Chương 320: Tà!

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Không ngờ Thôn Tổ Long cũng chính là Hồng Hoang Cổ Thôn!”

“Nơi này rốt cuộc là ẩn chứa điều gì?”

“Không rõ, dường như là một nơi mà Bán Tổ rất kiêng kị. Chúng ta lật tung nơi này lên, cẩn thận tìm kiếm, tất cả những gì khả nghi đều mang đi là được.”

“Nhưng mà cái lão điên kia còn ở đó thì không ai có thể vào được.” Gần hai tháng qua đã có rất nhiều tu giả đến đây nhưng đều bị Sơn Ngoại Sơn ngăn cản ở phía ngoài.

Tiêu Thần cũng biết Cổ Thôn sẽ khó mà bình an, chiến tranh cũng đã lan đến nơi này rồi. Hắn ra khỏi thôn, bước về phía rừng cây.

“Hắc hắc, xem bộ dạng thì là một tên tu giả, thế mà lại dám tiến về phía chúng ta.” Có người thì cười lạnh, ở phía xa thì nhiều người lại lặng lẽ đứng xem.

Rừng rậm tán lá xu xuê, tỏa bóng râm mát.

Hai tên tu giả bước tới cản đường Tiêu Thần, nói: “Ngươi vừa từ trong thôn kia đi ra, lại là tu giả chứ không phải là dân bản địa, không cần biết thế nào, mời ngươi đi theo chúng ta!”

“Nực cười, các ngươi bảo ta đi theo là ta sẽ đi theo các ngươi chăng?” Tiêu Thần chậm rãi bước về phía trước, bình tĩnh trả lời: “Các ngươi không giống với người của Tu Chân Giới, phải chăng là người của Trường Sinh Giới?”

Hai người thấy Tiêu Thần vẫn bình tĩnh như vậy, trong tiềm thức lùi về sau vài bước. Bọn họ cảm thấy đã gặp phải cao thủ rồi, cho nên không dám cư xử bừa bãi như với phàm nhân.

“Giết hắn!!” Trong rừng sâu truyền đến một tiếng quát lạnh, rồi hai lão già nhanh như chớp lao đến. Cùng lúc đó, hai gã tu giả trẻ tuổi bên cạnh Tiêu Thần khi nghe thấy mệnh lệnh liền bắt đầu động thủ.

Sau hai tháng tĩnh tọa trên Hoàng Nê Thai, Tiêu Thần đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Linh giác nhạy bén vô cùng, trong nháy mắt đã nhận ra thân ảnh của đối phương, lại chính là người của Hổ gia – Hổ Điệp Vũ.

Nữ tử này đã từng giao thủ với Tiêu Thần, tại Trường Sinh Giới khi Hổ gia có vài vị Bán Thần vẫn lạc chỉ có mình nàng thoát được. Nàng rất tâm đầu ý hợp với Hải Vân Tuyết.

Phanh Phanh!!

Hai gã tu giả trẻ vừa lao tới thì đã bị bay ngược ra ngoài, miệng phun đầy máu tươi, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ rõ nét. Quang mang trong mắt Tiêu Thần dần dần thu lại, ánh mắt lạnh lẽo ngang với kiếm khí, chấn nát xương cốt của hai người.

Cùng lúc đó, hai lão già cũng lao đến. Không nói lời nào mà ra tay luôn, muốn giết Tiêu Thần ngay lập tức.

“Người của Hổ gia thật đúng là âm hồn bất tán..!”

Từ lúc xuất thế đến nay thì kẻ thù lớn nhất của Tiêu Thần chính là Hổ gia, cùng hắn dây dưa không ngừng. Hắn dùng thân pháp lướt qua, trong nháy mắt thoát khỏi sự vây công của hai lão già, thân hình như làn khói lướt về rừng sâu, thẳng hướng Hổ Điệp Vũ. Bắt giặc phải bắt vua trước!.

Hổ Điệp Vũ mặc dù chỉ là hậu bối, nhưng lại là cháu gái được sủng ái của Gia chủ, nên thân phận không tầm thường. Đánh chết nàng còn đáng giá hơn hai gã Bán Thần già nua.

Hổ Điệp Vũ cười lạnh, mặt không đổi sắc.

Xoạt xoạt xoạt.

Trong rừng liên tục có bóng người chớp động, chín vị lão nhân vô thanh vô tức xuất hiện. Bọn họ xuất hiện từ trong rừng sâu, không hề có một chút khí tức sinh mệnh nào. Tiêu Thần quyết đoán rút lui, không hề do dự. Chín lão nhân không có khí tức sinh mệnh theo sát đuổi giết như hình với bóng.

“Vốn chuẩn bị để đối phó với lão điên, không ngờ ngươi cũng ở đây, tiện thể lấy đi tính mạng của ngươi vậy!” Hổ Điệp Vũ cười lạnh: “Mặc dù ngươi là Trường Sinh Giả, nhưng cũng khó thoát khỏi Ma Ảnh.”

Đây là một loại tà thuật, cường giả sau khi vẫn lạc sẽ có tàn hồn sót lại, tế luyện mấy chục năm thì có thể tạo lại hình dáng ban đầu, thực lực phải đạt tới 8 phần lúc đỉnh phong.

Tiêu Thần cảm giác thấy cực độ nguy hiểm, nên rất nhanh lựa chọn rút lui. Quay đầu lại gặp hai gã Bán Thần của Hổ gia, hắn ra tay không hề lưu tình, triển khai Bát Tương Thế Giới, nhốt họ vào bên trong.

Chín bóng dáng đằng sau nhanh như chớp, so với Bán Thần còn nhanh hơn. Nếu Tiêu Thần không nắm giữ Bát Tương cực tốc thì đã sớm bị đuổi kịp.

Sơn Ngoại Sơn bước từ trong thôn ra, đánh về chín bóng dáng đó, ngây ngô cười nói: “Chuẩn bị cho riêng ta hả? Để xem uy lực thế nào!”

Nói xong, một cơn cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, trời đất mịt mù, trong rừng lá bay tán loạn, không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Sấm vang rền, bên trong truyền ra từng đợt âm thanh sởn tóc gáy, đồng thời huyết quang không ngừng phóng lên trời.

Rất nhanh bầu trời lại trong xanh trở lại, Sơn Ngoại Sơn đứng thẳng trong rừng, chín đống tàn tro đen nhánh xuất hiện trên mặt đất, mơ hồ có thể thấy từng điểm máu đen.

Ngay lúc đó Tiêu Thần mang hai tên Bán Thần của Hổ gia bị nhốt trong Bát Tướng Thế Giới lao về phía Hổ Điệp Vũ trong rừng sâu.

“Thật không thể tưởng tượng được… Lão già kia thật sâu không lường được.” Chín đạo ma ảnh bị diệt, Hổ Điệp Vũ thần sắc đầy tiếc nuối. Mặc dù thấy Tiêu Thần đánh tới nhưng không hề hoảng sợ, cười lạnh nói: “Dù ngươi có Thiên hạ cực tốc cũng không thể giết được ta.”

Tiêu Thần không thèm nói gì, phát ra công kích Linh Tê Kiếm Ba, sóng hủy diệt vô hình chấn động ra xung quanh.

Hổ Điệp Vũ cười lạnh nói: “Ta đã sớm có chuẩn bị, không gian tọa độ đã định trước.”

Trong khi Linh Tê Kiếm Ba chấn động đến lân cận, không gian quyển trục đã phát động, thân ảnh của nàng mờ dần đi.

“Tưởng rằng phá vỡ không gian là có thể đào tẩu được sao?” Tiêu Thần dùng Bát Tương cực tốc phóng lên trời, lùng sục bốn phía, tìm kiếm tung tích của Hổ Điệp Vũ.

Xoạt.

Ngay lập tức hắn đuổi về hướng Đông Nam, nhìn qua thì giống như đang dạo chơi nhàn nhã, nhưng thật ra là đang không ngừng xuyên việt các không gian, nhanh đến mức tột cùng.

“Thật là không ngờ ngươi sẽ đuổi theo, ban đầu chúng ta chỉ tập trung vào lão điên kia thôi.” Hải Vân Tuyết váy hoa dài phấp phới theo gió, đứng giữa không trung, mặc dù vẻ ngoài xinh đẹp vô song, nhưng giờ đây chỉ toát ra vẻ lạnh lùng vô tình.

Hổ Điệp Vũ đứng bên cạnh nàng, phía sau là một mảnh Ma Ảnh rậm rạp, có thể thấy được để đối phó với Sơn Ngoại Sơn, các nàng đã chuẩn bị rất sung túc. “Trong đời, thiếu gì chỗ có thể gặp lại nhau. Xem ra ta và ngươi bắt buộc phải có một cái kết thúc rồi.” Tiêu Thần biết rõ đuổi giết Hổ Điệp Vũ đã thất bại.

Hải Vân Tuyết con ngươi khẽ đảo, thu hồi sát ý, lộ ra nhàn nhạt vui vẻ nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà đấu cùng ta?”

Tiêu Thần nhìn nàng chăm chú, nói “Ngươi quá tự tin rồi, đệ đệ của ngươi Hải Vân Thiên đã từng xin ta giữ lại tính mệnh cho ngươi, xem ra hắn đã lo thừa rồi.”

Hải Vân Tuyết cười lạnh, lộ ra thần sắc lãnh khốc vô tình, nói:”Sau lưng ta có Hổ Gia cường đại, có Bạch Hổ thánh hoàng làm hậu thuẫn, ngươi có cái gì? Ngươi có thể làm phiền Xi Vưu một hai lần, chẵng lẽ lúc nào cũng đến quấy nhiễu một vị bán tổ sao?”

Nàng nhẹ nhàng vung tay, đám Ma Ảnh sau lưng liền lao về phía Tiêu Thần.

Tiêu Thần xoay người rời đi, nói “Đã từng có ân oán, vậy thì trong tương lai sắp tới, tại chính Nhân Gian Giới này giải quyết đi.” Thân hình hắn chợt lóe lên rồi biến mất trong không trung.

“Chiếu cáo thiên hạ, Hồng Hoang Cổ Thôn hiện thế, phong ấn Cửu Châu vì thế mà giải khai.” Hải Vân Tuyết phân phó với thuộc hạ xung quanh.

Hổ Điệp Vũ có chút chần chờ nói: “Trưởng bối trong gia tộc không phải đã nói chúng ta đào sâu ba thước để tìm ra một ít đồ vật sao?”

Hải Vân Tuyết lắc đầu, nói “Ta hoài nghi có Bán tổ tọa trấn ở nơi này, vậy thì hãy để cho toàn thiên hạ đều đến đây đi. Dù sao đây cũng không phải là bí mật gì, chúng ta chẳng qua chỉ trợ giúp chút thôi. Tiếp theo cứ âm thầm theo dõi là được.”

Lúc Tiêu Thần trở lại thôi, lại thấy Sơn Ngoại Sơn thành thật đứng thẳng tại đó, trước mặt là một hài đồng mập mạp cùng một thanh niên dáng vẻ lưu manh. Nhân Ngoại Nhân và Thiên Ngoại Thiên lại đến, bọn họ đang quan sát Hoàng Nê Thai từ xa, nhưng cũng không tiếp cận.

Sau đó, bọn họ mang theo thần sắc ngưng trọng bắt đầu xem xét quanh thôn, quan sát từng tấc đất, cứ như thể nơi này là động ma vậy.

Cuối cùng, ba người bọn họ chia ra ba hướng, xếp bằng ở rừng rậm bên ngoài thôn.

Điều này làm cho Tiêu Thần rất nghi hoặc, mặc dù rất muốn hỏi nhưng lại biết rõ những cao nhân bực này nếu đã không muốn nói thì có hỏi cũng bằng thừa.

Tất cả đều bình tĩnh lại, mặc dù rất nhiều tu giả vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng có ba đại cao thủ tọa trấn ở bên ngoài thôn, ai cũng không thể xông vào.

Tiêu Thần cũng không hỏi gì, tiếp tục ngồi trên Hoàng Nê Thai tĩnh tâm khổ luyện. Hiện tại tất cả đều là giả dối, chỉ có nhanh chóng tăng lên tu vi của mình mới là quan trọng nhất.

Gió thu cuốn hết lá vàng, đảo mắt cái đã đến mùa thu. Tiêu Thần cảm thấy một bầu không khí nặng nề. Có Bán Tổ hàng lâm!

Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân ra ngoài đón, sát khí cường đại kia cũng biến mất trong nháy mắt.

Tiêu Thần sáng tỏ, thanh niên dáng vẻ lưu manh cùng hài đồng béo múp thật sự không đơn giản, ngay khi giải trừ phong ấn thân thể thì trong chớp mắt đã tiến vào cảnh giới Bán Tổ.

Hồng Hoang Cổ Thôn rốt cuộc có gì bí mật? Vì sao lại hấp dẫn tất cả các Bán tổ đến đây? Tiêu Thần trong lòng bất an, vốn là một thôn xóm yên bình, từ nay về sau sợ rằng sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ.

Khi Tiêu Thần trở lại trạng thái tĩnh tu, Thiên Ngoại Thiên và Nhân Ngoại Nhân đã đi tới, yên lặng nhìn chăm chú thật lâu rồi mới phát ra âm thanh ngưng trọng.

“Máu nhuộm trời xanh, xương phơi đầy đất, âm dương giao chiến, huyền hoàng huyết lệ, bao nhiêu nhân kiệt phơi thây dưới Hoàng Nê Thai…”

“Huyền hoàng huyết lệ, ta nhìn thấy hủy diệt… Nơi này không cần chúng ta, đi thôi.”

Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân vô thanh vô tức biến mất.

Lúc này, Tiêu Thần đã hoàn toàn chìm vào trong yên tĩnh tu luyện, bỏ qua mọi chuyện bên ngoài.

Mấy tháng qua, những tu giả mẫn cảm đều có thể nhận thấy trong thiên địa có dao động dị thường, Bán Tổ đại chiến liên tục, nhưng không ai biết xảy ra ở đâu, người phương nào đại chiến.

Khi Tiêu Thần tỉnh lại thì đã thấy Sơn Ngoại Sơn ở bên ngoài.

“Có lẽ ta phải đi thôi.”

Sơn Ngoại Sơn đột ngột nói vậy làm Tiêu Thần có chút khó hiểu.

“Vì sao phải đi?”

Toàn thân Sơn Ngoại Sơn lôi tha lôi thôi, như một lão ăn mày, nheo lại hai con mắt vẩn đục, nói:”Sư phụ ta muốn ta rời đi, hắn có cảm giác rằng sẽ có biến cố phát sinh ở thôn này, nếu còn không đi chắc chắn sẽ chết.”

“Ngươi đi rồi thì ai sẽ thủ hộ thôn này, các ngươi không phải đã từng nói nơi này có quan hệ rất lớn đến phong ấn Cửu Châu sao?”

“Chúng ta đã nhìn lầm, cái thôn này quá tà dị, căn bản là không cần thủ hộ.”

Sơn Ngoại Sơn cứ như thế rời đi, không một chút do dự, biến mất trong nháy mắt.

“Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Cái thôn này đáng sợ đến thế sao?” Tiêu Thần nhìn chằm chằm vào tàn ảnh vừa tiêu tan.

Thôn dân cũng không cảm giác thấy có gì bất thường, mặc dù khi đi ra ngoài làm đồng áng thì vẫn hay bị người này người nọ hỏi lung tung. Thế nhưng lại không có xảy ra án mạng.

Tiêu Thần đem Hoàng Nê Thai thu vào trong huyệt đạo thần hóa, lại một lần nữa bước ra khỏi thôn, hắn quét thần thức một vòng, phần đất bên ngoài có rất nhiều người ẩn tàng. Hắn hướng về phía những tu giả đối diện hét lớn: “Muốn vào thôn cứ tùy ý nhưng cấm làm phiền đến dân chúng, Nếu như không phát hiện được gì xin hãy nhanh chóng rời khỏi.”

Sơn Ngoại Sơn đi rồi, hắn không có khả năng ngăn cản nhiều người như vậy, thay vào đó, không bằng cứ cho họ vào xem.

Không ai tiến lên, tựa hồ lo lắng có gì đó lừa gạt.

“Hừ. Ta đi xem.”

“Là hắn… Phương Thiên Khải, một trong mười anh tài lớp trẻ mạnh nhất của Tu Chân Giới, đến từ Thái Sơn Phong Vương Vấn Đỉnh.” Có người nhỏ giọng nói.

Phương Thiên Khải mặc áo lam bước nhanh vào trong thôn, dạo quanh một vòng nhưng cũng không có bất kì phát hiện gì, đành phải ngự kiếm đi ra.

Những người khác thấy hắn vẫn bình an không có việc gì, đều vội vã vọt tới, bóng người chớp động, có lẽ phải hơn ngàn người, đó mới chỉ là những người bước ra, vẫn còn vô số người vẫn ẩn nấp bên ngoài.

Hơn ngàn người nhảy vào trong thôn, lập tức khiến thôn dân hoảng sợ, đóng cửa trốn trong nhà không dám ló mặt ra đường.

“Đào sâu ba thước, dò xét tất cả những gì khả nghi.”

Có người kêu gào.

“Đúng, điều tra tường tận xem cái thôn này có gì đặc biệt mà đến Lão tổ của chúng ta cũng không dám xem thường nơi đây.”

“Kéo sập nhà, đào tung cái thôn này lên!”

Thanh âm ồn ào, có Tu Chân Giả cũng có người từ Trường Sinh Giới, thế nhưng hiện tại họ cùng chung một mục tiêu. Sơn Ngoại Sơn, Nhân Ngoại Nhân, Thiên Ngoại Thiên đã rời đi, không ai có thể ngăn cản bọn họ.

Hơn ngàn người bạo loạn, cho dù Tiêu Thần tu vi mạnh hơn nhưng cũng không có cách nào ngăn cản.

“Máu nhuộm trời xanh, xương phơi đầy đất, âm dương giao chiến, huyết lệ huyền hoàng… Không muốn chết mau lùi lại.” Đột nhiên truyền ra một âm thanh to lớn chấn động.

Thế nhưng đã trễ, huyền hoàng nhị khí tràn ngập cổ thôn, huyết quang băng hiện, hơn một ngàn tu giả toàn bộ bị nứt vỡ, từng tia máu bắn lên trên trời rồi tan biến.

Lúc huyền hoàng nhị khí biến mất thì hơn một ngàn người trong thôn đã hoàn toàn biến thành tro bụi.

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, trong khoảnh khắc chìm vào im lặng, đó là một hình ảnh chấn động lòng người, hơn một ngàn tu giả chết oan, không lưu lại một chút tàn tích nào.

Phương Thiên Khải nghĩ mà thấy lạnh người, nếu không phải hắn đi chậm nên không vào theo, chỉ sợ bây giờ cũng có kết cục giống những người kia rồi.

“Âm dương giao chiến, huyết lệ huyền hoàng, thi phơi đầy đất, con kiến hôi như tro bụi…” Lại một tiếng thở dài truyền đến, âm thanh nhỏ dần, hiển nhiên là người kia đã đi xa.

Đến cả cảnh giới bán thần mà cũng chỉ là con kiến hôi ư? Tan thành mây khói, đến cả thi thể cũng không còn.

Chỉ có Tiêu Thần đứng ở cửa thôn là còn sống, hắn đứng ngây người ra đấy như một pho tượng, trong lòng cũng kinh hãi vô cùng.

Xoạt.

Lưu lại một đạo tàn ảnh, hắn hướng vào trong nhà phóng nhanh đi.

Trong phòng, hai vị lão nhân đang phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, hóa ra lại đang lâm vào giấc ngủ say. Hắn chuyển sang các hộ khác thì đều thấy mọi người đang ngủ say cả, cũng không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.

Sau đó hắn phi như bay về phía cây hòe cổ thụ, phi lên ngọn cây hướng về phía cái tổ được xây bằng linh thảo chụp một cái.

Kha Kha sau khi ăn ba miếng Âm Mộc Nhân Sâm liền ngủ say hơn hai tháng, bị Tiêu Thần kéo lên liền mơ màng chớp mắt.

Đến bây giờ Tiêu Thần mới hoàn toàn yên tâm.

“Y nha Y nha…” Thú nhỏ kêu lên bất mãn, kháng nghị Tiêu Thần quấy rầy nó ngủ.

Tiêu Thần mang theo nó đến cửa thôn, hiện tại là thời khắc rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đại chiến. Hắn đem chiến kiếm bên trong Thất Nhạc Viên ra cầm sẵn trên tay.

Kha Kha cũng biết là có chuyện, liền mở Thất Nhạc Viên, quăng Linh Lung cùng Thố Thố ra ngoài, tiểu tử này đã sẵn sàng dùng Thất Nhạc Viên để bắt người bất kì lúc nào.

“Thú nhỏ rất xấu nha, dám bắt giữ chúng ta hả, không tha cho ngươi…” Hai tiểu la lỵ vừa thoát khốn, trong nháy mắt lại nhảy bổ về phía Kha Kha, thế nhưng sau khi nhìn thấy tình huống trước mắt thì đều yên tĩnh lại.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?” Đến tận bây giờ, những tu giả vây ở ngoài thôn mới tỉnh lại từ trong sợ hãi, không còn ai dám tiến lên.

“Đáng sợ…” Tất cả mọi người trong lòng vẫn còn sợ hãi, cho đến ba ngày sau cũng không có ai dám bước lên một bước.

“Phong Vương Vấn Đỉnh tại Hoa Sơn Diệp Thiên cũng tới.” Ngày thứ tư, có người nhỏ giọng bình luận. Một nam tử trẻ tuổi rất giống Diệp Quân dẫn đầu một đám đông đi tới, tụ tập với Phong Vương Vấn Đỉnh tại Thái Sơn Phương Thiên.

Mấy ngày kế tiếp, Thập Kiệt trẻ tuổi của Tu Chân Giới cũng đến phân nửa, đi theo cũng có không ít tu giả thuộc thế hệ trước.

Sau đó, cường giả của Trường Sinh Giới cũng đến rất nhiều.

Ngày thứ mười, Hải Vân Tuyết dẫn đầu cao thủ Hổ Gia trở lại, bao vây hoàn toàn cổ thôn.

“Ha ha…” Hải Vân Tuyết cười lớn, hướng về cao thủ Hổ gia nói: “Chuyện nhỏ thôi, chúng ta lùi lại, phóng hỏa đốt thôn.”

“Hủy cái thôn này?”

“Một cái thôn mà thôi, cũng không có nhiều người, kể cả là có chết sạch thì cũng không coi là sinh linh đồ thán. Vả lại cũng không thể cháy sạch được, chúng ta cứ thử xem sao.” Hải Vân Tuyết bình tĩnh nói.

“Được, phóng hỏa đốt thôn.” Liền có Tu Chân Giả đánh ra chân dương hỏa.

Thế nhưng Hải Vân Tuyết cùng với cao thủ Hổ gia, Phương Thiên Khải, Diệp Thiên và các đại môn phái thì lại đồng loạt lùi về sau.

Chủ ý là do Hổ gia đề xuất, thế nhưng động thủ lại là người khác, thần hỏa đầy trời phóng về phía cổ thôn.

“Oành”

Huyền Hoàng nhị khí phóng lên trời, thần hỏa tan biến, người phóng hỏa cũng tan thành mây khói.

Kết quả này làm cho tất cả người xem đều sợ hãi,.

“Tiêu Thần ngươi định cả đời làm con rùa rụt cổ hả.” Hổ Điệp Vũ châm chọc “Chẳng lẽ ngươi định trốn trong đó cả đời? Thôn này mặc dù là quê hương ngươi, thế nhưng lại liên quan đến bí mật về vận mệnh của Cửu Châu, tốt nhất là ngươi nên hợp tác một chút, đem bí mật về việc ngươi có thể an toàn ở trong thôn nói ra, nếu không ngươi sẽ là kẻ địch của toàn thiên hạ.”

“Ngươi là cái thứ gì mà có thể đại diện được cho thiên hạ?” Tiêu Thần liếc mắt khinh khỉnh rồi không thèm đếm xỉa gì nữa.

“Ngươi…”

“Các ngươi ở bên ngoài cứ từ từ mà đợi nha, ta đi tu luyện.” Tiêu Thần không hề e dè, Hoàng Nê Thai xuất hiện, đặt giữa cửa thôn, rồi xếp bằng lên đó.

Kha Kha buồn chán, ngáp một cái, hướng về phía cây hòe bay đi, định tiếp tục ngủ. Hai tiểu la lỵ thì vui mừng đuổi theo.

Đúng lúc đó, sát khí từ phương xa phóng lên ngút trời.

Đại địa run rẩy, bóng người vô tận xuất hiện, chính là một cánh quân đội.

Người cầm đầu cưỡi thớt ngựa một sừng toàn thân trắng như bạch ngọc, đó là công chúa Triệu Lâm Nhi. Theo sau là năm trăm kỵ sĩ Thái Dương giáo, chính là đệ nhất quân đoàn có khả năng giao tranh với Bán Tổ.

“Toàn thiên hạ, kể cả đất đai, dân chúng, vương thần tất cả đều thuộc về Đế quốc, cái thôn này cũng không phải ngoại lệ.”

Triệu Lâm Nhi phong thái tuyệt diễm, quân lâm thiên hạ. Sau khi trở lại trần gian, lợi dụng năm trăm Thái Dương kỵ sĩ đuổi quốc sư kia đi, giúp phụ thân nàng đoạt lại quyền thế.

Năm trăm kỵ sĩ thần võ, trong đó cũng có vài lão kỵ sĩ đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, năm trăm người tụ tập cùng một chỗ, sát khí ngợp trời, loại khí thế này có thể nói là chấn nhiếp tâm thần.

Bọn họ kẻ thì lưng đeo chiến mâu, kẻ thì giắt đại kiếm, mỗi người đều có huyết khí nhàn nhạt bốc lên. Có thể tưởng tượng bọn họ đã trải qua biết bao cuộc tàn sát đẫm máu, mái tóc vàng kim tung bay trong màn huyết vụ nhàn nhạt cực kỳ chói mắt.

Đủ loại man thú tọa kỵ như Địa Long, Báo có cánh, Hổ ba đầu, Phi Thiên Ma Lang không ngừng rít gào. Đây tuyệt đối là cỗ lực lượng cường đại nhất, năm trăm kỵ sĩ thời thượng cổ cùng tụ tập một chỗ ắt hẳn có thể lay động Bán Tổ.

Năm trăm kỵ sĩ này khiến người ta đi hết chấn động này đến chấn động khác.

Đại địa rung động, năm trăm kỵ sĩ chậm rãi tiến tới, các loại man thú lộ ra khí tức cuồng dã, ngay cả Tu Chân Giả cường đại hay cao thủ Trường Sinh Giới cũng không ngừng lui về phía sau.

Tuy rằng năm trăm kỵ sĩ này cũng không cường đại như kỵ sĩ thời thượng cổ, thế nhưng cũng không phải người thường có thể chống lại.

Mọi người tách ra một con đường cho Triệu Lâm Nhi và năm trăm kỵ sĩ này.

Chứng kiến Tiêu Thần yên ổn ngồi trên Hoàng Nê Thai, Triệu Lâm Nhi sững sờ nói “Thật sự là ngươi!”

Tiêu Thần nhắm mắt không nói gì, cứ yên lặng tu luyện như thể bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến hắn vậy.

“Ha ha…” Triệu Lâm Nhi khẽ nở nụ cười, nói “Chuyện cũ bỏ qua, kể ra thì chúng ta cũng có thể coi là bạn cũ, lần này cũng nhờ may mắn ngươi mang lại mà ta có thể trở lại trần gian.” “Ngươi không cần cám ơn ta, chỉ cần ngươi không quấy rầy sự yên bình của thôn này là được.” Tiêu Thần vẫn nhắm mắt đáp.

“Ha ha… chuyện này thì không thể đáp ứng ngươi được rồi.” Triệu Lâm Nhi trở lại trần gian, nắm quyền cao chức trọng, lại có năm trăm kỵ sĩ cường đại làm hậu thuẫn, trong lúc vô hình đã toát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, nàng trầm giọng nói: “Đang mang trên người sự an nguy của Cửu Châu, ta phải khống chế cái thôn này trong tay.”

Tiêu Thần không nói gì thêm, tiếp tục tu luyện.

“Ngươi nghe thấy ta nói gì không?” Triệu Lâm Nhi khẽ cau đôi lông mày thanh tú.

“Nghe rồi. Ngươi muốn khống chế thôn này thì không cần phải thương lượng với ta, cứ thế mà động thủ thôi.”

“Ta cần ngươi phối hợp, đem chúng ta vào trong.”

“Ta không làm được.” Tiêu Thần từ chối thẳng thừng.

“Tiêu Thần…” Giọng của Triệu Lâm Nhi dần lạnh xuống, trầm giọng nói “Ngươi cũng nên biết đây là đâu? Đây đang là Nhân Gian Giới, thiên tử thịnh nộ thì máu chảy thành sông, ngươi nên biết hậu quả.”

Nếu như vương tộc bình thường nói thế thì Tiên Thần chẳng để vào trong mắt, thế nhưng sau lưng Triệu Lâm Nhi còn có Thái Dương giáo, có thể kháng cự với bất kỳ Bán Tổ nào.

“Ta biết hay không thì sao? Trong lòng ngươi đã có sẵn chủ ý rồi, muốn làm gì thì cứ việc.” Tiêu Thần bình tĩnh nói, vẫn y nguyên nhắm mắt ngồi xếp bằng.

“Tốt! Đã như vậy thì đừng trách ta vô tình.” Triệu Lâm Nhi quát to: “Toàn bộ kỵ sĩ Thái Dương Giáo tập hợp! Phá tan cái thôn này, ta không tin Huyền Hoàng nhị khí lại có thể kháng cự được với Bán Tổ.”

Trong số những lão kỵ sĩ còn sống sót trong trận chiến từ thời thượng cổ bỗng đi ra một người, thúc man thú lại gần Triệu Lâm Nhi nhíu mày nói: “Thôn này rất cổ quái, không nên dùng kỵ sĩ sát trận, để mấy lão già chúng ta thử trước đã.”

Chín tên lão kỵ sĩ xếp hàng, hét lên một tiếng lớn, người thì dùng hoàng kim thần kiếm, người thì dùng thanh đồng cổ mâu, hướng về trong thôn bổ tới.

“Âm dương giao chiến, huyết lệ huyền hoàng… Các ngươi lại tới tìm chết sao?” Một âm thanh già nua truyền tới từ không trung.

Chín tên lão kỵ sĩ bỗng đột nhiên ngừng lại.

Quang hoa lóe lên, một bà lão xuất hiện ở bên ngoài Hồng Hoang cổ thôn, đầu bạc trắng, chống một cây quải trượng đầu rồng, hai mắt như điện, quét về hướng Tiêu Thần trên Hoàng Nê Thai.

Phong vương vấn đỉnh tại Hoa Sơn, cường giả kiệt xuất Tu Chân Giới Diệp Thiên vội vã đi tới, hành lễ nói: ” Lão tổ tông…”

“Đứng lên đi.” Bà lão gật nhẹ đầu.

Tu Chân giả hiểu chuyện liền kinh hãi vô cùng, người này lại chính là Tam Anh Thái Quân, một vị Bán Tổ chân chính!