Chương 394: Nham Hiểm

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tác giả: Thần Đông

Converter: Daitri_Giangu

Dịch giả: duongproooo

Khắp nơi mù mịt, phi thường yên tĩnh. Trong núi rừng tối om, đưa tay không thấy được năm ngón.

Tiêu Thần bí mật đi trong rừng rậm do những cây cổ thụ chọc trời tạo thành để dễ bề che dấu tích. Hắn hướng về khe núi cách đó hơn mười dặm mà đi, cực kì cẩn thận.

Lấy linh giác nhạy cảm làm mắt thần, tất cả mọi nơi đều nhập hết vào tâm nên có khả năng rõ ràng “Thấy” linh khí đang lượn vòng chung quanh cổ mộc, đám hươu sao vẫn lẳng lặng say sưa ngủ. Thậm chí có thể rõ ràng “Thấy” chuột chũi đang hoạt động dưới đất.

Khi tới gần thung lũng chỗ Nghĩ Tộc đóng thì Tiêu Thần nhạy cảm phát giác có dị thường. Không thể không nói, Nghĩ Tộc phòng ngự phi thường cường đại, cơ hồ cứ cách hơn mười thước lại có một cường giả Nghĩ Tộc đang mai phục, mà tất cả lại còn nấp dưới đất.

Nghĩ Tộc là một đại tộc số lượng quân đông đảo, chiến thuật biển người là phương thức chiến đấu mà bọn hắn am hiểu nhất.

Tiêu Thần giống như một bóng ma tránh né những tai mắt Nghĩ Tộc này, thần không biết quỷ không hay lẻn vào bên trong thung lũng. Hắn muốn giết chết Nghĩ vương đang bị thương nặng.

Thung lũng cực kì rộng rãi, cây rừng mọc rậm rạp nên che giấu mấy ngàn người không thành vấn đề. Giờ phút này yên tĩnh không tiếng động, mặc dù nơi này có vô số cao thủ Nghĩ Tộc, nhưng lại đều phảng phất đang lâm vào trong giấc ngủ say, không có một chút âm thanh phát ra.

Trên Hoàng Toản cốt thể đã có những sợi tơ máu, Tiêu Thần đã có khả năng hòa tan tốt hơn vào trong thế giới này. Giữa rừng cây sức sống hừng hực, hắn phảng phất đã hòa hợp một thể cùng với hoa cỏ thực vật, hòa trộn hợp nhất cùng thiên địa vạn vật, mà cũng hóa thành một bộ phận của thế giới này.

Loại cảm giác này quá tuyệt vời. Từ sau khi mất đi huyết nhục đã bao nhiêu năm hắn chưa từng có trạng thái yên lặng linh hoạt kỳ ảo như vậy.

Giờ phút này, Tiêu Thần không phải giống như đến để giết người, mà như là đang truy tìm đại đạo. Cảm thụ linh giác đang không ngừng tăng lên, tự nhiên hắn đứng lặng ở trong thung lũng này.

Rõ ràng người đang ở trong khe núi rừng rậm, nhưng khí tức quanh thân lại hoàn toàn biến mất mà trở thành Hư Vô mờ ảo. Ngay cả là cao thủ cảnh giới Ngư Dược cũng khó lòng cảm ứng được.

Đây là một loại lĩnh hội, cũng là một lần tâm tình thăng hoa. Tiêu Thần lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng lại cũng không quên tại sao tới đây. Thần thức lan đi tìm kiếm những thứ tương tự, hắn hợp nhất cùng thiên địa để tìm tung tíchNghĩ vương.

Trong khắp thung lũng có ước chừng hơn ngàn tu giả Nghĩ Tộc nửa người nửa yêu, trong đó không thiếu chiến tướng cường đại gần đạt mức dị tộc vương. Nhưng mà trước sau lại không hề phát hiện ra Nghĩ vương, hắn tựa hồ không ở trong thung lũng này.

Tiêu Thần cũng không hề nôn nóng trong lòng, ngược lại liền hoàn toàn yên lặng mà lẳng lặng chờ đợi trong thung lũng này. Nói vậy hẳn là Chiến Vương, Nghĩ vương, Khô Lâu Vương đang mật bàn, có lẽ đang thảo luận biện pháp tiêu diệt hắn.

Cho đến tận đêm khuya, Nghĩ vương cường đại mới trở về. Hắn không có bất cứ lời nói nào, mà đáp xuống trên bãi đá chính giữa thung lũng rồi bắt đầu yên lặng ngồi xuống điều tức chữa trị thân thể bị kiếm đâm.

Trong thung lũng hoàn toàn bình yên,thiên địa tinh khí tứ phương hội tụ đến bao phủ Nghĩ vương vào bên trong một quầng sáng mông lung chiếu rọi ra.

Tiêu Thần không phát động công kích, mặc kệ Nghĩ vương đang thong thả khôi phục. Hắn lẳng lặng ẩn núp bất động tại chỗ.

Như thế qua một lúc khá lâu, đã đến sau nửa đêm. Quanh thân Nghĩ vương có ánh sáng thần thánh lượn lờ, vết thương đang chuyển biến tốt đẹp rất nhanh. Nhưng Tiêu Thần vẫn không hành động.

Không một tiếng động, có hai bóng ma xuất hiện ở trong thung lũng. Lại là Chiến Vương Cảnh Bồ cùng Hoàng Toản Khô Lâu Vương, chúng đáp xuống chỗ bãi đá Nghĩ vương ngồi.

Nghĩ Tộc vương giả mình người đầu kiến mở mắt ra, gật đầu với với bọn chúng rồi sau đó lại bắt đầu tiếp tục chữa trị vết thương. Hoàng Toản khô lâu nhìn quét tứ phương, nhìn về phía không trung rồi nói: “Dự đoán hắn cũng không có loại khí phách đó, không dám đến đây hành thích. Chúng ta đã quá lo lắng.”

Chiến Vương Cảnh Bồ ngắm nhìn bầu trời xa, nói: “Cẩn thận một chút thì tốt hơn, coi như là hộ pháp cho Nghĩ Vương. Mà nếu là hắn đến liền để cho hắn chỉ còn đường chết.”

Tiêu Thần không thể không thừa nhận, dị tộc vương không có một người lương thiện. Mọi người đều mưu mô kín đáo, lại đang đánh bẫy chờ hắn lọt vào chai. Nhưng mà giờ phút này hắn cũng không dao động tinh thần, phảng phất đã biến thành một gốc cây ngọn cỏ, hợp nhất cùng hoa cỏ, hòa tan vào làm một thể cùng mặt đất. Ngay cả là dị tộc vương cũng khó lòng cảm ứng được.

Loại trạng thái kỳ diệu một mực không bị làm hỏng.

Xoẹt xoẹt

Chiến Vương cùng Hoàng Toản khô lâu giống như hai bóng ma đi xa, biến mất trong trời đêm đen thẫm. Tiêu Thần vẫn không hề động, hắn vẫn còn chờ, chờ đợi thời khắc tốt nhất đến.

Ánh bình minh sắp đến, giờ phút này vết thương của Nghĩ vương đã khá được hơn phân nửa. Bị Thiên vương cảnh giới Chí Nhân đánh cho trọng thương mà một đêm có được kết quả như vậy, có thể tưởng tượng sức khôi phục của hắn khủng bố tới đâu.

Nhưng ngay vào lúc bóng tối tan biến thì Tiêu Thần ra tay. Không một tiếng động hắn tới gần, giống như làn mây trôi giạt kia, giống như làn gió phe phẩy tới, trong lòng hoàn toàn biến ảo, thân thể cùng thiên địa vạn vật tuy hai mà một.

Tất cả cao thủ Nghĩ Tộc chung quanh đều không hay không biết, bị loại trạng thái gần như tự nhiên của hắn che mắt nên không ai bị bừng tỉnh. Thậm chí là Nghĩ vương cũng không hề cảm thấy được nguy hiểm đang âm thầm tới gần.

Bạo động!

Trong khoảnh khắc ánh bình minh xuất hiện, Tiêu Thần bạo động!

Loại khí tức kỳ ảo tự nhiên hoàn toàn biến mất, vào giờ khắc này có chỉ hủy diệt và giết chóc!

Bát Tướng cực nhanh làm cự li không đủ mười thước hóa thành gang tấc, Tiêu Thần một bước liền đi lên bãi đá cao lớn. Thất bảo tuyệt đỉnh trong tay bị biến thành thanh đao sắc bổ xuống, Thiên Âm chữ ” Ông” trong miệng càng là rung động với phương thức hung ác điên cuồng nhất.

Lúc trước Chiến Vương Cảnh Bồ đã dặn Nghĩ vương cẩn thận, đề phòng ám sát. Nhưng một đêm trôi qua mà không có chuyện gì phát sinh. Hắn cười thầm đường đường Chiến Vương quá mức cẩn thận. Nhưng là thật không ngờ liền vào lúc ánh bình minh đến, vào thời khắc hắn hắn buông lỏng nhất thì sát khí mang tính hủy diệt đột nhiên đến, đánh hắn trở tay không kịp.

Vết thương đã khá được hơn phân nửa, nhưng còn chưa khôi phục đến cảnh giới cao nhất. Hắn vội vàng xuất thủ, lúc này cũng muộn.

Thần thông của Nghĩ vương bị Thiên Âm chữ ” Ông” ngăn chặn toàn bộ, nhưng còn Thất Bảo Diệu Thụ lấy khí thế không thể ngăn cản chém xuống. Bóng máu bắn tung toé, trực tiếp chém rơi đầu của hắn.

Năng lực chém đứt vạn vật của Thất Bảo Diệu Thụ căn bản không phát huy, bởi vì không cần phát ra. Giờ phút này tác dụng của nó vẻn vẹn là một thanh chiến đao, Tiêu Thần có lực công kích quá cường đại, một kích thành công. Nếu đổi lại là binh khí của hắn thì cũng có hiệu quả như thế.

Dẫu thi thể Nghĩ vương đã chia lìa, nhưng Tiêu Thần vẫn còn không yên lòng. Hoàng Toản cốt chưởng liên tục chụp xuống làm Nghĩ vương bị đánh chia năm xẻ bảy. Không thể không nói, Nghĩ Tộc vương giả mạnh phi thường, công kích có tính hủy diệt thế này mà cũng không đủ khiến tàn thi của hắn tan thành tro bụi.

Nhưng rốt cuộc để cho hắn nuốt hận đến cùng. Tiêu Thần lại không định phá hủy tứ phía. Không gian Giới Chỉ lóe ra hào quang rồi thu thi thể Nghĩ vương chia năm xẻ bảy vào đó mà bay lên trời.

Đông đảo cao thủ Nghĩ Tộc đã bị kinh động, chính mắt thấy tất cả điều này quả nhiên là hận muốn nứt mắt ra. Nhưng căn bản không còn kịp ngăn cản nữa. Vô số bóng hình phóng lên cao, đuổi đi theo.

Mà trên ngọn núi cách đó không xa, Chiến Vương cùng Khô Lâu Vương lại càng tức giận. Bọn chúng cũng không đi xa, liền ở chung quanh nhằm bảo vệ. Nhưng không nghĩ tới Tiêu Thần đã sớm lẻn vào trong thung lũng, tránh né được thần thức của chúng tìm tòi.

Hai đại vương giả giận dữ, đuổi giết theothề phải tiêu diệt địch. Trong nháy mắt bọn chúng vượt qua tất cả đám tu giả dị tộc.

Tiêu Thần không quay đầu lại, hắn tăng tốc độ lên tới cảnh giới cực hạn. Trước mắt cơ hội sống lại đã xuất hiện, sắp sửa khôi phục thần thông chiến kỹ trước kia thì hắn không muốn liều mạng trong thời kỳ tràn ngập hy vọng này. Đối mặt hai dị tộc vương cường đại hắn tuyệt không nghênh chiến.

Bát Tướng cực nhanh của Tiêu Thần mặc dù không đạt đến cảnh giới viên mãn ngày xưa,nhưng dù sao đã khôi phục. Hai đại vương giả mặc dù cũng có tốc độ cực khủng bố, nhưng sau nửa canh giờ cũng vẫn bị mất mục tiêu.

Giết chết một dị tộc vương, Tiêu Thần ít nhiều cũng có chút cảm giác thành tựu. Hắn ngừng lại trong một vùng núi không người, bắt đầu luyện hóa thân thể Nghĩ vương ngay tại chỗ.

Tinh khí sinh mệnh cường đại cuồn cuộn không ngừng tăng lên, tàn linh của Nghĩ vương không ngờ vẫn chưa hoàn toàn chết. Vào lúc Tiêu Thần lấy hồn lực luyện hóa hắn, hắn hoàn toàn đã biết thân phận của Tiêu Thần nên phẫn nộ rít gào. Nhưng ngay cả biết bí mật này cũng không có cách nào truyền đi ra ngoài.

“Ngươi và con Tuyết Bạch Tiểu Thú hẳn phải chết không nghi ngờ…” Tàn linh Nghĩ vương phun ra lời nguyền ác độc. Đây là oán giận cuối cùng của hắn rồi sau đó hoàn toàn tan biến khỏi thế gian này.

Mất mấy canh giờ mới xong xuôi, một bình Thần Dịch trong suốt tỏa hào quang chói lọi, tinh hoa sinh mệnh của Nghĩ vương được tinh luyện hoàn toàn ra. Trong đó nguyên khí sinh mệnh hào hùng so sánh một bình trước kia cũng không biết mạnh hơn biết bao nhiêu lần, tính mệnh cường giả quả nhiên vô cùng dồi dào.

Tiêu Thần thu nạp toàn bộ nguồn gốc sinh mệnh vương giả này, luyện hóa lên trên cốt thể. Từng đạo tơ máu giống như mạng nhện trải rộng trên xương cốt Tiêu Thần, trên con đường sống lại hắn đi tới một bước dài nữa.

Xa xa, Chiến Vương Cảnh Bồ cùng Hoàng Toản khô lâu đang dẫn dắt một số đông nhân mã sưu tầm tung tích hắn. Tất cả điều này Tiêu Thần đều đã dự liệu đến nên không có gì phải lo lắng.

Trong khi hắn kiểm nghiệm chiến kỹ của mình thì lực lượng đến từ Tử Giả Thế Giới xé rách hắn làm từ thực hóa hư. Hắn bị cưỡng bức mạnh mẽ lôi trở về thế giới Tử Vong.

Nếu như chỉ tu luyện ở Cửu Châu thì cũng không hao phí thời gian, chỉ có khi chiến đấu mới có thể tiêu hao thời gian hắn ngừng lại tại Cửu Châu.

Trèo lên khỏi giếng cổ, hắn cẩn thận bay ra khỏi tòa thành trì này. Các Quân Vương trong Đại lục vẫn còn chinh chiến, xứ sở bên ngoài đại lục cũng bị mây đen dày đặc, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Nhìn thấy trong Tử Giả Thế Giới khắp nơi là bạch cốt, trong lòng Tiêu Thần chợt nảy ra ý nghĩ. Hắn tách từ Hỏa Chủng cường đại hơn mười phần nhỏ yếu ớt tiến vào trong những hài cốt này. Trên bình nguyên trống trải, hơn mười cỗ bạch cốt đứng thẳng lên, các khớp xương phát ra tiếng kêu lách cách.

Sau khi đạt tới cảnh giới nhất định, có rất nhiều pháp thuật Hỏa Chủng vận dụng được, đây chẳng qua là chuyện vặt. Nhưng mà loại pháp thuật tương tự với Phân Thân Thuật này trước mắt đối với Tiêu Thần lại đặc biệt hữu dụng.

Hắn trì hoãn một ngày ở thế giới Tử Giả này, rồi sau đó lại một lần nữa quay trở về Cửu Châu. Trực tiếp bay về phía trấn nhỏ ven bờ biển, lọt vào trong dãy núi, tiến vào thế ngoại đào nguyên —- trong viễn cổ di tích.

Mấy ngày nay, giữa các tộc không ngừng phát sinh xung đột, mỗi ngày đều phát sinh sự kiện máu chảy đại quy mô.

Vào đúng ngày Tiêu Thần phản hồi đã xảy ra một đại sự.

Ở chỗ sâu trong viễn cổ di tích hiện ra một mảnh phế tích. Sau khi các vị vương hợp lực mở ra cung điện dưới đất thì một cây chiến mâu toàn thân đỏ đậm như máu lao ra. Trên bề mặt khắc đầy thần văn từ xưa, nó xuất ra từng đạo huyết mang. Điều đáng sợ nhất chính là, thật sự có máu tươi không ngừng nhỏ giọt từ thân mâu. Chúng lóe ra màu máu đỏ chói, những giọt huyết trước sau khó có thể ngừng lại.

“Ba Tư Đức… Là Ba Tư Đức cổ mâu đích thực!” Chiến Vương Cảnh Bồ kêu lớn.

Các vị vương vội vàng nhảy ra cướp đoạt. Nhưng cây Ba Tư Đức cổ mâu như là có linh cuối cùng lại bay về phía Chiến Vương Cảnh Bồ, bị hắn đoạt được.

Sau khi Tiêu Thần trở về, vừa lúc thấy một màn như vậy.

Cây cổ mâu đỏ đậm như máu trong tay Chiến Vương kia lóe ra ánh đỏ yêu dị. Những thần văn khắc từ xưa trên bề mặt chuyển động như sóng nước, giống như là có sinh mệnh. Trong mơ hồ phảng phất nó cuộn lên, trên thân nó không ngừng có máu tươi nhỏ xuống, nhưng vĩnh viễn không ngừng.

“Là chính phẩm!” Các dị tộc vương khác lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Vài món hàng nhái mà đã có khả năng giết chết thần linh, cây Ba Tư Đức cổ mâu chí bảo đích thực của Chiến tộc rốt cuộc khủng bố tới đâu?”

“Nghe nói, đã từng giết chết Bán Tổ, dòng máu chảy xuôi trên mặt nó thuộc về Bán Tổ.”

“Ha ha… Chiến tộc chắc chắn sẽ hướng tới huy hoàng!” Chiến Vương Cảnh Bồ cười to, vẻ mặt phấn chấn, thách thức thiên hạ.

Thấy cây huyết mâu yêu dị kia, Tiêu Thần nghĩ tới Hoàng Kim Thần Kích cùng Ô Thiết Ấn. Bọn chúng đã giết chết Phật Đà cùng Lão Tử ở kiếp trước, chẳng lẽ nói bọn chúng cũng thuộc về binh khí của Tổ tiên trăm tộc sao?

Có dị tộc vương muốn cướp đoạt, nhưng là trực tiếp bị Chiến Vương cùng với huyết mâu chém bay. Ba Tư Đức cổ mâu yêu huyết ngút trời, thần văn trên thân nó càng phóng ra ngàn vạn đạo hào quang chói mắt.

“Ba Tư Đức ngươi rốt cuộc đã sống lại…” Chiến Vương Cảnh Bồ cầm trong tay chiến mâu bay lên trời, không người nào dám chắn.

Các vị vương đều tiếc nuối, vội vàng tản đi. Ai nấy đều xuất phát về hướng chỗ sâu trong viễn cổ di tích, lại lần nữa bắt đầu tìm kiếm cơ may của chính mình.

Tiêu Thần đáp xuống trong một thung lũng bí ẩn, hắn phân hoá ra hàng trăm hàng ngàn đạo ánh sáng linh hồn yếu ớt bám vào thân thể nhiều động vật. Cũng không xem như đoạt xác, mà là cùng cộng sinh. Sai bọn chúng nhanh chóng chạy đi về bốn phương tám hướng.

Bực này chính là do thám hắn phái đi.

Những hồn lực yếu ớt này mặc dù tổn thất, đối với hắn cũng không ảnh hưởng lớn lắm.

Mấy ngày sau khi, không ngờ dò ra nơi dừng chân của Chiến Vương Cảnh Bồ cùng Hoàng Toản khô lâu, tạm thời nghe được tin tức thứ nhất làm hắn kinh hãi.

Hồi phục lại tình cảnh như những động vật này chứng kiến, Tiêu Thần cảm giác đáy lòng lạnh toát.

Hoàng Toản khô lâu không ngờ đang nắm giữ một loại kịch độc có thể tiêu diệt vạn vật, đó là do lão Quân Vương bị phế truyền cho hắn. Nghe nói là Tổ Thần thi độc, là do thi khí của Tổ Thần đã qua đời biến thành. Mặc dù vẻn vẹn có chút ít, nhưng là tuyệt đối có khả năng tiêu diệt một Bán Tổ.

Hoàng Toản khô lâu cùng Chiến Vương Cảnh Bồ thương lượng thời gian dài, vốn chúng muốn dùng thuốc độc giết chết Thiên vương cảnh giới Chí Nhân như Đấu Thần Vương, Tu La vương. Nhưng lại sợ vô phương giấu diếm được mắt thần của cao thủ Chí Nhân. Cuối cùng, bọn chúng dĩ nhiên chuyển chủ ý tới Tuyết Bạch Tiểu Thú. Bọn chúng có chung cảm giác con Tiểu Thú này có tiềm lực vô hạn, tương lai tất nhiên là đại họa.

Tạm thời, Tiểu Thú hiện tại tựa hồ đơn thuần, so ra giết nó bằng thuốc độc mà nói tương đối dễ dàng, không đến mức bị khám phá.

Bọn họ quyết định lấy Thiên Địa Linh Túy làm mồi nhử, xoa kín Tổ Thần thi độc trên Linh quả kết trái, lấy cái đó dụ nó ra để giết Kha Kha.

Rất nham hiểm!

Tiêu Thần cảm giác toàn thân đều lạnh toát. Nếu như không có phòng bị thì ngay cả là hắn cũng phải chết, huống chi là Tiểu Thú vốn tính tinh thuần khiết kia. Nó thật sự là hẳn phải chết không nghi ngờ a.

Lòng người hiểm ác, trên cái thế giới này, lực lượng không phải đáng sợ nhất. Chiến Vương Cảnh Bồ cùng Hoàng Toản khô lâu vì để ngừa vạn nhất, càng là quyết định đi mời thêm mấy dị tộc vương đến đây trợ trận. Đợi sau khi Tiểu Thú trúng Tổ Thần thi độc thì các vị vương đồng thời ra tay tiêu diệt, không để cho Tiểu Thú một chút cơ hội.

Tiêu Thần phẫn nộ, điều này ra ngoài ranh giới của hắn. Hắn quyết định phải lấy độc công độc, phải càng không chừa thủ đoạn nào, lần tới đây sẽ hành động giết chóc thẳng tay hơn.

Cởi bỏ quần áo, áo giáp trên người, hắn lộ ra Hoàng Toản cốt thể. So cùng Hoàng Toản Khô Lâu Vương kia thì nhìn không có gì khác nhau. Tiêu Thần quyết định, ngay cả là có đối chọi với trời thì cũng sẽ không tiếc. Nếu phải loại bỏ tai họa thì sẽ không từ thủ đoạn nào để giết chết mấy dị tộc vương.