Chương 228: Ngũ Cự Đầu – Năm Đại Cao Thủ

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thông Thiên, một người khiến cho chư thần phải khiếp sợ; bốn thanh hung kiếm đều là dùng thần huyết mà luyện thành.

Giờ phút này, bốn thanh hung kiếm của Thông Thiên giáo chủ ở trên trời bổ xuống, làm người trên trời cũng phải táng đởm kinh hồn. Tru Tiên, Lục Tiên, Tuyệt Tiên, Hãm Tiên bốn thanh kiếm đều dài đến ngàn thước, như bốn ngọn núi lớn đổ xuống. Kiếm khí vô tận trực tiếp chấn nát không gian.

“Chết rồi!”

“Thông Thiên điên rồi!”

Các tu giả thực lực cường đại, trước tiên … Bỏ chạy đã! Chạy thục mạng, hi vọng rời xa vùng không gian này. Uy lực của tứ kiếm chấn động thiên địa, không có mấy người có thể đỡ được, nếu muốn còn sống thì phải lui tránh.

Nhưng nhiều người không có thực lực, có muốn chạy khỏi không gian bao phủ bởi tứ kiếm cũng không có khả năng nên chỉ còn chờ chết.

Uy lực tuyệt đối đã làm rất nhiều tu giả bình thường trên đại thảo nguyên trực tiếp xụi lơ trên mặt đất. Trên bầu trời tứ kiếm đem vùng không gian bị bao vây đánh nát bấy, tựa hồ muốn đen nơi đó hóa thành chốn hỗn độn.

Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, cảnh tượng thảm thiết về bầu trời nhuộm đỏ máu đó lại không xuất hiện. Tứ kiếm của Thông Thiên không chém về phía mọi người, mà là khống chế vừa đúng chỉ đánh vỡ di cung của Tổ Thần triều Hữu Sào.

Thiên cung ba năm qua không bị công hãm, giờ khác này đã hóa thành đống đổ nát. Trong tiếng ầm ì phát ra, gạch ngói vụ không ngừng rơi từ trên trời xuống.

Thông Thiên thì dám không có chút kính trọng nào với di cung của Tổ Thần, còn những người vì tìm bảo vạt mà đến thì không dám trắng trợn thể hiện như vậy.

Thực ra cũng chẳng ai có dũng khí nói Thông Thiên không kính trời, nể đất, coi mình là chúa tể. Ngay từ thời xa xưa lão đã trực tiếp khiêu chiến Tổ Thần triều Hữu Sào, giờ có làm như vậy hẳn cũng chưa tính là gì.

Tứ kiếm mau thu nhỏ lại, hướng về khối gạch vụn đang trôi nổi ở không gian vô tận, không hề nghi ngờ là muốn chiếm dị bảo của Tổ Thần.

Cũng không phải tất cả mọi người đều e ngại Thông Thiên. Một con bướm sặc sỡ ( thải điệp ) nhanh nhẹn xuất hiện trên đống phế tích không kiêng dè gì tứ kiếm của Thông Thiên. Giống như đang múa giữa vạn hoa mà bay vào giữa khu đổ nát. Cùng lúc đó, Thất Bảo Diệu thụ cũng đằng không bay vào, Khổng Tuyên cũng hóa thành năm đạo thần quang vọt tới.

Bên ngoài còn không ít người, nhưng không mấy ai có dũng khí tiến gần. Vào trong khu đổ nát đều là những nhân vật tàn nhẫn trong truyền thuyết, là cuồng nhân mà một cơn phẫn nộ thì máu tươi ngàn dặm. Bây giờ mà tiến lên tranh giành với bọn họ, vậy thuần túy là đi tìm cái chết.

Rất hiển nhiên Thông Thiên đã biết trong thiên cung của Hữu Sào có cát giấu chí bảo, tứ kiếm liền chém dọc ngang không hề dừng lại phút nào làm rất nhiều đao kiếm trong bảo khố hóa thành bụi. “Canh” một tiếng giòn vang, Tuyệt Tiên kiếm chém vào một vật cúng tế, nhưng một kích đó không hủy được vật mà ngược lại làm thân kiếm rung lên một trận.

Ba thanh hung kiếm còn lại lập tức xông tới vây lấy vật cúng tế đó muốn bảo hộ nó đem ra ngoài.

Đây là một con dao găm đá ( Thạch Chủy) cổ xưa đơn sơ. Nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra hình dáng chủy thủ dài không quá nửa thước. Nó giống đao nhưng không phải đao, giống kiếm nhưng không phải kiếm, cực kỳ giống như vũ khí đồ đá của người cổ đại ăn lông ở lỗ.

Không có một chút năng lượng dao động. Ngay cả Thông Thiên biết nơi này có chí bảo trấn trụ mà cũng không thể cảm ứng được. Lão hoàn toàn chỉ dùng bốn thanh hung kiếm chém đến khi nào tìm thấy.

Thất Bảo Diệu thụ một mực nhìn chằm chằm. Khi chứng kiến tứ kiếm của Thông Thiên tìm được Thạch Chủy liền hóa thành một đạo quang mang bay tới có ý đồ tranh đoạt.

Tru Tiên tứ kiếm chấn động mãnh liệt, kiếm khí hỗn độn phóng lên cao hướng về Thất Bảo Diệu thụ quét tới. Thất Bảo Diệu thụ liên tiếp di động, ngăn cảm kiếm khí, đồng thời ngoằn ngoèo tiến tới.

Bên cạnh, Ngũ Sắc Thần quang di động, Khổng Tuyên vọt tới. Tuy nhiên, Lục Tiên kiếm lắc mạnh một cái trong phút chốc đã đánh tan Ngũ Sắc Thần quang, ngay cả thân hình của Khổng Tuyên cũng suýt nữa hiện ra.

Bên kia, con bướm màu vẫn vỗ cánh chấp chới đột phá qua kiếm khí của Tru Tiên kiếm, lượn qua kiếm quang của Tuyệt Tiên kiếm mà không ngừng xông tới. Biến cố này làm người xem thất kinh, không biết con bướm sặc sỡ này có lai lịch gì mà có thể vượt qua hai kiếm của Thông Thiên giáo chủ, thực lực thật khó lường.

Ở xa, Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu ba đại man thú đều lộ vẻ khiếp sợ, Nhai Tí trừng mắt nói: “Không ngờ có người có thể chống lại Thông Thiên…”

Toan Nghê mắt lộ thần quang nói: “Nếu như ngươi biết lai lịch của nó thì sẽ không kinh ngạc đâu, đó là Trang Chu”

Trang Tử, chẳng để ý đến mình, không màng công danh lợi lộc, tiêu dao trong chốn hồng trần. Mặc dù tu thành đạo muộn, nhưng được cho là có nhiều khả năng nhất đạt tới cảnh giới của Tổ Thần. Quên đi bản thân, quên hết thảy, không chút ràng buộc, là người tự do tiêu dao nhàn tản.

Kỳ pháp, mặc dù lưu truyền hậu thế chỉ có nửa bộ, nhưng đối với giới tu luyện ảnh hưởng lớn vô cùng. Biển khổ sáng tỏ, lập khuôn phép cho ngàn phương, thành công sau mọi người, nhưng chẳng ai hơn được. Trang Tử thực sự siêu trần thoát tục, chân chính đạt đến mức vạn vật cùng sinh tồn, thần người hợp nhất.

Nói về cấp độ tu luyện tinh thần thì có thể nói là đạt gần đến đến mức của Tổ Thần nhất. Ngài đã chính thức đạt đến cấp độ tinh thần “Trời đất tồn tại cùng ta, vạn vật cùng ta hòa làm một”

Phía dưới đại thảo nguyên, tâm thần của Tiêu Thần kích động vô cùng. Nếu như hỏi người nào hắn kính nể nhất, vậy nhất định là Trang Tử. Hệ thống tu luyện tư tưởng đó tuyệt đối là vượt qua thời đại. Mặc dù lực lượng không địch lại đám người Thông Thiên, nhưng lấy tinh thần cảnh giới đền bù, tuyệt không yếu hơn bao nhiêu.

Trang Tử cũng tới lập tức làm chấn động người xem. Sau khi liên tục xông qua Tru Tiên, Tuyệt Tiên hai kiếm, Trang Chu hóa bướm lại nhẹ nhàng trở ra, tựa hồ không muốn đoạt Thạch Chủy. Điều này làm mọi người có chú khó hiểu, bất quá trong phút chốc liền hiểu rõ. Đây mới chân chính là Trang tử, cho tới giờ đều là tiêu dao trong đất trời, tuyệt không phải vì chí bảo của Tổ Thần mà đến, chỉ tình cờ thấy buổi gặp gỡ mà tiêu dao thôi.

Không giống người thường, Trang Chu độc nhất vô nhị hóa bướm mà đến. Không để ý tới kịch chiến trong di cung, tung bay giữa đống đổ nát, giống như tới viếng di tích của Tổ Thần thôi.

Đối với lần xâm nhập vừa rồi của Trang Tử, Thông Thiên giáo chủ cũng không thèm dể ý. Lão biết đối phương cũng không phải khiêu khích, hiển nhiên bẩm sinh thì bản tính đã như vậy, tùy tiện đi lại chỉ vậy mà thôi. Mà đây chẳng qua cũng chỉ là do tinh thần của Trang Chu biến thành, không phải bản thể. Dù lão có dùng Tru Tiên tứ kiếm chém giết cũng không gây hại tới bản thể của đối phương được.

Tru Tiên, Tuyệt Tiên kiếm vây khốn Thạch Chủy; Hãm Tiên, Lục Tiên kiếm phá không bay tới tiếp tục chém xuống đống đổ nát. So với Thông Thiên không ai rõ ràng hơn, năm đó hắn từng khiêu chiến Tổ Thần triều Hữu Sào. Tổ Thần có hai thanh binh khí gây cho lão ấn tượng sâu đậm.

Một cái Thạch Chủy thô lậu, một quả Thạch Cầu không hề mượt mà, thậm chí có chút thô sơ vô cùng buồn cười, nhưng lại có uy lực không thể tưởng tượng. Lại căn bản không thể lấy thần niệm truy tìm, bởi vì chúng không có một điểm năng lượng dao động. Nếu như lẫn trong đống đá, căn bản không thể nhận ra được chỗ thần kỳ.

Hãm Tiên cũng Lục Tiên kiếm đập tan hết thảy, tại một góc tối phát ra tiếng “Cạch” giòn tan. Một quả thạch cầu thô sơ cỡ nắm tay bị chém ra. Lục Tiên kiếm mạnh mẽ không từng bại cũng chưa lưu được chút ấn ký nào trên đó.

Hai thanh hung kiếm từng nhiễm vô số thần huyết lại vây khốn Thạch Cầu chuyển hướng về Tru Tiên cũng Tuyệt Tiên kiếm.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay to đột nhiên từ trên trời bay tới, che lấp toàn bộ khoảnh đất trời trực tiếp hướng Lục Tiên và Hãm Tiên kiếm đang bao vây Thạch Cầu mà chộp tới.

Uy áp không thể tưởng tượng, làm cho bầu trời phía trên khu đổ nát kịch liệt rung chuyển, không ngừng phá vỡ. Mặc dù là cung điện do Tổ Thần kiến tạo cũng khó chịu đựng nổi, lại làm vô số gạch ngói từ trên bầu trời rơi xuống.

Ở vùng đất trông phía xa, vài tên Đọa Lạc Thiên sứ cường đại đều lộ ra gương mặt khiếp sợ. Một tên trong đó nói: “Đó tựa hồ là một trong những cự đầu của phương tây… Chân chủ An Lạp (Allah)

Hồi giáo Tây Phương, chân chủ Allah tuyệt đối là cự đầu nổi danh trời đất, một trong số ít cường giả có thể cùng Thông Thiên, Nguyên Thủy đối kháng. Chí bảo của triều Hữu Sào khiến ngài từ xa tới, có thể thấy địa vị của Thạch Chủy và Thạch Cầu trong mắt của các cường giả này.

Bàn tay khổng lồ lóe ra quang mang thủy lam, phảng phất như có vô tận dịch thể phóng tới. Lục Tiên và Hãm Tiên kiếm tuy phát ra từng đạo hỗn độn kiếm khí, nhưng cũng không thể phá được bàn tay lớn này, đều bị quang mang thủy lam hóa giải. Hai bên xung đột, tạo ra từng đạo tia chớp, không gian không ngừng phá vỡ.

Có thể thấy nơi này có bao nhiêu nguy hiểm. Nếu bọn họ không tạo cấm chế giữ cho lực lượng không phát ra ngoài, sợ rằng một chùm ánh sáng tràn ra cũng có thể nghiền nát một đám người đang xem cuộc chiến.

“Kịch”

Cánh tay của chân chủ Allah chuyển động, triệt để nghiền nát di tích Tổ Thần. Đống đổ nát cuối cùng hoàn toàn rơi từ trên cao xuống, cùng mười mấy kiện dị bảo dấu trong đó toàn bộ rơi xuống.

Những người xem có thể phi hành lập tức sôi trào. Bọn họ căn bản không thể tranh đoạt hai kiện chí bảo của Tổ Thần. Nhưng lúc này nhiều bảo vật xuất thế như vậy, dù là Thông Thiên giáo chủ cùng chân chủ Allah cũng không thể quản hết, hỗn chiến lập tức bộc phát.

Khổng Tuyên bất đắc dĩ thở dài. Hắn biết có Thông Thiên tứ kiếm, Thất Bảo Diệu thụ, cùng chân chủ Allah thì một kiện Tổ Thần chí bảo hắn cũng không thể đoạt được nên đành hướng về mười mấy kiện dị bảo phóng đi.

Lúc này, một bóng ma to như núi hướng về phía Khổng Tuyên từ phía sau đánh tới. “Bịch” một tiếng, một thứ rắn chắc đập tới. Khổng Tuyên giận dữ, đúng lúc tâm không yên lại bị người đánh trộm. Hắn liền ở trong Ngũ Sắc Thần quang phóng ra hai đạo lãnh điện, quát: “Phiên Thiên Ấn có thể làm gì được ta?!”

Xoẹt

Ngũ Sắc Thần quang di chuyển, một đám tu giả lập tức bị nghiền nát, máu tươi bắn tung tóe, bầu trời nhuộm đỏ. Tu giả đại loạn, cuộc giết chóc chính thức bắt đầu. Toàn bộ đều biết tu vi bản thân phải do tự cố gắng tranh giàng dị bảo nên đều bắt đầu xuất thủ.

Man thú Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu trực tiếp chống lại mấy Đọa Lạc Thiên sứ. Ma vân bạo động, hắc vụ ngập trời, cùng Đọa Lạc Thiên sứ đại chiến kịch liệt.

Vài đầu dực long khổng lồ cùng hơn mười tu giả cũng bắt đầu đại chiến, tiếng rồng ngâm vang trời.

Các tu giả bình thường trên mặt đất trợn mắt há hốc mồm, cảnh tượng này lần đầu tiên họ được nhìn thấy.

Tiêu Thần lẳng lặng quan sát. Mặc dù hắn có thể ngự không phi hành, nhưng căn bản không định tới tranh đoạt. Hắn biết ở đó toàn những kẻ tàn nhẫn mà hiện giờ hắn không đánh được.

Đúng lúc này, Thạch Nhân trong cơ thể Tiêu Thần rung lên, Thạch Toản (cái khoan đá) càng như nóng lòng xông ra. Hắn liền giật mình vô bờ, chẳng lẽ là chí bảo mà đám người Thông Thiên đã bỏ qua? Nhìn về khu đổ nát bao la phía trước, Tiêu Thần nhanh chóng đi vào…

Trên bầu trời, chân chủ Allah đánh với Lục Tiên và Hãm Tiễn kiếm, Thất Bảo Diệu thụ đánh với Tru Tiên và Tuyệt Tiên kiếm. Cuộc chiến hoàn toàn được vây kín trên bầu trời, nếu không sợ rằng đã lan xuống mặt đất.

Hỗn độn quang mang long lánh, ba đại cường giả chiến đấu vô cùng kịch liệt.

“Bịch” Tru Tiên cùng Tuyệt Tiên kiếm trực tiếp tạo ra một đường hầm xuyên qua không gian đẩy Thất Bảo Diệu thụ ra ngoài theo lối đó rồi hướng chân chủ Allah áp tới. Tuy nhiên Thất Bảo Diệu thụ trong nháy mắt lại phá vỡ cấm chế xuyên qua không gian quay trở về, phóng ra một đạo thải quang giam cầm tứ kiếm vừa hội tụ.

Cùng lúc đó, một bàn tay khổng lồ khác của Allah cũng từ trên trời đánh tới, cùng nhau tấn công Thông Thiên giáo chủ.

Một tiếng huýt sáo dài, bảy con thiên mã đạp không đi tới. Một võ tướng mặc Hoàng Kim chiến giáp, tạo nên luồng năng lượng cuồn cuộn mênh mông đánh tới không gian giam cầm của Thất Thải Thần quang.

Người này giống như một thanh thiên đao, trực tiếp xé không đánh tới. Mặc dù trong tay không có binh khí gì, nhưng sát khí ngưng kết thành trăm ngàn thanh đao kiếm đánh tới tay trái của chân chủ Allah.

Những tu giả không tham chiến, từ xa nhìn thấy phải lạnh buốt sống lưng. Người này cực kỳ giống … võ thánh Tôn Vũ trong truyền thuyết!

Tại nhân giới, Quan Vũ được tôn là võ thánh trong miếu. Nhưng nếu nói rõ từ đầu, thì võ thánh thực sự phải là Tôn Vũ. Người này thực sự là tổ sư binh pháp, chiến lực vô song, hồn lực nghịch thiên.

Một quyền xuất ra như trời long đất lở đánh lui Allah, rồi vươn bàn tay lớn hướng tới Tru Tiên tứ kiếm muốn đoạt lấy Thạch Chủy.

Tru Tiên tứ kiếm phá vỡ hư không, định xuyên không gian bỏ chạy. Tuy nhiên ba đại cao thủ cùng thể hiện thân thủ. Ngay cả Thông Thiên giáo chủ cũng không địch lại, đường hầm xuyên không gian đã bị phá vỡ lại một lần nữa xuất hiện trong hư không.

“Thì ra võ thánh cũng không ngoại lệ nhỉ…” Từ trong Tru Tiên tứ kiếm truyền ra tiếng cười lạnh. Quanh thân Tôn Vũ sát khí ngập trời. Cả người lẫn trong sát khí chỉ lộ ra một bóng dáng cường tráng, âm thanh lạnh lùng truyền ra: “Đạo nhà binh, đạo sinh tử, đạo tồn vong, không thể không quản. Ta thống lĩnh nghiệp binh của thiên hạ, thạch binh này ta nhất định phải lấy.”

“Vũ khí này không phải của ngươi, tay ngươi vươn quá dài đó.” Chân chủ Allah mặc dù chưa hiện chân thân, chỉ lộ ra hai cái tay khổng lồ, nhưng tiếng cười gằn vang vọng trên không trung.

Tôn Vũ ngồi ngay ngắn trên thiên mã, lạnh lùng vô tình nói: “Đây là cổ bảo của Đông phương tộc ta, cũng coi là của ta, là các ngươi đang vi phạm đó.”

Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, bốn vị tuyệt thế cao thủ ở không trung phát ra một vùng quang mang lóa mắt, rồi quay trở về với hỗn độn! Bốn người trong hỗn độn lại chiến đấu kịch liệt.

Trang Chu hóa bướm nhẹ nhàng bay xuống, xuyên qua không trung trên cao đang kịch liệt tranh đoạt dị bảo, rời xa chiến trường rồi trực tiếp hướng khu đổ nát trên mặt đất mà đến.

Thạch Toản trong cơ thể Tiêu Thần bay ra, từ trong đống đổ nát lại tìm về một cánh tay cụt dài cỡ nửa ngón tay, đó là phần tay bị cắt từ bả vai.