Chương 348: Thời Đại Mới

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Có một nàng Thanh Thanh, sao linh hoạt kỳ ảo. Hàng mi khơi vần điệu, mắt huyền nảy ý thơ. Làn môi mềm quyến rũ, hàm răng ngọc long lanh…”

Thân thể Tiêu Thần mặc dù chia năm xẻ bảy, máu nhuộm Hoàng Nê Thai, bị thủy phong ở trong giếng ma. Nhưng có một hư ảnh cao lớn phảng phất vẫn đứng ở bên cạnh vực sâu, những lời thương cảm đang không ngừng ngân nga.

“Băng cơ chứa ngọc cốt, phấn hồng hóa đất bùn. Hôm nay xa Thanh Thanh, kiếp sau xin gặp lại…”

Tổ Thần Toại Nhân thị theo gió mà tan, hóa thành cát vàng rồi từ đó vĩnh viễn biến mất.

Kha Kha khóc lớn, vì đã không bị Tổ Thần giam cầm nên nó nức nở vọt tới bên hư ảnh của Tiêu Thần, tiểu thú vươn trảo hết lần nọ đến lần kia chụp vào bóng dáng cao lớn kia.

Nhưng mà nó cũng không bắt được gì, hư ảnh như là thủy tinh pha lê bắt đầu bị nghiền nát rồi hoàn toàn biến mất ở trên không trung.

“Y nha y nha…” Tiểu Thú đau lòng muốn chết. Nó lớn tiếng khóc than, phủ phục ở chỗ hư ảnh biến mất. Hết lần nọ đến lần kia nó lục lọi đào bới nơi đó. Nó lớn tiếng khóc gọi, tiểu thú trảo vô lực chụp vào bầu trời.

Để tống tiễn Bán Tổ, cũng là tống tiễn chính mình, kết cục của Tiêu Thần giống như Chu Văn vương suy tính vậy, cùng Bán Tổ đồng táng dưới vực sâu.

Các món như Chiến Kiếm, Hoàng Kim Thần Kích., Ô Thiết ấn bắn tung về phía tứ phương, Thạch Nhân bị hư hại cũng vỡ vụn mà bay lên trời.

Kha Kha giống như chim quyên lấy máu, âm thanh nức nở vô cùng buồn rầu làm cho lòng người nghe thấy mà chua xót. Đôi mắt to linh hoạt ẩn chứa nước mắt, nó đi đến trên Hoàng Nê Thai không ngừng kêu gọi tên của Tiêu Thần cùng Thanh Thanh, nước mắt làm ướt Hoàng Nê Thai trấn phong giếng ma.

Tiểu Thú cuộn mình thành một khối, buồn rầu nức nở mà té xỉu trên Hoàng Nê Thai. Từ khóe mắt tuôn ra dòng lệ trong suốt, làm cho người ta sinh lòng thương hại.

Tử Thành yên tĩnh khác thường, trên đường phố trống trải không có một bóng người. Ở đó phảng phất là một cõi Hư Vô, lạnh lùng buồn tẻ.

Gió nhẹ thổi đến làm cho cát vàng do thân thể Toại Nhân thị hóa thành xoay tròn trên con đường tĩnh lặng.

Tử Thành như đã mất đi lực lượng ma tính trong dĩ vãng, không hề còn có loại cảm giác làm hồn người khiếp đảm, làm cho người ta sợ hãi.

Trên bầu trời, một văn sĩ trung niên hoạt bát nho nhã chít đầu khăn lông hạ xuống, đúng là Chu Văn vương tính thiên tính địa, hiểu tường tận chuyện ở nhân gian.

Ông ta ngửa mặt lên trời khóc lớn ba tiếng, đem thi thể người chết đã biến thành cát vàng kia mà táng cạnh giếng ma. Ông ta đứng yên lặng một lúc lâu.

“Trăm ngàn năm sau, cầm sắt cùng ngân, đàn sáo du dương, liệu có còn người nào nhớ được, Toại Nhân thị xương chôn vực sâu. Lại có người biết được hay không, Thần Nông cũng đã rải cốt chốn trời xa thẳm…”

Sau đó ông ta ôm vào trong ngực Kha Kha đã cuộn mình thành một đám, đang lâm vào hôn mê, lau đi nước mắt ở khóe mắt nó. Sau khi lẳng lặng nhìn Hoàng Nê Thai thật lâu mới nói: “Âm Dương giao chiến, khóc rỏ máu mắt Huyền Hoàng… Có thể nào quên? Sẽ không quên. ″

Gió dần dần nổi lên, nó thổi qua Tử Thành làm truyền ra những tràng âm thanh nức nở, giống như có người đang rên rỉ.

“Lần trước cũng không nói hết với ngươi chuyện ở nhân gian, hôm nay phơi bày cho ngươi những điều sau năm ngàn năm. Thủy triều lên rồi lại xuống, sau năm ngàn năm thì loài người sẽ đi tới điểm cực kỳ thịnh vượng, vốn đã lao lên một con con đường đặc biệt văn minh, nhưng cuối cùng lại tự hủy…”

Chu Văn vương lấy tay phất một cái, một hình ảnh hư ảo chiếu vào Hoàng Nê Thai trong không trung. Những tòa nhà cao chọc trời san sát nối tiếp nhau cao ngất tầng mây. Khi màn đêm buông xuống trời mây đỏ rực, trong đêm phồn hoa đều thấy đèn đuốc sáng choang.

Ô tô phóng như bay trên những con đường lớn rộng rãi. Trên bầu trời trong xanh, máy bay như lao tới các vì sao, hoàn toàn là một cảnh tượng tựa như ảo mộng.

“Phàm nhân cũng có con đường của phàm nhân, nhưng cuối cùng lại tự hủy… Tất cả rồi bị đánh quay về thời điểm bắt đầu. Sau năm ngàn năm, thần quốc phủ xuống, hư ảo cùng chân thật nghịch chuyển.”

Những hình ảnh lại thay đổi đang nhanh chóng thay phiên nhau.

“Ầm ầm ầm…”

Tử Thành rung động, chín ngọn đèn vĩnh cửu đang xoay tròn. Ở trên giếng ma bị phong ấn có hào quang ngút trời chiếu rọi ra.

Hư ảo còn chưa mất hẳn, Tử Thành đang hoàn thành sứ mạng cuối cùng.

Chu Văn Vương khóc lớn ba tiếng rồi mang theo Kha Kha bay lên trời.

Cuộc đại chiến bên ngoài bầu trời vẫn đang tiếp tục, nhưng đó là cuộc chiến đấu thuộc về Tổ Thần, cấp thấp hơn Bán Tổ căn bản vô phương nhúng tay. Cửu Châu đại địa đang rung động, về tương lai thế gian thì sẽ thấy kết quả sau cùng từ trận chiến này.

Những cánh hoa rơi nhuộm máu trong cảnh thiên địa điêu linh, trong Tử Thành cũng có những cánh hoa long lanh như mưa bay đầy trời.

Trên bầu trời cách xa Tử Thành có vô tận tu giả đang ngắm nhìn. Trận đánh ở ngoài bầu trời thì bọn họ vô phương thấy được. Tất cả đều tụ tại Ung Châu mà nhìn Tử Thành, nhưng không ai dám đến gần.

Nhất là trực hệ của Bán Tổ, trong phẫn nộ còn có sợ hãi. Tất cả đều kết thúc như vậy sao? Có lẽ vẻn vẹn là một sự bắt đầu.

“Ầm “

Trong Tử Thành ô quang ngút trời, chín chiếc đèn vĩnh cửu nở rộ phát ra hàng tỉ đạo quang huy. Nó hòa trộn cùng ô quang đầy mê hoặc của Tử Thành tỏa ra tứ phương.

Hào quang như là một trận mưa to trút xuống Cửu Châu, rất nhiều nhân vật trong truyền thuyết như bị thu hút mà bay vào trong Tử Thành.

Các nhân vật hư ảo cấp Bán Tổ trở xuống không ngừng bay tới rồi bị Tử Thành nuốt sống, có những người chính là đại nhân vật danh chấn một chốn.

Bọn họ không bị nuốt vào giếng ma mà là bị trấn phong ở trong mỗi một vật kiến trúc của Tử Thành, trở thành một thành viên trong đại quân Tử Thành.

Chu Văn vương đứng xa xa trên bầu trời nhìn chăm chú vào tất cả quá trình này, ông ta thở dài một tiếng mà thốt lên: “Sau năm ngàn năm thì những hư ảo khắc vào lòng người mới tan biến…”

Non sông Cửu Châu rung động, tứ phương thế giới đại sụp đổ.

Cửu Châu đại địa tựa hồ đã trong sáng hơn rất nhiều. Có những xứ sở tại hải ngoại rộng lớn vô tận hiện ra, có tòa thành khổng lồ, có đại sa mạc, có đảo cổ… Đều là đến từ tứ phương thế giới.

Tứ phương thế giới hư ảo tan biến, tất cả Hư Vô biến mất hầu như không còn. Những xứ sở mênh mông vô ngần thu nhỏ lại ngàn vạn lần, hư ảo biến mất, tất cả chân thật đều bảo lưu tiếp mà phân tán giữa những Hư Vô.

Khi tất cả yên tĩnh lại. Tử Thành yên tĩnh không tiếng động, hào quang đã tắt hết, chỉ có chín ngọn đèn vĩnh cửu đang sáng lấp lánh.

Rồi sau đó, chín ngọn đèn phóng lên cao, nhằm phía các nơi của Cửu Châu. Ở trên mỗi một châu đều cố định một chiếc đèn cổ vĩnh cửu bất diệt, Cửu Châu từ hôm nay trở đi đã hoàn toàn giải phong ấn. Cuối cùng, chúng lại chui vào dưới đất Cửu Châu. Ngọn đèn trên Hồng hoang Cổ Thôn cũng biến mất theo Cổ Thành Ung Châu kia.

Đại chiến ở ngoài bầu trời vẫn đang tiếp tục, nhưng mà hủy diệt ở nhân gian đã kết thúc.

“Ha ha…” Hổ Bí cười to, rồi sau đó che giấu nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét tứ phương mà nói: “Đúng là ta vẫn còn sống sót.”

Thái Dương Thần Tử Áo Lực Thác cũng phóng lên cao, ngửa đầu thét lớn một tiếng. Mái tóc vàng đầu đầy tung bay lấp lánh giống như ánh mặt trời chói lọi.

Nhưng mà bọn họ cũng vì lần nỗ lực này mà trả giá nặng nề, huyết mạch truyền thừa từ các bậc cha ông đã khô cạn, chỉ có mẫu hệ tinh hồn vẫn còn, thần lực bị biến mất hơn phân nửa.

Diệp Tiếu cười thảm một tiếng. Mặc dù còn sống, nhưng bọn họ đã phải trả giá quá lớn, có lẽ rồi cũng chỉ như những người trẻ tuổi trong thiên hạ sau này.

Đúng vậy, Bán Tổ hư ảo bỏ mạng, Tổ Thần đang đại chiến bên ngoài bầu trời, các Bán Tổ chân thật đã đi trợ chiến. Rốt cuộc còn ai có thể sống mà trở về?

Có lẽ, thế giới này sẽ hoàn toàn thay đổi. Chủ nhân tương lai của vùng đất này là ai thì hiện tại cũng không ai có cách nào xác định.

Một thời đại hoàn toàn mới sẽ đến.

Những cánh hoa điêu linh nhuộm máu đang rơi đã dần dần biến mất trong thiên địa, mà hào quang ngọc bích do Tổ Thần mới sinh ra cũng từ từ biến mất.

Thời gian mỗi một ngày trôi qua, non sông Cửu Châu mấy ngày vừa rồi không ngừng chấn động cũng từ từ bình yên trở lại.

Nhưng mà kết quả trận đánh bên ngoài bầu trời đến tột cùng ra sao thì không ai biết.

Hư ảo tận cùng cũng không hiển linh ra, vĩnh hằng thần quốc không hề phủ xuống. Nhưng còn Hiên Viên đại đế thì sao? Những Bán Tổ bay ra bên ngoài bầu trời đâu? Toàn bộ đều chưa trở về.

Một năm, hai năm… Mười năm đã qua, nhân vật cuối cùng trong trận chiến ấy không hề lại xuất hiện, tất cả phảng phất đã chôn vùi ở trong dòng chảy thời gian.

Tiêu Thần, cái tên này đã trở thành cấm kỵ trong miệng môn đồ Bán Tổ, đây là danh hiệu ác ma mà không ai nguyện ý nhắc tới.

Linh khí Cửu Châu đại thịnh, tu vi tu giả ở nhân gian bắt đầu đột nhiên tăng mạnh. Rào chắn tu luyện lúc đầu bị phá bỏ nên đã bắt đầu sinh ra các cao thủ chân chánh.

Cường giả hư ảo tan biến, cường giả chân thật biến mất. Sau khi mười năm sau trôi qua, những tu giả trẻ tuổi tuyệt đỉnh năm đó đi tới đỉnh cao mà mở ra thời đại của bọn họ.

Hoàng Kim Sư Tử Vương ba đầu quả nhiên như dự đoán của Tiêu Thần, nó lại xuất hiện hậu thế, trở thành vô địch Tây Vực, bắt đầu truyền thuyết huy hoàng của nó.

Cửu đầu thần xà uy chấn tây nam, hùng bá một chốn. Đây là một cường giả mới xuất thế, không ai biết quá khứ của nó.Nó cũng bắt đầu một đoạn truyền thuyết vô địch.

Một vị tu giả quật khởi ngoài dự đoán của mọi người, hắn được gọi là Đại Nhật Quỳ Hoa vương Hải Vân Thiên. Đại Nhật Quỳ Hoa ( hoa hướng dương) nở ra muôn đóa, cái sau vượt cái trước. Hắn cùng bà chị của mình được gọi là Nam Hải song kiêu.

Đám người con cháu của Thái Hạo, Hậu Dư, Đại Vũ danh chấn phía Đông Duyên Hải, được gọi là ngũ cường Luyện Khí sĩ.

Đương nhiên phải phá lệ nhắc tới chính là Ngưu Nhân, sau mười năm đã được gọi là Ngưu Ma vương. Hắn cùng sáu vị anh em kết nghĩa được xưng Thất Thánh danh chấn một chốn, cao thủ bình thường không dám tranh giành cùng bọn họ.

Có cả Lan Đức với thần chi huyết mạch, có Dực Long vương Lam Vũ, có Ác Long vương Thi La Đức được xưng là Quang Minh tam vương mà trong cùng thế hệ đã bộc lộ tài năng. Nhưng mà bọn họ đã đi xa về phương tây.

Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu tam đại long tử uy chấn Nam Cương, không người nào dám tranh phong cùng chúng.

Đông đảo cao thủ trẻ tuổi Trường Sinh Giới quật khởi năm đó, sau mười năm có rất nhiều người tự nhiên cũng đã thành danh thiên hạ. Nhưng là càng nhiều người hơn đã biến mất, càng có không ít người trực tiếp tan thành tro bụi tại cảnh giới Niết Bàn. “Thập đại trẻ tuổi ″ năm đó của Đại Thương đế quốc cùng đế quốc La Mã đã không còn lại mấy người. Trái lại những kẻ năm đó không lọt vào mười vị đứng đầu, nhiều lần chiến bại như Sở Hành Cuồng thì bộc lộ tài năng, vượt trội lên.

Những kẻ mà mười năm trước có thể nói là cao thủ trẻ tuổi quyết định như Triệu Trọng Dương, Tuyết Vũ, Mộng Tập Nghiệt, Thương Hải thì ngày nay lại càng tăng thêm vài Trọng Lâu, uy danh truyền khắp thiên hạ.

Còn Không Gian vương Liễu Mộ Lang, Tỏa vương Kim Tam Ức tất cả cũng đạt tới thành tựu xuất sắc, nổi danh thiên hạ.

Trung Nguyên còn có tám vị Chiến Thần…

Cũng có không ít cường giả năm đó mai danh ẩn tích, ví dụ như như dạng Độc Cô Kiếm Ma.

Chính quyền thiên hạ đã thay đổi, Triệu Lâm Nhi lại một lần nữa lên ngôi. Không ngờ nàng ta chưa chết, trực tiếp bức bách anh cả của mình thoái vị. Ngoài ra nàng còn lôi kéo một nhóm cao thủ nên càng nắm giữ một vũ khí bí mật. Nàng đã mở một tòa bí cung dưới đất, bên trong lại có vũ khí bí mật loài người đi theo hướng tự hủy trong năm ngàn năm, đó vốn là kết tinh của văn minh phải chôn vùi trong lịch sử.

Đây là một thời đại hoàn toàn mới, cao thủ xuất hiện lớp lớp, tranh nhau tỏa sáng thiên hạ.

Nhưng, ngoại trừ số ít mấy người như Hoàng Kim Sư Tử vương ba đầu, thật sự không ai dám tự nhận là vô địch thiên hạ.

Bởi vì, vết thương của đám người Hổ Bí, Thái Dương Thần Tử, Diệp Tiếu có khả năng hoàn toàn chữa lành hay không thì cũng không biết. Còn có những nhân vật lão tiền bối rốt cuộc đã ngã xuống hay không, mà mấy vị Kim Tiên Xiển Giáo chưa từng ngã xuống, vài đại đệ tử của Thông Thiên có thể còn sống… Đám môn đồ Bán Tổ đã qua thời huy hoàng còn có những lực lượng đáng sợ không biết nào đây.

Đương nhiên, quan trọng nhất là… Hải ngoại có quá nhiều thần bí.

Trên Long Đảo, Man Long còn chưa đích thực đi ra. Đến khi bọn chúng gầm rú trong thiên địa thì tất nhiên sẽ khuấy lên phong ba vô tận.

Ngoài ra, còn có Chiến Cốc của Chiến tộc, Lệ Sơn của Lệ Nhân tộc, những Man Long Dực Long của tộc Dực Long đã thoát ly Long đảo. Còn có vô số tòa thành khổng lồ, đại sa mạc, Hoang Nguyên, bí cốc gì gì đó nằm ở hải ngoại, có một số xứ sở đã gửi cao thủ với thực lực phi thường cường đại ra ngoài.

Mười năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, vận mệnh các thế lực ở Nhân Gian Giới đã biến đổi lớn lao.

Một con tiểu thú hay khóc mười năm qua đã đi khắp thiên hạ, nó khiến rất nhiều người đều phải nếm thử mọi nỗi đau khổ. Chính Hoàng Kim Sư Tử Vương ba đầu đột kích nó mà cũng không thu được bất cứ thành quả gì.

Đương nhiên, chính tiểu thú hay khóc cũng đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, nhưng đều gặp dữ hóa lành. Cuối cùng mặc dù vẫn còn giống như đứa trẻ hay khóc, nhưng mà cũng càng ngày càng ranh mãnh xảo quyệt.

Những nơi “Quỉ hay khóc ” đi qua, tuyệt đại đa số người ta đều phải tránh né, chỉ là sau này không biết vì sao đột nhiên nó biến mất.

Lúc này, Long vương Tiểu Quật Long ngày đó cũng xuất thế, nó đại chiến tứ phương, tìm kiếm tung tích Kha Kha. Điều đó cũng dẫn tới các Long vương khác hiện thân, các cuộc Vương chiến lại mở ra lần nữa.

Mười năm qua, thế cuộc thiên hạ đã thay đổi, mà Tiêu Thần đã từng đánh cho cao thủ khắp thiên hạ im re thì lại đang ở nơi nào?

top Trường Sinh Giới quyển thứ nhất đệ 348 chương mới thời đại

Cất dấu quyển sách, lần sau tiếp theo nhìn bả sách của ta lâu bảo tồn đến mặt bàn

Bối cảnh: tên cửa hiệu: tự thể: song đánh cổn bình:

“Có một nàng Thanh Thanh, sao linh hoạt kỳ ảo. Hàng mi khơi vần điệu, mắt nảy ý thơ. Làn môi mềm quyến rũ, hàm răng ngọc long lanh…”

Thân thể Tiêu Thần mặc dù chia năm xẻ bảy, máu nhuộm Hoàng Nê Thai, bị thủy phong ở trong Ma Tỉnh trung. Nhưng có một hư ảnh cao lớn phảng phất vẫn đứng ở bên cạnh vực sâu, những lời thương cảm đang không ngừng ngân nga.

“Băng cơ chứa ngọc cốt, phấn hồng hóa đất bùn. Hôm nay xa Thanh Thanh, kiếp sau xin gặp lại…”

Tổ Thần Toại Nhân thị theo gió mà tan, hóa thành cát vàng rồi từ đó vĩnh viễn biến mất.

Kha Kha khóc lớn, vì đã không bị Tổ Thần giam cầm nên nó nức nở vọt tới bên hư ảnh của Tiêu Thần, tiểu thú vươn trảo hết lần nọ đến lần kia chụp vào bóng dáng cao lớn kia.

Nhưng là, nó cũng không bắt được gì, hư ảnh như là thủy tinh pha lê bắt đầu bị nghiền nát rồi hoàn toàn biến mất ở trên không trung.

“Y nha y nha…” Tiểu Thú đau lòng muốn chết. Nó lớn tiếng khóc than, phủ phục ở chỗ hư ảnh biến mất. Hết lần nọ đến lần kia nó lục lọi đào bới nơi đó. Nó lớn tiếng khóc gọi, tiểu thú trảo vô lực chụp vào bầu trời.

Để tống tiễn Bán Tổ, cũng là tống tiễn chính mình, kết cục của Tiêu Thần giống như Chu Văn vương suy tính vậy, cùng Bán Tổ đồng táng dưới vực sâu.

Các món như Chiến Kiếm, Hoàng Kim Thần Kích., Ô Thiết ấn bắn tung về phía tứ phương, Thạch Nhân bị hư hại cũng vỡ vụn mà bay lên trời.

Kha Kha giống như chim quyên lấy máu, âm thanh nức nở vô cùng buồn rầu làm cho lòng người nghe thấy mà chua xót. Đôi mắt to linh hoạt ẩn chứa nước mắt, nó đi đến trên Hoàng Nê Thai không ngừng kêu gọi tên của Tiêu Thần cùng Thanh Thanh, nước mắt làm ướt Hoàng Nê Thai trấn phong giếng ma.

Tiểu Thú cuộn mình thành một khối, buồn rầu nức nở mà té xỉu trên Hoàng Nê Thai. Từ khóe mắt tuôn ra dòng lệ trong suốt, làm cho người ta sinh lòng thương hại.

Tử Thành yên tĩnh khác thường, trên đường phố trống trải không có một bóng người. Ở đó phảng phất là một cõi Hư Vô, lạnh lùng buồn tẻ.

Gió nhẹ thổi đến làm cho cát vàng do thân thể Toại Nhân thị hóa thành xoay tròn trên con đường tĩnh lặng.

Tử Thành như đã mất đi ma tính lực lượng trong dĩ vãng, không hề còn có loại cảm giác làm hồn người khiếp đảm, làm cho người ta sợ hãi.

Trên bầu trời, một văn sĩ trung niên hoạt bát nho nhã chít đầu khăn lông hạ xuống, đúng là vChu Văn vương tính thiên tính địa, hiểu tường tận chuyện ở nhân gian.

Ông ta ngửa mặt lên trời khóc lớn ba tiếng, đem thi thể người chêt kia biến thành cát vàng mà táng cạnh giếng ma. Ông ta đứng yên lặng một lúc lâu.

“Trăm ngàn năm sau, cầm sắt cùng ngân, đàn sáo du dương, liệu có còn người nào nhớ được, Toại Nhân thị xương chôn vực sâu. Lại có người biết được hay không, Thần Nông cũng đã rải cốt chốn trời xa thẳm…”

Sau đó ông ta ôm vào trong ngực Kha Kha đã cuộn mình thành một đám, đang lâm vào hôn mê, lau đi nước mắt ở khóe mắt nó. Sau khi lẳng lặng nhìn Hoàng Nê Thai thật lâu mới nói: “Âm Dương giao chiến, khóc rỏ máu mắt Huyền Hoàng… Có thể nào quên? Sẽ không quên. ″

Gió dần dần nổi lên, nó thổi qua Tử Thành làm truyền ra những tràng âm thanh nức nở, giống như có người đang rên rỉ.

“Lần trước cũng không nói hết với ngươi chuyện ở nhân gian, hôm nay phơi bày cho ngươi những điều sau năm ngàn năm. Thủy triều lên rồi lại xuống, sau năm ngàn năm thì loài người sẽ đi tới điểm cực kỳ thịnh vượng, vốn đã lao lên một con con đường đặc biệt văn minh, nhưng cuối cùng lại tự hủy…”

Chu Văn vương lấy tay phất một cái, một hình ảnh hư ảo chiếu vào Hoàng Nê Thai trong không trung. Những tòa nhà cao chọc trời san sát nối tiếp nhau cao ngất tầng mây. Khi màn đêm buông xuống trời mây đỏ rực, trong đêm phồn hoa đều thấy đèn đuốc sáng choang.

Ô tô phóng như bay trên những con đường lớn rộng rãi. Trên bầu trời trong xanh, máy bay như lao tới các vì sao, hoàn toàn là một cảnh tượng tựa như ảo mộng.

“Phàm nhân cũng có đạo của phàm nhân, nhưng cuối cùng lại tự hủy… Tất cả rồi bị đánh quay về thời điểm bắt đầu. Sau năm ngàn năm, thần quốc phủ xuống, hư ảo cùng chân thật nghịch chuyển.”

Những hình ảnh lại thay đổi đang nhanh chóng thay phiên nhau.

“Ầm ầm ầm…”

Tử Thành rung động, chín ngọn đèn vĩnh cửu đang xoay tròn. Ở trên giếng ma bị phong ấn có hào quang ngút trời chiếu rọi ra.

Hư ảo còn chưa mất hẳn, Tử Thành đang hoàn thành sứ mạng cuối cùng.

Chu Văn Vương khóc lớn ba tiếng rồi mang theo Kha Kha bay lên trời.

Cuộc đại chiến bên ngoài bầu trời vẫn đang tiếp tục, nhưng đó là cuộc chiến đấu thuộc về Tổ Thần, cấp dưới Bán Tổ căn bản vô phương nhúng tay. Cửu Châu đại địa đang rung động, về tương lai thế gian thì sẽ thấy kết quả sau cùng trong một trận chiến này.

Những cánh hoa rơi nhuộm máu trong cảnh thiên địa điêu linh, trong Tử Thành cũng có những cánh hoa long lanh như mưa bay đầy trời.

Trên bầu trời cách xa Tử Thành có vô tận tu giả đang ngắm nhìn. Trận đánh ở ngoài bầu trời thì bọn họ vô phương thấy được. Tất cả đều tụ tại Ung Châu mà nhìn Tử Thành, nhưng không ai dám đến gần.

Nhất là trực hệ của Bán Tổ, trong phẫn nộ còn có sợ hãi. Tất cả đều kết thúc như vậy sao? Có lẽ vẻn vẹn là một sự bắt đầu.

“Ầm “

Trong Tử Thành ô quang ngút trời, chín chiếc đèn vĩnh cửu nở rộ phát ra hàng tỉ đạo quang huy. Nó hòa trộn cùng ô quang đầy mê hoặc của Tử Thành tỏa ra tứ phương.

Hào quang như là một trận mưa to trút xuống Cửu Châu, rất nhiều nhân vật trong truyền thuyết như bị thu hút mà bay vào trong Tử Thành.

Các nhân vật hư ảo cấp Bán Tổ trở xuống không ngừng bay tới rồi bị Tử Thành nuốt sống, có những người chính là đại nhân vật danh chấn một chốn.

Bọn họ không bị nuốt vào giếng ma mà là bị trấn phong ở trong mỗi một vật kiến trúc của Tử Thành, trở thành một thành viên trong đại quân Tử Thành.

Chu Văn vương đứng xa xa trên bầu trời nhìn chăm chú vào tất cả quá trình này, ông ta thở dài một tiếng mà thốt lên: “Sau năm ngàn năm thì những hư ảo khắc vào lòng người mới tan biến…”

Non sông Cửu Châu rung động, tứ phương thế giới đại sụp đổ.

Cửu Châu đại địa tựa hồ đã trong sáng hơn rất nhiều. Có những xứ sở tại hải ngoại rộng lớn vô tận hiện ra, có tòa thành khổng lồ, có đại sa mạc, có đảo cổ… Đều là đến từ tứ phương thế giới.

Tứ phương thế giới hư ảo tan biến, tất cả Hư Vô biến mất hầu như không còn. Những xứ sở mênh mông vô ngần thu nhỏ lại ngàn vạn lần, hư ảo biến mất, tất cả chân thật đều bảo lưu tiếp mà phân tán giữa những Hư Vô.

Khi tất cả yên tĩnh lại. Tử Thành yên tĩnh không tiếng động, hào quang đã tắt hết, chỉ có chín ngọn đèn vĩnh cửu đang sáng lấp lánh.

Rồi sau đó, chín ngọn đèn phóng lên cao, nhằm phía các nơi của Cửu Châu. Ở trên mỗi một châu đều cố định một chiếc đèn cổ vĩnh cửu bất diệt, Cửu Châu từ hôm nay trở đi đã hoàn toàn giải phong ấn. Cuối cùng, chúng lại chui vào dưới đất Cửu Châu. Ngọn đèn trên Hồng hoang Cổ Thôn cũng biến mất theo Cổ Thành Ung Châu kia.

Đại chiến ở ngoài bầu trời vẫn đang tiếp tục, nhưng mà hủy diệt ở nhân gian đã kết thúc.

“Ha ha…” Hổ Bí cười to, rồi sau đó che giấu nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét tứ phương mà nói: “Đúng là ta vẫn còn sống sót.”

Thái Dương Thần Tử Áo Lực Thác cũng phóng lên cao, ngửa đầu thét lớn một tiếng. Mái tóc vàng đầu đầy tung bay lấp lánh giống như ánh mặt trời chói lọi.

Nhưng mà bọn họ cũng vì lần nỗ lực này mà trả giá nặng nề, huyết mạch truyền thừa từ các bậc cha ông đã khô cạn, chỉ có mẫu hệ tinh hồn vẫn còn, thần lực bị biến mất hơn phân nửa.

Diệp Tiếu cười thảm một tiếng. Mặc dù còn sống, nhưng bọn họ đã phải trả giá quá lớn, có lẽ cũng chỉ như những người trẻ tuổi trong thiên hạ sau này.

Đúng vậy, Bán Tổ hư ảo bỏ mạng, Tổ Thần đang đại chiến bên ngoài bầu trời, các Bán Tổ chân thật đã đi trợ chiến. Rốt cuộc còn ai có thể sống mà trở về?

Có lẽ, thế giới này sẽ hoàn toàn thay đổi. Chủ nhân tương lai của vùng đất này là ai thì hiện tại cũng không ai có cách nào xác định.

Một thời đại hoàn toàn mới sẽ đến.

Những cánh hoa điêu linh nhuộm máu đang rơi đã dần dần biến mất trong thiên địa, mà hào quang ngọc bích do Tổ Thần mới sinh ra cũng từ từ biến mất.

Thời gian mỗi một ngày trôi qua, non sông Cửu Châu mấy ngày vừa rồi không ngừng chấn động cũng từ từ bình yên trở lại.

Nhưng mà kết quả trận đánh bên ngoài bầu trời đến tột cùng ra sao thì không ai biết.

Hư ảo tận cùng cũng không hiển linh ra, vĩnh hằng thần quốc không hề phủ xuống. Nhưng còn Hiên Viên đại đế thì sao? Những Bán Tổ bay ra bên ngoài bầu trời đâu? Toàn bộ đều chưa trở về.

Một năm, hai năm… Mười năm đã qua, nhân vật cuối cùng trong trận chiến ấy không hề lại xuất hiện, tất cả phảng phất đã chôn vùi ở trong dòng chảy thời gian.

Tiêu Thần, cái tên này đã trở thành cấm kỵ trong miệng môn đồ Bán Tổ, đây là danh hiệu ác ma mà không ai nguyện ý nhắc tới.

Linh khí Cửu Châu đại thịnh, tu vi tu giả nhân gian bắt đầu đột nhiên tăng mạnh, Rào chắn tu luyện lúc đầu bị phá bỏ nên đã bắt đầu sinh ra các cao thủ chân chánh.

Cường giả hư ảo tan biến, cường giả chân thật biến mất. Sau khi mười năm sau trôi qua, những tu giả trẻ tuổi tuyệt đỉnh năm đó đi tới đỉnh cao mà mở ra thời đại của bọn họ.

Hoàng Kim Sư Tử Vương ba đầu quả nhiên như dự đoán của Tiêu Thần, nó lại xuất hiện hậu thế, trở thành vô địch Tây Vực, bắt đầu truyền thuyết huy hoàng của nó.

Cửu đầu thần xà uy chấn tây nam, hùng bá một chốn. Đây là một cường giả mới xuất thế, không ai biết quá khứ của nó.Nó cũng bắt đầu một đoạn truyền thuyết vô địch.

Một vị tu giả quật khởi ngoài dự đoán của mọi người, hắn được gọi là Đại Nhật Quỳ Hoa vương Hải Vân Thiên. Đại Nhật Quỳ Hoa nở ra muôn cánh đóa, cái sau vượt cái trước. Hắn cùng bà chị của mình được gọi là Nam Hải song kiêu.

Đám người con cháu của Thái Hạo, Hậu Dư, Đại Vũ danh chấn phía Đông Duyên Hải, được gọi là ngũ cường Luyện Khí sĩ.

Đương nhiên phải phá lệ nhắc tới chính là Ngưu Nhân, sau mười năm đã được gọi là Ngưu Ma vương. Hắn cùng sáu vị anh em kết nghĩa được xưng Thất Thánh danh chấn một chốn, cao thủ bình thường không dám tranh giành cùng bọn họ.

Có cả Lan Đức với thần chi huyết mạch, có Dực Long vương Lam Vũ, có Ác Long vương Thi La Đức được xưng là Quang Minh tam vương mà trong cùng thế hệ đã bộc lộ tài năng. Nhưng mà bọn họ đã đi xa về phương tây.

Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu tam đại long tử uy chấn Nam Cương, không người nào dám tranh phong cùng chúng.

Đông đảo cao thủ trẻ tuổi Trường Sinh Giới quật khởi năm đó, sau mười năm có rất nhiều người tự nhiên cũng đã thành danh thiên hạ. Nhưng là càng nhiều người hơn đã biến mất, càng có không ít người trực tiếp tan thành tro bụi tại cảnh giới Niết Bàn. “Thập đại trẻ tuổi ″ năm đó của Đại Thương đế quốc cùng đế quốc La Mã đã không còn lại mấy người. Trái lại những kẻ năm đó không lọt vào mười vị đứng đầu, nhiều lần chiến bại như Sở Hành Cuồng thì bộc lộ tài năng, vượt trội lên.

Những kẻ mà mười năm trước có thể nói là cao thủ trẻ tuổi quyết định như Triệu Trọng Dương, Tuyết Vũ, Mộng Tập Nghiệt, Thương Hải thì ngày nay lại càng tăng thêm vài Trọng Lâu, uy danh truyền khắp thiên hạ.

Còn Không Gian vương Liễu Mộ Lang, Tỏa vương Kim Tam Ức tất cả cũng đạtj tới thành tựu xuất sắc, nổi danh thiên hạ.

Trung Nguyên còn có tám vị Chiến Thần…

Cũng có không ít cường giả năm đó mai danh ẩn tích, ví dụ như như dạng Độc Cô Kiếm Ma.

Chính quyền thiên hạ đã thay đổi, Triệu Lâm Nhi lại một lần nữa lên ngôi. Không ngờ nàng ta chưa chết, trực tiếp bức bách huynh trưởng của mình thoái vị. Ngoài ra nàng còn lôi kéo một nhóm cao thủ nên càng nắm giữ một vũ khí bí mật. Nàng đã mở một tòa bí cung dưới đất, bên trong lại có vũ khí bí mật loài người đi theo hướng tự hủy trong năm ngàn năm, đó vốn là kết tinh của văn minh phải chôn vùi trong lịch sử.

Đây là một thời đại hoàn toàn mới, cao thủ xuất hiện lớp lớp, tranh nhau tỏa sáng thiên hạ.

Nhưng, ngoại trừ số ít mấy người như Hoàng Kim Sư Tử vương ba đầu, thật sự không ai dám tự nhận là vô địch thiên hạ.

Bởi vì, vết thương của đám người Hổ Bí, Thái Dương Thần Tử, Diệp Tiếu có khả năng hoàn toàn chữa lành hay không thì cũng không biết. Còn có những nhân vật lão tiền bối rốt cuộc đã ngã xuống hay không, mà mấy vị Kim Tiên Xiển Giáo chưa từng ngã xuống, vài đại đệ tử của Thông Thiên có thể còn sống… Đám môn đồ Bán Tổ đã qua thời huy hoàng còn có những lực lượng đáng sợ không biết nào.

Đương nhiên, quan trọng nhất là… Hải ngoại có quá nhiều thần bí.

Trên Long Đảo, Man Long còn chưa đích thực đi ra. Đến khi bọn chúng gầm rú trong thiên địa thì tất nhiên sẽ khuấy lên phong ba vô tận.

Ngoài ra, còn có Chiến Cốc của Chiến tộc, Lệ Sơn của Lệ Nhân tộc, những Man Long Dực Long của tộc Dực Long đã thoát ly Long đảo. Còn có tòa thành khổng lồ, đại sa mạc, Hoang Nguyên, bí cốc vô tận gì đó nằm ở hải ngoại, có một số xứ sở đã gửi cao thủ với thực lực phi thường cường đại ra ngoài.

Mười năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, vận mệnh các thế lực ở Nhân Gian Giới đã biến đổi lớn lao.

Một con tiểu thú hay khóc mười năm qua đã đi khắp thiên hạ, nó khiến rất nhiều người đều nếm thử mọi nỗi đau khổ. Chính Hoàng Kim Sư Tử Vương ba đầu đột kích cũng không thu được bất cứ thành quả gì.

Đương nhiên, chính tiểu thú hay khóc cũng đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, nhưng đều gặp dữ hóa lành. Cuối cùng mặc dù vẫn còn giống như đứa trẻ hay khóc, nhưng mà cũng càng ngày càng ranh mãnh xảo quyệt.

Những nơi “Quỉ hay khóc ” đi qua, tuyệt đại đa số người ta đều phải tránh né, chỉ là sau này không biết vì sao đột nhiên nó biến mất.

Lúc này, Long vương Tiểu Quật Long ngày đó cũng xuất thế, nó đại chiến tứ phương, tìm kiếm tung tích Kha Kha. Cũng dẫn tới các Long vương khác hiện thân, các cuộc Vương chiến lại mở ra lần nữa.

Mười năm qua, thế cuộc thiên hạ đã thay đổi, mà Tiêu Thần đã từng đánh cho cao thủ khắp thiên hạ im re thì lại đang ở nơi nào?