Chương 322: Một Đêm Chấn Động Thiên Hạ!

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Gió bấc gào thét, tuyết rơi buốt giá.

Tuyết tung bay như lông ngỗng đầy trời, khắp nơi là một màu trắng xóa.

Cổ Thôn trở nên yên tĩnh, dường như không có dấu hiệu của sinh mạng. Ngăn cách cùng ngoại giới mấy tháng, còn thôn dân của những thôn xóm phụ cận thì sợ hãi nên không ai dám đến gần.

Xa xa, từng tràng pháo rộn ràng, vang lên không ngừng. Đêm 30 cuối cùng của một năm lại đến, trong cái rét căm căm của ban đêm. Hàng vạn gia đình đèn đuốc sáng trưng, đang hân hoan chào đón ngày lễ lớn nhất của nhân gian.

Trên Hoàng Nê Thai, Tiêu Thần tuy rằng đã tỉnh dậy, thế nhưng vẫn không động đậy, lẳng lặng cảm thụ biến hóa của bản thân. Lực lượng cường đại chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể hắn. Cuồn cuộn như sóng lớn, mênh mông như biển lớn hùng vĩ, hắn có cảm giác lực lượng này dùng mãi không hết.

Đúng vậy, tại thời điểm này, Tiêu Thần cảm giác tu vi của mình từ khi xuất thế tới nay đã đạt tới đỉnh phong, hắn có niềm tin mãnh liệt rằng có thể đối kháng được với cường giả cảnh giới Trường Sinh.

Cảnh giới Niết Bàn là một loại trạng thái vô cùng huyền diệu, lúc tu vi mạnh có thể đạt tới cảnh giới Trường Sinh, lúc yếu thì lại rớt xuống tận cảnh giới Thức Tàng, biên độ dao động quá lớn.

Một khi đã tiến vào loại cảnh giới này, tu giả sẽ ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm. Niết Bàn Cửu Trọng Thiên, mỗi lần tiến thêm một bước là một lần trải qua tử kiếp, sơ xảy một chút là bị hình thần câu diệt.

Trừ phi có linh bảo bảo hộ, hoặc là có cường giả Bán tổ bảo vệ, bằng không khi đạt tới cảnh giới này thì bất luận là tu giả nào đều lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh.

Tiến vào Niết Bàn, sau đó thì trong mười người may ra được một, hai người vượt qua được “Long Môn” này mà thôi, quá nửa là bị xóa sổ.

Phủi đi lớp tuyết dày đọng trên người, Tiêu Thần bước xuống từ Hoàng Nê Thai, bước đi trầm ổn có lực. Quần áo hắn không chịu nổi sương gió do mấy tháng ngồi bất động nên đã rách tan thành nhiều mảnh, lộ ra nước da màu đồng, trong gió tuyết lóe lên quang mang trong suốt. Tóc dài xám trắng đã đen nhánh trở lại, vũ động trong gió lạnh.

Lúc này, Tiêu Thần tràn đầy lực lượng sinh mệnh, cảm giác có thể dùng một quyền đánh xuyên qua một dãy núi. Đây cũng chính là lần đầu hắn cảm nhận được cảm giác đứng ở trên đỉnh cao.

Thế nhưng hắn cũng biết rằng còn phải trải qua 8 lần tử kiếp nữa, nếu như không chết thì mới đạt chính quả. Mỗi lần trải qua tử kiếp thì thân thể đều sẽ lột xác một lần. Mỗi lần lột xác đều là một lần thay đổi hơn hẳn trước đây, như vậy thì qua 9 lần lột xác sẽ giống như một người hoàn toàn thoát thai hoán cốt.

Rất nhiều cường giả già đều là ở cảnh giới Niết Bàn mà đạt được những huy hoàng trong cuộc đời mình. Tuy vậy lại có một số thiếu niên được coi là thiên tài, thế nhưng tại cảnh giới Niết Bàn lại không đạt được lột xác kinh người để rồi dần dần biến mất trong mắt mọi người.

Cảnh giới Niết Bàn chính là cơ hội để đánh thức tiềm lực đang ngủ say, tiến hành đại lột xác. Cũng như tên của nó vậy, đãi cát tìm vàng. Tuyệt đỉnh nhân vật chính là ở thời khắc này tôi luyện ra, dục hỏa tân sinh.

Xa xa, từng chùm pháo hoa nở bung trên trời, như những ngôi sao lấp lánh, tỏa sáng muôn màu. Mặc dù hơi lạnh thấu xương thế nhưng trong đêm tối tĩnh mịch này lại dâng tràn niềm hân hoan vui sướng.

Lấy một bộ quần áo từ trong huyệt đạo thần hóa ra mặc lên người, Tiêu Thần thu hồi Hoàng Nê Thai, đi ra khỏi thôn. Thần quang trong mắt quét tứ phía.

Trên một cây hòe bị bao phủ bởi tuyết, có tiếng cành cây phát ra răng rắc, dường như có thể gãy bất cứ lúc nào.

Hơn mười bóng người im hơi lặng tiếng xuất hiện, vô số người vẫn lặng lẽ chờ đợi.

“Các ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan, canh giữ mấy tháng. Đến cả đêm 30 cũng không chịu rời đi, làm thế thì được tích sự gì?” Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ ái ố, hướng về những bóng hình hiện ra, nói: “Bán tổ còn không thể thay đổi được chuyện gì, các ngươi canh giữ ở đây thì có tác dụng gì?”

Không rõ là Bán tổ sợ hãi điều gì, thế nhưng Tiêu Thần biết rõ, những Bán tổ vội vàng rời khỏi là do đã hiểu rằng không có cách nào xoay chuyển thời cuộc.

Chân đạp trên mặt tuyết phát ra những tiếng sột soạt, Tiêu Thần bước đi như người bình thường, để lại hai hàng dấu chân rõ ràng. Hắn không hề sợ hãi mà chọn cách đối mặt, vừa đạt được lực lượng cường đại, cho nên hắn muốn thử nghiệm xem mạnh đến mức nào.

Bóng người khoác áo màu đen thong thả tới gần, trong đó thì có ba người đi đằng trước.

Kỵ sĩ Thái Dương giáo ném xuống áo khoác màu đen, lộ ra thân thể cường tráng. Tóc dài màu vàng kim tung bay phất phới, như ánh nắng chói chang, dung mạo khắc sâu đường nét kiên nghị, trong tay cầm theo một cây chiến mâu màu vàng.

Bên cạnh là một tên Tu chân giả mặc ngũ sắc tiên giáp lấp lánh, chân không chạm đất. Trước mặt trôi nổi một thanh tử đao, sát khí bức người, chói lọi cực điểm, trực chỉ Tiêu Thần.

Khi người ở giữa cởi bỏ áo khoác, tháo chiếc mũ rộng vành, hiện ra chân dung thì Tiêu Thần liền giật mình. Không ngờ lại chính là Hải Phiên Vân, gia chủ của Hải gia, kẻ đã đẩy Tiêu Thần vào tuyệt cảnh, cũng là cha của Hải Vân Thiên và Hải Vân Tuyết.

Ngồi chung thuyền với Hải gia còn có Thái Dương Giáo và người của Tu Chân Giới, hiển nhiên là những thế lực cường đại này đã móc nối với nhau.

” Hải Phiên Vân, ngươi không đi hưởng phúc do con gái mình kiếm được từ Hổ gia mà lại đến nơi băng tuyết lạnh lẽo này, chẳng lẽ không sợ cái thân già của ngươi chôn vùi ở vùng hoang dã sao?”

Hải Phiên Vân là cao thủ chân chính, hiện tại đã đột phá thành công tiến vào cảnh giới Trường Sinh. Hắn nhìn Tiêu Thần có chút cảm khái nói: “Chuyện đời thật không đoán được chữ ngờ. Trước kia thật sự là đã khinh thường ngươi rồi!”

Tiêu Thần cười cười, không nói gì.

“Ta chẳng qua là ngẫu nhiên tuần tra qua đây, không ngờ lại gặp ngươi đi ra. Không có sự che chở của cổ Thôn, ta nghĩ hôm nay chúng ta phải kết thúc ở đây rồi.” Hải Phiên Vân tuy lời nói rất bình tĩnh thế nhưng sát ý thì không thèm che giấu.

Tên Tu Chân Giả khống chế tử đao cũng lạnh lùng nói: “Đi ra khỏi cổ Thôn thì ngươi chẳng là gì cả! Không có Huyền Hoàng nhị khí bảo hộ, sự cuồng vọng của ngươi chính là tự tìm chết!” Đồng thời hắn cũng báo ra lai lịch của mình, hóa ra chính là em ruột của Phong Vương Vấn Đỉnh Phương Thiên Khải.

“Ta đến từ Thái Dương giáo…” Kỵ sĩ tóc vàng cầm chiến mâu lại gần.

“Được rồi, không cần nhiều lời, trong mắt ta thì các ngươi đều là người chết, chết rồi thì tên cũng chẳng quan trọng gì!”

Lời nói của Tiêu Thần làm cho kỵ sĩ Thái Dương giáo và em của Thái Sơn Vương Phương Thiên Khải rất tức giận, Hải Phiên Vân thì chỉ cười lạnh một tiếng.

Vừa nói xong, Tiêu Thần chủ động ra tay, kéo theo từng đạo tàn ảnh, trong nháy mắt liền xuất hiện ở cạnh kỵ sĩ Thái Dương Giáo, chưởng như đao chặt xuống. Kỵ sĩ Thái Dương Giáo hai tay cầm chiến mâu, đâm chéo lên, muốn xuyên thủng thủ chưởng như ngọc kia.

“Rắc”

Chưởng đao của Tiêu Thần phiêu hốt vô cùng, khi chạm vào chiến mâu liền mạnh mẽ nhấn một cái, lập tức vang lên một tiếng vỡ vụn, chiến mâu màu vàng kim toàn thân nứt ra.

Kỵ sĩ Thái Dương Giáo trong lòng sợ hãi, nhanh như chớp ngửa đầu về phía sau. Lưng kề sát mặt đất như rắn, bay ngược trở lại.

Thế nhưng tốc độ của Tiêu Thần nhanh hơn, lập tức đuổi theo. Dậm mạnh chân xuống đất, năng lượng cuồng đại dao động khiến cho cả một vùng đều run rẩy, tuyết bay tán loạn.

Kỵ Sĩ Thái Dương giáo cảm thấy tử vong đến gần, từ quanh thân phát ra trăm ngàn đạo kim quang, lập tức biến mất vào trong lòng đất.

Tiêu Thần nét mặt lạnh lùng, Thượng Thương Thủ phất về hướng về mặt đất, không có năng lượng cuồng bạo cũng không có âm thanh vang dội, hay quang mang chói mắt. Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất bỗng nhúc nhích, một làn sương máu phun ra.

Tiêu Thần không thèm xem xét mà xoay người đánh tới đệ của Thái Sơn Vương.

Vài tên tu giả vội vàng vọt tới, phá lớp đi lớp đất phía trên liền lộ ra những tàn tích còn lại của Kỵ Sĩ Thái Dương giáo.

Thực lực của Tiêu Thần khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi. Hắn đột phá vào cảnh giới Niết Bàn, ở trạng thái đỉnh phong của bản thân đã tương đương với một cao thủ cảnh giới Trường Sinh.

Tử đao của em trai Phương Thiên Khải tựa như tia chớp chém tới, thế nhưng trong nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy bởi một bàn tay trong suốt như ngọc, thuận thế chém tới.

Tu Chân Giả trẻ tuổi tâm trí cũng cao ngạo như anh mình là Phương Thiên Khải — kẻ danh chấn thiên hạ Phong Vương Vấn Đỉnh, thế nhưng đối mặt với một cường giả có thể sánh với cảnh giới Trường Sinh thì tính mạng của hắn cũng chỉ như đóa hoa phù du, sớm nở tối tàn.

Bàn tay trong suốt, sáng bóng phảng phất có một ma lực khủng bố tà dị, không gì không phá được, đánh nát chiến giáp, đánh đứt đôi tay đang thủ thế, xuyên qua lồng ngực, phá tan Nguyên Anh đang kinh hoảng bỏ chạy, xé rách cả thân thể máu thịt, bắn ra một mảng lớn máu huyết.

“Anh của ta… sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Đây là lời cuối cùng của tàn hồn Tu Chân Giả trẻ tuổi kia phát ra trước khi tiêu tán.

“Hắn đến đây thì ta giết luôn.” Tiêu Thần bình tĩnh trả lời. Quá bất khuất. Mọi người nghe xong đều có cảm giác lạnh gáy, đây là một người cực kỳ tự tin.

Hải Phiên Vân cũng biến sắc. Mặc dù hắn đã ở cảnh giới Trường Sinh, thế nhưng hắn lại lựa chọn rút lui, hướng về những người phía sau quát: “Giết hắn cho ta!”

Ma ảnh do Hổ gia tế luyện ra, hơn mười tên vô thanh vô tức tiến tới tựa như U linh. Hải Vân Phiên thì lại phóng lên trời mà rời đi, hắn là một con cáo già, cho nên không muốn gặp phải chuyện nguy hiểm.

Hắn chẳng qua là chỉ đi tuần đêm trừ tịch giao thừa, ngẫu nhiên đi qua nơi này mà thôi. Khi thấy Tiêu Thần đã rời khỏi cổ thôn thì đúng là hắn muốn chặn giết. Thế nhưng thân là gia chủ cho nên hắn rất giảo hoạt và cẩn thận, ngay cả một sợi lông mi cũng không muốn bị tổn thất, mà cũng không muốn đánh những trận không nắm chắc. Sau khi thấy được thực lực của Tiêu Thần, thì hắn thà rằng bỏ qua còn hơn là rơi vào hiểm cảnh.

Tiêu Thần cười ha ha, dùng thân pháp không thể tưởng tượng nổi, lưu lại vào đạo tàn ảnh, chỉ trong chớp mắt đã lao khỏi vòng vây.

Hắn sợ có Bán Tổ đột nhiên xuất hiện, nên xuất ra Hoàng Nê Thai, đứng lên trên rồi phi lên trời. Tuy rằng không thể phát ra lực lượng đáng sợ nhất của Hoàng Nê Thai, thế nhưng cái đài này cực kì cổ quái, dường như khiến cho Bán Tổ rất kiêng kị, thế nên có thể bảo hộ được cho hắn.

Hải Phiên Vân dựa vào kinh nghiệm, trực giác đánh hơi thấy nguy hiểm, cho nên không dám đánh, phát huy Liên Hoa thân pháp đến cực hạn, từng phiến cánh hoa nở bung, lúc sáng lúc tắt bất định. Thân thể hắn xé rách bầu trời, nhanh đến mức cả Trường Sinh Giả đều cảm thấy khiếp sợ.

Nếu không phải là Tiêu Thần nắm giữ Bát Tương Cực Tốc thì đổi lại người khác căn bản sẽ không nhìn rõ được quỹ tích phi hành của hắn.

Hải Phiên Vân trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, đó là chạy tới cứ điểm cách đây một trăm dặm, đây là cứ điểm quan trọng thứ hai xếp sau nơi cư ngụ của Bạch Hổ Thánh Hoàng.

Thế nhưng tốc độ của Tiêu Thần nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã đuổi tới.

” Hải Phiên Vân, hôm nay ta muốn giết ngươi.” Bóng người nhoáng lên, Tiêu Thần ngăn cản đường đi của hắn, giọng nói so với băng tuyết còn lạnh lẽo hơn mà vẫn phát ra sự tự tin cường đại.

Hải Phiên Vân thét dài, vang vọng cả mười dặm xung quanh, cùng lúc đó hắn ra tay trước chiếm tiên cơ.

Hoa sen trên bầu trời tách ra một đóa hoa sen khổng lồ. Một đoá Hắc Liên to như gian phòng, các cánh hoa bung ra trong nháy mắt rồi đều bắn về phía Tiêu Thần một chùm tia ô quang hủy diệt. Chín cánh sen tách ra, chiếu ra chín tia ô quang về phía Tiêu Thần, bức hắn lui lại hơn trăm trượng.

Thần sắc của Hải Phiên Vân vô cùng trang nghiêm, lão đứng thẳng tại trung tâm bông Hắc Liên, khí thế cường đại phát ra tựa như ma thần. Sau tiếng thét dài thì lão đã hoàn toàn bình tĩnh để chiến đấu, chờ đợi viện quân kéo đến.

“Đại Nhật Liên Hoa Đóa Đóa Trán!” Hải Phiên Vân hét lớn, cánh sen đen bay đầy trời, thay thế cho cả những bông tuyết đang rơi chấp chới. Từng cánh sen màu đen trong suốt nhưng là một cơn mưa thiên thạch hủy diệt, cường đại và khủng bố đang xé rách bầu trời, tất cả hướng về Tiêu Thần đánh tới.

“Kể cả ngươi có là Đại Nhật Cúc Hoa Đóa Đóa Trán thì cũng nằm xuống!” Tiêu Thần sắc mặt không đổi, như thần hạc bay múa giữa chín tầng mây, như Kim Sí Đại Bằng vần vũ trong cơn lốc. Hai tay hắn huy động, lưu lại từng đạo tàn ảnh huyền bí, xuất ra từng trận lốc xoáy, khiến cho từng mảng cánh sen óng ánh trong suốt không ngừng toán loạn, vỡ nát.

Thượng Thương Chi Thủ đánh ra, tất cả vật hữu hình đều bị đánh nát bấy. Tiêu Thần lao lên trên hướng thằng về Hải Phiên Vân.

“Phanh”

Tiêu Thần một chưởng đập tan đóa hoa sen to khủng bố như căn nhà, Hải Phiên Vân đứng phía trên bị đánh văng ra ngoài.

Hải Phiên Vân rống to, phát ra lực lượng cường đại nhất, đóa sen khủng bố lại bắt đầu khôi phục, phiến lá lại tách ra, chín đạo ô quang hợp nhất, bắn về phía Tiêu Thần. Lão biết rõ hiện tại không thể tỏ ra yếu thế, chờ tới lúc viện quân đến là lão sẽ an toàn.

Đột phá vào cảnh giới Niết Bàn, giờ đây Tiêu Thần như một cường giả cảnh giới Trường Sinh. Thực lực đạt tới trạng thái đỉnh phong, vô cùng cường thế. Cộng thêm thiên phú chiến đấu siêu tuyệt của hắn, liền vững vàng chèn ép Hải Phiên Vân.

Nghịch Long Thất Bộ đột ngột bước ra, ngoài sức tưởng tượng của Hải Phiên Vân, bầu trời sụp đổ. Tiêu Thần như ma thần bước tới. Ngay bước thứ hai dẫm lên đài sen khủng bố, liền đánh cho nó thất linh bát lạc. Đến bước thứ ba, hắn giương Thượng Thương Chi Thủ, chuẩn bị đánh chết Hải Phiên Vân.

Nghịch Long Thất Bộ kèm Thượng Thương Chi Thủ quả là tuyệt sát, trong trạng thái này của Tiêu Thần thì hắn đã đem lực lượng của “Võ” phát huy tới cực hạn. Chỉ cần bước thêm hai bước thì Hải Phiên Vân chắc chắn là phải chết.

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng thét lớn vang lên phía xa, từng đạo năng lượng cường đại lao tới, viện quân của Hổ gia đã tới.

Hải Vân Tuyết xinh đẹp vô song lo lắng quát to: “Chư vị trưởng lão cùng lên giết hắn! Phụ thân không nên bối rối, chúng ta tới cứu người đây!”

Đây là cao thủ chân chính của Hổ gia, tất cả các lão nhân đều ra tay. Nếu như Tiêu Thần không tránh né mà lựa chọn bước tiếp Nghịch Long Thất Bộ thì bản thân cũng sẽ rơi vào chỗ chết.

Tiêu Thần vẫn bước xuống bước thứ tư, nhưng mà là hướng sang bên cạnh, cũng không bước tới. Hải Phiên Vân lập tức thở phào, mà Hải Vân Tuyết lại lộ ra thần sắc vui vẻ, quát lạnh: “Vây giết hắn”

“Vây giết ta! Sai rồi!” Tiêu Thần vô cùng lạnh lùng nói: “Trận chiến hôm nay sẽ chấm dứt ân oán giữa chúng ta, hãy xem ta lấy tính mạng của phụ thân ngươi!”

Tiêu Thần thần sắc chăm chú, đứng ở trên Hoàng Nê Thai, phát ra vô số sấm sét, cộng hưởng với linh hồn xuất ra một chữ “Ông”, có thể lay động cả thiên địa!

Hải Phiên Vân vốn tưởng rằng đã sống sót thì nét mặt bỗng cứng lại, khí tức tử vong phô thiên cái địa, hoàn toàn bao phủ lão từ trong ra ngoài, linh hồn của lão đang dần rạn nứt.

“A..” Hải Phiên Vân hoảng sợ kêu to, thế nhưng thanh âm vừa vút lên bỗng lịm tắt.

Linh hồn bị chấn nát, sau đó thân thể mới sụp đổ, giống như tượng băng tan rã khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Tiêu Thần nhân cơ hội này lao tới, chộp lấy đầu lâu vẫn còn chưa vỡ vụn, nói: “Ta nói giết là sẽ giết ngươi, không ai có thể ngăn cản.”

Cực kỳ cường thế, trước mặt bao nhiêu người mà Tiêu Thần cứ thế giết chết Hải Phiên Vân. Hắn quét mắt qua tất cả mọi người, ném đầu lâu về phía trước, nói: “Tái kiến!”

Tiêu Thần phóng lên trời, cứ thế rời đi, quả thật là rất hổ báo và mạnh mẽ.

Hải Vân Tuyết quả thực không thể tin vào mắt mình, tất cả xảy ra quá đột ngột làm người ta kinh ngạc. Tiêu Thần cứ thế giết Hải Phiên Vân trước mắt bọn họ, cứ như một cơn ác mộng. Nàng hốt hoảng cực độ, thét lên thanh âm vang đến tận trời xanh.

“Giết hắn! Giết hắn!!!”

Một đám cao thủ theo sát không rời.

Tiêu Thần nắm giữ Bát Tương Thế Giới thần thông, bước vài bước trên không trung liền trở về bên ngoài Cổ Thôn.

Những người ở trước Cổ Thôn thấy hắn chưa vào trong liền lao đến, muốn vây giết.

Tiêu Thần lại phát ra chữ “Ông”, thanh âm hùng vĩ vang vọng trong thiên địa, như tiếng chuông khổng lồ gióng lên, chỉ trong nửa khắc thời gian thì hơn trăm người bên trong rừng rậm đã toàn bộ bị diệt sát.

Những cao thủ ẩn nấp phía sâu trong rừng, toàn bộ người có cảnh giới dưới Niết Bàn đều chết sạch, không ai còn sống cả.

Chữ “Ông” đại biểu cho lực lượng sinh tử, mạnh mẽ khiếp người, những người còn sống đều cảm thấy run rẩy.

Tiêu Thần đi vào trong thôn, xếp bằng trên Hoàng Nê Thai, hướng về phương xa nói: “Ta tĩnh tọa ở trên Hoàng Nê Thai trong Cổ Thôn, khổ tu huyền công. Muốn giết ta thì đều có thể đến đây, giúp ta leo lên cực đạo đỉnh phong.”

Một đêm chấn động thiên hạ, cường giả lại ùn ùn kéo tới Hồng Hoang cổ Thôn. Tu giả trẻ tuổi Phong Vương Vấn Đỉnh lại càng kéo tới nhiều hơn, kẻ nào là đá mài đao chưa thể nói chắc được.