân thành thì Hỏa Chủng sinh vật gác thành báo lại, có hai Hoàng Toản vương giả đang đi về hướng này.

Sát Phá Lang nghe nói tin tức này, lúc ấy nhảy dựng lên đã nghĩ tới trốn. Nhưng cuối cùng nhẫn nhịn ở lại. Hắn chạy đến cửa thành len lén quan sát, kết quả âm thầm tán dương chính mình có gan hổ. May là không bỏ chạy, nếu không lại dọa người.

“Đại ca uy phong hơn đời, dũng mãn đứng đầu Tử Vong thế giới, là độc nhất vô nhị, cường giả ngàn năm mới hiện ra, là mây tía báo điềm lành, yêu khí ngút trời…” Sát Phá Lang dừng lời vỗ mông ngựa loạn lại, hắn muốn làm người ta buồn nôn tới đâu thì ọe tới đó.

Rồi sau đó, hắn cũng tán tụng rất nhiều với Hoàng Toản vương giả mà Tiêu Thần vừa dẫn dụ tới một hồi. Khiến cho Hoàng Toản vương giả chất phác phải thật sự lắp bắp một phen, luôn mồm nói không dám nhận.

Tiêu Thần cảm giác được các tòa thành trì Phá Quân, Tham Lang thiếu hụt cao thủ chân chính, liền mời Hoàng Toản khô lâu về đây. Nếu muốn lớn mạnh, phải có cường giả cao nhất tọa trấn.

“Đại ca, chúng ta có phải trước hết cứ rút lui hay không…” Sau khi đã vào Thành Chủ phủ, Sát Phá Lang bắt đầu chủ trương chạy trốn của mình, hắn nói: “Đại ca ngươi diệt Đoạn Kiếm Vương, vậy Thành Chủ Cự Nhân Thành khẳng định sẽ tới tìm chúng ta làm phiền. Chúng ta hiện tại giống như ngồi ở trên miệng núi lửa, tùy thời có bị nguy hiểm băm thành mảnh vụn.”

Thông qua thực lực của Đoạn Kiếm Vương, hoàn toàn có khả năng suy đoán ra chủ nhân Cự Nhân Thành ở vùng phía Đông dũng mãnh tới đâu, tối thiểu có thực lực Hoàng Toản bậc ba.

“Không sao, ta sẽ không đem chiến hỏa đốt đến tận cửa nhà. Ta chuẩn bị đi đến phía Đông du ngoạn loanh quanh các thành trì này. Nếu như chủ nhân Cự Nhân Thành muốn hành động thì khẳng định sẽ tìm tới Hoàng Toản siêu cấp Tiến Hóa vương giả ta đây.”

“Đại ca ngươi là muốn chơi đùa thật à?” Sát Phá Lang táng đởm kinh hồn, hạ gục một Đoạn Kiếm Vương rồi, chẳng lẽ còn muốn làm thay đổi chủ nhân Cự Nhân Thành sao? Đây chính là một cao thủ hàng đầu mà xứ sở phía Đông đều biết, thống lĩnh thành trì tứ phương. Cao thủ thuộc hạ nhiều vô kể.

Cự Nhân Thành cùng Thú Vương thành, Bách Chiến Thành hợp lại thành ba tòa thành lớn ở xứ sở phía Đông, ngưng tụ một nhóm lớn Hỏa Chủng sinh vật mạnh mẽ. Muốn lật đổ chủ nhân Cự Nhân Thành nói dễ vậy sao.

“Ta rất biết bổn phận, bọn họ không chọc ta thì ta tuyệt đối không ra tay.”

Nghe thấy Tiêu Thần nói như thế, Sát Phá Lang âm thầm oán thầm: Ngốc! Kẻ mà ngươi đã giết chết chính là thủ hạ Đoạn Kiếm Vương của Cự Nhân Vương, lại chạy đến địa bàn của người ta đi du ngoạn vòng quanh, vậy mà còn nói tới bổn phận…

Cuối cùng Tiêu Thần rời khỏi Phá Quân thành. Trong lúc ly biệt hắn nói với Sát Phá Lang cùng Hoàng Toản khô lâu có tình hỗ trợ tọa trấn nơi này: “Lẽ ra sau khi ta xuất hiện ở xứ sở phía Đông kia, bọn họ chỉ biết nghĩ biện pháp loại bỏ ta mà sẽ không tới nơi này tìm các ngươi làm phiền. Nhưng mà, các ngươi cần luôn chú ý chiến cuộc, nếu có biến thì có khả năng tuỳ cơ ứng biến.”

“Hiểu, chúng ta sẽ trốn chạy trước tiên.” Sát Phá Lang vừa nói vừa vỗ bồm bộp lên bộ xương ngực Tử Toản. Người không biết còn tưởng rằng hắn đang đưa ra lời hứa hẹn quan trọng cỡ nào. Kỳ thật chẳng qua là không thèm đỏ mặt mà nói chuyện trốn chạy.

Cái tên hỗn đản nhát như chuột nhắt này, Tiêu Thần một cước đá bay hắn. Rồi sau đó vỗ vỗ vai Hoàng Toản khô lâu chất phác mà bảo: “Nếu tình huống không đúng như đã nói thì không nên tử thủ tòa thành trì này.”

“Yên tâm đi, ta tùy thời chuẩn bị trốn chạy.” Người thành thật nên nói càng dứt khoát.

Hừm! Tiêu Thần quay đầu liền đi, hai tên gia hỏa này xem ra cũng không hợp với hắn. Vẫn còn không có chuyện gì mà đã liền chuẩn bị bỏ trốn mất dạng.

Tiêu Thần một mình lên đường, một mạch đi về phía đông, hướng về xứ sở Cự Nhân Thành thống trị.

Hắn sở dĩ mạo hiểm khiêu chiến kẻ mạnh hơn, là bởi vì hắn bức thiết muốn trở nên càng mạnh mẽ, rồi sau đó lại đi Cửu Châu.

Bất kể hiện tại biến thành bộ dáng gì đi nữa, nhưng dù sao hắn đã từng sinh sống tại Cửu Châu, trong lòng có khát vọng trở lại vùng đất kia.

Chỉ là, trước mắt trăm tộc đồng thời xuất hiện, lần lượt tiến vào Cửu Châu. Tất cả vương giả trẻ tuổi các tộc đều cường đại, đều đáng sợ dị thường. Nếu như không có thực lực tương ứng mà đã trở về thì chỉ có thể chịu cảnh đè nén.

Đạt tới Hoàng Toản bậc hai đã là phi thường cường đại. Nhưng mà Tiêu Thần vẫn lo lắng thực lực không đủ, cảm giác được tấn chức nhập Hoàng Toản bậc ba có lẽ mới là đảm bảo nhất.

Một vị Hoàng Toản khô lâu một mình du ngoạn tại xứ sở phía Đông, muốn chói mắt tới đâu thì chói mắt tới đó. Các Hỏa Chủng sinh vật khác đều là bộ xương khô trắng, chỉ có sắc vàng của hắn mới chói mắt thì hỏi sao không gây ra chú ý?

Phải biết rằng mấy năm vừa qua chỉ có một Đoạn Kiếm Vương thu thập được một khối Hoàng Toản cốt thể mà thôi. Nhưng vị Hoàng Toản vương giả này không lâu sau đã bị người ta giết.

Trước mắt, Hoàng Kim Khô Lâu này không hề nghi ngờ là thủ phạm đã giết Đoạn Kiếm Vương kia. Tiêu Thần vừa xuất hiện tại xứ sở phía Đông liền dẫn đến một cơn hỗn loạn.

Hỏa Chủng sinh vật yếu ớt không tự chủ được quì gối cúng bái, kẻ cường đại ngồi trên cao thì trong lòng lo sợ bất an, phái người chú ý cặn kẽ xem hắn đi về phía nào.

Ngược lại, Tiêu Thần luôn hướng về những nơi có nhiều Hỏa Chủng sinh vật mà tới. Sau đó lưu lại giữa các thành trì, cuối cùng càng không kiêng nể chút nào mà tiến vào trong một số tòa thành lớn để đi dạo.

Như thế mà rêu rao khắp nơi, lập tức khiến cho tất cả hoàn toàn hoảng sợ.

Cứ thế, Tiêu Thần mỗi ngày nhất định phải thăm vài tòa thành trì, những chủ nhân sinh ra sợ hãi trong lòng mà âm thầm cầu khẩn sát tinh mau chóng rời đi. Thậm chí có vài chủ nhân thành trì sau khi Tiêu Thần tiến vào bên trong thành liền chạy trối chết, vứt bỏ thành mà đi.

Đây là uy áp khủng bố của Hoàng Toản vương giả, mặc dù vẻn vẹn một người mà thôi. Nhưng mà dọc đường đi tới khiến khắp xứ sở đều hoàn toàn căng thẳng.

Tin tức trước tiên truyền đi ra ngoài, cường giả đỉnh cao ở xứ sở phía Đông đều chú ý đến nơi này.

Mỗi một phiến xứ sở, khi có vương giả mới quật khởi đều không thể tránh khỏi phải cùng vương giả tiền nhiệm tiến hành một trận đánh cuối cùng. Hoàng Toản vương giả xuất thế đã thu hút ánh mắt của tất cả cường giả, đây tuyệt đối sẽ bùng phát một trận quyết đấu đỉnh cao.

“Phành phạch phành phạch…” Cú đêm giương cánh, từ Cự Nhân Thành bay đến Dạ Ma thành.

Năm trăm năm trước, Dạ Ma thành đã từng xuất hiện một người cường giả hơn đời tên là Dạ Ma. Năm đó hắn thống nhất xứ sở phía Đông, rồi sau đó đi về hướng ở chỗ sâu trong đại lục.

Phàm là xuất hiện thành trì của cao thủ vô song thì đều sẽ lấy tên của Thành Chủ năm đó mà mệnh danh cho thành truyền thừa tiếp. Nhưng mà năm trăm năm sau, đương kim Dạ Ma Thành Chủ hiển nhiên đã không có thực lực để khinh thường xứ sở phía Đông như vậy.

Sau khi hắn tiếp nhận tin tức do cú đêm truyền đến thì kiên trì tìm kiếm Hoàng Toản vương giả đang đi dạo bên trong thành của mình.

Tin tức Cự Nhân Vương ước chiến Hoàng Toản vương giả trước tiên truyền khắp xứ sở phía Đông.

Địa điểm liền tại chiến trường cổ xưa bên ngoài Dạ Ma thành, thời gian ấn định là ba ngày sau.

Đây tuyệt đối là một chuyện lớn ở xứ sở vòng ngoài của đại lục.

Một trận quyết đấu đỉnh cao đã không thể tránh né.

Nhưng mà trước khi khai chiến, Tiêu Thần nhận được một tin tức không tốt. Không ngờ Cự Nhân Vương cũng là một kẻ cấp Tiến Hóa! Mà không phải là Thải Toản cốt thể sinh vật.