Chương 390: Bí Quyết Huyết Nhục Trọng Sinh

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bàn tay đá khổng lồ trùm xuống, Ngũ Thải khô lâu Thiên vương khó có thể tránh thoát nên bị nắm chắc trong lòng bàn tay. Toàn thân hắn lập tức giống như muốn văng tung tóe, Ngũ Thải cốt thể cũng khó chịu đựng nổi loại áp lực lớn lao này nên bắt đầu lung lay kẽo kẹt kẽo kẹt.

“A…” Nó phát ra thần thức dao động hoảng sợ mà hỏi lớn: “Tại sao có thể như vậy?!”

Rõ ràng chỉ là một pho tượng đá, lại đánh không phá nổi, đập không vỡ. Lại còn có lực lượng ma tính kì quái như thế. Vẻn vẹn chỉ là đuổi giết một Hoàng Toản khô lâu mà thôi, chẳng lẽ bởi vậy mà phải hủy diệt sao?

Ngũ Thải khô lâu vô cùng sợ hãi. Nó không ngừng phát ra tiếng gào rống tinh thần. Nó từ một khô lâu yếu ớt trưởng thành làm siêu cấp Tiến Hóa giả, có thể đi tới hôm nay đúng là không dễ. Trong ngàn vạn Hỏa Chủng sinh vật nó đã bộc lộ tài năng, đã trải qua quá nhiều thử thách.

“Đừng hủy diệt ta…” Nó vô cùng sợ hãi. Trải qua muôn vàn đau khổ mới có thành tựu hôm nay, nó không muốn chỉ trong một buổi chiều lại bị hình thần câu diệt.

Nhưng thế giới này rất tàn khốc.

“Răng rắc “

Cứng rắn như Ngũ Thải khô lâu, vốn đã hơn hẳn cảnh giới cực hạn của Hoàng Toản cốt thể cũng khó chịu đựng nổi lực lượng khủng bố của bàn tay khổng lồ, Ngũ Thải cốt thể long lanh trong suốt đã vỡ vụn.

Có khả năng thấy Ngũ Sắc Thần Quang ở trong bóng tối mờ nhạt cùng với cốt phấn tung bay, đốm sáng đủ màu không ngừng tản ra khắp nơi.

Vẻn vẹn còn lại một chiếc đầu lâu trong suốt bị bàn tay đá lớn nhẹ nhàng búng ra. Nó cũng đã chia năm xẻ bảy, Ngũ Thải Hỏa Chủng nhảy lên hừng hực như là một mảnh cầu vồng sáng lạn đang vỡ vụn.

Hoàng Toản cốt thể của Tiêu Thần tức thì lao ra tượng đá. Giống như một đạo hoàng kim thần quang xuất hiện ở trên bầu trời thu thập toàn bộ Ngũ thải Hỏa Chủng kia. Hắn hoàn toàn thật không ngờ sau khi thoát hiểm hoàn sinh lại chiếm được Hỏa Chủng cấp Thiên vương.

Cũng không hề nóng lòng luyện hóa Thiên vương Hỏa Chủng đầy ắp. Hắn bắt đầu lấy thần thức để đọc trí nhớ của Ngũ thải Hỏa Chủng.

Phàm là Hỏa Chủng sinh vật cường đại cũng đều có năng lực như thế. Bởi vậy Hỏa Chủng sinh vật mỗi khi hoàn thành một lần Tiến Hóa thì không chỉ riêng Hỏa Chủng có thể lớn mạnh, mà còn được kế thừa đủ loại chiến kỹ cùng bí pháp của kẻ bị hủy diệt.

Có điều Tiêu Thần cho tới nay cũng không hề làm như vậy. Hắn trước sau có cảm giác sau khi được kế thừa trí nhớ của người chết thì giống như kéo dài một bộ phận sinh mệnh người khác. Cứ thế mãi, trí nhớ bề bộn tập trung vào bản thân thì hắn còn là chính mình sao?

Ngũ Thải khô lâu chính là bậc siêu cấp tiến hóa cực kỳ hiếm thấy trong Tử Giả Thế Giới. Trong trăm ngàn vạn cá thể cũng khó xuất hiện lấy một khối. Mà lại còn là một cường giả đi theo bên người Quân Vương nên đương nhiên có chỗ siêu phàm. Không hề nghi ngờ trí nhớ của nó là một kho báu.

Mặc dù như thế, Tiêu Thần cũng không hề muốn hấp thu trí nhớ của đối phương. Hắn không muốn chính mình chịu tải tất cả cái riêng của người khác. Vì thế lần này không phải hắn hấp thu. Mà là giống như lật sách để xem xét Thần Thức Hải của đối phương.

Trực tiếp bỏ qua những chuyện lúc sinh thời của nó, hắn liền nhanh chóng phát hiện rất nhiều thứ có giá trị. Hỏa Chủng sinh vật này cũng có chiến kỹ đáng sợ, đó là do Quân Vương Y Thiên Trung truyền xuống cho. Nhưng Tiêu Thần cũng không coi trọng nhiều lắm, hắn đã nắm giữ cũng đủ chiến kỹ cổ, thế nhưng sau khi mất đi huyết nhục thì khó có thể phát huy.

Nhanh chóng hắn phát hiện có pháp quyết tu luyện thần hồn, quả thật cũng có hiệu quả như Thiên Âm chữ ” Ông”. Đúng là kĩ năng giết chóc có tính hủy diệt của Hỏa Chủng sinh vật huyền ảo mà lại đáng sợ. Nhưng mà thứ này cũng không phải điều hắn cần, Bản Nguyên Bát Âm đối với hắn mà nói là đủ rồi, chẳng qua đến bây giờ hắn cũng mới tu thành một âm mà thôi. Nói cho cùng ngay cả là hiện tại có được thực lực cường thịnh của năm đó thì hắn cũng không cách nào tu luyện bẩy âm khác, chỉ bởi vì không có huyết nhục.

Tiêu Thần nhanh chóng “Đọc qua” trí nhớ Hỏa Chủng cấp Thiên vương, rốt cục tại một góc khó thấy được nhất của Thần Thức Hải phát hiện ra một đoạn tin tức kinh người —- bí quyết huyết nhục trọng sanh!

Đây chính là bí quyết truyền thừa từ Quân Vương Y Thiên Trung, nhưng mà từ suy nghĩ mà Ngũ Thải khô lâu lưu lại thì Thiên vương khô lâu này căn bản không coi trọng điều đó.

Sự thực tại Tử Vong đại lục, cơ hồ tất cả Hỏa Chủng sinh vật cũng không để ý huyết nhục có thể trọng sanh hay không. Bởi vì ở dạng thế giới này ngay cả có huyết nhục cũng không thay đổi được cái gì. Mất công trả giá nỗ lực thật lớn mà chỉ vẻn vẹn tu ra một khối huyết nhục thân thể vô dụng thì còn không bằng cố gắng tu luyện cốt thể để khiến chính mình trở nên mạnh hơn.

Tại thế giới Tử Giả, chỉ có Hỏa Chủng sinh vật cường đại nhớ lại được kiếp trước cùng với cường giả cái thế đạt tới cảnh giới Quân Vương mới có thể đặc biệt lưu ý xem liệu có thể lại ngưng tụ ra huyết nhục thân thể hay không. Chỉ có bọn họ mới biết được sau khi đạt đến một cảnh giới nào đó thì huyết nhục thân thể quan trọng ra sao.

Tiêu Thần trong lòng đầy kích động đọc đoạn trí nhớ này. Hắn lúc nào cũng đều nghĩ đến tái sinh huyết nhục, đích thực phục sinh. Nhiều năm qua điều này đã trở thành một loại hy vọng xa vời.

Tâm tư của hắn thật lâu không thể bình ổn, trên bầu trời âm u rốt cục hắn đã thấy được một luồng hào quang thánh khiết chiếu rọi xuống. Hắn cảm giác con đường phía trước tràn ngập ánh sáng.

Khi đạt tới cảnh giới Quân Vương căn bản không cần tận lực ngưng tụ huyết nhục, chỉ cần một ý niệm liền có khả năng thực hiện. Nhưng mà trước đó nếu muốn trọng sanh huyết nhục thì chỉ có thể lấy bí pháp mới có thể thực hiện. Đó là pháp quyết mà Quân Vương sáng chế ra cho bộ hạ có tiềm lực của mình.

Tiêu Thần muốn ngửa mặt lên trời hú dài. Trong trí nhớ của Ngũ Thải khô lâu Thiên vương có bí pháp cặn kẽ, chuyện huyết nhục tái sinh không hề xa vời nữa, cơ hội liền ngay trước mắt.

Nếu muốn tái sinh, đầu tiên là phải tẩy tủy, dùng Hỏa Chủng năng lượng cường đại rửa sạch tủy chết, lấy Hỏa Chủng năng lượng tinh túy bỏ thêm vào trong xương cốt, từ lượng lớn Hỏa Chủng năng lượng nấu chảy ra sinh khí để kích hoạt tử cốt.

Rồi sau đó mới tiến hành quá trình tái sinh huyết nhục, trong quá trình này ngoài việc cần Hỏa Chủng năng lượng của cấp cường đại hơn thì càng cần vô tận sinh mệnh Tinh Nguyên để bổ sung nhu cầu. Tinh luyện Sinh Mệnh Nguyên Dịch chính là thủ đoạn hữu hiệu nhất cho điều đó.

Các loại bí pháp đều đòi hỏi điều kiện phi thường hà khắc, đó cũng là nguyên nhân khiến cho Hỏa Chủng sinh vật bình thường phải kính nhi viễn chi.

Sau khi hoàn toàn ghi nhớ các bí quyết của Quân Vương, Tiêu Thần tâm tình kích động trong lòng liền chìm vào dưới nước. Ở trong thế giới đáy biển bắt đầu quá trình tẩy tủy. Hỏa Chủng cấp Thiên Vương khá cường thịnh, có lẽ cũng đủ cho hắn gột rửa hết tủy chết, luyện hóa ra sinh khí, kích hoạt tử cốt.

Đây là một quá trình vô cùng đau đớn. Tẩy hết tủy chết rất đơn giản, nhưng mà lấy Hỏa Chủng để luyện hóa ra sinh khí, kích hoạt tử cốt cũng là một tiến trình vô cùng tàn nhẫn mà lại đáng sợ. Phải cưỡng ép chấn vỡ cốt thể chính mình, đem sinh khí mà linh hồn Hỏa Chủng luyện hóa ra hoàn toàn dung nhập vào. Rồi sau đó lại từ từ nấu chảy toái cốt, khôi phục lại cốt thể.

Mỗi một phân Hỏa Chủng đều dung nhập vào trong Hoàng Toản cốt thể bị đánh nát. Chúng không phân lẫn nhau mà cùng ngưng kết chung một chỗ. Thật sự chú ý để cảm nhận được tất cả quá trình này thì nỗi đau đớn có thể nghĩ.

Vượt quá sự tưởng tượng của hắn, vì luyện hóa ra sinh khí, kích hoạt tử cốt mà Hỏa Chủng cấp Thiên vương lại gần như kiệt sức. Còn trong quá trình này các mẩu nhỏ của bạch cốt Thiên vương Hỏa Chủng phân tán tại đáy biển cũng bị ngưng tụ chen vào. Đây là kết quả bị cốt thể hấp thu không hề ngoài ý muốn.

Đây là một loại “hoang phí” xa xỉ. Nếu như đơn thuần hấp thu Thiên vương Hỏa Chủng rơi rụng thì hắn đủ để tăng lên một bậc khác.

Nhưng mà, vốn liếng cho điều này phải bỏ ra khá lớn.

Nếu như hấp thu Hỏa Chủng để tấn chức một bậc thì sau khi trở thành Hỏa Chủng sinh vật cấp Thiên vương mà còn muốn kích hoạt tử cốt liền sẽ hao phí lớn hơn nữa. Đến lúc đó có muốn huyết nhục tái sinh liền cần phải hao phí càng nhiều Hỏa Chủng cường thịnh hơn. Không nghi ngờ cần giết chết tồn tại vượt qua cấp Thiên vương mới tiến hành được.

Tất cả điều này đều rất đáng giá, chỉ cần huyết nhục trọng sanh thì hắn sẽ sử dụng lại được rất nhiều thần thông chiến kỹ. Khi đó tu luyện pháp môn cũng càng nhiều, tốc độ tăng thực lực lên sẽ gấp bội.

Quá trình kích hoạt tử cốt, tu luyện cốt thân tựa hồ cũng không hao phí thời gian hắn sống ở thế giới này. Giằng co suốt nửa tháng, tại thế giới đáy biển hắn không ngừng đánh nát cốt thể, lặp lại việc nấu chảy.

Kiên trì đau đớn như thế, một tháng sau mới hoàn toàn kết thúc.

Nếu như nói Tiêu Thần trước kia thần hồn không vướng bụi, có khí tức thần thánh phát ra, như vậy hiện tại chính là thần vận sâu lắng, có một phần gì đó tựa như phục hồi bản thể.

Bất kể thấy thế nào, cũng không giống như là một khối Hoàng Toản cốt thể nữa, mà là giống như một người có máu có thịt.

Giờ phút này hắn đã có sinh mệnh dao động, cốt thể trong suốt phát ra muôn vàn dao động sự sống, huyết nhục tái sinh đã không hề là hy vọng xa vời nữa.

Đồng thời Tiêu Thần kinh ngạc phát giác, Hỏa Chủng linh hồn của hắn hoặc nhiều hoặc ít đã lớn mạnh hơn một chút. Tạm thời đã không hề giới hạn trong đầu lâu nữa mà là tràn đầy tại mỗi một khúc xương trong cơ thể. Nó không hề là Hỏa Chủng ngưng tụ lại nữa mà là có hình hài linh hồn một người.

Tiêu Thần cẩn thận hiểu rõ được sự biến hóa của bản thân, rồi sau đó lại phát hiện một sự thật làm hắn giật mình. Trên linh hồn lại có những đốm sáng lóng lánh, như là vì sao yếu ớt tô điểm cho bầu trời cao vút.

Kia không ngờ… đối ứng cùng huyệt đạo khi còn có máu có thịt. Hắn cẩn thận xem vị trí của chúng thì lại trùng hợp cùng những huyệt đạo thần hóa trước đây.

Phát hiện này làm Tiêu Thần tương đương kinh ngạc, thành quả tu luyện Thiên Bi Cổ Pháp chẳng lẽ không bị hoàn toàn phá huỷ sao? Như thế, hắn càng thêm bức thiết hy vọng huyết nhục trọng sanh.

Khi Tiêu Thần bước lên khỏi mặt biển thì có một cảm giác trước nay chưa từng có. Tất cả cảnh vật trước mắt đều là sinh động như vậy, hắn cảm giác linh giác tăng lên một mức lớn.

Đây chính là sinh mệnh lực lượng!

Tiêu Thần đứng ở giữa biển xanh, thử nghiệm vận chuyển Thiên Bi Cổ Pháp trước đây. Hắn phát hiện không ngờ thành công, trong linh hồn hình người xuất hiện những đường thần mạch, thiên địa tinh khí sau khi dung nhập vào đó đang chậm rãi lưu chuyển.

Lẳng lặng tu luyện mấy ngày ở trước pho tượng đá khổng lồ rồi Tiêu Thần mới đình chỉ lại. Hắn bắt đầu suy tư tình thế trước mắt.

Vừa rồi tại hải ngoại hắn đã khuấy lên một trận phong ba, đã chôn xuống hạt giống nghi kỵ giữa một số chủng tộc. Nghĩ đến quan hệ một số chủng tộc đã khá căng thẳng, như Cự Nhân tộc với Chiến tộc, Dạ Xoa Tộc. Còn có Đấu Thần Tộc, Khô Lâu tộc, Cự Long thần thánh tộc chỉ sợ cũng khó có thể an bình.

Nếu như giữa trăm chủng tộc cường thế mà phát sinh đại chiến thì kết quả như vậy là phi thường đáng sợ. Nhưng mà đối với Nhân tộc trên Cửu Châu mà nói thì cũng là một tin tức tốt.

Tiêu Thần nhìn qua pho tượng đá khổng lồ đứng sừng sững giữa biển xanh mà hơi bất đắc dĩ. Bên trong tượng đá đã xuất hiện rất nhiều vết nứt lớn, hoàn toàn sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng mà hắn quyết định trước khi tượng đá thực sự vỡ vụn phải lợi dụng nó trọn vẹn. Nếu như có khả năng đưa tới đây những cường giả trong trăm tộc với dã tâm hừng hực, lại căm thù loài người… Rồi hoàn toàn một lần mạnh mẽ tàn sát các vương!

Về phần điều khiển cho tượng đá đi về hướng hải ngoại để đại sát tứ phương thì hơi không thực tế. Bên trong tượng đá đã xuất hiện không ít vết nứt lớn, e là chưa kịp đi tới hải ngoại thì đã sụp đổ. Tạm thời, trong trăm tộc vạn nhất xuất hiện ra mấy trưởng lão kia liền càng phiền toái. Hắn không tin giữa trăm tộc không có tồn tại bậc tổ tông còn sống.

Tiêu Thần từ biển xanh đi vào Cửu Châu. Hắn phát hiện thời gian gần đây rất yên tĩnh, cường giả trăm tộc không gặp phải chuyện người người oán trách nào. Tiêu Thần hiểu ra rất nhiều, sau khi trong quá khứ Cửu Châu đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Năm đại cảnh giới Thuế Phàm, Thức Tàng, Ngự Không, Niết Bàn, Trường Sinh, chính là cách phân chia ra cao thủ của người đời. Về phần đại cảnh giới trên mức đó thì trước đây có rất ít người chú ý, bởi vì trình tự tu giả đó không phải là mức người thế tục có khả năng nhìn thấy.

Nhưng hiện tại trăm tộc đồng thời xuất hiện. Với tu giả mà nói là một thời hoàng kim thịnh thế đang đến, cao thủ vượt qua cảnh giới Trường Sinh lúc nào cũng thường lui tới. Nhưng Vương giả trăm tộc dễ dàng giết chết cao thủ Trường Sinh, mọi người gọi cảnh giới khủng bố này là Ngư Dược.

Ngư Dược là một đại cảnh giới cao hơn trường sinh, mặc dù có thực lực vượt xa Trường Sinh, nhưng mà Ngư Dược Cửu Trọng Thiên có chín tầng khảo nghiệm Ngư Dược.

Tên gọi như ý nghĩa, Ngư Dược vượt Long Môn, nghịch thiên mà đi, lớp lớp trắc trở. Ngư Dược Cửu Trọng Thiên, không tiến sẽ ngã, hình thần câu diệt.

Nhưng nếu như thành công, liền giống như nhảy qua Long Môn, hóa thân thành rồng.

Trước mắt, dị tộc vương đại đa số đều là cao thủ cảnh giới Ngư Dược, thấp nhất cũng có thực lực Ngư Dược Tứ Trọng Thiên, vượt rất xa cao thủ cảnh giới Trường Sinh.

Về phần Dạ Xoa Vương liền càng thêm đáng sợ. Không hề nghi ngờ đã vượt qua Ngư Dược Cửu Trọng Thiên, phá vỡ mà vào đến đại cảnh giới khác. Nếu không sao dám tự xưng Thiên vương. Mọi người gọi cường giả cảnh giới này là Chí Nhân.

Dạ Xoa Vương cùng Đấu Thần Vương đều là Chí Nhân, nghịch thiên mà đi. Ngư Dược thành công, từ đó con đường tu luyện càng thêm rộng mở, dù có phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì cũng rất khó hủy diệt. Những Chí Nhân này đều đạt đến một cảnh giới cường đại mà lại đáng sợ.

Khi Tiêu Thần Tiến Hóa làm Tử Toản cốt thể thì đã xem như cao thủ cảnh giới Trường Sinh. Sau khi tiến hóa thành Hoàng Toản cốt thể, thực lực cùng một tầng với cao thủ Ngư Dược cảnh giới. Nếu mà Tiến Hóa ra Ngũ Thải cốt thể, như vậy là cao thủ cảnh giới Chí Nhân.

Nếu như không chiến đấu thì căn bản cũng không lãng phí thời gian dừng lại tại thế giới này. Tiêu Thần một mạch đi đường giải quyết rất nhiều chuyện, cuối cùng hắn đi tới một tòa trấn nhỏ ở bờ biển, chuẩn bị tới gần biển khơi để tu luyện, đồng thời luôn chú ý động tĩnh trăm tộc.

Hắn chuẩn bị ẩn tu một thời gian ngắn, rồi sau đó xuất kích, đi luyện hóa thần dịch. Đó là làm chuẩn bị để sống lại đích thực.

Sau khi đến trấn nhỏ bờ biển này, hắn nhạy cảm phát giác nơi này không đơn giản. Có cường giả siêu cấp lưu lại ấn ký!

Khi hắn đi ra bờ biển ở trấn nhỏ tu luyện thì phát hiện trên vách đá có rất nhiều lỗ kiếm. Các tảng đá ngầm dưới nước càng ghi chép chân thật từng đạo sóng kiếm khí động trời đã tạo thành kết quả đáng sợ.

Khi Tiêu Thần nện một quyền xé toang mặt biển, sau khi hắn phát hiện tình trạng đáy biển liền càng thêm giật mình. Vết kiếm khổng lồ dưới đáy biển kia giống như Đại Hạp Cốc, nó kéo dài ra ngoài hai mươi mấy dặm, đây hoàn toàn là kết quả đáng sợ tiện tay một kiếm tạo thành.

Trải qua quan sát cẩn thận, hắn phát hiện cả một vùng mấy trăm dặm thế giới đáy biển bị kiếm khí động trời tàn phá không còn hình dáng gì. Mặc dù chưa từng thấy tận mắt cái loại kiếm quang đáng sợ này, nhưng mà có khả năng tưởng tượng nó khủng bố tới đâu.

Chiến lực giống như kinh động thế gian dường này thì phải là ai?

Khi trở lại trấn nhỏ bờ biển thăm dò mọi người thì lại thật sự hỏi ra một chút tình huống. Một lão ngư dân nói cho Tiêu Thần, vừa rồi có một thanh niên trầm lặng ít nói thường xuyên lui tới vùng phụ cận, tựa hồ đang truy đuổi một con Tuyết Bạch Tiểu Thú.

Tiêu Thần lúc ấy cả kinh, Tuyết Bạch Tiểu Thú, chẳng lẽ là Kha Kha?

“Tuyết Bạch Tiểu Thú rất thông minh, không ít người đều thấy nó. Trước kia nó thường thường lui tới tại vách núi phía tây, nghe nói nơi đó mọc đầy Thiên Địa Linh Túy…”

Không ít người đều thấy Tuyết Bạch Tiểu Thú, có đôi khi tiểu tử kia còn có thể mơ mơ màng màng đến thăm một quán tửu lâu, lấy ra một gốc cây Thiên Địa Linh Túy cùng ăn ngốn ngấu với thức ăn rồi bỏ đi. Tiểu quỷ hơn phân nửa thời gian đều ở trong núi ngủ say sưa, nhưng có đôi khi cũng lại ô ô khóc lớn, ai nghe thấy cũng có cảm giác đau lòng.

Tiêu Thần đã xác định, kia tuyệt đối là Kha Kha không nghi ngờ.

“Lão cũng đã biết thanh niên truy đuổi nó là ai?”

“Hình như có hơi ấn tượng. Chung quanh trấn nhỏ của chúng ta tựa hồ ẩn cư không ít người kỳ quái. Có một lần ta nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp như tiên đã từng gọi thanh niên trầm lặng ít nói kia là Triệu Trọng Dương.”

“Triệu Trọng Dương?!” Tiêu Thần cả kinh.

“Tựa hồ là….”

“Thiếu nữ kia tên gọi là gì?”

“Hình như gọi là Tuyết Vũ. Nàng tựa hồ cũng truy tìm con Tuyết Bạch Tiểu Thú kia.”

Trong lòng Tiêu Thần rất kích động, Kha Kha trước đây liền ẩn tại phụ cận, không biết hiện tại đã rời đi chưa.

“Hải ca, thật thật thật… thật là khéo, ngươi ngươi ngươi… Ngươi cũng tới nơi này.”

Tiêu Thần rất kinh ngạc, tại một con đường phía trước, hắn nhìn thấy bóng dáng Kim Tam Ức. Còn có một bóng dáng quen thuộc nữa đang đi tới một tửu lâu. Đó tựa hồ là… Hải Vân Thiên nhiều năm không thấy.

Kim Tam Ức hèn mọn với một đôi mắt lòa rất mờ lại hơi giống ánh mắt kẻ trộm. Hắn nói lắp bắp: “Hải hải hải Hải ca, ta lần trước thật thật thực sự… Thật sự cũng không hề nói ca lớn lên xinh đẹp giống như nữ nhân.”

Thiếu niên tuấn tú đi tới tửu lâu quả thật là Hải Vân Thiên, vóc người dong dỏng cao, phong thái Như Ngọc, so sánh nữ nhân còn tuấn tú và xinh đẹp hơn rất nhiều. Nếu gọi là vô cùng hào hoa cũng không quá đáng.

“Hải hải hải… Hải ca, đừng ghi hận có được hay không.” Kim Tam Ức chớp chớp đôi mắt đa tình, lắp bắp: “Hảo hảo hảo, ta nhận lỗi. Thu thu thu… Thu hồi những lời trước kia. Hải hải hải… Hải ca tinh thuần đàn ông, là nam nhân chiến tranh chân chính, ngực rộng như tảng đá lớn, đôi cánh tay có thể phi ngựa…”