Chương 220: Thiên Địa Đồng Lô Đích Thực

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Âm Mộc, có linh tính cực cao là loại cây rất hiếm có khó gặp. Bất kể là để luyện thuốc trường sinh bất lão, hay là chế tạo tuyệt thế thần binh, chỉ cần để vào một chút Âm Mộc đều có thể gia tăng xác suất thành công đáng kể.

Truyền thuyết nói Âm Mộc sinh trưởng tại âm phủ, trăm năm lớn một tấc, ngàn năm cao một thước, vạn năm chỉ một trượng cao. Khi cao một trượng có màu đỏ sậm như màu mã não, ba trượng cao lại trong suốt như tử toản, năm tháng càng lâu linh tính càng nồng đậm.

Có điều chính là Âm Mộc trong truyền thuyết cũng rất ít thấy, càng không nói đến huyết mã não trong suốt cùng tử sắc ngọc bích.

Miếng Âm Mộc nhỏ tầm bàn tay, toàn thân trong suốt sáng long lanh, như một khối ngọc bích màu tím bình thường. Nếu như không phải vẻ ngoài lúc ẩn lúc hiện vòng tuổi không rõ, rất khó làm cho người ta tưởng tượng đây là mộc chế. Cầm vật nặng khác thường trong tay, Tiêu Thần cẩn thận ngắm nhìn. Không sai, mặt trên thật rõ ràng thấy được dấu móng tay nhỏ méo mó xiêu xiêu vẹo vẹo chính là của tiểu thú Kha Kha lưu lại. Trong thoáng chốc hắn lại lần nữa cảm ứng được khí tức của tiểu thú.

Công dụng lớn nhất của cực phẩm Âm Mộc lệnh tại âm phủ đó là dùng để truyền tin. Khắc viết văn tự này nọ vậy tuyệt đối là lãng phí, chủ yếu là dùng để lưu lại dấu ấn tinh thần, truyền tải chân thật mọi biến động của tinh thần.

Tiêu Thần dụng tâm để cảm ứng,”Linh ứng” mọi dao động tinh thần trong Tử Toản Âm Mộc. Những dao động đến từ bên trong Âm Mộc vô cùng kịch liệt giống như thanh âm đích thực vọng ra.

Nhưng lại chỉ nghe âm thanh cầu cứu vô cùng ồn ào của người khác chứ không có âm thanh của tiểu thú, sự xung khắc đầy vẻ đe dọa lộn xộn với nhau. Xa xa thậm chí còn có âm thanh của tiếng kêu thảm thiết.

Từ trong Tử Toản Âm Mộc truyền đến một thế giới hỗn loạn như nồi nước sôi đang bốc lên sùng sục làm cho Tiêu Thần có cảm giác vô cùng lo lắng. Kha Kha tựa hồ đang ở hoàn cảnh vô cùng loạn lạc, tình hình đáng lo ngại.

Kì quái như thế nào lại không nghe thấy tiếng của tiểu thú tuyết trắng? Đây không phải là tin cầu cứu của nó sao?

Nghĩ tới đây Tiêu Thần không khỏi có chút nghi hoặc, phong thư này tại sao lại rơi vào tay Sở Giang Vương?

Hiển nhiên mọi thứ trước mắt này đều khiến Tiểu mập mạp( Bàn Tử) Ngưu Nhân chăm chú. Sở Giang vương, một trong Thập Điện Diêm vương truyền thuyết đang ngồi ngay ngắn trên ghế Bạc Cốt Bảo Y trôi nổi trong không trung. Gần ngay trước mắt hắn ở trong cổ điện như thế thì làm sao lại không khiến cho hắn thấy kinh ngạc và khiếp sợ cơ chứ?

Thập Diêm vương của Âm phủ là truyền thuyết xâm nhập lòng người. Điều này ngay cả tiểu hài tử đều biết chuyện, Tiểu Mập Mạp nhìn khối bạch cốt khô lâu này, cảm giác có chút sởn gai ốc

Mặc dù lão âm linh có nói qua. Tổ thần triều Toại Nhân tế luyện địa ngục âm phủ thất bại, nhưng dù sao thật sự luyện ra Thiên Địa Đồng Lô thì mặc dù thất bại trong gang tấc cũng đã là có chút thành quả.Nếu như Bạch Cốt khô lâu trước mặt không có nói sai thì cũng đã là sự quái dị lớn lao rồi!

” Ngươi…… Có thật là Sở Giang vương?” Ngưu Nhân cố gắng duy trì trấn tĩnh.

” Hắc hắc……” Toàn thân bộ khô lâu trắng nõn như ngọc truyền ra âm của tinh thần dao động vù vù, phảng phất như có một trận âm phong thổi qua cổ điện hoang tàn. Khí tức lành lạnh làm cho nhiệt độ trong đại điện đột nhiên giảm xuống.

Trong hốc mắt khô lâu. hai đạo thần quang như sao băng chiếu qua đại điện mờ tối. Có một cỗ uy áp khó tả thốt lên:” Âm phủ cuối cùng mặc dù không thể hình thành, nhưng mà Sở Giang vương thì không phải ai cũng có thể giả mạo.”

Thập điện Diêm Vương trong truyền thuyết quản lý mọi linh hồn không nổi danh bởi chiến lực. Thậm chí còn có lời đồn bọn họ coi như dùng chiến lực là tương đương như tự hạ thấp bản thân. Đương nhiên nói vậy cũng phải xem là so sánh với kẻ nào. Còn với hai chàng trai hậu thế trước mắt này mà nói thì đó tuyệt đối vẫn là cao thủ đáng sợ.

Ngưu Nhân lạnh buốt sống lưng, thế này thật đúng là gặp Tổ tông tái thế rồi!

Hắn không tự chủ được mà lui thêm về phía sau vài bước.

Hắc long vương vẫn không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt phát ra hai đạo quang mang lạnh lẽo chăm chú nhìn Sở Giang vương đang ngồi ngay ngắn trên Bạch Cốt Bảo Y đang trôi nổi.

Tiêu Thần mặc dù cũng rất giật mình, nhưng nhiều hơn vẫn là mối nghi hoặc. Hắn cảm giác trên cơ thể Sở Giang vương có một cỗ khí tức quen thuộc. Cái loại dao động linh hồn này giống như đã từng quen biết.

Trong thoáng chốc. Hắn cảm giác được Sở Giang vương cùng Tần Nghiễm vương, Diêm La vương, Luân Hồi vương mà hắn tự phong có dao động tinh thần giống nhau khác thường, phảng phất như cùng một loại. Điều này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc. Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm để tra xét, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn muốn hỏi.

” Ta tin tưởng ngài là Sở Giang vương trong truyền thuyết. Tiêu Thần bái khiến Diêm vương.” Dứt lời, hắn liền thi lễ rồi thật nghiêm túc và thành khẩn hỏi:” Thỉnh Diêm Vương cho biết Âm Mộc lệnh rốt cuộc làm thế nào lại được chuyển đến tay ngài?”

” Lí tưởng âm phủ của Tổ Thần triều Toại Nhân mặc dù thất bại trong gang tấc, nhưng dù sao đã thành hình. Trên danh nghĩa Thiên tử âm phủ thì ta ít nhiều vẫn phải dẫn đường cho một ít vong hồn. Đại quỷ tiểu quỷ trong tay mặc dù không nhiều lắm, nhưng mà cũng có mấy tên. Âm phủ này cùng mấy Hắc ám lĩnh vực ngay cả khi bị phong bế nhưng vẫn có thể truyền chút tin tức khi cần”.

” Thỉnh Diêm vương kể lại rõ ràng chi tiết”

Bạch Cốt Bảo Y trong không trung chậm rãi lượn một vòng quanh cổ điện, cuối cùng quyết định dừng giữa đại điện, Sở Giang vương truyền ra dao dộng tinh thần:” Các ngươi đi Cửu U đài đi.”

” Cửu U đài ở nơi nào?”

” Ra khỏi Sâm La điện cứ đi thẳng về phía trước. Với tốc độ của con Hắc Long này mà nói, nửa tháng sau hẳn là có thể thấy đài Thông U như một tòa núi. Trên đường đi nên tránh những vong hồn, có mấy ác hồn trong âm phủ không người nào có thể trị. Nếu như đụng với những chỗ không biết trong âm phủ thì nên tránh đi thật xa, một vài chỗ dưới này đến ta cũng muốn tránh”

Tiêu Thần bái tạ, mang theo Tiểu mập mạp đã có chút ngây ngốc đi ra khỏi đại điện. Khi tới cửa điện hắn đột nhiên ngừng lại rồi hỏi:” Thập Điện Diêm Vương đều ở tại âm phủ sao?”

Sở Giang vương rõ ràng sửng sốt rồi lắc đầu, dao động tinh thần có chút thương cảm nhộn nhạo mà nói:” Có lẽ chỉ còn lại có chính ta……”

Tiêu Thần trong lòng lại động nói:” Ta từng gặp qua tại Long đảo ba khối khô lâu, khí tức của bọn họ cùng ngài giống nhau đến kinh ngạc”

” Chín vị Diêm Vương âm phủ khác sao? Đây là điều khó có khả năng! Đến như Tổ Thần triều Toại Nhân mà sinh tử chưa biết, thì càng không nói tới bọn họ. Năm đó ta ta từng tận mắt thấy bọn họ hình thần cụ điệt ” Sở Giang vương vô lực phất phất tay, mặc dù chỉ là một bộ bạch cốt ( xương khô), nhưng Tiêu Thần lại rõ ràng cảm giác được lão có cảm giác kiệt lực nói không nên lời. Dường như nhớ lại câu chuyện thương tâm xưa cũ nên không muốn nói chuyện nhiều.

Cả đám Tiêu Thần cáo lui.

Đi ra khỏi đại điện tối mờ mờ, Hắc Long Vương phóng vội như chớp cho đến đi ra ngoài mấy trăm dặm thì Ngưu Nhân mới thở phào một cái mà than:” Khó mà tin nổi cứ như ở kiếp khác vậy, chúng ta rõ ràng đã tiến vào âm phủ, vừa mới rồi lại đi một chuyến đến điện Sâm La. Cái này…… mà nói ra thì ai cũng không tin. Ta hiện tại thật sự có điểm hoài nghi, có lẽ khi tế đàn cổ kia rơi xuống Thiên Địa Đồng Lô thì liệu có phải chúng ta đã chết hay không?”

Tiểu Mập Mạp vẻ mặt rất nghiêm nghị, thực nghiêm túc. Điều này làm cho trong lòng Tiêu Thần thoáng sinh ra một nỗi hoài nghi.

” Là Quỷ thì không có bóng” Tiêu Thần cười chỉ chỉ, ánh sánh của Thất Thải Thánh Thụ tỏa ra tùng chùm, như cành nhỏ mang điềm lành hiện lên trong hai tay Tiêu Thần để lại sau lưng bọn họ những bóng hình run rẩy.

” Nói thế thì là ta suy nghĩ nhiều quá” Ngưu Nhân thật thà cười, nói:” Ta cũng chưa sống được là bao, thế giới trên kia thiếu ta thì còn gì thú vị nữa”

” Đúng vậy, mặt trời hàng ngày còn phải chờ ngươi rồi mới đi, mỗi đêm trăng sao đợi ngươi để tỏa sáng tới đây.”

Đúng lúc này, Hắc Long Vương đột nhiên ngừng lại. Từ cực nhanh đến đứng yên khiến suýt nữa Tiêu Thần và Ngưu Nhân từ trên lưng lộn nhào xuống.

Trong địa phủ mờ mờ ảo ảo như dưới ánh sáng ban đêm phảng phất được bao phủ bởi lớp sương mù đen. Cho dù mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy đằng xa thấp thoáng hư ảo một kiến trúc có khí thế hoành tráng xứng đáng được gọi là những dãy cung điện.

Nơi đó mặc dù thoạt nhìn thì hoàn toàn tĩnh mịch, nhưng lại phát ra một dao động yếu ớt làm cho trong lòng người ta cảm thấy bị đè nén.

Ngưu Nhân nói nhỏ:” Chỗ này nhất định là một người tàn nhẫn, đại điện lại có khí phái như vậy, e là chỗ tổ tông còn sống nào đó ở.”

Tiêu Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sở Giang vương từng báo cho bọn họ, nếu thấy cung điện, gặp động phủ thì nhất định phải đi vòng qua. Bọn họ không dám bỏ ngoài tai. Lập tức Hắc Long Vương như một đạo ô quang ( chớp đen) lượn vòng quanh hơn mười dặm mới vượt qua chỗ đó.

” Chỗ vừa rồi tuyệt đối phải là Tổ tông của Quỉ. Chỉ cách điện Sâm La củaSở Giang vương chưa đến nghìn dặm, hiển nhiên không thèm nhìn đến Minh Vương”

Tiêu Thần tỏ vẻ đồng ý, âm phủ so với bọn hắn tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều. Căn bản là không có quy tắc trật tự, có thể phỏng đoán đây là một thế giới hỗn loạn đáng sợ.

Liên tục bảy ngày đám Tiêu Thần tránh né hơn mười pháo đài cổ kính ảm đạm, cung điện, động phủ, lại càng gặp được hằng hà sa số cô hồn dã quỷ. Nếu như không phải có sự tồn tại của Bảo Thụ thì e là bọn họ đã bị đám Quỷ Hồn này xé xác từ lâu.

Ngoài ra, âm khí dưới địa phủ rất nặng, mặc dù không có không gian Hắc ám quái dị như lời lão Âm Linh nói, nhưng thời gian dài cứ ở lại tiếp cũng sẽ gây thương tổn cực lớn cho thân thể. Nếu không phải có Thất Thải Thánh Thụ bảo hộ thì bọn họ rất khó tiếp tục cầm cự.

Ngưu Nhân trong lòng có nghi hoặc nói:” Lúc đầu chúng ta trên mặt đất phát hiện thấy Đại Địa Huyết mạch là từ dưới này ra, hẳn là từ dưới đất phun lên. Nhưng mà phía dưới là địa tào âm phủ thì làm sao có thể có được linh khí như vậy chứ?”

Tiêu Thần lắc đầu, nói:” Khó mà nói, cái này đúng ra cũng không phải có nghĩa là từ dưới đất phun lên. Đây hẳn là một mảng Thiên Địa đại thế giới, là một không gian bao la thực sự nào đó”

Ngưu Nhân suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ đồng ý, Hắc Long Vương mặc dù mỗi ngày chỉ có bay một nửa thời gian, nhưng là có thể hình dung mỗi ngày hàng vạn dặm, tốc độ có thể nói nhanh như chớp. Như thế, cứ đi một hướng suốt bảy ngày thì đã hơn bẩy vạn dặm đường. Nhưng ở âm tào địa phủ này cũng chỉ có thể dùng cách nói ” một đoạn đường” để hình dung mà thôi. Xem ra có vẻ thật sự không phải là đang ở dưới đất nữa.

Tiểu mập mạp Ngưu Nhân cảm thán:” Tổ Thần triều Toại Nhân quả thật thần thông vô biên. Lại còn tế luyện ra một không gian mênh mông vô bờ, một địa phủ vô tận không ranh giới”

Một Thiên Địa Đồng Lô bao hàm cả một thế giới đích thực!

Ngày thứ mười, đám Tiêu Thần đang đi trên đường đột nhiên phát hiện phía trước có ánh sáng lấp lánh tỏa ra. Dưới địa phủ mờ tối này thì có vẻ là vô cùng không hợp lý

Bọn họ cần phải đi đường vòng lượn qua. Nhưng mà Tiêu Thần cùng Ngưu Nhân đều cảm ứng được ở nơi đó dường như cũng không có bất cứ lực lượng âm tính nào, ngược lại còn có khí tức thần thánh.

Dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy một đống đổ nát, ánh sáng nhạt như đàn đom đóm đúng là đến từ nơi đó.

” Là một đống đổ nát, không phải là phủ đệ, hẳn là không có gì nguy hiểm. Chúng ta đi qua xem một chút.” Ngưu Nhân đề nghị.

Tiêu Thần gật đầu, cho dù ở đó có linh thể, cũng không phải là ác quỷ và ác hồn.

Hắc Long Vương quật đuôi một cái, hơn hai mươi dặm trong phút chốc tới ngay.

” Miếu thờ?!” Ngưu Nhân vô cùng giật mình nói:” Trong Âm tào địa phủ làm sao lại có miếu thờ?”

Chỉ là một miếu cổ đã hoang tàn xơ xác, sớm đã đổ rạp xuống trên mặt đất. Hẳn là lâu năm không hề được tu sửa, năm tháng thời gian đã vô tình khiến nó đổ sụp.

Những chùm ánh sáng thần thánh chính là phát ra từ tượng Phật đã vỡ tan. Trong địa phủ mờ tối thì ngay cả ánh sáng đom đóm cũng có vẻ khác thường lắm rồi, càng không nói đến ánh sáng có tính thần thánh như Phật quang này.

Tiêu Thần đi tới nâng dậy mấy tượng phật đã vỡ mà nói:” Ngươi quên à, trong truyền thuyết phật giáo có nói đến một cường giả thần thông quảng đại tọa trấn dưới địa ngục không?”

” Ngươi không phải là nói đến…… Địa Tạng vương sao?”

” Là ngài, địa ngục một ngày trống vắng là một ngày không có phật. Ngài từng phát hạ ý nguyện như thế mà vĩnh viễn trấn giữ trong địa ngục. Phải biết rằng với tu vi của ngài cũng không kém hơn bao nhiêu so với Phật đà. Trong phật giáo đều biết mấy vị cao thủ này. Nếu ngài không có tư cách thành phật thì phật giáo hầu như sẽ không có phật.”

Ngưu Nhân gật đầu, nói:” Nghĩ lại thì quả thật có vậy một lão tổ tông sống như vậy. Chiến lực cao tựa trời cao, trong thời thượng cổ từng dùng thân đón đỡ ba kích của Nguyên Thủy Thiên tôn. Trong mấy cao thủ phật giáo từng biết thì Thập Điện Diêm Vương không có đủ chiến lực đấy”

Hoài bão lớn lao của Địa Tạng vương cả thiên hạ đều biết. Năm đó từng gây chấn động trời đất, cưỡi trên liên hoa (hoa sen) như điềm lành giáng trần, có thể nói là thiên hạ đại từ đại bi cực kì trí dũng.

” Nhưng mà địa ngục chưa từng trở thành sự thật, vậy chuyện này trong truyền thuyết liệu có đáng tin không?” Ngưu Nhân lại tỏ ra nghi vấn như vậy.

Tiêu Thần gật đầu, nói:” Không thể hoàn toàn tin, cũng không thể không tin, truyền thuyết hoặc ít hoặc nhiều có thể truyền lại cho chúng ta một ít tin tức chân thật”

Tiểu mập mạp cười ha hả nói:” Chúng ta tìm dưới này, biết đâu ở đây lại tìm thấy vài viên xá lợi tử đấy chứ. Xem ra tượng phật này không giống như là vật phàm, nếu không làm sao có thể tỏa ánh sáng được chứ.”

Mập mạp đào sâu ba thước như thế, nhưng không làm sao tìm được xá lợi tử. Tượng phật sở dĩ sáng lên đó là bởi vì bên trên có khắc vài đạo chú văn, tụ tập một điểm tàn dư của phật lực.

Nhưng thật ra Tiêu Thần cảm giác từ chân trái truyền đến những trận rung động rất nhỏ. Toại Nhân Toản giống như thoát thân ra ngoài mà dùng phương pháp rèn luyện dong binh khiến cho các khỏa Thi Bố trong cơ thể dao động.

Toại Nhân Toản vẫn chưa ra hoàn toàn, Tiêu Thần tâm niệm vừa động, khỏa Thi Bố hiện ra. Vào đúng khoảnh khắc rời khỏi thân thể, Huyết bố hắc sắc lập tức dao động mãnh liệt, suýt nữa thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Thần.

Cát bụi bay mù, đá loạn quay cuồng, toàn bộ nền cổ miếu bị Huyết bố đánh vỡ làm đá vụn tung bay.

Hắc Long Vương như lúc lâm đại địch. Leng keng một tiếng, thánh kiếm của long tộc hóa thành một đạo quang mang chói mắt từ trong cột sống xuất ra.

Tiêu Thần và Tiểu Mập Mạp cùng nhau nhìn về dưới đống nền đổ nát, chỉ thấy có một chân……

***

Dưới không hề nữa nhận được phí chữ kể ra chi liệt.

muốn bộc phát các huynh đệ, không nên tái xoát thư bình. Ta đã trở về, đã chứng kiến. Ngày mai hai chương, các huynh đệ ủng hộ nói, hội liên tục. Như vậy…… Hiện tại, xin mời đầu nguyệt phiếu, đề cử phiếu ủng hộ đi!

Mặt khác thuyết hạ, trường sinh giới theo thần mộ không có bất cứ gì liên hệ, không phải tục tập. Này quyển sách không có vì đích thiên cùng thiên đạo, thần mộ trung thiên đạo đã viết đích đủ minh bạch, muốn nhìn nghịch thiên, chinh chiến thiên đạo đích thư hữu đi xem ta thượng quyển sách( Thần mộ) đi. Còn có, tiêu thần sẽ không là ai ai ai chuyển thế, muốn nhìn chuyển thế đích thư hữu, đi xem ta đệ nhất quyển sách( Bất tử bất diệt) đi, nọ vậy quyển sách đích diễn viên chuyển thế mười lần